Lư Mễ cảm thấy có đôi lúc tính nết của mình thật khốn nạn, nóng giận đuổi người ta đi mà không giữ lại chút thể diện nào cho họ. Nhưng trong lòng cô đang kìm nén một ngọn lửa, cô không thể làm gì Dịch Vãn Thu nên đành phải để nó cháy lan sang Đồ Minh. Nếu không xả được cơn tức này thì cô sẽ không thấy thoải mái.
Cô thức đến sáng hôm sau, trong nhà vắng vẻ, rõ ràng chỉ thiếu một người mà cứ như cả nhà đã bị dọn đi hết.
Ngồi bên bàn ăn cắn một miếng bánh mì, cô nghe bên ngoài có tiếng trẻ con đang cười đùa, cô bước tới cửa sổ, nhìn thấy Đồ Minh ngồi dưới ghế nói chuyện với mấy đứa trẻ. Thỉnh thoảng anh ngẩng đầu lên nhìn cửa sổ nhà cô, Lư Mễ rụt đầu lại, vẫn chưa nguôi giận. Nhưng chỉ cần nhìn thấy Đồ Minh ở dưới thì tâm trạng của cô cũng đã tốt hơn đôi chút rồi.
[Anh làm gì vậy? Nhìn em à?] Lư Mễ hỏi anh.
[Không được lái mô tô.] Đồ Minh nói: [Em có thể tức giận, có thể không nói chuyện với anh. Nhưng chuyện em đã hứa thì em không thể nuốt lời, em còn đi mô tô một mình nữa là anh giận đấy.]
[Ai mượn anh xen vào. Anh chỉ quản thúc em được thôi, anh thử quản người khác xem!] Lư Mễ ấm ức: [Anh chỉ thích chọn mấy người nhu nhược để anh muốn uốn nắn thế nào cũng được, anh đang kiểm soát em, thấy em dễ bắt nạt chứ gì.]
[Em nói cho anh biết, em thích ai thì em sẽ kiểm soát người đó, sau này em sẽ không để cho anh thao túng em nữa đâu!]
Đồ Minh biết Lư Mễ thấy tủi thân, nhưng anh cũng không thể nổi giận với Dịch Vãn Thu. Vấn đề không thể giải quyết trong một ngày, anh cần thời gian.
Lư Mễ thấy Đồ Minh im lặng, cô mở cửa sổ quát: “Anh lăn đi! Em mặc kệ anh rồi!”
Cô rất quyết tâm, nói không cho Đồ Minh vào nhà là không cho thật.
Đồ Minh chỉ ngồi ở dưới. Đám trẻ con đã về nhà ngủ trưa làm bài tập, người lớn cũng đã về, chỉ còn lại một mình anh ngồi trên băng ghế dài.
Ông Hai đi qua mấy lần, bảo anh lên nhà ông ngồi một lát, nhưng anh đều khéo léo từ chối: “Cảm ơn ông Hai, cháu ngồi đây tắm nắng.”
“Nóng muốn chết mà tắm cái gì.”
“Không nóng đâu, có bóng cây ạ.”
Đến chiều thì bóng cây cũng không còn nữa, Lư Mễ đứng nhìn xuống từ cửa sổ, cái đồ khờ này sao còn ngồi ở đó? Sao cứng đầu quá vậy!
Cô không biết phải làm sao với Đồ Minh, đành nói: “Cửa mở đấy, muốn vào thì vào, không vào thì về Di Hòa Viên đi.”
“Anh về Di Hòa Viên.”
“Anh bị điên phải không?” Lư Mễ lại bị Đồ Minh chọc tức, nếu cứ như vậy cô sẽ tức chết mất. Anh có hiểu thế nào là “Tìm cách xuống nước mà không thấy xấu hổ” không?
