Mưa Bóng Mây - Dư Trình

Chương 10



Trên đường, Thời Mông nhận điện thoại của Giang Tuyết.

“Sinh nhật vui vẻ nhé bé Mông Mông.” Giang Tuyết canh chuẩn thời gian để gọi tới, cho rằng bây giờ Thời Mông đang ở một mình, “Tên kia đi chưa? Em xem có phải chị rất thức thời không? Tối qua và cả ngày nay không quấy rầy em.”

Thời Mông đang ngồi ở ghế phó lái bên cạnh Phó Tuyên Liệu, nghe vậy nghiêng đầu nhìn “tên kia” một chút, ăn ngay nói thật: “Anh ấy không tới.”

“Cái gì?” Ngay lập tức giọng cao lên mấy quãng, Giang Tuyết giận dữ nói, “Rõ ràng trùng hợp là thứ bảy, anh ta dựa vào đâu mà không tới?”

Dù không mở loa ngoài, nhưng với âm lượng này cũng đủ để người bên cạnh nghe thấy, Thời Mông nhìn khóe môi khẽ cong lên thành một độ cong không rõ ràng của Phó Tuyên Liệu, thoáng nghiêng sang, nói vào điện thoại: “Đổi sang hôm nay.”

“Thế à.” Giang Tuyết bình tĩnh lại ngay lập tức, “Hai người đi chơi?” “Ừm.”

“Đi đâu?”

“Công viên giải trí.”

“Hôm nay mưa mà, công viên mở cửa à?” “Mở.”

Khi Thời Mông bận bịu chưa bao giờ nghe điện thoại, bao gồm cả khi lái xe, nên Giang Tuyết cho rằng hiện tại cậu đang rảnh, hàn huyên với cậu: “Này, tên họ Phó kia có chuẩn bị quà cho em không?”

Thời Mông rũ mắt xuống gảy gảy vải trên quần: “Không.” Giang Tuyết mắng: “Gã thối tha.”

Thời Mông: “…

Không tinh ý như cậu cũng thấy hơi xấu hổ, cũng may Giang Tuyết không để chủ đề dừng ở Phó Tuyên Liệu lâu, nói ngoắt sang chuyện khác: “Không sao, chị chuẩn bị quà cho em rồi, mai đưa tận tay em.”

Thời Mông nói: “Cảm ơn chị.”

“Nói trước là đừng chờ mong quá, từ trước đến nay chị đây tặng quà luôn thiết thực, vừa hay em vừa móc rỗng gia sản vì một bức tranh, nên cho em ít phụ cấp, cải thiện cuộc sống.”

Nhắc đến bức tranh kia, Thời Mông đứng ngồi không yên, vô thức lặp lại lần nữa “Em cảm ơn”.

Có lẽ nghe ra người ở đầu dây bên kia mất tập trung, Giang Tuyết định kết thúc cú điện thoại này: “Vậy bây giờ em về nhà à?”

Thời Mông không biết phải nói rõ tình huống hiện tại như thế nào, bèn thuận miệng nói: “Ừm, sắp đến rồi.”

“Muộn thế này rồi lái xe không an toàn, nhà em xa như thế, gọi người lái hộ đi.”

Thời Mông nhấc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đường phố nội thành phồn hoa khác với vùng ngoại ô, giờ này rồi mà vẫn rất náo nhiệt.

“Không cần.” Cậu nói, “Đêm nay em không về nhà.” “Vậy em ở chỗ nào?”

Chiếc Land Rover chạy vững vàng trên con đường bằng phẳng, cho dù đường phía trước tối tăm không rõ ràng, Thời Mông cũng không hề hoảng sợ.

Nghĩ hồi lâu cũng không tìm được xưng hô thích hợp, nhưng không muốn Giang Tuyết lo lắng, Thời Mông đáp: “Nhà của một người bạn.”

Nhà họ Phó không ở biệt thự riêng mà chọn chung cư cao tầng, nói chung là vì giao thông thuận tiện.

Thời Mông chưa từng thấy loại thang máy lên thẳng nhà thế này, đứng trước cửa sửng sốt rất lâu, mãi mới xác định được mình đã ở trong nhà Phó Tuyên Liệu.

“Cứ ngồi tự nhiên.” Phó Tuyên Liệu bảo cậu, “Tôi đi xem có gì ăn không.”

Hai người chưa ăn cơm tối, mở tủ lạnh ra chỉ tìm thấy hai quả trứng gà với một hộp sữa bò, Phó Tuyên Liệu mang ra đặt lên bàn, bắt đầu suy nghĩ tính khả thi của việc không ăn gì mà trực tiếp đi ngủ luôn.

