Lư Mễ khóa cửa phòng ngủ lại, không để cho Đồ Minh có cơ hội.
Cứ nằm đó nghẹn chết đi thôi!
Cả hai đều không thoải mái, một người nằm trên sofa trở mình mãi không ngủ được, một người nằm trên giường cũng thao thức.
[Sofa không thoải mái.] Đồ Minh nhắn tin cho cô.
[Thế thì về nhà mà ngủ.] Lư Mễ nhắn lại.
[… Anh đảm bảo không chạm vào em.]
[Không được, đồ tồi.]
Rõ ràng là ở chung một nhà, nhưng lại dùng điện thoại để nhắn tin trò chuyện, lại còn nhắn rất hăng say. Nói chuyện một lúc, Lư Mễ lại nảy sinh ý nghĩ đen tối, thay một chiếc váy ngủ hở lưng, rồi bước ra khỏi phòng đi vào bếp uống nước. Dưới ánh mắt nóng bỏng của Đồ Minh, cô chậm rãi uống nước, trong lòng thầm đếm xem Đồ Minh có thể nhịn được đến bao lâu.
Nghe thấy sofa có tiếng động, cô đặt ly nước xuống và định đi về phòng. Nhưng trước khi vào phòng ngủ, Đồ Minh đã kịp chắn ngang trước mặt cô, làm Lư Mễ không phanh lại được mà va thẳng vào ngực anh.
Đồ Minh mặc cho cô đẩy anh, anh vẫn đứng đó không hề lay chuyển, còn cười với Lư Mễ: “Anh không làm quân tử nữa, từ hôm nay anh làm tiểu nhân.”
Nói rồi, anh nhấc bổng cô lên vai rồi bước vào phòng ném cô xuống giường, đè lên người cô. Trong ánh đèn mờ ảo của đêm tối, ánh mắt hai người chạm vào nhau. Trong mắt cô hiện lên vẻ đắc ý khó tả, như muốn nói: Đã biết anh không thể kiềm chế được mà.
“Hư.” Đồ Minh nói, rồi vùi đầu vào cổ cô, cắn một cái nhẹ.
Nghe Lư Mễ than đau, Đồ Minh cảm thấy trong lòng thật thoải mái.
Đồ Minh nghĩ có lẽ vì đã lâu không làm gì với Lư Mễ, anh giống như quỷ đói, không thể kiểm soát được sức lực của mình, nuốt chửng cô gần như không còn gì. Lư Mễ bị anh dọa sợ, khẽ thì thầm vào tai anh: “Chậm chút…”
Hít thở không đều trong một lúc lâu, ngón tay cô đâm vào da thịt anh, cắn anh một cách hung hãn, vừa vui sướng vừa kháng cự.
Sau một trận kịch liệt như thế, cả hai chỉ ước mình có thể dính lấy nhau suốt 24 tiếng. Nhưng có gì đó khác với trước kia, Đồ Minh luôn cảm thấy Lư Mễ có thể thay đổi ý định bất cứ lúc nào. Sự chắc chắn của cô đối với anh từ trước dường như đã biến mất.
Gần đây Đồ Minh ít khi về trường. Trước đây mỗi tuần anh về một, hai lần, giờ thì nửa tháng mới về một lần. Lư Mễ thấy lạ, liền hỏi anh: “Sao anh không về nhà?”
“Đợi một thời gian nữa rồi về.”
“Sao thế? Anh đang kháng cự trong vô ích à? Anh làm thế này sẽ khiến mẹ anh nghĩ là em không cho anh về nhà. Mẹ anh sẽ càng ghét em hơn.”
“Lư Mễ.” Đồ Minh nắm tay cô: “Đừng bận tâm nữa.”
“Ờ. Đó là mẹ anh, không phải mẹ em, giờ em phải đi thăm mẹ em đây.” Lư Mễ nói rồi chạy về nhà ăn ké cơm, để Đồ Minh ở lại một mình.
Đến cuối tuần, Đồ Minh đi công tác về, nhà trống không chẳng có ai.
Anh gọi cho Lư Mễ, nhưng cô đã tắt nguồn. Đến khi cô mở nguồn lại, Đồ Minh nhắn tin cho cô: [Đi đâu cũng nên báo trước một tiếng chứ?]
[Đừng có tỏ thái độ với em, em thích đi đâu thì đi, liên quan gì đến anh?]
Đồ Minh gọi cho cô, nghe cô lải nhải mấy câu, anh đều im lặng nghe hết. Đợi cô nói xong anh mới hỏi: “Em ở đâu?”
“Ở Băng Thành.”
“Chơi vui nhé.”
Đồ Minh biết Lư Mễ cần ở bên bạn bè, như vậy cô mới có thể tạm quên đi những phiền muộn ở Bắc Kinh. Diêu Lộ An rủ anh ra ngoài ngồi chơi một lát, anh cũng đang rảnh nên đồng ý đi ngay.