Cô bò lên giường nằm nghỉ, anh muốn đi đâu thì đi, mặc kệ anh sống chết thế nào. Thế là cô đi tắm, trang điểm, mặc một chiếc áo crop top và quần bò retro xuống dưới nhà. Đến trước mặt Đồ Minh, cô nói: “Em đi dạo phố đây, anh muốn ngồi đó thì ngồi, muốn lên nhà thì lên, muốn về Di Hòa Viên thì về, chỉ có vậy thôi, anh đừng đi theo em.”
Lư Mễ nói hai lần là “anh muốn lên nhà thì lên,” chỉ thiếu việc nói thẳng với Đồ Minh là “anh lên nhà đi” thôi.
Khí thế hừng hực bỏ đi.
Lư Mễ lái xe đi dạo phố, đi dạo mà cũng không thể tập trung được. Cô thầm nghĩ, tên ngốc Đồ Minh kia chắc không ngồi mãi ở ngoài chứ? Lỡ bị sốc nhiệt thì sao? Anh có bao giờ yêu ai chưa? Anh có biết rằng khi người phụ nữ yêu anh đang tức giận thì anh có thể đè cô ấy xuống giường không? Hoặc chỉ cần nói vài lời ngon tiếng ngọt, dù có nghe chán đến đâu thì cô ấy cũng sẽ không còn giận nữa?
Thôi, nếu anh hiểu những điều này thì anh đâu phải là Đồ Minh.
Cô đi dạo cả buổi, tiện thể ghé vào cửa hàng thời trang nam, mua cho Đồ Minh hai đôi giày rồi đi uống trà chiều một mình. Khi trở về, thấy dưới nhà không có ai ngồi trên ghế và trong nhà cũng không một bóng người, Lư Mễ lại cáu gắt, thề rằng sẽ không bao giờ để ý đến Đồ Minh nữa!
Sau khi trời tối, nghe thấy tiếng mở cửa, cuối cùng ông tổ cũng vào nhà rồi. Lư Mễ đi dép lê đẩy cửa phòng ngủ, hầm hừ hỏi anh: “Sao hôm nay không về nhà Di Hòa Viên?”
Hình như Đồ Minh mới đi chợ về, anh xách theo hai túi to, bên trong có đủ loại rau quả và thịt cá, trứng.
“Em đang hỏi anh đấy! Chẳng phải anh thích về Di Hòa Viên sao? Sao còn vào nhà làm gì!”
“Về Di Hòa Viên không ngủ được.” Đồ Minh nhàn nhạt đáp, anh chỉ thuật lại sự thật thôi nhưng nghe có vẻ như đang so kè.
“Ở đâu ngủ được thì về đó mà ngủ.”
“Ở đây mới ngủ được.” Đồ Minh nói thật lòng. Hai người sống chung gần một năm, anh đã dần quen với việc ở bên Lư Mễ, quen với việc cô thường quấn quýt bên anh khi đi ngủ. Giường ở Di Hòa Viên lạnh lẽo, không giống như có một cô nàng xinh đẹp như cô ở bên cạnh. Anh không ngủ được, suốt đêm nhớ về cô mấy lần. Cũng sợ cô tức giận hại thân, bởi vì Lư Mễ rất hiếm khi giận đến mức như vậy.
Anh lấy từng món trong túi ra bỏ vào tủ lạnh, để lại mấy quả việt quất và cherry mà Lư Mễ thích ăn mang đi rửa sạch.
“Anh đang chơi chiêu à?” Lư Mễ trừng mắt nhìn anh: “Lăn đi! Đừng ở đây chọc điên em!” Cô ném hộp giấy ăn về phía Đồ Minh: “Thấy anh là em lại tức!”
“Thậm chí em còn không muốn nhìn thấy anh!”
“Thấy anh là em lại nhớ đến mẹ anh! Đúng là khinh người quá đáng!”
“Mẹ anh như vậy thì chẳng có cô gái nào muốn lấy anh đâu! Anh sẽ sống cô độc đến suốt đời! Em sẽ không lấy anh! Một ngày nào đó không vui em cũng sẽ không yêu đương gì với anh nữa!”
