Hai người đi tới khu chung cư của nhà họ Phó ở nội thành.
Vào thang máy, Phó Tuyên Liệu mới nhớ ra để hỏi: “Vì sao lại chạy tới Hạc Đình đợi tôi?”
Thời Mông trả lời: “Phòng của anh không sáng đèn.”
Bỏ ra chút thời gian để làm rõ mối quan hệ giữa việc chạy tới Hạc Đình với việc phòng anh không sáng đèn, rồi Phó Tuyên Liệu hỏi tiếp: “Tết âm lịch mà cậu không phải ở nhà à?”
Trong ấn tượng của anh, quy củ của nhà họ Thời sáng sớm đầu năm có rất nhiều, từ việc thắp hương cúng tổ, đến người một nhà quây quần thăm hỏi vân vân, mà mấy tiếng đồng hồ nữa là trời sáng rồi.
“Không cần.” Thời Mông nói, “Em nói với bố rồi.”
Phó Tuyên Liệu hơi kinh ngạc, Thời Hoài Diệc dung túng cậu đến mức ấy ư.
“Vậy mèo thì sao?” Phó Tuyên Liệu lại hỏi. Thời Mông đáp: “Đã cho ăn rồi.”
Nói rồi lại sợ Phó Tuyên Liệu không tin, Thời Mông lấy chiếc điện thoại không thường dùng ra, mở album ảnh bấm vào một chiếc video: “Đây là em quay trước khi ra ngoài.”
Phó Tuyên Liệu lại gần nhìn, video này là được quay khi ngồi xổm, từ phía sau. Chú mèo trong màn hình béo mượt nhàn nhã vung vẩy chiếc
đuôi, chứng minh rằng khẩu vị của nó vẫn vô cùng tốt dù là đổi sang nhà mới.
Nhìn một chút, ánh mắt không khỏi dịch chuyển đến đến đôi chân ở góc bên dưới video.
Chỉ lộ ra nửa bàn chân, không xỏ tất xỏ giày, màu da trắng lạnh, gầy đến nỗi có thể nhìn rõ gân xanh và khớp xương.
Phó Tuyên Liệu hỏi một câu không đầu không đuôi: “Vậy còn cậu?” Tầm mắt Thời Mông vẫn chăm chú nhìn vào video: “Hả?”
Chỉ nghe “Đinh” một tiếng, thang máy đến, câu hỏi “Cậu ăn cơm chưa” suýt nữa thốt ra khỏi miệng bị Phó Tuyên Liệu nuốt trở lại bụng.
Anh đi vào thang máy trước, áo khoác âu phục cởi từ trong xe vắt trên khuỷu tay, thậm chí bước chân anh còn hơi vội vàng.
Cuối cùng thì vẫn làm ít đồ ăn vào nửa đêm.
Tưởng Dung và Phó Khải Minh đã ngủ, đêm giao thừa mà đi gọi thức ăn ngoài thì quá thể đáng, suy đi tính lại, Phó Tuyên Liệu nhẹ tay nhẹ chân đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, lấy hai gói mì tôm và hai quả trứng gà.
Mì tôm là được mua sau lần trước Thời Mông đột ngột đến nhà rồi mua đống đồ ăn ngoài nhiều đến độ ăn bể bụng, anh sẽ dùng để ăn khuya khi nhà không có ai.
Có điều đây cũng là lần đầu tiên mì tôm phát huy tác dụng của nó.
Tuy không chú ý đến mặt ăn uống ẩm thực, nhưng Phó Tuyên Liệu vẫn khẳng định mì tôm phải nấu lên mới ngon. Bỏ hai vắt mì vào nước lạnh, đè đũa lên nhấn một lúc mà chúng không chìm xuống, thêm hai bát nước, đóng nắp lại, rồi lại bắt đầu phân vân có nên bỏ luôn gói gia vị vào chung hay không.
