Ms. Chatterbox – Cô Nương Đừng Khóc

Chương 73: Em nuôi anh đi



Lư Mễ vui vẻ ăn tối với Vương Kết Tư, lúc về nhà thì thấy Đồ Minh đang ngồi trước bàn vẽ. Có một tờ giấy A3 trải trên đó, cùng với các loại thước kẻ và bút chì khác nhau.

“Sao không vẽ trên máy tính cho nhanh? Hoặc thuê một công ty thiết kế ấy?” Lư Mễ cảm thấy Đồ Minh đang làm hao tốn công sức của mình.

“Thế thì sẽ mất đi niềm vui mà anh muốn có. Vẽ trên giấy để tìm cảm giác trước rồi mới dùng máy tính.” Đồ Minh chỉ đơn giản là thích làm việc bằng tay, giống như Lư Mễ thích nuôi dế, đều là niềm vui.

Lư Mễ thò đầu lại gần, nhìn thấy Đồ Minh đã phác thảo được hình dáng ngôi nhà. Bản thiết kế mặt bằng của anh rất đỉnh, phóng to theo tỷ lệ dựa trên bản thiết kế căn hộ, xác định từng khu vực mà mình muốn. Lư Mễ nhìn thấy phòng trà mà cô muốn, phòng thay đồ mà cô muốn và cả phòng ngủ có bồn tắm lớn nữa. Rồi cô lại nhớ ra Đồ Minh là kiểu người đã làm thì sẽ không làm qua loa, cô nói: “Người ta nói chi phí trang trí biệt thự thường bằng một nửa chi phí toàn bộ luôn đó.”

“Cũng không cần trang trí quá sang trọng, chắc chắn phải là chất liệu tốt, nhưng nếu không làm cảnh quan sân vườn thì sẽ tiết kiệm được một khoản lớn.”

“Ôi, vậy thì tốt quá. Có đủ tiền không?” Lư Mễ nhỏ giọng nói: “Em có này, em có thể cho anh mượn, có lãi nhé.”

“Em có bao nhiêu?” Đồ Minh hỏi cô.

Lư Mễ giơ hai ngón tay lên.

“20 triệu?”

“Không có, nhà em còn chưa thành tiền mặt mà, em lại thuộc kiểu làm được bao nhiêu ăn bấy nhiêu.” Lư Mễ chớp mắt, nói với Đồ Minh: “Chưa đến 2 triệu, hồi trước ba em cho, còn có tiền mua cổ phiếu và tiền quỹ nữa, chỉ có ngần này thôi. Em cho anh mượn để trang trí được không?”

“Lãi suất bao nhiêu?”

“4% một năm?”

“Được, đúng là không cao.” Lư Mễ đùa, cô không cần mấy đồng lãi đó. Nhưng mà không lấy lãi thì Đồ Minh chắc chắn không chịu, ông tướng này sĩ diện lắm!

Đồ Minh cũng đùa, anh không định mượn tiền Lư Mễ. Nhà đã mua rồi, không cần quá gấp gáp trang trí, có bao nhiêu thì trang trí bấy nhiêu, nếu không có tiền thì làm cơ bản trước, những thứ khác thì từ từ cũng được. Anh không muốn tự gây sức ép cho mình, ngày tháng còn dài mà.

“Hay em nuôi anh đi?” Đồ Minh nói với Lư Mễ: “Anh không mượn tiền em nữa, nhưng có lẽ anh sẽ cần em nuôi anh đấy.”

“Nuôi như thế nào?”

“Ăn, mặc, ở, đi lại?”

“OK, em nuôi được.”

“Bây giờ đang chuyển mùa, anh muốn mua vài bộ quần áo.”

“OK!”

Lư Mễ ngồi khoanh chân trên sofa, lấy điện thoại ra xem quần áo cho Đồ Minh. Xem một hồi lâu, cô cất điện thoại, hỏi: “Anh thường mặc thương hiệu nào?”