Dù sao cũng có khách, nên cuối cùng chọn gọi thức ăn ngoài.

“Gà rán, pizza, đồ nướng, bún thập cẩm cay, bánh bao hấp… Giờ này chỉ còn những món này thôi.” Anh ném điện thoại cho Thời Mông, “Cậu tự

chọn đi, địa chỉ để mặc định rồi.”

Với độ thuần thục này, hiển nhiên không phải lần đầu tiên gọi đồ ăn ngoài.

Nhìn chung quanh, căn nhà hơn 200 mét vuông, trang trí theo phong cách Ý, tinh xảo gọn gàng, dọn dẹp rất sạch sẽ, xem ra có người giúp việc quét dọn định kỳ. Có lẽ anh không thuê người nấu cơm, vì thiết bị nhà bếp đều trông như mới.

Thấy Thời Mông hết nhìn đông lại nhìn tây, Phó Tuyên Liệu hỏi: “Sao thế, chê nhà nhỏ à?”

Thời Mông thu tầm mắt lại, lắc đầu.

“Đúng thật là không bằng nhà cậu.” Phó Tuyên Liệu dang tay dựa vào ghế sô pha, “Nếu không quen ở đây thì để tôi gọi xe đưa cậu về.”

Thời Mông lại lắc đầu, nâng điện thoại lên chuyên tâm nghiên cứu món ăn.

Đi chung một quãng đường đủ để hai người lấy lại bình tĩnh, dần dần tìm lại hình thức ở chung quen thuộc trước đó.

Thời Mông chọn hai chiếc pizza cỡ nhỡ, hai cái cánh gà nướng, hai phần bánh bao hấp nhân thịt cua, hai bát bún thập cẩm cay, hai loại đồ uống… Hơn mười loại rực rỡ muôn màu, phải huy động ba anh shipper mang đến.

Phó Tuyên Liệu vốn định giải quyết bữa tối trên bàn đảo bếp (*) luôn, nhưng bây giờ không thể không dời đến bàn ăn, không phải là xót tiền, mà chỉ có chút không biết phải làm sao.

(*) Bàn đảo bếp: Trong thiết kế, bàn đảo bếp được xem là một phần của tủ bếp. Tuy nhiên, nó lại được xây dựng tách rời, đứng riêng lẻ. Thông thường, bàn sẽ được đặt phía sau lưng người nấu và nằm ở khu vực trung tâm của không gian bếp.

Càng không biết phải làm sao chính là Thời Mông, dù cậu không thể hiện ra.

Lần đầu tiên cậu gọi đồ ăn ngoài trong đời, chỉ xem chủng loại mà không để ý đến mức lượng, nên mới chọn mỗi thứ hai phần. Không ngờ đến FaceID Phó Tuyên Liệu cũng không cài, đến lúc tính tiền còn chưa kịp nhìn giá đã tự động thanh toán xong xuôi.

“Gọi nhiều thế này ăn hết nổi không?” Phó Tuyên Liệu hỏi. “Ngày mai có thể ăn tiếp.”

“Sao không để mai ăn hãy gọi cho đồ ăn tươi ngon?” Phó Tuyên Liệu lại hỏi.

Thời Mông không nói, cầm lấy một miếng pizza, im lặng nhét vào trong miệng.

Từ nhỏ cậu đã như vậy, khi gặp vấn đề không muốn trả lời hoặc không biết trả lời thế nào, thì cậu sẽ giả vờ như không nghe thấy, bởi vậy mới bị người khác có ấn tượng là “lạnh lùng kiêu ngạo”.

Nhưng trong mắt Phó Tuyên Liệu, hành vi này không khác gì trốn tránh trách nhiệm, anh hận nhất là thái độ thích làm theo ý mình, khinh thường không thèm giải thích của Thời Mông.

Cầm đồ uống lên hút mạnh một hơi, Phó Tuyên Liệu tự giễu mà nghĩ, coi cậu ta là kim chủ đi, nào có người bị mua lại đi đòi hỏi lý do từ kim chủ?

Nghĩ thông suốt như thế, Phó Tuyên Liệu tỉnh táo lại, ăn tối xong rồi chỉ phòng tắm cho Thời Mông, còn đích thân tìm cho cậu một bộ áo tắm mới tinh rồi mang vào, tự nhận là đã hầu hạ thỏa đáng.