Cô nói mà không biết lựa lời, nói một hồi lại đỏ mắt. Cô gái mạnh mẽ là thế, vậy mà ở bên Dịch Vãn Thu đã phải nhiều lần kìm nén cảm xúc ngột ngạt, cô có cảm giác mình không nhịn nổi nữa. Nhưng tối qua Đồ Minh không ở bên cạnh, cô lại trằn trọc không ngủ được.
Lòng Lư Mễ rất mâu thuẫn, cô biết mình rất yêu Đồ Minh, nhưng cũng hiểu rõ rằng chưa chắc cô có thể tiến đến hôn nhân với anh. Đôi khi thành kiến là thứ đã ăn sâu bén rễ, Lư Mễ không phải người dễ dàng để mình chịu ấm ức, ngay cả khi yêu ai đó cũng vậy. Cô cũng không thể làm chuyện để Đồ Minh cắt đứt quan hệ với mẹ anh, nếu Đồ Minh thật sự có thể làm vậy thì đó cũng không phải là Đồ Minh mà cô quen biết.
Cô đau lòng, Đồ Minh cũng đau lòng, anh bước đến gần ôm cô. Mặc cho Lư Mễ đá anh hay cắn anh thì anh vẫn không buông tay, chỉ ôm cô thật chặt.
“Nếu em khó chịu thì cứ mắng anh, đừng nhẫn nhịn làm gì. Em muốn làm gì thì cứ làm, anh chiều em hết.”
“Thế mà hôm qua bảo anh đi là anh đi ngay!”
“Anh sợ em giận.”
“Anh đần à? Anh đần rồi phải không?”
“Đừng giận nữa, lần sau anh không đi. Để tùy em phát tiết cho xong có được không?”
Lư Mễ nghe Đồ Minh nói vậy lại bực, anh nghĩ mình là bao cát à? Lại còn chiều theo em, em cần anh chiều em chắc? Cô cắn mạnh vai anh, không chịu buông. Đồ Minh bị cô cắn đau, anh đưa tay bóp mặt cô, áp môi mình lên môi cô, chặn lại sự bất mãn và tức giận của cô.
Đồ Minh hơi mạnh bạo, đầu lưỡi quấn lấy lưỡi cô, anh ôm cô bước vài bước vào phòng ngủ ném cô lên giường, đè lên người cô, còn chưa đợi Lư Mễ phản ứng đã lấp đầy cô một cách trọn vẹn.
Anh gặm cắn cổ Lư Mễ, có chút hung hăng: “Còn đuổi anh đi nữa không?”
“Anh còn chọc em thì em sẽ đuổi anh đi!” Lư Mễ không chịu thua, Đồ Minh lại dùng sức, rồi đột nhiên dừng lại: “Lặp lại lần nữa.”
Đồ Minh rất để ý đến việc Lư Mễ cứ tức giận là đuổi anh đi, như thể anh là người không quan trọng trong ngôi nhà này. Anh không thích cảm giác đó, anh mong Lư Mễ tiến gần anh thêm chút nữa, dù có tranh cãi nảy lửa cũng chẳng sao, đừng cứ hễ mở miệng là đòi đuổi anh đi.
Lư Mễ nóng ruột, hơi thở rối loạn, nhưng vẫn không chịu nhượng bộ: “Em sẽ đuổi anh đi.”
Đồ Minh đột ngột rút ra, thấy vẻ mặt Lư Mễ tối sầm lại, rồi lại lao vào như một cơn gió lốc.
Cứ như vậy đến tận đêm, cuối cùng Lư Mễ cũng đầu hàng, miệng liên tục nói không đuổi anh đi nữa. Nhưng khi kết thúc, cô cắn vào ngực anh để lại dấu răng, lúc này mới thấy hết giận.
Cô xuống giường lấy ra những món đồ mình đã mua khi đi dạo phố buổi chiều, rồi tách riêng đồ của Đồ Minh ra.
“Anh lại đây!” Lư Mễ giả vờ dữ dằn với anh.