Đồ Minh liệt kê một vài thương hiệu, Lư Mễ hừ một tiếng: “Em chỉ có túi xách là đắt thôi chứ không có đồ nào đắt như thế đâu! Bây giờ anh không có tiền nên mức tiêu dùng phải giảm xuống.”

“Giảm kiểu gì?”

“Áo sơ mi chuyển sang áo kẻ sọc 59 tệ, quần đổi thành quần lao động 99 tệ. Dáng anh đẹp, mặc vào cũng không thấy xấu.”

“Ừm.” Đồ Minh vốn không có yêu cầu cao về ăn mặc, chỉ là vì những thương hiệu đó dễ phối đồ, không cần phải suy nghĩ nhiều.

Anh giao chuyện mua sắm quần áo cho Lư Mễ thật, không phải vì thiếu thốn mấy bộ đồ này, mà là muốn mặc những thứ mà Lư Mễ mua, trải nghiệm cảm giác thân mật khi mặc đồ bạn gái chọn. Anh cũng hơi lo lắng Lư Mễ sẽ mua mấy phong cách kỳ quái nên phải nhắc nhở cô: “Mua đồ mặc đi làm được ấy nhé, đứng đắn chút, đồ mặc ra ngoài thì anh có rồi.”

Lư Mễ không nói gì, lấy thước dây ra đo cơ thể của anh, tay đặt lên ngực anh: “Đừng nhúc nhích, đứng yên đó!”

Ngón tay không ngừng chạm lên người Đồ Minh. Đồ Minh cúi đầu nhìn Lư Mễ, thấy cô giống như một người vợ nhỏ cần được che chở. Anh nhìn cô lâu thêm, Lư Mễ ngẩng đầu lên thì va vào mắt anh, lại được anh ôm vào lòng: “Anh không nên để em nuôi phí công nhỉ? Phải báo đáp một chút chứ.”

“Vậy anh đợi vài ngày nữa rồi báo đáp cho tốt vào, em đang băng huyết rồi!” Lư Mễ cười: “Hôn một xíu cũng được.” Cô hôn Đồ Minh, một khi đã hôn thì không thể rời, dính lấy nhau một lúc lâu mới tách ra.

“Hôm nay gặp Vương Kết Tư vì chuyện của Flora phải không?” Đồ Minh hỏi cô.

“Ừm.”

“Anh cũng muốn giúp em.”

“Như vậy thì em không có cảm giác tự tay xử lý kẻ xấu.”

“Phân chia rõ ràng gớm! Anh vẫn nói câu đó, em cứ làm đi, có việc gì thì để anh gánh vác.”

Lư Mễ ôm Đồ Minh: “Anh biết không? Nếu chuyện này mà không giải quyết thì em không thể ngủ yên được. Em không thể để Đào Đào bị bắt nạt mà không rõ lý do như vậy, em phải giữ gìn lẽ phải vì Đào Đào. Đào Đào vừa là học trò, vừa là bạn tốt của em.”

“Anh biết. Cô Lư cố gắng lên nhé.”

Lư Mễ hẹn Lư Tình đi trung tâm thương mại để mua quần áo cho Đồ Minh.

Cô nhớ rõ mấy thương hiệu mà anh đã nói, cô đi thẳng đến mấy cửa hàng đó. Đồ Minh thích mặc đồ đơn giản, không thích kiểu dáng phức tạp. Chiếc áo sơ mi đen đơn giản mặc trên người anh trông rất gọn gàng chỉnh tề. Bây giờ Lư Mễ cũng thích phong cách như thế này rồi.

Nhưng cô lại nghĩ, vì mình mua đồ nên phải có dấu vết của mình, ít nhất ra ngoài nhìn không khác so với trước, nhưng khi suy nghĩ kỹ thì lại thấy, ồ không đúng, không giống.

Ngoài quần áo, cô còn chú ý đến cà vạt và khuy măng sét.

