Cô thấy Đồ Minh đứng đó, cầm một bông hoa. Lư Mễ lén lút đi đến sau lưng anh, đụng vào vai anh rồi nhảy sang một bên, bị Đồ Minh kéo vào lòng bằng một tay: “Anh vừa thấy em rồi.”
“Còn hoa nữa à?”
“Thấy bên kia có bán nên sẵn tiện mua cho em một đóa.”
Lư Mễ vui vẻ cầm hoa, nắm tay Đồ Minh: “Bây giờ em tỉnh như sáo ấy, vừa rồi ở trên tàu cao tốc ngủ một giấc ngon lành.”
“Hoa đẹp mà người cũng đẹp luôn.” Lư Mễ lại tự khen mình.
Đến khách sạn, Đồ Minh giúp Lư Mễ treo áo lên, còn cô thì đi tắm. Khách sạn của Đồ Minh chọn rất tốt, nước nóng chảy xuống đầu cô, tâm trí bắt đầu loạn cả lên.
Một lúc sau, Đồ Minh nghe thấy Lư Mễ gọi từ phòng tắm: “Anh đưa em cái khăn tắm mà em mang theo được không?”
“Ừm.”
Đồ Minh tìm thấy cái khăn của Lư Mễ, mở hé cửa đưa tay vào. Đầu ngón tay Lư Mễ chạm vào cổ tay anh, rồi ngay lập tức cả bàn tay cô nắm chặt lấy tay anh, tay còn lại thì mở cửa, dùng sức kéo anh vào trong.
Cả người Lư Mễ ướt đẫm, cô mặc một chiếc váy ngủ hai dây trắng tinh, không có hoa văn gì, mỏng manh xuyên thấu, dính vào cơ thể bởi hơi nước, lờ mờ lộ ra làn da trắng hồng. Một lọn tóc ướt vương trên cổ với đôi mắt mơ màng.
Lư Mễ bước tới, bàn tay cô áp vào mặt Đồ Minh, xoay mặt anh về phía mình, nhón chân hôn anh. Đôi môi kề sát vào môi anh, cắn môi anh rồi lại buông ra: “Đừng đi nhé, được không?”
Răng cô cạy mở cúc áo sơ mi của anh, đầu lưỡi chạm vào, cúc áo mở ra, cô ngẩng đầu nhìn anh, cảm xúc dâng trào trong lòng, đôi mắt dần dần nổi sóng. Hai cánh tay như ngó sen quấn chặt lấy anh, cùng trải qua một đêm cuồng nhiệt.
Màn đêm nơi đất khách trở nên dài đằng đẵng vì trải nghiệm mới lạ này.
Lư Mễ ôm mặt Đồ Minh, hôn đi hôn lại cho đến khi bình minh hé rạng rồi mới ngủ thiếp đi. Cô ngủ một giấc thật sâu, bỏ lỡ bữa sáng ở khách sạn, cô ôm bụng kêu đói, Đồ Minh đặt thức ăn đến phòng, là bốn cái bánh trứng cuộn, mì Ý, bò bít tết, bánh ngọt, đồ ăn vặt, nước trái cây và cà phê.
“Đây chính là kỳ nghỉ mà em thích!” Lư Mễ cắt một miếng bánh trứng cuộn cho vào miệng: “Em thích nằm trong khách sạn, ai nói thế này không phải là nghỉ dưỡng thì em sẽ cãi lại!”
“Thế hôm nay em muốn ở lại khách sạn hay đi ngắm hoa?” Đồ Minh nhìn đồng hồ, gần 11 giờ rồi.
“Đương nhiên là đi ngắm hoa rồi! Hoa ở Đảo Đầu Rùa đẹp lắm, em phải nhanh lên mới được.”
“Kẹt xe thì sao?”
“… Thì để xem sao đã!”
