Lư Mễ thích tháng Tám, bởi vì Thượng Chi Đào của cô đã trở về.
Điều này khiến cô rất vui vẻ.
Sáng sớm, hiếm khi cô gọi Đồ Minh dậy: “Nhanh lên, dậy đi làm thôi.”
Đồ Minh mở mắt nhìn đồng hồ: “Mới 6 giờ.”
“Nếu không dậy thì sẽ muộn mất, em phải tắm gội thay đồ trang điểm, chào đón Thượng Chi Đào của em trở về.” Lư Mễ nhảy xuống giường, dáng vẻ rất vội vàng.
“Em chưa bao giờ phấn khích như vậy khi gặp anh.”
Từ trước đến giờ Đồ Minh không ngờ là khi hẹn hò với Lư Mễ, anh không đi ghen với đàn ông mà lại ghen với phụ nữ. Nghe Lư Mễ hát nghêu ngao trong phòng tắm, Đồ Minh chợt thấy không thoải mái. Hay thật, Thượng Chi Đào quan trọng hơn anh. Bây giờ thì anh đã nhận ra vị trí của mình rồi.
Rời giường, sợ lát nữa Lư Mễ đợi chờ rồi lại cuống cuồng vội vã, anh gõ cửa phòng tắm để lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân của mình. Lư Mễ ở bên trong nói: “Làm gì? Định ấy ấy trong phòng tắm hả?”
Đồ Minh đỏ mặt: “Anh lấy đồ.”
“Vậy anh vào đi.”
Trong phòng tắm bốc lên hơi nóng, Lư Mễ đứng dưới dòng nước như một đóa hoa sen vừa nở. Đồ Minh nhắm nửa con mắt nhanh chóng chộp lấy đồ của mình rồi đóng cửa lại. Cứ như Lư Mễ là yêu tinh biến thành người, sợ cô sẽ ăn thịt anh vậy.
Lư Mễ đã quen với điều này và cũng đã chấp nhận, cảm thấy có lẽ cả đời này cô sẽ không có cơ hội mở khóa trải nghiệm phòng tắm với Đồ Minh.
Nhớ lại vẻ ngượng ngùng của anh, cô lại cười hì hì, già đầu vậy rồi mà vẫn còn đỏ mặt vì mấy chuyện này. Khi cô quấn khăn tắm đi ra, nghe thấy tiếng động trong bếp, cô đi qua đó thấy Đồ Minh đang chiên trứng và nấu mì. Cái này thì không khó, Lư Mễ đã chuẩn bị nước lèo từ tối qua, bây giờ anh chỉ cần nấu mì thôi.
Lư Mễ đi tới, vỗ vào mông anh: “Ôi! Vào bếp luôn hả?”
Đồ Minh bị cô vỗ làm đỏ mặt, làm ra vẻ quát cô: “Lư Mễ!”
“Làm gì vậy?” Lư Mễ cười đùa, buộc tóc lên bằng dây thun, đứng bên cạnh chỉ đạo anh: “Mì này không vớt ra thì sẽ nát đấy, nhanh lên nào! Nấu thêm chút nữa là có cháo húp luôn đó.”
“Còn nữa, trứng kìa, lật qua coi!”
“Thêm chút nước tương hải sản, nếu không thì màu sắc sẽ không đẹp với không ngon.”
“Thêm vài giọt dầu mè với một chút giấm.”
“Đúng rồi nè!”
Lư Mễ nói rất nhiều, nhưng Đồ Minh thích nghe. Như Diêu Lộ An nói: “Hai người các người ấy hả, thật sự là một bên muốn đánh, một bên muốn bị đánh, tâm đầu ý hợp quá rồi, hai người cứ gieo tai họa cho nhau như thế đi nhé!”
Đồ Minh rất thích nói chuyện với Lư Mễ, bởi vì lúc nào anh cũng nhận được lời phản hồi nhiệt tình từ cô. Dù cô có giận thì cũng sẽ không giữ vẻ mặt nghiêm nghị mà chiến tranh lạnh với anh. Nếu giận thì cô sẽ nói trực tiếp, nói liên hồi như tép nhảy, rất thắng thắn.
Ví dụ như khi bạn hỏi cô ấy: “Vừa rồi đi làm gì vậy?”
Người khác sẽ nói: Chạy bộ, đi dạo, ăn cơm, v.v.
Lư Mễ thì sao? Cô sẽ nói: “Em xuống dưới vứt rác, anh đoán xem em gặp ai? Ông Hai! Ông Hai xách theo lồng chim vừa nghe hài vừa dắt chim đi dạo đấy! Con chim đó bây giờ biết nói bậy nhiều lắm, sắp nói bậy giỏi hơn em luôn rồi kìa.”