Thời Mông cũng đi vào phòng bếp, thấy như vậy bèn lấy hai cái tô lớn từ tủ bát ra, đoạt lấy gói gia vị trong tay Phó Tuyên Liệu, xoạt xoạt xé vỏ trút hết vào nồi.
Phó Tuyên Liệu: “…”
Thời Mông đoạt luôn đũa của anh, đảo mì trong nồi, nhìn thấy bên cạnh có hai quả trứng gà, nghiêng đầu hỏi anh: “Chín mấy phần?”
Phó Tuyên Liệu lại không biết phải nói gì, mãi sau mới đáp: “Chín một nửa.”
Món mì từ trong nồi lên mặt bàn mất khoảng 7 8 phút, không biết Thời Mông chần trứng như thế nào, một quả trứng tròn trịa nằm ngoan trên vắt mì, dùng đũa khẽ chọc, lòng đỏ trứng sánh đặc mà không bị loãng chảy ra, chín 5 phần tiêu chuẩn.
Sợi mì cũng được nấu vừa mềm tới không bị nát, Phó Tuyên Liệu gắp vài đũa là ăn xong, phát hiện dưới đáy bát còn một quả trứng chần nữa.
Phó Tuyên Liệu có cảm giác xấu hổ như thể bị coi là trẻ con, hỏi người ngồi ở đối diện, “Sao cho tôi cả hai quả trứng?”
Thời Mông vẫn chưa ăn xong mì, mí mắt không nâng đầu không ngẩng: “Em không thích ăn trứng.”
“…”
Ăn uống xong, Phó Tuyên Liệu chủ động đi rửa bát.
Thời Mông cẩn thận từng bước đi ra ngoài, như đang lo lắng cho an toàn của đống bát đũa.
Bởi vậy Phó Tuyên Liệu vốn có chút không vui lại càng thêm bộp chộp, với lại không thạo làm mấy việc này nên khiến cả phòng bếp binh binh bang bang một trận, dọa Tưởng Dung nửa đêm dậy đi uống nước giật mình, đi tới cửa phòng bếp nhìn thấy người bên trong mới thở phào một hơi.
“Đói mà sao không gọi mẹ dậy?” Thấy Phó Tuyên Liệu luống cuống tay chân, Tưởng Dung bất đắc dĩ cười nói, “Để đó cho mẹ.”
Phó Tuyên Liệu đã rửa sắp xong, đang dùng giẻ cọ bát: “Không sao ạ, xong rồi đây.”
Nhìn thấy hai cái tô hai đôi đũa, Tưởng Dung nhận ra trong nhà còn có người khác: “Tiểu Cao tới chơi à con?”
“Không phải.” Phó Tuyên Liệu phủ nhận, nhưng lại không nói là ai.
Nghiêng người nhìn ra ngoài phòng bếp. nhìn thấy phòng ngủ ở trong cùng sáng đèn, Tưởng Dung đã hiểu.
Bà vừa xếp bát đũa vào chỗ cũ vừa hỏi: “Chẳng mấy khi Tiểu Mông đến nhà chúng ta, mà con mời người ta ăn mì tôm?”
“Là con muốn ăn, cậu ấy ăn cùng một ít.” Phó Tuyên Liệu không muốn giải thích thêm, “Ban đầu cũng không muốn đưa cậu ấy về đây.”
Tưởng Dung trầm mặc một lát, lúc cất tiếng thanh âm thấp xuống một chút: “Tuy rằng năm đó nó dùng cách thức không được thích hợp cho lắm, nhưng mẹ thấy con không phải là không có… với nó…”
“Không có cái gì hả mẹ?” Không muốn nghe lời kế tiếp, Phó Tuyên Liệu giả ngu đáp, “Thật sự chỉ là tình cờ gặp trên đường, không phải hẹn trước.”
Bị chen lời như vậy, Tưởng Dung cũng không nói tiếp được nữa.
Bà thở dài rất khẽ, không kiên trì, chỉ dặn dò: “Sắp sang năm mới rồi, tiếp đãi người ta cho cẩn thận.”