“Gọi chó à?” Đồ Minh trả lời lại những gì cô đã nói tối qua, bước tới trước mặt cô, thấy cô lấy một hộp giày từ túi mua sắm ra, giá trị không nhỏ: “Thử giày đi.”
“Anh có giày rồi.”
“Mấy đôi đó em mang đi bảo dưỡng rồi.” Lư Mễ ngồi khoanh chân trên sàn: “Nhanh lên!”
“Ờ…”
Đồ Minh vừa thử giày vừa nhìn sắc mặt Lư Mễ, cô vẫn không vui, nhưng cô đã đi dạo phố mua giày cho anh. Không chỉ có giày, còn có cả quần áo.
“Tất cả đều mua cho anh à?”
“Mơ đi!”
Đồ Minh nắm tay Lư Mễ, cô né ra, anh ôm cô thì cô đẩy anh. Sau một hồi vật lộn trong vòng tay anh, cuối cùng cô cũng chịu ngồi yên lại: “Sao còn làm mình làm mẩy nữa vậy?” Đồ Minh vừa trêu cô vừa ôm cô: “Lư Mễ đừng giận nữa. Anh xin lỗi về chuyện hôm qua, lần sau anh sẽ không đưa em về nhà bà ngoại nữa nhé?”
“Em không giận anh! Em cũng không giận bà ngoại! Em…”
“Anh biết, là giận mẹ anh.” Đồ Minh nói: “Anh biết hết.”
Đồ Minh ôm chặt cô: “Hôm qua anh suy nghĩ rất nhiều, hiện tại anh vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết mâu thuẫn của hai người. Anh biết chuyện này em không sai, anh cũng thương em. Anh muốn xin em một chút thời gian để giải quyết được không?”
“Trước khi vấn đề chưa được giải quyết, anh sẽ không để anh gặp mẹ anh. Anh không muốn em lại giận thêm lần nữa.”
“Ừ. Đừng nói nữa, em không muốn nghe.” Lư Mễ tựa đầu vào ngực anh: “Vừa rồi anh chăm sóc em rất tốt, coi như bù lại đi!”
“Nhưng em không dám đảm bảo lần nào anh dùng chiêu này cũng sẽ có hiệu quả, biết đâu ngày nào đó anh làm không tốt thì em cũng không cần anh nữa đâu. Anh nên chăm chỉ rèn luyện sức khỏe đi!”
Lư Mễ nói nhảm, đơn giản chỉ vì không muốn nhắc đến Dịch Vãn Thu.
Cô nhận ra rồi, có lẽ Dịch Vãn Thu là người học nhiều đến mức hồ đồ rồi, hoặc bao năm qua đã quen sống theo ý mình, thích người khác chiều chuộng mình. Thế thì thật trùng hợp, Lư Mễ cũng thích người khác chiều chuộng cô.
Đừng ai chiều ai cả, cứ như vậy thôi!
Đồ Minh thở dài, nâng mặt Lư Mễ lên nhìn cô: “Em đang tạo khoảng cách với anh phải không?”
Lư Mễ cũng nhìn lại anh, không trả lời câu hỏi của anh, đúng là tạo khoảng cách rồi.
Lư Mễ đã tặng bộ mỹ phẩm đó cho thím Hai. Đồ tặng cho đúng người, người nhận thích thì người tặng cũng thấy thoải mái.
Thím Hai thấy vậy rất cảm động, khen Lư Mễ không ngớt: “Thật không uổng công nuôi con bé này, chịu chi cho thím Hai quá.”
“Thím Hai nói gì vậy, xài hết rồi cháu lại mua. Cháu có bao giờ tính toán tiền bạc với người lớn đâu!”
Lư Mễ không nói dối, cô luôn rất rộng rãi, dành trọn tâm tư cho những người cô thích, cô không tiếc gì cả. Cô vẫn hết lòng hết dạ với Đồ Minh, nhưng có một số chuyện đã khác đi rồi.