Hai người ra ngoài, quả nhiên bị kẹt xe ở khu du lịch. Đến cổng bán vé thì đã 4 giờ rưỡi rồi. Lư Mễ chán nản: “Tất cả đều tại…” Nhìn thấy nụ cười của Đồ Minh, cô lại đổi hướng: “Em.” Sáng này anh có gọi cô dậy, do cô ngủ nướng thôi.
“Có cho ngắm hoa đào ban đêm không?” Đồ Minh nhớ ra, lại hỏi.
“Không có! Hôm nay không có!”
Thấy Lư Mễ ủ rũ, anh trêu cô: “Ngày mai dậy sớm nhé? Chúng ta xuất phát lúc 5 giờ sáng để vào cửa sớm nhất!”
“Như mấy người già đi dạo buổi sáng ấy hả?” Lư Mễ hỏi.
“Ừ, như mấy người già đi dạo buổi sáng vậy.”
“Được.”
Lư Mễ cứ nhớ đến chuyện này, sáng hôm sau cô dậy lúc 4 giờ, mang theo bữa sáng đã đóng gói sẵn từ khách sạn và xuất phát, cuối cùng đã ngắm được hoa ở Đảo Đầu Rùa. Hai người nhờ người khác chụp ảnh, Lư Mễ nhất quyết phải ngồi lên cổ Đồ Minh, anh cũng chiều theo cô, nâng cô lên, Lư Mễ vui vẻ cười ha ha. Khi xuống, cô ôm mặt anh hôn liên tục, được các cô dì ở Vô Tích chụp ảnh lại.
Cả hai vội vàng lên chuyến tàu cao tốc lúc 1 giờ rưỡi chiều, xem như đã có một chuyến du lịch.
Trên chuyến tàu cao tốc trở về, Lư Mễ ngủ như một đứa trẻ ngốc nghếch, cả hai đều đặt ghế VIP, cô ngả ghế ra, đắp chăn, tranh thủ ngủ bù.
Không lo âu, tự do thoải mái.
Sau khi Đồ Minh về, anh đến thăm ba mẹ trước.
Dịch Vãn Thu rất thích ăn bánh Thanh Đoàn đúng mùa ở Giang Nam, có một năm bà đi tham dự buổi giao lưu học thuật ở Tô Châu, quay về bà nói bánh Thanh Đoàn ở đó rất ngon, mặn hay ngọt gì cũng ngon.
Lúc vào nhà thấy có khách, Đồ Minh thấy người đó khá quen, nhưng anh không nhớ tên.
Phương Đế nhận ra Đồ Minh không nhớ cô, liền đứng dậy tự giới thiệu: “Chào thầy Đồ. Em là Phương Đế. Hôm sinh nhật của giáo sư Đồ chúng ta đã gặp nhau rồi.”
“Chào cô.”
“Phương Đế ở lại trường, giờ là cô giáo Tiểu Phương rồi. Cô ấy chuẩn bị nộp một số đề tài để hướng dẫn sinh viên, đang bàn bạc với ba con đấy!” Dịch Vãn Thu cười nói: “Tối nay ở lại ăn cơm nhé, hiếm khi Đồ Minh về nhà.”
Đồ Minh thấy cảnh này, lại nhớ đến những câu Dịch Vãn Thu đã nói với Lư Mễ ở Di Hòa Viên mấy hôm trước, anh nhíu mày: “Tối nay con không ăn ở nhà được, hôm nay con bận.”
Đồ Minh đi vào phòng của mình, nói với Dịch Vãn Thu: “Mẹ, qua đây xem quà con mang về cho mẹ nhé.”
