Mãi đến khi vào nhà mà Đồ Minh vẫn còn giữ nụ cười trên môi.
Câu nói “bà và Đồ Minh đều là của tôi” của Lư Mễ có chút ngang ngược, bá đạo, nhưng Đồ Minh thích không chịu được.
Anh thích Lư Mễ ghen.
“Nhặt được tiền à? Cười hoài vậy!” Lư Mễ nhìn nụ cười không tắt trên gương mặt anh, nói anh.
Đồ Minh bước đến gần Lư Mễ, hôn cô một cái chụt: “Ừ, anh vui.”
“Người yêu hiện tại với vợ cũ đấm nhau mà anh vui đến thế, anh biến thái hay gì?”
…
“Thôi, vui thì cứ vui đi. Thấy mặt cô vợ cũ của anh như vừa ăn phải shit thì em cũng vui lắm. Lần sau mà cô ta còn chọc em nữa, chắc chắn em sẽ nói mấy câu khó nghe hơn.”
Lần đầu tiên gặp Hình Vân, sau đó Lư Mễ đã hối hận suốt hai ngày, cô nghĩ là lúc đó mình phải cho cô ta một trận mới đúng. Hôm nay nói mấy câu đó làm cô thấy cực kỳ sảng khoái, nhưng vẫn còn hơi tiếc, lẽ ra phải nói mấy câu độc địa hơn nữa. Để cô ta biết rằng Đồ Minh và cô không phải kiểu người dễ bắt nạt, dọn dẹp hết đống tâm địa bẩn thỉu xấu xa của cô ta.
“Em nói cô ta như vậy anh có giận không? Dù sao hai người cũng từng chung chăn chung gối mấy năm trời mà!” Lư Mễ huých khuỷu tay vào Đồ Minh: “Hỏi anh đó!”
“Không giận.”
“Xạo hả, nếu là em thì em sẽ giận đấy.”
…
Lư Mễ cảm thấy kỳ lạ. Hiện tại Hình Vân nói chuyện cứ châm chọc mỉa mai, trong thời gian hôn nhân của hai người cô ta cũng nói chuyện như vậy sao? Cô liếc nhìn Đồ Minh: “Anh nói hồi trước anh với vợ cũ không cãi nhau hả?”
“Không, thì sao?”
“Cô ta nói chuyện chọc tức người khác như thế mà anh cũng không cãi lại, còn em mới nói vài câu là anh đã cự cãi với em rồi! Cứ cãi chem chẻm với em suốt!” Lư Mễ nhảy lên người Đồ Minh, bóp mạnh má anh: “Anh đúng là bất công! Đồ tồi!”
…
“Chuyện này phải công bằng à?” Đồ Minh không hiểu được logic đó.
“Tất nhiên! Anh không cãi nhau với cô ta tức là anh bao dung với cô ta hơn, suy ra anh yêu cô ta nhiều hơn!”
Lư Mễ càng nói càng thấy bực: “Không được, lần này em tức rồi, em tức chết đi được.” Nhìn có vẻ rất nghiêm túc, cô nhất quyết muốn Đồ Minh đưa ra một lời giải thích.
Đồ Minh thực sự không biết nên giải thích cái gì, anh chỉ nổi nóng với cô, đôi khi còn muốn tẩn cho cô một trận. Nhưng anh hiểu đó chỉ là cảm xúc thoáng qua rồi thôi, không để tâm nhiều.
Lư Mễ bóp má anh, rất hung dữ, bóp đã rồi thì hôn anh một cái, rồi từ trong vòng tay anh nhảy xuống, đi đắp mặt nạ.
Ngày hôm sau ở cổng chợ Phan Gia Viên, Lư Mễ gặp lại Đồ Yến Lương.
Người đàn ông lớn tuổi nho nhã bước xuống xe, gọn gàng và lịch thiệp, thoạt nhìn đã biết là ba của Đồ Minh.
“Lâu rồi không gặp cháu, Lư Mễ.” Đồ Yến Lương mỉm cười với cô: “Hình như bác chưa từng đi dạo kỹ ở chợ Phan Gia Viên, hôm nay làm phiền cháu dẫn đường nhé.”