Trước khi đi ra ngoài, Phó Tuyên Liệu nửa thật nửa đùa hỏi: “Biết tự tắm không, cần người chà lưng cho không?”

Không biết Thời Mông ngốc thật hay là giả vờ ngốc, trầm tư một lát, như đang suy nghĩ đến tính khả thi, sau đó trả lời: “Không cần, tự em làm được.”

Phó Tuyên Liệu tức cười đi ra, lúc tới phòng khách lại nhớ mình quên mở quạt sưởi trên bồn tắm cho cậu, thế là quay lại trực tiếp đẩy cửa bước vào, đối mặt với Thời Mông đang cởi được một nửa.

Hai người cùng sững sờ, Phó Tuyên Liệu có phản ứng trước, vươn tay ấn xuống cái nút trên tường, “cạch” một cái, Thời Mông xoay người về phía anh như phản xạ có điều kiện.

Phó Tuyên Liệu phì cười: “Tránh gì mà tránh, dù không thấy thì cũng từng sờ rồi.”

Nói xong đi ra.

Thời Mông không có thói quên ngâm mình trong bồn, khóa chặt cửa thủy tinh của phòng tắm, đợi đến khi dòng nước ào ào xối xuống cọ rửa

cơ thể, cậu mới tìm lại được cảm giác an toàn khi ở một mình.

Cậu lớn bằng từng này cũng không có mấy kinh nghiệm đi ra ngoài chơi, trước năm 8 tuổi thì bị Dương Ấu Lan quản rất chặt, giúp thầy giáo thu bài tập ở trường về trễ là bị bà vơ lấy chổi đánh đập, bị chỉ vào mũi mắng là “nuôi ong tay áo”.

Sau này đến nhà họ Thời, càng không có cơ hội, tóm lại ngoài Giang Tuyết ra, cậu không có bạn bè gì khác, cũng không có chỗ nào để đi.

Hoàn cảnh lạ lẫm sẽ khiến Thời Mông cảm thấy sợ hãi, khiến cậu nhớ lại lúc mới đến nhà họ Thời, cậu cũng sợ hãi như thế, lúc nào cũng muốn trốn trong xó trên gác xép, có lần sơ ý bị dì giúp việc khóa cửa nhốt bên trong, đợi cả một đêm suýt thì rét quá mà chết.

Lần đầu tiên Thời Mông đến nhà Phó Tuyên Liệu, nhốt mình trong phòng tắm gần một tiếng đồng hồ. Lúc ra để mặc quần áo, cậu nhìn người mang làn da tái nhợt đến mức bệnh trạng trong gương, ánh mắt và trái tim chậm rãi nguội đi.

Cậu bắt đầu cảm thấy mình không nên xuất hiện ở đây, không nên đáp ứng lời mời thuận miệng của Phó Tuyên Liệu.

Hình như cậu luôn luôn đi vượt ranh giới khả năng của mình để với tới những thứ ngoài tầm tay.

Đưa tay chạm lên da thịt trên ngực trái, xúc cảm khác biệt với những chỗ khác khiến đầu ngón tay Thời Mông khẽ run. May mà Phó Tuyên Liệu lơ đễnh, hẳn là vừa nãy anh không kịp nhìn thấy gì, Thời Mông nhẹ nhàng thở ra một hơi, cầm lấy áo choàng tắm khoác lên người.

Khi ra, phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ, đồ ăn thừa đáng lẽ phải nằm trong thùng rác lại xuất hiện trong tủ lạnh, Thời Mông nhớ lúc nãy ăn cơm Phó Tuyên Liệu tuyên bố sẽ vứt hết những thứ không ăn đến, quả thực là nói một đằng làm một nẻo đến mức ngây thơ.

Căn nhà này có năm gian phòng, trước khi tắm Phó Tuyên Liệu bảo cậu tùy ý chọn một phòng, Thời Mông bèn đẩy cửa phòng xa phòng khách nhất, bên trong đèn sáng, phòng vệ sinh riêng có tiếng nước thấp thoáng vọng ra.

Xác suất 1/5, vậy mà một lần đã trúng.

Chủ nhà đã nói chọn tùy ý, Thời Mông nhập gia tùy tục, đi vào trong, ngồi xuống ghế ở bàn đọc sách.

Bàn đọc sách của Phó Tuyên Liệu có một sự đặc thù thuộc về riêng anh

—— lộn xộn nhưng có thứ tự.