Đồ Yến Lương ngẩng đầu nhìn mẹ con họ, ông nghĩ thầm: Chuyện này đã là gì, về sau còn nhiều chuyện nghiêm trọng hơn kìa! Một giáo sư khoa máy tính ở trường có quan hệ rất tốt với Đồ Yến Lương, ông ấy cũng như Dịch Vãn Thu, gần như cả đời không rời khỏi nơi này, kiêu ngạo lắm! Lần trước con gái ông ấy có bạn trai, ông ấy chê người ta ở tỉnh khác, nhất quyết không đồng ý. Cuối cùng cô gái đó đã thu dọn hành lý bỏ nhà đi, đã nhiều năm rồi không trở về nhà. Những chuyện như vậy Đồ Yến Lương đã thấy nhiều rồi, vậy nên ông hiểu rất rõ nguyên tắc “con cháu tự có phúc của con cháu”. Nếu không thì khi Đồ Minh muốn rời khỏi trường, đổi thành ba mẹ khác có phải đã phải đánh gãy chân anh rồi không?
Đồ Minh nhận ra ánh mắt của Đồ Yến Lương, anh cười với ông rồi đóng cửa lại.
Đồ Minh lấy một cái khăn lụa đắt tiền ra: “Lúc đội hợp xướng biểu diễn, mẹ có thể choàng cổ hoặc dùng làm phụ kiện. Con thấy mọi người thường mặc lễ phục màu đen, phối với cái này rất hợp.”
“Còn cái ghim cài áo này nữa, cũng có thể phối với quần áo thường ngày.”
“Đẹp lắm, cảm ơn.” Dịch Vãn Thu ngồi bên giường anh: “Có chuyện gì muốn nói với mẹ à?”
“Có hai câu.”
Đồ Minh kéo ghế ngồi đối diện với bà, kéo ống tay áo bà: “Mẹ, mẹ hỏi Hình Vân về chuyện ly hôn của con và cô ấy chưa?”
“Tại sao mẹ phải hỏi chuyện đó?”
Dịch Vãn Thu không cần phải hỏi, có một hôm bà đi đến Ngũ Đạo Khẩu, tình cờ gặp Hình Vân đang đứng ở trước cửa quán ăn của anh rể cô ta. Dịch Vãn Thu nhớ đến chuyện Hình Vân ngoại tình, trong lòng cảm thấy khó chịu, bà bèn quay đi, Hình Vân đuổi theo bà: “Mẹ.”
“Đừng gọi mẹ, ly hôn rồi còn gọi tôi là mẹ làm gì?”
Hình Vân ngạc nhiên, lần đầu thấy Dịch Vãn Thu nghiêm khắc như vậy, cô ta sửa lời: “Bác gái, bác vào ăn chút cơm rồi đi.”
“Không ăn.”
“Đồ Minh nói gì với bác rồi đúng không?”
“Nói gì được chứ?” Dịch Vãn Thu nhìn cô ta. Bà thật sự thất vọng với Hình Vân, đã kết hôn nhiều năm rồi, giữa vợ chồng thì còn gì mà xa lạ nữa? Sao lại đi đến bước ngoại tình?
“Cháu…”
“Có thật không? Về chuyện ngoại tình ấy.”
“Cháu nghĩ là Đồ Minh ngoại tình trước.” Hình Vân cắn răng nói.
“Tôi không hiểu Đồ Minh là người như thế nào sao? Cô ngoại tình là sự thật, làm nó nhục nhã cũng là sự thật, đừng đổ lỗi cho nó. Duyên phận giữa hai ta chấm dứt ở đây đi.”
Dịch Vãn Thu cũng là người cương quyết. Nói cắt đứt với Hình Vân là cắt đứt thật, bà xóa hết mọi thông tin liên lạc của cô ta. Đồ Yến Lương ngồi bên cạnh cười bà: “Sao thế? Chẳng phải bà nói là không làm mẹ chồng thì phải làm bạn tốt, bạn vong niên à?”
Dịch Vãn Thu cúi đầu xóa liên lạc, không để ý đến ông. Bà cũng không nói với Đồ Minh về chuyện này.
Quay lại hiện tại, Dịch Vãn Thu không muốn nhắc lại chuyện này, chỉ mím môi không nói gì.