Hai người ngồi bên bờ Hậu Hải, hiếm khi Đồ Minh chịu uống chút rượu.
“Dạo này cuối tuần cậu không về trường nữa à?” Diêu Lộ An hỏi: “Hôm trước mẹ tôi gặp mẹ cậu, hai người nói chuyện một lúc. Mẹ cậu bảo cậu ít khi về nhà, sao thế? Vẫn là vì chuyện đó à?”
“Không muốn về lắm.” Đồ Minh uống một ngụm rượu: “Tôi không thể cãi nhau với bà ấy, dù sao bà ấy cũng là mẹ tôi. Nhưng bà ấy đối xử với Lư Mễ không tốt, tôi không thể vượt qua được điều đó, ít về sẽ ít tranh cãi hơn.”
“Lý lẽ gì thì tôi cũng đã nói với bà ấy rồi, nhưng bà ấy hoàn toàn không nghĩ mình sai, quá cố chấp. Bây giờ thái độ đã thay đổi, nhưng tôi cảm nhận được bà ấy vẫn chưa thực sự chấp nhận Lư Mễ.” Đồ Minh thở dài.
“Không về thì thôi, thể hiện lập trường một chút cũng tốt.” Diêu Lộ An hỏi tiếp: “Lần ăn cơm gần đây ở nhà Lư Mễ cũng không thấy cậu, Lư Mễ bảo cậu bận. Lư Tình cũng không cho tôi hỏi.”
“Lư Mễ không cho tôi đi.” Đồ Minh cười khổ: “Tôi cảm giác được Lư Mễ có thể rút lui bất cứ lúc nào.”
“Rút lui đi đâu?”
“Có lẽ… đi tìm một người bạn trai khác?” Đồ Minh nhìn Diêu Lộ An: “Cậu cũng biết cô ấy cầm lên được thì bỏ xuống được nhỉ? Trong mắt cô ấy không thể chứa nổi hạt cát nào. Mẹ tôi chính là hạt cát trong mắt cô ấy, biết đâu bây giờ tôi cũng là một hạt cát trong mắt cô ấy luôn rồi.”
“Không bi quan đến mức đó đâu nhỉ?” Dù Diêu Lộ An nói vậy, nhưng thật ra anh ấy cũng không chắc chắn lắm. Từ trước tới nay Lư Mễ chưa từng phải chịu ấm ức, vậy mà đã phải chịu đựng bao lần trước Dịch Vãn Thu, đúng là đã vượt quá giới hạn rồi. Đồ Minh có thể đứng về phía cô mà cắt đứt với mẹ mình, nhưng với một Đồ Minh như vậy, có lẽ Lư Mễ cũng không còn coi trọng nữa.
Đồ Minh nhún vai, gọi thêm một ly rượu nữa.
“Hôm nay tửu lượng khá đấy!” Diêu Lộ An khen anh: “Lúc tôi với Lư Tình kết hôn, cậu nhớ đến uống thay tôi nhé!”
“Khi nào?”
“Mùa thu. Lư Tình thích mùa thu.”
“Tốt lắm, chúc mừng cậu.” Đồ Minh cụng ly với Diêu Lộ An, thật lòng mừng thay bạn của mình. Uống cạn ly, rồi lại gọi thêm một ly nữa.
Diêu Lộ An không ngăn cản, nghĩ rằng Đồ Minh quá lý trí, biết đâu uống say lại đáng yêu hơn một chút. Thậm chí anh ấy còn xúi Đồ Minh uống thêm, cho đến khi ánh mắt Đồ Minh trở nên mơ màng, anh ấy mới nói: “Thôi thôi, đủ rồi, để tôi đưa cậu về.”
“Không cần, tôi tự đi về được.” Đồ Minh đứng dậy, người hơi lảo đảo. Anh đi trước, Diêu Lộ An đi theo sau đưa anh lên đến nhà của Lư Mễ. Trong nhà vẫn không có ai, cơn say bùng lên, Đồ Minh cảm thấy khó chịu khắp người, nằm trên sofa không nhúc nhích được.
Chuyện sau đó xảy ra thế nào anh không nhớ rõ, chỉ biết sáng hôm sau tỉnh dậy thì đầu đau như búa bổ. Lư Mễ ngồi xổm bên cạnh sofa nhìn anh như nhìn quái vật, còn cười nhạo anh nữa: “Coi kìa coi kìa, tửu lượng cùi bắp thế mà còn học đòi say xỉn! Rồi có thấy khó chịu không!”
“Diêu Lộ An bị gì vậy! Biết anh không uống nhiều rượu được mà còn ép anh uống! Để lát nữa em tìm anh ta tính sổ với anh ta mới được!”