Những cuốn sách chuyên ngành và tạp chí được xếp cùng một chỗ, cao ngang với màn hình máy tính, kindle đặt phía trên cùng như nóc của ngọn tháp; Bút mực cũng gom loạn, ống đựng bút được thiết kế rất đẹp bị ngó lơ không cần đến, như thể góc bàn hoặc là mặt đất mới là nơi những cây bút này thuộc về; Tiếp đến là những tài liệu hợp đồng chưa được phân loại, chất đống ngay trên máy in, đều là giấy A4, tạm coi là gọn gàng.

Tuy hỗn loạn, nhưng các phần không can thiệp vào nhau, Thời Mông cố nén bệnh thích sạch sẽ, không vén tay thu dọn hộ anh, lúc ngoảnh đi định nhắm mắt làm ngơ, chợt nhìn thấy một bộ bút vẽ đặt bên phải giá sách.

Cán bút bằng gỗ, đầu bút bằng lông chồn đỏ, được bày cẩn thận trong một khay rửa bút bằng gỗ, đãi ngộ tốt hơn đống bút bi trên bàn không biết bao nhiêu lần.

Theo thói quen nghề nghiệp, Thời Mông vô thức muốn xem thử, ánh mắt tuần tra một vòng không tìm thấy màu vẽ, càng không nói là giấy vẽ, lại quan sát tỉ mỉ lần nữa, bộ bút vẽ này dù được giữ gìn cẩn thận, nhưng có mấy chiếc ở phần cán bút có dấu vết từng sử dụng rõ rành rành.

Bút người khác đã từng dùng.

Có thể được quý trọng như thế, là ai từng dùng không cần nói cũng biết.

Đúng lúc Thời Mông đang suy nghĩ nên làm gì tiếp theo, cửa phòng vệ sinh mở ra, Phó Tuyên Liệu lau tóc đi tới, nhìn thấy Thời Mông thì thoáng giật mình, sau đó nhìn qua thứ trên tay cậu, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn.

“Đừng đụng vào đồ của tôi.” Anh nói.

Thời Mông cảm thấy anh thật vô lý, vừa nãy còn bảo cậu ngồi chơi tự nhiên, tùy ý chọn phòng, bây giờ lại không cho đụng vào.

Loại tâm tình này đáng ra phải gọi là tức giận, nhưng chị Tuyết từng nói vào ngày sinh nhật không thể nổi giận —— Nghĩ xong, Thời Mông cau mày, để bút ngay ngắn vào khay rửa bút.

Phản ứng của Thời Mông hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Phó Tuyên Liệu.

Dựa theo cái tính ngang ngược không chiếm được là muốn hủy diệt của Thời Mông, Phó Tuyên Liệu cho rằng cậu sẽ bẻ gãy đôi hoặc mở cửa sổ

ném bút ra ngoài luôn, ai ngờ bây giờ cậu lại đổi tính đổi nết, không những không nổi điên, mà còn ngoan ngoãn thả đồ về chỗ cũ.

Như đứa nhỏ bị phê bình.

Thậm chí Phó Tuyên Liệu không hề phát hiện ra mình đang mềm lòng, thân thể đã tiến về phía trước, ôm lấy vai Thời Mông từ đằng sau, dán vào tai cậu nói: “Chỉ là mấy cái bút mà thôi, cậu quên tôi cũng từng học vẽ tranh à?”

Cơ thể hai người đã hình thành thói quen tiếp xúc thân mật, nhưng Thời Mông vẫn bị mùi sữa tắm xen lẫn hơi nước xông vào xoang mũi làm bừng tỉnh, huống chi hàm lượng ”dỗ dành” trong câu nói kia đã vượt chỉ tiêu, khiến người ta luống cuống không biết phải làm thế nào.

Thời Mông hơi ngoái đầu, kịp bắt được sống mũi cao ngất và mấy sợi tóc đang nhỏ nước của Phó Tuyên Liệu, sau đó thu tầm mắt lại, buồn buồn “à” một tiếng.

Phó Tuyên Liệu bị phản ứng của cậu chọc cười, vịn thành ghế đứng dậy: “Nếu cậu đã chọn căn phòng này, vậy tối nay ngủ ở đây đi. Tôi đi sấy tóc, trong tủ lạnh có nước, cậu muốn…”

Vừa mới dịch ra, đã bị người sau lưng tập kích, đâm sầm tới làm anh phải chúi về phía trước vài bước, tiếp đó hông bị siết chặt, bị hai cánh tay ôm choàng lấy.

Từ lúc vào cửa Thời Mông đã căng thẳng, ôm Phó Tuyên Liệu như ôm phao cứu sinh: “Không cho đi.”