Lư Tình thấy cô chọn đồ rất nghiêm túc, bèn hỏi: “Mua đồ cho người mình thích cảm giác thế nào?”

“Khỏi cần phải nói, sướng lắm.”

Cô thật sự hào phóng, mua cho Đồ Minh nhiều đồ. Lư Tình tấm tắc vài tiếng: “Nhìn xem, hết lòng hết dạ với người ta rồi chứ gì! Trước kia là ai nói thế này: Em chỉ chơi tí thôi, không thích thì rút. Rồi bây giờ có rút không?”

“Chọc em chớ gì? Em đang chơi đây nè, em không rút đâu. Để quan sát thêm đã.”

Cô mang quần áo về cho Đồ Minh xem, ép Đồ Minh thử từng cái, tất cả đều rất vừa vặn. Đồ Minh khen cô: “Cô Lư giỏi quá.”

“Có gì khó đâu, thân thể của anh em đã dùng miệng đo từ trên xuống dưới hết rồi, kích cỡ em rành lắm.”

Đồ Minh chịu thua, vò tóc cô: “Nói bậy!”

“Câu nào bậy? Có chỗ nào mà em chưa đo đâu chứ?”

Cô hỏi như vậy làm Đồ Minh đuối lý: “Ừ, đo hết rồi.” Cũng hơi xấu hổ.

Đồ Minh mặc đồ đi làm, cổ tay áo vest của anh chợt không còn giữ phong cách khiêm tốn như trước mà đã trở nên nổi bật hơn. Nổi bật có ưu điểm của nổi bật, đó là thu hút ánh nhìn. Lúc họp, Ô Mông cứ nhìn vào cổ tay áo của anh, vẻ mặt có chút cô đơn.

Trong buổi họp lãnh đạo cấp cao, Luke cũng trêu anh: “Đổi người may rồi à?”

Rõ ràng chỉ là một khuy măng sét thôi, nhưng mọi người đều nhìn chằm chằm như thể mắt họ có gắn camera theo dõi vậy.

Mọi chuyện bắt đầu chuyển biến tốt trong một tháng sau đó.

Vương Kết Tư gửi cho Lư Mễ một đoạn ghi âm: [Chỗ bạn bè tôi đã cố gắng hết sức rồi, tham gia rất nhiều cuộc nhậu, cuối cùng cơ hội cũng đến.]

Lư Mễ mở đoạn ghi âm ra nghe, bên trong rất ồn ào, chắc là trong buổi tiệc rượu.

“Tôi biết sự giao phó này không hợp tiêu chuẩn, nhưng mong cô hãy giúp tôi.”

“Như vậy thì không đúng quy định.” Grace nói.

“Đúng hay không là do cô quyết định. Cái thẻ này cô cứ cầm lấy, bên trong có 50 nghìn, vé máy bay và khách sạn cho cả nhà cô đi Nhật tôi cũng đã đặt xong.”

Không có phần tiếp theo, nhà cung cấp thật gian xảo, biết tranh thủ ghi âm lại. Chẳng có kẻ nào tốt cả.

[Chỉ có vậy thôi?]

[Ừ. Tầm mắt của cậu sao mà hẹp thế! Ít nhiều gì nó cũng có ích đấy.]

[Ừm, nếu có tin tức gì khác thì báo cho tôi biết.]

Lư Mễ có quen nhà cung cấp này, trước đây họ đã trúng thầu trong các hoạt động ở Trùng Khánh và Liễu Châu. Cô cũng khá thân thiết với họ. Nhưng loại ghi âm không căn cứ như thế này thì có thể tố cáo được ai? Không có cơ hội rắm gì cả.

Vào một ngày, khi hết giờ làm, Lư Mễ bất ngờ gọi Grace: “Grace, cô qua đây.”

Grace hơi nghi ngờ, lâu rồi hai người không nói chuyện gì ngoài công việc.

Lư Mễ dẫn Grace đến khu vực ngoài trời để nói chuyện, rồi cho cô ta nghe đoạn ghi âm đó.