“Hôm đó mẹ gặp Lư Mễ ở Di Hòa Viên phải không? Mẹ không nên nói như vậy, không công bằng với Lư Mễ.”
“Nó nói với người khác con tìm đến nó là do con thấy người sang bắt quàng làm họ thì công bằng sao? Câu đó nghe không khác gì việc con phải ở rể.” Dịch Vãn Thu thấy Lư Mễ không nên nói như vậy, tình yêu là phải bình đẳng, cô tỏ vẻ trịch thượng làm gì?
“Cô ấy nói với ai?”
“Bên dịch vụ sửa chữa.”
“Nói thế nào ạ?”
“Bên dịch vụ sửa chữa nói con có mắt nhìn, nó bảo không phải, là do anh ấy may mắn thôi!” Dịch Vãn Thu nhắc lại lời Lư Mễ nói về Đồ Minh.
“…”
Vấn đề nằm ở đây. Dịch Vãn Thu không biết rằng đó chỉ là những lời ba hoa nói hươu nói vượn của Lư Mễ. Ngày nào cô cũng hả hê thích thú lắm, nói gì cũng không cần dùng não.
Đồ Minh cúi đầu suy nghĩ một lát rồi mới lên tiếng: “Con biết mẹ có thành kiến với Lư Mễ, trông cô ấy có vẻ ồn ào, nói nhiều, nhưng cũng chỉ có vậy thôi. Tiếp xúc nhiều rồi thì mẹ sẽ nhận ra cô ấy có nhiều đặc điểm mà người khác không có.”
“Nhưng có lẽ trong thời gian tới con sẽ không để hai người gặp nhau nữa. Lần này là do con sơ ý, con không biết mẹ sẽ đến đó, nếu con biết thì con đã không để Lư Mễ đi.”
Dịch Vãn Thu cảm thấy khá thất vọng, nuôi con bao nhiêu năm, chỉ trong vài ngày đã đứng về phía người khác vô điều kiện. Bà chỉ gật đầu: “Được, tùy con. Mẹ cũng không thích gặp nó, nhìn cái vẻ cà lơ phất phơ của nó là mẹ thấy không thoải mái. Hạn chế đưa nó về nhà hoặc là đừng đưa về.”
“Nếu hai người thật sự đi đến bước kết hôn, ngoài những thủ tục cần thiết ra thì sau này cũng không cần phải gặp nhau nhiều. Cả hai cứ sống theo kiểu hôn nhân thời hiện đại đi.”
“Mẹ…” Đồ Minh định nói gì đó thì Đồ Yến Lương ở bên ngoài gõ cửa rồi bước vào: “Ăn cơm đi, đã mấy giờ rồi? Hai người nói chuyện bí mật gì vậy?”
Dịch Vãn Thu đứng dậy đi ra ngoài, Đồ Yến Lương kéo Đồ Minh lại, nói nhỏ: “Lý lẽ không thể giải thích trong một ngày. Con không hiểu mẹ mình sao? Đừng gấp, gấp cái gì.”
“Con càng như vậy thì mẹ con càng cảm thấy bà ấy đã phí công nuôi dạy con. Tính kiêu ngạo của bà ấy con có thể uốn nắn được sao?”
“Con đi trước đây.”
“Con không ăn cơm, không thích hợp ạ.”
“Ngày mai con sẽ quay lại ăn.”
Đồ Minh thật sự cảm thấy không thích hợp, rõ ràng là Dịch Vãn Thu thích Phương Đế, nếu anh ở lại ăn cơm, bầu không khí sẽ rất kỳ quái.
Đồ Minh đưa cho Đồ Yến Lương chiếc cà vạt và ví mà anh đã mua: “Tặng ba ạ.” Rồi gật đầu với Phương Đế, đi ra ngoài.
Khi đến dưới nhà Lư Mễ, anh không lên tầng mà ngồi ở dưới một lát, tiêu hóa những cảm xúc không vui sau cuộc trò chuyện với Dịch Vãn Thu, ngồi một lúc khá lâu.