Chính những câu trả lời như vậy khiến Đồ Minh cảm thấy mọi thứ đều trở nên đáng yêu và sinh động, qua miệng cô nói lại thêm phần dí dỏm, tóm lại là tốt vô cùng.
Hai người ngồi đối diện nhau ăn mì và trứng chiên, Lư Mễ khoác một chiếc áo choàng ngủ mỏng, tóc buộc hờ, chân gác lên chiếc ghế đối diện, không bao giờ ngồi cho đàng hoàng.
“Lát nữa anh đi trước nhé.”
“Ừm, em còn phải trang điểm nữa! Hôm nay em định kẻ mắt mèo.”
“Kẻ mắt mèo là gì?”
“Là trang điểm giống như mắt của mèo ấy.”
Đồ Minh không tưởng tượng ra được, anh còn tò mò lấy điện thoại ra tìm kiếm “kẻ mắt mèo”. Anh cảm thấy sự ham học hỏi của mình sao mà mạnh quá, nếu cứ thế này thì chắc anh sẽ trở thành chuyên gia trang điểm mất thôi.
Lư Mễ nghiêm túc trang điểm, vui vẻ đến công ty, quả nhiên Thượng Chi Đào đã đến từ sớm, ngồi vào chỗ và mở máy tính lên.
Hai người gặp nhau, vui đến mức muốn nhảy cẫng lên.
Đôi “mắt mèo” của Lư Mễ trông rất đẹp, long lanh như một chú mèo thật sự.
Thượng Chi Đào nhìn trái nhìn phải không ngớt lời khen: “Sao chị kẻ mắt đẹp vậy? Em không làm được, tay em phế lắm, kẻ eyeliner thôi mà còn bị lệch.”
“Em khỏi cần trang điểm cũng xinh rồi, trang điểm làm gì? Che mất khuôn mặt thanh tú có một không hai của em à?” Hai người tán dương nhau một hồi, Thượng Chi Đào đưa cho Lư Mễ một túi táo: “Táo Tây Bắc siêu ngọt, em đặc biệt mang về cho chị đó, chị ăn thử xem.”
Đồ Minh và Luke đi họp, thấy hai cô gái đang tán thưởng lẫn nhau. Luke đã quen với cảnh đó, còn Đồ Minh vẫn chưa quen lắm, anh hỏi Luke: “Lumi và Flora mấy năm qua vẫn như vậy à?”
“Đây chỉ mới là một trích đoạn ngắn trong vở cửu biệt trùng phùng thôi đấy.”
“…”
Đồ Minh cảm thấy trạng thái của Lư Mễ khi ở với Thượng Chi Đào khác hẳn khi cô ở với Trương Hiểu. Sao cô giống như tắc kè hoa vậy? Khi bước vào phòng họp, Đồ Minh thấy Luke quay đầu nhìn về phía bàn làm việc của Thượng Chi Đào, có vẻ như trong nháy mắt anh đã hiểu ra điều gì đó rồi.
Cuộc họp lần này do Tracy chủ trì, với chủ đề là đánh giá nhân sự của Lăng Mỹ.
Là người phụ trách nhân sự của công ty, Tracy có chút quyền lực, khi không có mặt chị ấy, mọi người trong công ty thường gọi chị ấy là “Nữ Ma Đầu”, còn khi gặp mặt thì gọi là “Nữ Bồ Tát”, nói chung là có phần sợ chị ấy.
Cấp dưới của chị ấy – Lucy đang trình chiếu trên màn hình. Tracy chào mọi người: “Xin cảm ơn các sếp đã dành thời gian tham gia cuộc thảo luận về đánh giá nhân sự. Cuộc họp này sẽ không quá dài, khoảng một tiếng, chúng ta sẽ thảo luận ba vấn đề.”
“Thảo luận đi.” Luke ngồi đó nghịch điện thoại, anh ta gần như không có ý kiến phản đối trong các cuộc họp của Tracy, thậm chí còn không muốn tham gia. Mỗi khi Tracy mời họp, về cơ bản thì phương án đều đã hoàn thiện, cái gọi là thảo luận chỉ để xin ý kiến xem có được hay không thôi. Mà đa số các phương án của chị ấy đều không có vấn đề gì.
Tracy đã quen với thái độ của Luke, nên nói thẳng: “Vậy tôi sẽ chủ trì cuộc họp.”
“Hôm nay chúng ta sẽ thảo luận ba vấn đề, vấn đề đầu tiên là đánh giá nhân sự của các nhân viên hiện tại. Điều này chủ yếu nhằm xác nhận nhân viên có tiềm năng cao, nhân viên chủ chốt và nhân viên cần bị thay thế, nó sẽ liên quan đến thu nhập trực tiếp của nhân viên.”