Đi đến cửa phòng ngủ, Phó Tuyên Liệu lờ mờ nghe thấy tiếng nói chuyện truyền ra từ bên trong.
Đẩy cửa đi vào, lọt vào tầm mắt là Thời Mông đang đưa lưng về phía cửa ra vào, ngồi trên chiếc bàn cạnh cửa sổ, nghe thấy tiếng động nên quay người lại, không đợi Phó Tuyên Liệu mở miệng nói gì cậu đã để ngón trỏ lên môi, làm động tác giữ im lặng.
Phó Tuyên Liệu nghĩ thầm, hay lắm, ở ngay trong nhà mình mà tôi cũng không thể lên tiếng.
Phàn nàn trong lòng là thế, nhưng vẫn trật tự, bước chân cố gắng nhẹ nhàng.
Thời Mông quay lại, bưng điện thoại tiếp tục trò chuyện video.
“Sang năm mới đến nơi rồi, mày không ở trong nhà còn chạy đi đâu vậy?” Giọng người đàn bà trong điện thoại sắc nhọn, ngữ điệu cũng rất không thân thiện.
“Sang nhà bạn ạ.” Thời Mông nói. “Vậy Mộc Mộc của tao thì sao?” “Cho ăn rồi con mới đi.”
“Mày thế mà để Mộc Mộc ở nhà một mình…” Người đàn bà trong điện thoại hừ lạnh, “Sao tao không nghe thấy mày có bạn bè bao giờ?”
Thời Mông không biết nên trả lời thế nào, chớp mắt không nói gì.
Chỉ với vài câu ngắn ngủi, Phó Tuyên Liệu đã hiểu, người đàn bà ở đầu kia của video là mẹ của Thời Mông, họ Dương, rất nhiều năm về trước anh từng gặp một lần.
“Thôi không nói không nói nữa, thằng oắt mày đánh ba gậy cũng không đánh ra được cái rắm nào.” Hỏi xong chuyện của mèo, Dương Ấu Lan hết kiên nhẫn, “Tao ngủ trước đây, ngày mai còn phải dậy sớm ra trạm tàu.”
Không đợi Thời Mông nói hết câu “chào mẹ”, bên kia đã cúp máy.
Trong phòng im lặng vài giây, có tiếng cười của Phó Tuyên Liệu vang lên: “Cậu là con ruột đấy à?”
Thời Mông không quay đầu lại, bướng bỉnh ngồi tại chỗ, nhìn dáng vẻ có lẽ là đang giận.
Sang năm mới, Phó Tuyên Liệu động lòng trắc ẩn, sửa lại lời: “Ý của tôi là, cậu và mẹ cậu… ừm không quá giống nhau.”
Qua hai phút đồng hồ, Thời Mông chậm chạp xoay ghế lại, nhìn qua vẫn không được vui, nhưng vẻ mặt lại thả lỏng hơn nhiều.
Cậu nhìn Phó Tuyên Liệu, nói một cách rất chân thành: “Em không giống với bất kỳ ai.”
Đúng là không giống một ai, ngay cả tính cách cũng lập dị một mình một phách, ngay trong trận tình ái đầu năm mới cũng phải cắn Phó Tuyên Liệu mới thỏa.
Trong miệng lan tràn toàn vị rỉ sắt, Phó Tuyên Liệu vịn lấy cằm cậu thở hắt ra: “Quyến rũ tôi là cậu, cắn tôi cũng là cậu, năm mới đến nơi rồi mà không thể yên phận chút sao?”
Đôi mắt khẽ cong, Thời Mông phản bác lại: “Cái này không gọi là quyến rũ.”
Phó Tuyên Liệu dùng ngón cái vuốt ve bờ môi ẩm ướt của cậu: “Vậy gọi là gì?”
“Đòi hỏi.” Thời Mông nói, “Em muốn, thì anh phải cho em.”
Bàn tay tăng thêm sức, Phó Tuyên Liệu hỏi: “Nếu tôi không muốn cho thì sao?”