“Thế thì bác phải dạo cho thật kỹ, chỗ này cháu rành lắm đó ạ.” Lư Mễ ra dấu tay ngang eo mình: “Cháu khoảng tầm này là đã theo gia đình đi dạo chợ rồi. Chợ hồi đó không giống như bây giờ, nửa đêm còn có chợ đen cơ!”
“Bác từng nghe người ta nói rồi.” Lúc này Đồ Yến Lương mới chăm chú quan sát Lư Mễ, hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo thun và quần bò, mang một đôi giày trắng, trông như một cô sinh viên vẫn còn đang đi học, nhưng lại sinh động hơn sinh viên bình thường.
Đồ Minh đi theo sau họ, nghe họ nói chuyện.
Họ thảo luận về việc Đồ Yến Lương muốn mua một chiếc khóa bình an để treo đầu giường nhằm cầu bình an, hỏi Lư Mễ nên chọn chất liệu gì mới tốt.
Ý của Lư Mễ là ông không cần phải mua, vì ở chỗ Lư Quốc Khánh có gỗ sẵn, chỉ cần tìm người làm một chiếc thì sẽ đẹp hơn hàng mua sẵn.
“Bác chưa từng gặp ba cháu, giờ lại lấy đồ của ông ấy thì không ổn lắm.”
“Ba cháu không để ý đến mấy chuyện đó đâu, người ta thích đồ của ông ấy, ông còn vui không hết ấy chứ! Thật đó ạ, cháu sẽ tặng bác một cái sau.”
“Thế thì cháu dẫn bác đi xem quạt nữa nhé.”
“Được ạ, bác có khí chất thế này, dùng một cái quạt xếp là hợp lắm.”
Lư Mễ rất thích mấy thứ này, nói chuyện mà khuôn mặt rạng rỡ hẳn lên. Đồ Yến Lương nhìn cô, rồi nhìn Đồ Minh, cảm thấy giờ đây hai người họ đã có chút giống nhau. Lư Mễ đã truyền sự vui tươi của mình qua cho Đồ Minh, khiến cậu con trai vốn dĩ luôn chín chắn già dặn của ông có thêm vẻ trẻ trung như một chàng trai ở độ tuổi thanh xuân.
Trong lúc Lư Mễ đang nghiên cứu bề mặt quạt, Đồ Yến Lương hỏi Đồ Minh: “Hôm trước con nói với ba là con muốn kết hôn, mẹ con biết chuyện này chưa? Kết hôn thì ba mẹ hai bên cũng phải gặp mặt nhau một lần, ít nhất là cùng nhau ăn một bữa cơm.”
“Cũng nên làm quen nhau dần, vì sau này sẽ còn gặp nhau thường xuyên.”
“Con vẫn chưa bàn với mẹ, cảm giác bây giờ chưa phải là thời điểm tốt nhất. Ba cũng biết mẹ con…”
“Ba sẽ nói với bà ấy. Dù sao thì bề ngoài cũng phải lo chu toàn, không thể để bên nhà gái nghĩ chúng ta không có thành ý.”
“Vâng, cảm ơn ba.”
“Đồ Minh, anh nhìn bức tranh này xem, chúng ta có thể vẽ mặt quạt như thế này được không?” Lư Mễ giơ điện thoại lên cho Đồ Minh xem, cô tìm được một bức tranh, cảm thấy nếu để chủ tiệm vẽ ra chắc sẽ đẹp lắm.
“Bác tự vẽ được.” Đồ Yến Lương nói: “Bác cũng có thể vẽ tặng cho cháu và ba cháu. Bác vẽ cũng khá đấy.”
“Thật ạ?” Lư Mễ mở to mắt.
“Thật.”
“Lúc rảnh rỗi ba anh thường vẽ tranh với một giáo viên ở Học viện Mỹ thuật, đúng là vẽ khá lắm.” Đồ Minh giải thích: “Nhưng nếu em thích phong cách vẽ của chủ tiệm…”
“Không, em muốn bác trai vẽ!”
Đồ Yến Lương vẫn nhìn vào điện thoại của Lư Mễ, cô chọn một bức tranh phong cảnh thủy mặc.
“Cháu thích phong cách này à?”