“Lucy, chiếu kết quả 360 độ của nửa đầu năm cho mọi người, những nhân viên nòng cốt sẽ thảo luận tại chỗ.”
Khi từng bộ phận thảo luận, kết quả 360 độ cơ bản đều nhất trí với quan điểm của các sếp, tỉ lệ thay thế năm nay là 10%, chỉ cần xác nhận một vị trí cần thay thế là đủ. Trong suốt quá trình Đồ Minh đều rất nghiêm túc, anh muốn làm rõ logic và nguyên tắc tiêu chuẩn trong cuộc thảo luận này.
Đến phòng tiếp thị, Đồ Minh thấy điểm đánh giá 360 độ thấp nhất vẫn là Lư Mễ.
“Cho tôi xem báo cáo đi, tôi muốn xem kỹ chút.”
Báo cáo của Lư Mễ được đưa ra, khảo sát 360 độ ẩn danh liên quan đến các phòng ban hợp tác, nhân viên phòng ban được chọn ngẫu nhiên và chỉ có lãnh đạo mới được chọn riêng biệt. Mở phần trả lời của báo cáo ẩn danh, nhân viên cố gắng mô tả một cách mơ hồ, không để người khác đoán ra là ai, vì họ sợ đắc tội người khác. Nhưng Đồ Minh chỉ cần nhìn thoáng qua là biết báo cáo của Lư Mễ đã được gửi ngẫu nhiên cho ai.
Anh đã dành năm phút để đọc báo cáo, nhưng không lên tiếng.
“Cậu có ý kiến gì không? Cậu sẽ nói hay chúng tôi cử người nói?” Tracy hỏi Đồ Minh, chị ấy có ý kiến nhưng không nói ra. Đây cũng là vấn đề mà hôm nay chị ấy muốn thảo luận. Rốt cuộc là có cần phải hoàn toàn dựa vào 360 độ và hiệu suất để xác định xem một nhân viên có cần bị thay thế hay không, tỉ lệ như thế nào và cách nào khoa học hơn.
Hiện tại hệ thống đánh giá này khiến những người hiền lành vẫn tồn tại được ở chốn công sở. Cái gọi là người hiền lành, tức là “tốt cho tôi tốt cho bạn, tốt cho mọi người”, không bao giờ đắc tội ai. Những người thực sự có ý kiến và cá tính thì sẽ vì hành động và lời nói thẳng thắn của mình mà đắc tội người khác, rất dễ rơi vào ranh giới bị đào thải.
“Ý kiến của tôi là điều này không khoa học.” Đồ Minh nói thẳng: “Khi tôi mới vào Lăng Mỹ, tôi đồng ý với mô hình này, nhưng bây giờ thì tôi không đồng ý.”
“Vì sao?”
“Bởi vì khi chúng ta đánh giá một nhân viên có phải là nhân viên tốt hay không thì chúng ta nên kết nối các khía cạnh thực hiện và bàn giao công việc. Báo cáo vừa rồi chỉ phản ánh vấn đề về phương thức giao tiếp, cách giao tiếp của cô ấy không được chấp nhận, nhưng không ảnh hưởng đến khả năng hoàn thành dự án một cách xuất sắc của cô ấy. Câu trả lời trong phần trắc nghiệm thì không mang tính chủ quan. Còn câu trả lời chủ quan thì không có bằng chứng xác thực. Điều này không có cơ sở.”
Luke bỗng nhiên cười ra tiếng.
Tracy nhìn anh ta: “Luke có đề xuất gì không?”
“Đề xuất của tôi là duy trì tình trạng hiện tại, cứ thế mà làm.” Luke bắt đầu đứng giữa để hòa hoãn, đá cầu qua cho Tracy, cũng muốn xem thái độ của những người khác.
“Cá nhân tôi đồng ý với Will.” Josh lên tiếng: “Ví dụ như Lumi, nói thật, các dự án hợp tác với phòng tiếp thị, tôi thấy rất yên tâm và mong muốn đối tượng hợp tác là cô ấy. Bởi vì sao? Bởi vì cô ấy có tiêu chuẩn nghiêm ngặt, dám đưa ra đề xuất của mình, cũng rất thông minh, có thể giúp mọi người tránh được rắc rối. Nếu một nhân viên như vậy bị sa thải chỉ vì nói chuyện thẳng thắn, thế thì sau này mọi người sẽ không dám nói thật nữa. Chỉ biết nịnh hót lẫn nhau thôi. Nhưng liệu môi trường công sở như vậy có phải là điều chúng ta muốn không?”