Lư Mễ càng nói càng thấy bực, cô lấy điện thoại ra định gọi Diêu Lộ An để mắng anh ấy một trận, nhưng Đồ Minh giật điện thoại của cô lại rồi giấu dưới người, nắm cổ tay cô không chịu buông. Ánh mắt anh nhìn cô quá đỗi dịu dàng, khiến cô không kìm được mà bị cuốn vào.
“Sao lại về rồi? Chẳng phải định nghỉ dưỡng cuối tuần à?” Đồ Minh hỏi cô.
“Không về thì bạn trai em uống say đến chết mất.” Lư Mễ hừ một tiếng, kéo anh dậy: “Dậy nhanh, em đi ép nước trái cây cho anh.”
“Được.”
Đồ Minh rửa mặt xong, đứng ở cửa bếp nhìn Lư Mễ ép nước trái cây, cảm giác như lâu lắm rồi không được uống nước ép cà rốt của Lư Mễ làm. Anh rất nhớ cảm giác đó, và rất nhớ cô, dù rõ ràng cô đang ở ngay trước mặt.
Anh đi tới ôm eo cô từ phía sau, đặt cằm lên hõm cổ của cô. Lư Mễ cười, dừng máy ép, xoay người ôm lại anh.
Là Thượng Chi Đào đã nói với cô: Với tư cách là bạn bè đương nhiên em không muốn thấy chị phải chịu ấm ức, thậm chí muốn khuyên chị chia tay. Nhưng đời người không phải lúc nào cũng được thuận buồm xuôi gió, không phải chuyện này thì cũng là chuyện khác, đều sẽ có lúc phải chịu ấm ức. Hôm nay chị có thể vì Dịch Vãn Thu làm chị tức giận mà rời xa Đồ Minh, nhưng có chắc là rời xa anh ấy sẽ khiến chị vui vẻ không? Không chắc. Nếu chia tay anh ấy mà khiến chị vui thì chị đã không ở chỗ em hết khóc rồi lại cười, hết cười rồi lại khóc.
Dịch Vãn Thu không quan trọng, Đồ Minh mới quan trọng.
Cũng vì Đồ Minh say quá, trong điện thoại cứ lảm nhảm với cô đủ thứ, hệt như đồ ngốc.
Hai người ôm nhau một lúc, trong bếp nóng nực, ai cũng đổ mồ hôi. Lư Mễ đẩy Đồ Minh ra phòng khách: “Nóng quá, anh đợi chút.” Cô thêm đá vào ly nước ép cà rốt, bỏ vài miếng dưa hấu vào, cuối cùng làm thành sinh tố trái cây.
Hai người mỗi người một ly, ngồi uống từ tốn.
“Bạn của em có khỏe không?” Đồ Minh hỏi cô.
“Khỏe lắm. Sống tốt đến nỗi em muốn chuyển đến Băng Thành luôn rồi.” Lư Mễ cười: “Nhưng em còn luyến tiếc cục vàng của em.”
“Em cũng không nỡ xa ba mẹ em, bà nội nữa. Em đúng là chẳng có chí lớn gì.” Lư Mễ gối đầu lên đùi anh: “Hôm nay em đi chuyến bay sáng về, mệt muốn chết. Anh có muốn ngủ thêm một chút với em không?”
“Được.”
“Vậy để em đi tắm đã.”
Lư Mễ vào phòng tắm tẩy sạch mồ hôi, thay váy ngủ. Đồ Minh cũng đi tắm, cả hai đều hơi mệt. Lư Mễ kéo cánh tay Đồ Minh làm gối, rúc vào lòng anh, rồi hôn lên chỗ có râu lởm chởm ở cằm anh: “Anh thực sự yêu em đến vậy à?”
“Yêu tới mức nào?”
“Là… cái kiểu nghĩ đến chia tay là khó chịu lắm ấy hả?”
Đồ Minh không nói gì, anh không biết phải trả lời Lư Mễ thế nào. Trong khoảng thời gian này anh cảm thấy rất tệ, rõ ràng là vẫn đang yêu, nhưng lại có cảm giác như thất tình. Trước nay chưa bao giờ anh lo được lo mất như vậy.
“Có lẽ còn nghiêm trọng hơn thế nhiều.”
“Vậy em tha cho anh rồi đó, chúng ta ngủ dậy xong thì đến đón bà nội đi ăn được không?”
“Được. Anh mua cho bà một chiếc vòng tay, bà từng ngưỡng mộ bà nội nhà khác vì có chiếc vòng này.”
“Anh lại chiều bà nữa rồi!” Lư Mễ ôm chặt Đồ Minh, lải nhải với anh: “Lúc nào anh cũng chiều bà nội, bà nói gì là anh quay người mua ngay, giờ bà bị chiều hư rồi. Thích gì cũng chỉ chờ có mặt anh để nói thôi. Giờ anh còn đang kẹt tiền, lại phải tiêu nhiều thế để làm bà vui. Sau này đừng mua nữa.”