“Cháu muốn vẽ một nửa mặt quạt với hoa đào.”
“Là kiểu cảnh xuân ngập tràn sao?” Đồ Yến Lương xác nhận lại với cô.
“Đúng ạ, rất hợp với cháu.”
Lư Mễ thích mọi thứ phải tràn đầy sức sống, hoa nở rực rỡ, hoa màu phát triển tốt, những đám mây xếp chồng trên bầu trời, cô đều thích.
“Vậy được rồi. Bác sẽ vẽ tặng cháu, tuần sau cháu có thể đến lấy.”
“Nhưng tuần sau bọn cháu đi chơi rồi ạ.”
“Vậy thì đợi cháu về. Tranh vẽ xong cũng không chạy đi đâu được.”
“Vậy cháu cảm ơn bác ạ!”
Lư Mễ cười híp mắt, Đồ Yến Lương cũng mỉm cười.
Ba người cùng dạo chợ Phan Gia Viên, Lư Mễ đã mua một quả cầu hổ phách tặng Đồ Yến Lương, hổ phách cô mua có chất lượng rất tốt, bọc viền bạc để treo vào điện thoại, đẹp hơn cả khóa bình an. Quả cầu hổ phách đó có một cặp, chủ cửa hàng vẫn khuyên Lư Mễ mua cả hai, vì cả ba mẹ đều có một cái thì càng tốt.
Lư Mễ lắc đầu: “Một cái là đủ rồi.” Cô quyết không mua cho Dịch Vãn Thu nữa, hổ phách tốt như vậy lỡ sau này bà cũng vứt đi thì sao, khỏi đi.
Đồ Yến Lương không khách sáo với Lư Mễ mà nhận lấy món quà của cô: “Phần mặt quạt bác sẽ xem kỹ, coi như chúng ta trao đổi quà với nhau nhé.”
“Vậy cháu lời to rồi, mặt quạt là được bậc thầy vẽ bằng tay hoàn toàn, rất quý giá.”
Ba người lại cùng nhau ăn một bữa cơm, trò chuyện cũng rất hòa hợp, khi ra về, Đồ Yến Lương nói với Lư Mễ: “Hôm nào gọi thêm ba của cháu, chúng ta cùng đi dạo chợ Phan Gia Viên nhé? Hoặc là bác sẽ đến nhà thăm, nhân tiện xem những món đồ quý mà ba cháu đã sưu tầm.”
“Được ạ. Sao cũng được, bình thường ba cháu cũng không có việc gì làm, chỉ thích nấu ăn ở nhà. Nếu bác không chê thì đến nhà cháu ăn cũng được.”
Rồi họ tạm biệt nhau.
Đồ Minh đưa Đồ Yến Lương về, còn Lư Mễ thì quay về nhà ba mẹ cô.
Trong xe, Đồ Yến Lương hỏi Đồ Minh: “Con nghĩ kỹ rồi phải không?”
“Chuyện gì ạ?”
“Chuyện kết hôn.”
“Con nghĩ kỹ rồi.”
“Ba sẽ không can thiệp, nhưng cũng mong con đừng đi vào vết xe đổ. Ly hôn hao tổn tinh thần lắm, con đã trải qua một lần rồi.”
“Sẽ không đâu ạ.”
“Ba sẽ nói chuyện lại với mẹ con, sau khi chúng ta chuẩn bị xong rồi thì con sắp xếp thời gian để hẹn gặp ba mẹ của Lư Mễ đi.”
“Vâng, cảm ơn ba.”
Khi họ về đến nhà, Dịch Vãn Thu vừa đi dạo với bạn về, thấy Đồ Minh và Đồ Yến Lương, bà hỏi: “Hai ba con đi đâu vậy?”
Đồ Yến Lương ra hiệu cho Đồ Minh rồi nói: “Tình cờ gặp nhau bên ngoài.” Nói xong, ông đặt điện thoại lên bàn trà, quả hổ phách trông rất bắt mắt, khiến Dịch Vãn Thu chú ý ngay.
“Từ lúc nào mà ông bắt đầu thích mấy thứ lố lăng như thế này vậy?” Dịch Vãn Thu chỉ vào quả hổ phách.