Chợt màu mắt lạnh xuống, Thời Mông thu lại nụ cười: “Đó là không tuân thủ quy tắc.”
Quy tắc bao gồm một bản hợp đồng chưa hủy kia. Mà phá vỡ quy tắc, thì phải trả giá đắt.
Phó Tuyên Liệu vốn là người cực kỳ kiêu ngạo, nhưng liên tục vấp chân ở chỗ Thời Mông, phẫn uất căm giận đã tích tụ dưới đáy lòng từ lâu. Bấy giờ Thời Mông lại mở miệng khiêu khích, anh tức không chịu nổi, động tác không khỏi càng thêm hung ác.
Thời Mông cắn môi nhẫn nhịn, từ cổ họng thỉnh thoảng lọt ra vài tiếng rên rỉ không biết là đau khổ hay là vui thích, chúng như chất xúc tác tác động đến mỗi sợi dây thần kinh đang xao động trong cơ thể Phó Tuyên Liệu.
Tình dục và bạo lực đan xen và hòa hợp, nhiệt độ lưu động trong đêm đông se lạnh, tới gần hồi cuối Thời Mông gượng thân thể xụi lơ dậy, ôm lấy cổ Phó Tuyên Liệu, hôn lên môi anh, mùi máu tươi trong miệng cậu tràn qua từng tia từng sợi.
Leo lên đỉnh cao trào trong sự đụng chạm kịch liệt, Thời Mông ngẩng cao cổ, đôi mắt tan rã nhìn về phía nóc nhà.
Đau nhức thì đau nhức, nhưng không lạnh.
Một gói mì tôm thì sao đủ bù vào số thể lực đã tiêu hao sau một trận vận động.
Hơn ba giờ sáng, hai người lại đi tới phòng bếp, lấy một cuộn mì sợi, hai quả cà chua, và một quả trứng gà cuối cùng trong tủ lạnh ra.
Phó Tuyên Liệu tuyên bố trước: “Quả trứng này cậu ăn đi, tôi ăn hai quả rồi.”
Thời Mông không từ chối cũng không đồng ý, thành thạo đập trứng vào thành nồi bằng một tay, lòng trắng và lòng đỏ cùng rơi bịch vào trong nước sôi.
Vừa giải phóng xong nên tâm tình Phó Tuyên Liệu tốt hơn chút, khá hứng thú đứng bên cạnh quan sát: “Cậu thường xuyên nấu mì à, nhìn rất quen tay?”
Thời Mông “ừm” một tiếng.
Phó Tuyên Liệu vẫn không hiểu: “Trong nhà có dì giúp việc mà? Cậu vẫn phải tự nấu?”
Một khi Thời Mông tập trung làm một việc gì đó là rất khó phân tâm, đến khi bấm đốt tay áng khoảng thời gian chần trứng quen thuộc xong, cậu với đưa tầm mắt từ nồi mì sang gương mặt Phó Tuyên Liệu.
Biểu cảm rất bình tĩnh, chỉ đơn giản là trần thuật lại: “Trước 8 tuổi, tự mình nấu.”
Đúng vậy, trước năm 8 tuổi, Thời Mông không ở nhà họ Thời.
Năm đó Phó Tuyên Liệu 10 tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy que giá đỗ vừa gầy vừa lùn Thời Mông, anh không tài nào tin nổi cậu bằng tuổi với Thời Mộc.
Thời Mộc 8 tuổi đi học ở trường tiểu học hàng đầu Phong thành, hàng năm báo danh đăng ký trại hè trại đông ở nước ngoài với chi phí vài trăm triệu, sau khi học xong có sở thích là đá bóng và cưỡi ngựa, bố cậu tìm cho cậu một huấn luyện viên tư nhân xuất thân là một cựu cầu thủ của đội bóng nổi tiếng nước ngoài, mẹ cậu chọn lựa tỉ mỉ cho cậu một chú ngựa màu đỏ thẫm ở chuồng ngựa cao cấp, chỉ để mỗi tháng cậu cưỡi vài tiếng đồng hồ.