Ngoan chưa được ba giây, lại bá đạo.

Phó Tuyên Liệu thở dài: “Đâu phải là tôi không quay lại.” Thời Mông không buông tay.

“Vậy cậu cùng đi với tôi?” Thời Mông gật gật đầu.

Phó Tuyên Liệu hóa thành một gốc cây biết đi, mang theo con koala bám trên thân không chịu xuống đi về phía trước.

Đi vào phòng vệ sinh vẫn ẩm ướt, vừa cầm máy sấy tóc lên, Thời Mông lại vòng qua đòi hôn, răng nanh đè lên cổ và làn da dưới tai anh, áo tắm cũng bị cậu giật ra một nửa.

Hành vi này không khác gì châm lửa, Phó Tuyên Liệu tự nhận cơ thể mình vẫn hoạt động bình thường, nên là không có khả năng không mắc câu.

Khăn tắm phủ trên tóc rơi xuống đất, tình thế đảo ngược trong nháy mắt, một tay Phó Tuyên Liệu khoác lên thắt lưng Thời Mông, một tay ấn vai cậu, hơi dùng lực, đặt cậu lên vách tường trống trơn.

Hôn mà như một trận thi đấu, hơi thở nóng bỏng bao vây lẫn nhau, khóe môi đầu lưỡi cọ xát, bao phủ, Thời Mông hôn vừa thô lỗ vừa chăm chú, không muốn bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào.

Phó Tuyên Liệu đổi từ bị động sang chủ động, bàn tay vòng ra sau giữ lấy gáy Thời Mông, nghiêng đầu chà đạp đôi môi mềm mại ướt át kia, anh còn không quên tranh thủ lúc lùi ra thở để “lôi chuyện cũ ra nói”, hung tợn hỏi: “Ai là bạn của cậu?”

Đó là cái cớ để ứng phó với Giang Tuyết, Thời Mông không trả lời, vòng tay lên cổ Phó Tuyên Liệu, ngẩng đầu vội vàng đuổi theo.

Phó Tuyên Liệu chơi xấu đến nghiện, không chịu buông tha: “Hóa ra cậu sẽ hôn môi, sẽ lên giường với bạn bè bình thường?”

Sơ sẩy bị đối phương ngậm lấy chóp môi nút mạnh, Phó Tuyên Liệu “shh” một tiếng, suýt chút nữa buột miệng hỏi có phải kiếp trước Thời Mông là chó hay không, không thì sao lại thích cắn người như thế.

Vô số lần quấn quýt xác thịt đã tạo nên sự ăn ý giữa cơ thể cả hai, đang lúc Phó Tuyên Liệu muốn hỏi có muốn lên giường không, thình lình Thời Mông mở miệng nói: “Còn ba phút.”

“… Cái gì?”

“Sinh nhật, còn ba phút cuối cùng.”

Phó Tuyên Liệu hiểu ra thì không khỏi bật cười: “Chỉ là một ngày sinh nhật trôi qua, cậu còn tính từng giây hay sao?”

Thời Mông không trả lời vấn đề của anh, mà hỏi tiếp: “Anh có vui không?”

Phó Tuyên Liệu lại khó hiểu: “Đáng lẽ phải là tôi hỏi cậu mới đúng? Nay là sinh nhật của cậu.”

Rất kỳ quái, không chỉ vì câu “là bạn bè” kia, anh còn bị buộc suy nghĩ chuyện liên quan đến quà tặng, vừa nãy trong quá trình tắm gội anh trái

lo phải nghĩ —— Nói gì thì nói cũng là sinh nhật của người ta, không chuẩn bị quà cáp gì có phải là quá…

Xoắn xuýt dư thừa bị một thanh âm cắt ngang. “Em vui.” Thời Mông nói, “Em rất vui vẻ.”

Thế giới của Thời Mông không có nhiều thứ quanh co khúc mắc, mọi suy nghĩ của cậu đều có liên quan trực tiếp đến hành động —— Sinh nhật không thể tức giận, thích là phải nắm trong lòng bàn tay, còn có, anh vui thì em cũng vui.

Cậu phát hiện ra hôm nay thái độ của Phó Tuyên Liệu với cậu trở nên tốt hơn, cậu tin chắc đây là công lao của chuyến đi tới công viên giải trí.

Cách một tầng hơi nước mông lung, Thời Mông nhìn Phó Tuyên Liệu, nói ra câu mà mười năm trước không có cơ hội nói: “Anh ta không đi cùng anh, em đi cùng anh.”

Anh ta không yêu anh, em yêu anh.