“Will nghĩ sao?” Luke hỏi Đồ Minh.
“Tôi đồng ý với ý kiến này. Một môi trường làm việc lành mạnh là phải nên để nhân viên muốn và dám nói lên sự thật. Không chỉ Lumi gặp vấn đề này, mà vừa rồi phòng của Tracy cũng gặp phải vấn đề tương tự.”
“Đừng chỉ đồng ý, phương án đâu?” Tracy hỏi.
“Chị không có phương án sao?” Luke hỏi Tracy: “Đùa đấy à, Tracy, cứ công bố phương án đi, đừng vòng vo nữa, mọi người đều hiểu chị mà.”
Tracy cười: “Thực ra không có phương án gì đặc biệt, chỉ cần cho người quản lý một tỉ lệ có thể khiếu nại và kiểm soát là đủ. Nhưng điều này phải được toàn bộ ban quản lý giám sát, không thể lạm dụng.”
Đồ Minh gật đầu: “Hợp lý, tôi chấp nhận. Nhưng cũng có thể kết hợp với các phương án khác, chẳng hạn như trong quá trình khảo sát 360 độ, ngoài việc gửi câu trả lời ngẫu nhiên, cũng có thể để nhân viên được đánh giá chọn ai để đánh giá cô ấy.”
“Đúng là ý kiến hay.” Luke gật đầu: “Tổng hợp lại toàn là những lời nhận xét tích cực hay tiêu cực thì cuộc khảo sát 360 độ này trở nên vô nghĩa. Hủy bỏ phần này đi là được rồi.”
“… Cũng không hẳn. Khi thiết kế bảng trả lời đã thêm một vài yếu tố ẩn, nhân viên không nhận ra được, như vậy sẽ khoa học hơn.”
“Vậy tôi không có vấn đề gì.” Luke giơ tay biểu quyết: “Tôi đồng ý với phương án được điều chỉnh này.”
“Tôi cũng đồng ý.” Josh giơ tay.
“Tôi đồng ý.” Đồ Minh nói.
Những người khác cũng tỏ ý đồng tình.
“Vậy chúng ta chuyển sang vấn đề thứ hai, thảo luận về việc lựa chọn nhân viên xuất sắc năm nay.” Tracy nói: “Vì có thêm một chỉ tiêu đặc biệt, tiêu chí đánh giá cần phải điều chỉnh lại.” Tracy nói thẳng: “Để đảm bảo tính công bằng trong việc đánh giá, tỉ lệ của tiêu chí đóng góp thành tích đặc biệt (tức là các khoản đầu tư lớn) sẽ được điều chỉnh giảm một chút.”
Ý chị ấy nói ai cũng hiểu, Yilia có hai trăm năm mươi triệu trợ cấp, tỉ lệ đóng góp thành tích cao, mọi người đều không cần phải tranh nữa, cuộc thi đã kết thúc.
“Mọi người cảm thấy thế nào?”
“Tôi không có vấn đề gì.” Luke trực tiếp phát biểu: “Josh thì sao? Áp lực nằm ở cậu đấy.”
“Tôi đề nghị điều chỉnh tỉ lệ điểm số cho thời hạn làm việc và điều hành dự án cao hơn một chút, như vậy sẽ kết nối giá trị đóng góp tổng thể của nhân viên.” Josh nói: “Thực ra tôi không có áp lực gì, ai cũng được, nhưng tôi vẫn mong muốn sự công bằng.”
Đồ Minh phát hiện Luke liếc nhìn Josh.
Thế thì thú vị thật.
“Được, chúng tôi sẽ đưa ra phương án cho các tiêu chí và tỉ lệ, cuộc họp lần sau sẽ đồng bộ lại. Vấn đề thứ ba, gói tiền thưởng giữa năm sẽ được gửi đến mọi người, dự kiến sẽ hoàn thành trước ngày 30 tháng 9. Mọi người hãy dựa vào tình hình của từng người mà phân bổ, nhớ nộp để phê duyệt. Không còn gì nữa, tan họp thôi.”
Tracy nói xong thì tắt máy tính. Lần đầu tiên, ánh mắt chị ấy lướt qua Đồ Minh và Luke, khóe miệng nở một nụ cười, nhưng không thể nói rõ lý do, khiến người ta cảm thấy có ý tứ sâu xa.
Tracy ra khỏi phòng họp, đúng lúc gặp Lư Mễ và Thượng Chi Đào cùng đi đến nhà vệ sinh, chị ấy đặt laptop lên bàn hội nghị ở hành lang: “Đi cùng nhé!” Vừa đi vừa hỏi họ: “Flora đã trở lại rồi, hai người không ăn mừng à?”