Lư Mễ không dẫn Đồ Minh đi tụ họp với nhà họ Lư nữa.
Nếu có người lớn hỏi tới, Lư Mễ chỉ nói Đồ Minh bận. Dương Liễu Phương cảm thấy không ổn, bèn hỏi Lư Mễ: “Cãi nhau rồi à?”
“Không có.”
“Vậy sao không dẫn về nhà? Bà nội vẫn nhắc suốt đấy!”
“Nếu cứ dẫn về hoài thì mọi người lại nghĩ tụi con sắp cưới rồi!”
“Nếu không thì sao? Không cưới à? Hồi trước là ai cứ nhất định nếu không là nó thì sẽ không lấy?”
“Vẫn chưa đâu tới đâu mà. Còn phải xem xét thêm!” Lư Mễ cười, không nói gì về Dịch Vãn Thu. Cũng chẳng có gì để nói, dẫu sao thì sau này cũng không gặp lại nữa.
Có vài lần, cuối tuần Đồ Minh không có việc gì làm, Lư Mễ dọn dẹp chuẩn bị ra ngoài, Đồ Minh đi theo phía sau thì bị cô đẩy trở về: “Làm gì vậy? Làm cái đuôi hả? Anh đi chơi một mình đi!”
Đồ Minh biết Lư Mễ vẫn chưa vượt qua được rào cản trong lòng nên không ép cô, chỉ ở nhà chờ cô. Có lúc phải chờ đến nửa đêm mới nghe thấy tiếng cô hát hò, đi vào nhà nhảy vào lòng anh, nói những chuyện linh tinh không đầu không đuôi với anh.
“Hai bác có hỏi tại sao anh không đến không?” Đồ Minh hỏi cô.
“Hỏi cái gì! Ai mà không có việc riêng chứ!”
“Nhưng hôm nay anh không có việc riêng, anh chỉ ở nhà thôi, ngoài việc đọc sách ra thì không làm gì cả.”
“Anh có thể đi giám sát việc sửa sang nhà cửa mà.”
“Anh giám sát qua camera, không cần phải chạy đến tận nơi.”
“Anh về nhà ba mẹ anh cũng được…”
Đồ Minh nhìn Lư Mễ một lúc lâu, sau đó nói thẳng: “Vậy nên em đang định từ từ đẩy anh ra khỏi tầm mắt của nhà họ Lư. Rồi đợi đến khi em cảm thấy em có thể rời xa anh thì em sẽ đá anh đi, đúng không?
Tim Lư Mễ thắt lại, cô ngồi đối diện với anh: “Anh cũng biết rồi à? Thế anh cũng thông minh đấy nhỉ!”
Đồ Minh cảm thấy mắt mình hơi đau, tim cũng đau, gật đầu: “Vậy em bắt đầu làm quen dần đi. Khi nào em chuẩn bị đá anh thì nhớ báo trước cho anh biết.”
“Bây giờ em muốn đá anh rồi!”
“Chỉ cần em nói nghiêm túc, anh sẽ đi ngay lập tức.”
“Đùa anh chơi thôi, sao anh lại coi là thật thế!”
Lư Mễ định bóp má anh, nhưng Đồ Minh tránh khỏi tay cô, nổi nóng: “Đừng lấy những chuyện như vậy ra đùa giỡn, anh không thích.”
“Thế anh thích gì?” Lư Mễ nhìn anh: “Hay là chúng ta chia tay đi. Anh có thích chia tay không?” Lư Mễ hỏi anh.
“Anh nhớ chúng ta đã từng nói rồi, khi yêu nhau thì đừng dễ dàng nói chia tay.”
“Em suy nghĩ kỹ rồi, mẹ anh thấy em phiền, em cũng thấy mẹ anh phiền. Giờ đến cả anh mà em cũng thấy phiền nữa.”
“Thôi thì thế này nhé, anh thu dọn đồ đạc rồi đi đi, chúng ta chia tay.”
Lư Mễ vẫn cười toe toét, không biết là nói thật hay đùa.