“Đẹp mà, như một quả chín mọng, còn có sự lắng đọng sâu sắc của năm tháng.”
“Ông nghĩ tôi ngốc sao? Trong số người tôi quen, ai thích những thứ vô nghĩa này tôi không rõ chắc?”
Thấy ba mẹ sắp cãi nhau, Đồ Minh viện cớ ra ngoài để tránh.
Đứng ngoài cửa sổ một lúc, Đồ Minh nghe thấy Dịch Vãn Thu và Đồ Yến Lương nhỏ tiếng cãi nhau.
“Tôi không thích nó mà ông còn đi gặp nó, ông có vấn đề gì không đấy?”
“Con trai bà thích thì dù bà không thích bà cũng phải chịu, chúng nó còn tính chuyện kết hôn rồi mà ba mẹ còn chưa gặp mặt, thế có thích hợp không?”
“Nó còn muốn ly hôn một lần nữa à? Đến Hình Vân nó còn không sống nổi, với tính cách đó của Lư Mễ thì sống nổi à? Rồi tới lúc đó lại cắm cho nó một cái sừng nữa!” Thành kiến lớn nhất của Dịch Vãn Thu đối với Lư Mễ là vì bà cảm thấy cô không phải người chung thủy, với tính cách như vậy rất dễ bị thu hút bởi những thứ khác. Dịch Vãn Thu nghĩ kết quả cuộc hôn nhân này cũng chỉ là ly hôn mà thôi.
Nghe đến chuyện “cắm sừng”, lửa giận của Đồ Minh bốc lên đỉnh đầu, anh đẩy cửa bước vào, Dịch Vãn Thu thấy anh thì lập tức im lặng.
Ánh mắt Đồ Minh rất lạnh, anh hỏi Dịch Vãn Thu: “Con vẫn là con trai của mẹ chứ? Mẹ mong cuộc hôn nhân của con không hạnh phúc đến vậy sao?”
“Vì con chọn sai người!”
“Vậy thì chọn ai mới đúng đây hả mẹ?”
“Có biết bao cô gái tốt mà con không chọn!”
“Tốt hay xấu là do mẹ định nghĩa sao?” Đồ Minh rất đau lòng. Trước đây anh chỉ nghĩ Dịch Vãn Thu cố chấp, nhưng giờ anh hiểu rồi, bà không chỉ cố chấp mà còn hẹp hòi, mang trong mình định kiến sâu sắc khó bỏ với Lư Mễ.
Anh đứng đó thở không ra hơi, bị Dịch Vãn Thu chọc tức đến mức lồng ngực đau nhói. Bỗng nhiên anh hiểu tại sao có người phải cắt đứt quan hệ với gia đình vì kết quả như thế này. Người luôn nói chuyện ôn tồn nhỏ nhẹ với Dịch Vãn Thu, hôm nay lại đỏ mắt vì tức giận.
“Con vô cùng thất vọng về mẹ. Con chưa bao giờ nghĩ mẹ của con lại là một người như thế! Mang theo định kiến mà đánh giá người khác, thốt ra những lời cay nghiệt với một người chưa từng làm tổn thương mẹ! Con cứ tưởng mẹ đã thay đổi rồi, nhưng không ngờ ác ý lại càng sâu hơn.”
Nói xong, Đồ Minh thấy mắt Dịch Vãn Thu cũng đỏ lên, bà tức giận: “Con đang nói gì vậy? Chẳng lẽ mẹ không có quyền yêu ghét của riêng mình sao? Ba mẹ lại muốn hại con à?”
“Ba mẹ không hại con, nhưng điều đó không liên quan đến việc tư tưởng có hẹp hòi hay không. Mẹ có quyền yêu ghét của mẹ, chỉ cần đừng lấy danh nghĩa lo cho con là được.” Đồ Minh bước ra đến cửa: “Vì mẹ biết rõ, những gì mẹ làm không hề giúp được gì cho con cả.”
“Đồ Minh, con đợi đã.” Đồ Yến Lương gọi anh lại: “Con có thể không vui, nhưng không được nói chuyện với mẹ bằng thái độ này.” Dù sao ông cũng đã sống với Dịch Vãn Thu cả đời, vấn đề có thể từ từ giải quyết, nhưng con trai không thể nói chuyện với mẹ như vậy.