“Không sao, anh qua khỏi rồi. Anh bán một phần cổ phiếu.”
“Vậy à… thế là cuộc sống khổ cực của chúng ta kết thúc rồi hả?” Lư Mễ hỏi anh.
“Kết thúc rồi.”
“Vậy anh dẫn em đi Ireland chơi được không? Lần trước em đi tới nay cũng gần mười năm rồi.”
“Được.”
Lư Mễ ngủ thiếp đi, Đồ Minh cảm thấy nỗi buồn phiền trong lòng cuối cùng cũng đã dần dần được khai thông, để lại ánh sáng vui vẻ mà Lư Mễ mang đến cho anh.
Trải qua cơn say, Đồ Minh ôm Lư Mễ ngủ một giấc ngon lành. Khi họ thức giấc đã là 4 giờ chiều. Hai người vội vàng sửa soạn ra ngoài. Khi họ đến nơi thì mọi người đã có mặt đầy đủ.
Đã lâu rồi nhà họ Lư không gặp Đồ Minh, ai nấy đều rất nhiệt tình. Bà nội kêu Đồ Minh ngồi cạnh, rồi anh đeo chiếc vòng tay vào cho bà.
Lư Quốc Phú đứng bên cạnh tấm tắc: “Mọi người nhìn kìa, thằng bé Đồ Minh này thật biết làm người ta vui. Bà nội chỉ nói một câu thôi là nó đã nhớ, lập tức sắm một chiếc vòng ngọc phỉ thúy đẹp thế này luôn! Thắp đèn lồng cũng khó mà tìm được!”
“Nói cứ như Tiểu Diêu bất hiếu ấy!” Lư Quốc Khánh nói đỡ cho Diêu Lộ An, cả nhà cười rôm rả.
Bà nội rất thích chiếc vòng, hỏi Lư Mễ: “Bà có thể đấu với bà già hàng xóm không?”
“Cháu nghĩ bà thắng là cái chắc.”
“Vậy là được rồi. Chúng ta không thể thua được!”
“Nghe chưa? Bà nội rất sĩ diện.” Lư Quốc Khánh nói với Đồ Minh: “Bây giờ cháu tốt với bà nội thì sau này cũng phải tốt như thế. Nếu không bà sẽ đau lòng đấy!”
“Chỉ có thể tốt hơn thôi ạ.” Đồ Minh nói.
Dương Liễu Phương: “Tốt lắm, vậy mới là người một nhà.”
Ăn xong, Lư Mễ và Đồ Minh đưa bà nội về nhà trước rồi mới đưa Dương Liễu Phương và Lư Quốc Khánh về. Đến dưới nhà, Dương Liễu Phương gọi Đồ Minh lên tầng: “Lên nhà ngồi một chút đi, bác trai mới làm tra lài, uống cho đỡ ngán.”
Đồ Minh nhìn Lư Mễ, chờ cô lên tiếng.
“Anh nhìn em làm gì, có mời em đâu.” Lư Mễ cười hề hề: “Là muốn mời anh uống trà lài đó!”
“Mày nói chuyện với nó như vậy hả?” Lư Quốc Khánh vỗ đầu Lư Mễ: “Cái gì mà anh nhìn em làm gì, mày đần rồi phải không?”
Mọi người cười nói đi lên tầng, Lư Quốc Khánh lấy trà lài mà mình mới mua ra để khoe khoang, màu sắc thật đẹp, hương vị cũng chuẩn, ông tự tay pha cho Đồ Minh một bình. Dương Liễu Phương rửa trái cây, còn có trái cây khô, bày một bàn đầy, mọi người ngồi xuống vừa ăn uống vừa trò chuyện.
“Cái vòng tay của bà nội cháu mua bao nhiêu tiền?” Lư Quốc Khánh hỏi Đồ Minh.
“Không đắt ạ.”
“Nhưng mà nó bao nhiêu tiền?”
“Chưa đến hai mươi nghìn.”
Lư Quốc Khánh thở dài: “Cái thằng này sao cháu ngốc thế? Cháu làm cho người lớn vui, mua cái nào tám trăm hay một nghìn gì đó bà ấy cũng không biết đâu. Mua cái đắt như vậy làm gì? Để sau lỡ làm mất xem cháu có biết tiếc không!”
“Với lại Lư Mễ nói cháu đang sửa sang nhà cửa, chắc phải tiêu một khoản lớn. Sau này đừng mua đồ đắt như vậy nữa.”
Nói xong, Lư Quốc Khánh hỏi nhỏ Đồ Minh: “Có đủ tiền không? Nếu không đủ thì bác có này, bác cho cháu mượn chút, có tiền thì trả. Không có thì cứ lấy mà dùng tạm.”