Sắc mặt của Grace vẫn không thay đổi: “Chỉ có một đoạn ghi âm mà cũng muốn hại người à? Vu khống người khác dễ dàng quá.”

Lư Mễ nhếch môi: “Đúng đấy!”

“Nhạt nhẽo.” Grace quay người định đi, Lư Mễ kéo cô ta lại: “Chúng ta trao đổi thông tin đi.”

“Trao đổi gì?”

“Chẳng phải cô đã đi Thượng Hải rồi sao? Cô tìm hiểu gì về tôi, đưa những thứ tìm được cho tôi đi, chúng ta sẽ trao đổi.”

Grace nhìn Lư Mễ một lúc, rồi cười: “Cô nghĩ tôi ngốc à?”

Rồi quay người bước đi.

Tâm trạng cô ta không tốt, Lư Mễ thấy cô ta cầm điện thoại, cô liền nhắn tin cho Vương Kết Tư: [Tôi gặp cô ta rồi.]

Grace gọi điện cho nhà cung cấp, trong điện thoại cô ta hỏi anh ta đã nói gì? Sau này có muốn hợp tác nữa không? Đại loại vậy.

Tốt rồi, xong hết rồi, có thể tố cáo rồi. Cảm ơn các sếp đã dạy tôi cách tố cáo, tôi thật lòng biết ơn các sếp.

Sau cùng, Lư Mễ quyết định tìm Luke.

Trùng hợp là hôm đó Luke đang ở văn phòng, vừa mới kết thúc cuộc họp. Lư Mễ bước vào phòng làm việc của anh ta, đóng cửa lại, không nói một lời mà cho anh nghe hai đoạn ghi âm.

Luke mím môi không nói gì, nét mặt rất lạnh lùng.

Đã lâu rồi Lư Mễ không tỏ thái độ tốt với anh ta, hôm nay cũng vậy: “Tôi báo cho anh biết, Thượng Chi Đào là bạn tốt nhất của tôi. Lần thăng chức ngu ngốc của cô ấy có gì đó mờ ám mà chúng ta cũng không thể nói rõ, nhưng tôi đã xem kết quả công bố rồi. Will không thể tệ đến mức đó, anh cũng không thể bỉ ổi như vậy, chỉ còn lại mấy người kia thôi.”

“Sau khi Thượng Chi Đào đi, Grace và Yilia nhanh chóng kết thân với nhau, chuyện này rõ là không bình thường.”

“Tôi để chứng cứ ở đây, nếu không đủ tôi sẽ đi tìm thêm. Một lát nữa tôi sẽ tìm Tracy tố cáo chính thức về việc Grace nhận hối lộ.”

“Có thể anh không muốn quản chuyện của Thượng Chi Đào, nghĩ rằng không đáng để quan tâm, dù sao anh cũng là sếp, không muốn phí sức cho một người nhỏ bé như vậy, thế thì để tôi làm cho.”

“Anh chỉ cần ngồi trên cao mà xem chúng tôi diễn thôi, xem tàn cuộc rồi thì còn lại cái gì.”

Lư Mễ cảm thấy uất ức thay cho Thượng Chi Đào, cô ấy yêu phải ai đây chứ! Cứ để cho cô ấy bị người khác bắt nạt!

Luke không đáp lại, đưa Lư Mễ một bộ hồ sơ: “Bây giờ xem đi, đừng nói gì hết.”

Lư Mễ mở hồ sơ ra, thấy bên trong là một số bằng chứng về việc Grace nhận hối lộ và liên quan đến cạnh tranh không lành mạnh. Lư Mễ nghe Luke nói: “Chẳng ai muốn kết thúc như vậy cả. Cô không muốn, tôi cũng không muốn. Cô tố cáo đi, coi như là một mồi lửa, tôi sẽ đưa những thứ này cho người điều tra.”

“Được.” Lư Mễ quay người đi đến cửa, rồi lại quay về: “Nếu anh làm như vậy sớm hơn thì tốt biết mấy!”