Khi nghĩ không ra, anh gọi cho Diêu Lộ An, lúc này anh ấy đang nướng bánh với Lư Tình: “Có chuyện gì thế?”
“Tôi hỏi cậu, hai bác Diêu với Lư Tình có hòa hợp không?” Ba mẹ Diêu Lộ An đều họ Diêu, bạn bè thường gọi là hai bác Diêu.
“Khá tốt. Mẹ tôi thích cô ấy. Bảo rằng tính cách cô ấy rất tốt, dịu dàng, khéo léo, hiền thục, còn nhiều từ nữa mà tôi không nhớ nổi. Mẹ cậu không thích Lư Mễ à? Lư Mễ ồn ào, mẹ cậu nhìn thấy cô ấy chắc đau đầu lắm nhỉ?” Diêu Lộ An nói thẳng vào vấn đề.
“Chưa đến mức Lư Mễ ồn ào, chỉ nói thôi mà mẹ tôi cũng không chấp nhận. Lư Mễ nói cái gì mẹ tôi cũng tin.”
“Thế thì cậu đúng là con trai của mẹ, lúc trước Lư Mễ nói cái gì cậu cũng tin đấy thôi. Cứ làm quá lên.” Diêu Lộ An cười lớn: “Cậu đừng gấp, ít gặp nhau là được, từ từ thôi.”
“Ai mà không muốn gia đình hòa thuận? Tuy là sau này các cậu sẽ sống cuộc sống của mình, nhưng không thể tránh khỏi việc chạm mặt.” Diêu Lộ An lại khuyên Đồ Minh: “Chi bằng cậu cứ bắt đầu từ những việc đơn giản trước đi.”
“Ý kiến của cậu tệ thật ấy.” Đồ Minh cúp máy. Trong lòng anh không có sự phân biệt giữa việc đơn giản và phức tạp, Lư Mễ không chủ động gây sự với Dịch Vãn Thu, mà là Dịch Vãn Thu có thành kiến với Lư Mễ. Anh biết rõ mọi thứ.
Lên tầng, Lư Mễ đang cho dế ăn. Bây giờ con dế ăn ít, lại sắp đến lúc Lư Mễ chôn nó rồi.
“Ăn gì chưa?” Lư Mễ hỏi.
“Chưa ăn.”
“Sao vậy?” Lư Mễ hỏi anh.
“Ăn xong quay lại sẽ muộn lắm.”
“Thế này thì không muộn hả?” Lư Mễ chỉ vào điện thoại: “11 giờ rưỡi rồi đó ông tướng ơi. Thôi anh cứ ăn tạm gì đi nhé!”
Cô vào bếp lấy sủi cảo tôm thịt đã mua trước đó ra, làm cho Đồ Minh một bát sủi cảo súp chua. Đồ Minh đứng ở cửa bếp nhìn cô, thấy cô làm việc nhanh nhẹn, nước sôi lên, cô thả bánh vào, rồi lại quay ra làm súp.
Thấy Đồ Minh nhìn mình, Lư Mễ hỏi: “Sao thế? Mỗi lần em nấu ăn mà anh nhìn em như vậy thì chắc chắn là có chuyện gì đó!”
“Hơn nữa còn không phải là chuyện tốt lành gì!” Lư Mễ thêm vào.
“Không có gì, anh chỉ thấy đôi khi em phải chịu oan ức thôi.” Đồ Minh chỉ ra sự oan ức đó chính là thành kiến. Lư Mễ bị gán cho hết cái mũ này đến cái mũ khác mà không thể tháo ra một cách dễ dàng.
“Em oan ức gì cơ? Họ không thích em thì người khó chịu là họ, em thấy thoải mái lắm!” Lư Mễ vừa nói vừa rắc một ít rau thơm lên sủi cảo, thêm vài nhánh hành lá nhỏ: “Ăn thôi nào!”