Khi còn nhỏ Phó Tuyên Liệu cũng như vậy, lúc này học dương cầm, lúc sau loay hoay nghịch robot, thể loại nào cũng không học đến nơi đến chốn, nhưng không ai phê bình chê trách, thôi thì cũng coi như bồi dưỡng sở thích, bọn họ sinh ra là đã có rất nhiều, rất nhiều cơ hội để thử.
Mà Thời Mông của những năm trước 8 tuổi chưa từng được nhắc đến trước mặt mọi người, nên với Phó Tuyên Liệu mà nói đó là một điểm mù.
Hồi trước chẳng mấy khi để ý, bây giờ chợt nhớ lại, thật ra rất nhiều phản ứng theo bản năng của Thời Mông đều chứng minh một chuyện
—– Trước 8 tuổi cậu sống không hề sung sướng.
Ít nhất là vào lúc những đứa trẻ khác không lo áo cơm, vùi vào lòng bố mẹ thỏa thích làm nũng, thì cậu không có đầy đủ sự chăm sóc và bảo vệ, bởi vậy cậu đã quen tự mình đưa ra quyết định cho mọi chuyện, tự mình ra tay giải quyết, tỉnh táo độc lập đến mức có chút máu lạnh vô tình.
Một lần nữa đào được quả trứng chần dưới đáy tô lên, Phó Tuyên Liệu: “… Cậu không sợ tôi bị tăng cholesterol à…”
Thời Mông gắp một đũa mì: “Ba quả, không nhiều.”
Phó Tuyên Liệu không biết phải nói gì, lại cảm thấy nực cười, đôi chút đồng tình vừa ngoi lên trong lòng lại bị nhấn về chỗ cũ.
Đáng thương là đứa nhỏ tay không tấc sắt kia, chứ không phải người vì lợi ích của bản thân mà dùng mọi vũ khí trước mắt này.
Anh hỏi Thời Mông: “Cho nên, cái quy tắc mà cậu vừa nhắc đến, thực ra toàn là tự cậu định ra?”
Thời Mông ngửa mặt lên.
“Cậu muốn gì, là phải có được cái đấy, muốn cho đi cái gì, là mặc kệ đúng sai cố nhét vào tay người khác.” Phó Tuyên Liệu cười cười, “Bảo sao, tất cả mọi người đều sợ cậu, đều muốn cách cậu thật xa.”
Đâu chỉ là máu lạnh vô tình, mà quả thực là không từ thủ đoạn. Thời Mông vội đứng lên: “Anh muốn rời khỏi em?”
Phó Tuyên Liệu để đũa xuống, nhấc mắt nhìn cậu: “Cậu cảm thấy tôi có muốn không?”
Thời Mông nhớ tới vấn đề mà mấy tiếng trước cậu thốt ra ở cổng Hạc Đình —– Anh hi vọng em thật sự là?
Đáp án của vấn đề đó không thể xác định, còn đáp án của vấn đề này thì gần như là không thể thay đổi.
Tất cả mọi người đều muốn cách cậu thật xa, Thời Mông nghĩ, ừ là tất cả mọi người.
Nhưng vì sao nhỉ?
Thời Mông cảm thấy thấy mờ mịt, bắt đầu lục lại ký ức, muốn tìm ra điểm mấu chốt.
Dường như nhận ra cậu đang suy nghĩ gì, Phó Tuyên Liệu nghiêng người về phía trước, khoảng cách giữa hai người là nửa chiếc bàn ăn.
Sau đó anh nghiêng đầu dán vào bên tai Thời Mông, lạnh giọng chất vấn: “Ngoại trừ ăn trộm tác phẩm của người khác ra, có phải cậu đã quên mình từng làm chuyện rồ dại gì không?”
“Không, em không…”
Phủ nhận được nửa câu, mắt Thời Mông trợn tròn.
Mấy năm nay không ai nhắc đến, suýt chút nữa cậu đã quên buổi đêm mưa to như trút nước 4 năm về trước.