“Vậy phải dùng thái độ nào?” Đồ Minh hỏi Đồ Yến Lương: “Con phải vui vẻ, hớn hở nói với mẹ rằng: Cảm ơn mẹ đã quan tâm, con sẽ không để ai cắm sừng mình nữa. Người mẹ không thích thì con sẽ không lấy. Con phải nói thế ạ?”
Bạn đời ngoại tình là chuyện nhục nhã nhất trong hôn nhân, và khi nghe Dịch Vãn Thu nghi ngờ về cuộc hôn nhân mà anh hằng mong đợi với Lư Mễ chỉ trong nháy mắt, anh cảm thấy mình bị sỉ nhục nặng nề. Ba mẹ anh lại cho rằng anh không có năng lực phân biệt cơ bản giữa người với người.
“Ba, lúc sáng cô ấy đi dạo với ba ở Phan Gia Viên, hai người nói cười vui vẻ, con còn tưởng ba thực sự thích cô ấy.”
“Ba thực sự thích Lư Mễ.”
“Nhưng ba lại để mặc mẹ phỉ báng cô ấy.” Đồ Minh không thể chấp nhận điều này: “Sau này ba đừng diễn nữa.”
Nói rồi anh bước ra khỏi nhà, lên xe.
Bất kể lúc nào đi nữa, anh chưa từng cãi vã với gia đình như thế này. Từ nhỏ, Đồ Minh đã rất lễ phép, ngay cả khi ban đầu Dịch Vãn Thu có thành kiến với Lư Mễ, anh cũng chỉ im lặng chống lại, không bao giờ nói lời nặng nề.
Nhưng hôm nay, anh không thể chịu đựng được nữa.
Khi anh đang vui vẻ chuẩn bị cùng Lư Mễ bắt đầu bước vào một hành trình mới trong cuộc đời, thì chính ba mẹ mình lại chắn ngang phía trước. Họ nói rằng họ không phản đối, không can thiệp, rằng lựa chọn thế nào là do anh quyết định. Nhưng từ sâu thẳm trong lòng họ lại không chấp nhận sự lựa chọn của anh.
Điều đó giống như một cái bánh bao trắng tinh bị rơi xuống đất dính một chút bụi, hoặc như một bức tranh đẹp nhất lại bị vẩy nước vào. Một việc đáng lẽ hoàn mỹ giờ lại có tì vết.
Không, nó đã có rất nhiều tì vết.
Đồ Minh quay về Di Hòa Viên, quyết định dọn dẹp hết đồ đạc của mình.
Anh không nghĩ ra được cách nào tốt hơn, nên dứt khoát không nghĩ nữa, cứ theo cảm xúc của mình. Anh muốn chuyển ra khỏi Di Hòa Viên, hoàn toàn cho ba mẹ biết thái độ của mình.
Anh dọn dẹp rất lâu, thứ nào cần vứt thì vứt, thứ nào cần mang đi thì mang. Điều khó xử nhất là số sách của anh, chúng trải dài khắp nơi.
Nhưng cũng chẳng sao, dù thế nào thì cũng phải mang đi. Anh đi tìm hơn chục thùng giấy to để đựng hết sách và những thứ lặt vặt khác vào, rồi thuê một công ty chuyển nhà, dùng một chiếc xe lớn để chở tất cả đồ đạc đến nhà mới. Căn nhà còn chưa sửa sang xong, nhưng đồ đạc đã chất đống ở một góc trong phòng khách, như một người lang thang đang vội tìm cho mình một nơi trú ẩn.
Khi Lư Mễ gọi điện cho anh, anh đang chỉ huy công nhân chuyển nốt đồ đạc, nghe giọng anh hơi trầm thấp, cô hỏi: “Anh sao thế?”
“Không có gì, anh đang chuyển nhà.”
“Chuyển đi đâu?”
“Chuyển ra khỏi Di Hòa Viên.”
“Sao thế?”
“Không sao cả.”
Đồ Minh suy nghĩ một lúc rồi nói với Lư Mễ: “Bước ra khỏi một cấu trúc gia đình này, để chuẩn bị bước vào một cấu trúc gia đình của riêng mình.”