Cô cũng không biết tại sao mình lại nói câu đó, chỉ cảm thấy những năm qua không biết Thượng Chi Đào đã chịu đựng bao nhiêu uất ức, nhớ đến là lại thấy đau lòng. Thượng Chi Đào thật ngốc, cố chấp không nghe lời người khác, hôm cô ấy rời đi là khi Bắc Kinh đang đổ tuyết, có lẽ trái tim cô ấy cũng rất lạnh lẽo.

Ra khỏi phòng làm việc của Luke, Lư Mễ thấy Grace đang nói chuyện với Yilia.

Lư Mễ nghĩ: “Chờ chết đi!” Rồi đi thẳng đến phòng làm việc của Tracy.

Lư Mễ làm xong hết tất cả, cảm thấy thật nhẹ nhõm. Hôm đó hiếm khi vui vẻ, cô nói với Đường Ngũ Nghĩa: “Đi thôi, đi uống chút gì đi.”

“Will không cho em uống rượu với chị. Will nói rồi, chị uống rượu rồi sẽ say bí tỉ. Bảo em không được uống rượu với chị.”

“Uống thì sao?”

“Trừ tiền thưởng của em.”

“Vô cớ khấu trừ tiền thưởng là vi phạm luật lao động, cậu có thể kiện ổng. Hơn nữa ổng đang đi công tác, mày không nói, chị không nói thì làm sao ổng biết được?”

Dù nói vậy nhưng Lư Mễ vẫn chỉ gọi đồ uống khi ăn. Cô liên tục cụng ly với Đường Ngũ Nghĩa: “Hôm nay chị thật sự rất vui, cậu biết không? Cuối cùng chị cũng trả thù được cho Đào Đào. Cô ấy đã làm việc chăm chỉ như vậy, thế mà bị những kẻ đáng ghét đó ép phải rời khỏi Bắc Kinh. Mỗi lần nghĩ đến điều đó là chị cảm thấy mình không thể nuốt trôi cơn giận này.”

“Đào Đào đi rồi, chị có cảm giác như mình bị thất tình vậy.”

Đường Ngũ Nghĩa hiếm khi thở dài: “Chị tố cáo thì chắc chắn sẽ bị trả thù. Đến lúc đó mọi áp lực sẽ đổ xuống đầu chị. Dù Tracy đã xử lý thông tin tố cáo, nhưng chị nghĩ xem, ở Lăng Mỹ có kẻ nào ngu ngốc không? Toàn là những người tinh ranh cả, nhắm mắt suy nghĩ thôi cũng biết là chị.”

“Thì kệ đi. Hôm nay chị mày vui, nếu họ trả thù chị mày thì chị mày cũng sẽ trả thù lại.”

“Will nói đúng, chị lúc nào cũng muốn Trạng chết thì Chúa cũng băng hà.”

“Mày nhắc Will suốt, mày yêu ổng rồi à?”

“Hê hê.”

Lư Mễ cũng thở dài: “Ngày nào Will cũng quản thúc chị, như ba quản con gái ấy.”

“Lạnh đấy, đừng uống!”

“Khi anh không có ở đây em không được lái mô tô!”

“Uống ít rượu thôi.”

“Buổi tối không được thức khuya.”

Cô bĩu môi: “Ba chị còn chẳng quản chị như vậy.”

Dù nói vậy nhưng trong lòng Lư Mễ vẫn thấy ngọt ngào. Sự quan tâm này khiến cô thấy an tâm.

Khi về đến nhà, nhìn căn nhà trống trải, cô lại thấy rất nhớ anh.

[Anh xong việc chưa? Để em cho anh xem chiếc lá em tìm thấy ở dưới nhà nhé.] Lư Mễ chụp lại chiếc lá hình trái tim gửi cho Đồ Minh: [Anh thấy không? Hình trái tim đó.]
— QUẢNG CÁO —