Phó Tuyên Liệu nhìn đám người mang vẻ mặt nghiêm túc ngồi xung quanh bàn họp dài, trong lòng anh không một gợn sóng, chỉ mong đại hội cổ đông này không kéo dài quá lâu, có thời gian rảnh rỗi chi bằng anh tới Hạc Đình cho tâm hồn thanh tịnh còn hơn.
Nhưng nhân vật chính chậm chạp không tới thì hội nghị cũng không bắt đầu được. Có mấy người không ngồi yên nữa đứng dậy đi ra ngoài, nhìn qua cánh cửa được mở một nửa, thấy trong phòng hút thuốc có hai người
đang châm thuốc cho nhau, không biết đang nói những chuyện gì, trạng thái khá thả lỏng, sau khi rít vài hơi thì kẹp điếu thuốc trong tay, khói mù lượn quanh khiến tầm mắt trở nên mơ hồ.
Bất chợt, Phó Tuyên Liệu nhớ tới Thời Mông cũng từng hút thuốc.
Tư thế của cậu ưu nhã hơn bọn họ nhiều. Không biết là học ai, động tác châm thuốc của Thời Mông thong thả chậm rãi, ánh mắt hơi rủ xuống, đợi ánh lửa bén lên, ruột thuốc lá bị đốt thành khói xanh lượn lờ, thường cậu sẽ không hút ngay mà sẽ đưa tay chống trên cửa sổ, cổ tay rũ xuống dưới, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay như sắp rơi đến nơi.
Sau đó cậu mới đưa điếu thuốc đã ngắn còn một mẩu lên môi, môi khẽ nhếch rồi bập vào đầu lọc, phun ra một luồng khói nhạt, như đang đứng lặng ở một hoang đảo xa xôi, một tầng sa mỏng ngăn cách giữa cậu và anh.
Có lẽ cậu sinh ra đã như vậy, cô lãnh tịch liêu, không hợp với trần thế.
Nói trắng ra thì chính là lạnh lùng, chẳng thèm ngó tới sự vật sự việc quanh mình, thờ ơ với tất cả. Nhớ lại tối hôm qua Thời Mông treo chữ “chết” bên miệng một cách nhẹ tênh đến vậy, Phó Tuyên Liệu không khỏi siết chặt nắm đấm, rất khó để không tức giận vì hành vi coi rẻ mạng sống của cậu.
Cậu không chỉ khinh rẻ mạng sống của mình mà còn khinh rẻ người khác, cái chết trong miệng cậu như thể một chuyện thú vị, tâm địa sắt đá đến mức ngay cả khi trong mắt ngậm đầy nước mắt cũng không phải là đang sám hối vì những sai lầm cậu đã phạm vào.
Yêu thích của Thời Mông là dục vọng khống chế, là bá đạo chiếm hữu. Loại yêu thích này, không ai tiếp nhận nổi.
Nên Phó Tuyên Liệu xuất hiện ở đây, chính là vì muốn cho cậu một bài học. Ngoài ra, đợi sau khi hai mẹ con Lý Bích Hạm và Thời Tư Hủy đoạt lại 10% cổ phần kia, quyền nói chuyện tăng lên thì có thể mượn cơ hội nhờ họ hỗ trợ hủy bỏ bản hợp đồng kia.
Giúp hai mẹ con họ cũng chính là đang giúp chính mình, Phó Tuyên Liệu thuyết phục bản thân như thế.
Hội nghị bắt đầu được 5 phút, Thời Hoài Diệc và hai mẹ con họ Thời mới khoan thai tới trễ.
Sắc mặt Thời Hoài Diệc cũng không tốt đẹp gì cho cam, chưa ngồi xuống đã lên tiếng hỏi Thời Mông đang ở đâu.
“Nó có tới cũng không hiểu gì, xong việc chúng ta báo kết quả cho nó là được rồi.” Thời Tư Hủy nói, đỡ Lý Bích Hạm ngồi xuống.
Hôm qua là ngày giỗ của Thời Mộc, Lý Bích Hạm đội mưa khóc đến ngất đi trước mộ, đành phải nghỉ tạm một đêm rồi chạy đến đây tham gia hội nghị ngập mùi thuốc súng này. Trong tiếng xì xào bàn tán xung quanh mình, Phó Tuyên Liệu nghe thấy đa số người đang ngồi ở đây vốn đã đứng về phe Lý Bích Hạm, nay thấy bà xanh xao tiều tụy lại càng thêm kiên trì với lập trường của mình, cộng thêm vào đó là vài phần đồng tình.
Khi ánh mắt đối đầu với nhau, Lý Bích Hạm khẽ gật đầu với Phó Tuyên Liệu, chào hỏi từ xa.
Trước khi mở màn, Thời Tư Hủy đi nghe điện thoại, sau khi cúp máy thì đi vòng qua chỗ Phó Tuyên Liệu, hạ giọng nói: “Có chút việc cần xử lý, tôi đi ra ngoài một lát, nhờ cậu để ý chăm sóc mẹ tôi.”
Tuy rằng thắc mắc còn có chuyện gì quan trọng hơn hội nghị khẩn cấp này, nhưng suy cho cùng đây không phải việc Phó Tuyên Liệu nên quản, anh đồng ý.
“Cảm ơn.” Thời Tư Hủy cười cười, thoải mái nói, “Chờ việc này kết thúc, tôi sẽ tặng cậu một món quà lớn.”
Mười giờ đúng, hội nghị bắt đầu đúng giờ.
Cùng lúc đó ở một nơi khác, Thời Mông chậm rãi mở to mắt, trong khoảnh khắc thu hồi quyền tự chủ thân thể, cậu nhờ vào tầm mắt tối om và cảm giác trói buộc siết chặt để phán đoán mình đang bị bịt mắt bằng vải, tay chân cũng bị dây thừng trói lại.
Cậu nằm nghiêng, cố giãy dụa mấy lần nhưng không có kết quả, cậu dứt khoát từ bỏ, rồi vểnh tai nghe ngóng nhằm phán đoán vị trí và tình thế hiện tại thông qua âm thanh.
Nền đất bên dưới lạnh buốt, thử thò ngón tay ra cọ xát, xúc cảm giống như nền xi măng. Nhờ ánh sáng lọt qua tấm vải che mắt để xác định chỗ đang đóng chặt cửa nẻo này là một nhà kho, đồng thời diện tích không quá lớn, bởi vì chỉ cần nín thở là có thể nghe thấy tiếng bước chân và tiếng trò chuyện ở ngoài cửa.
Nghe ra có ít nhất khoảng 3 người, trong đó có một người đang gọi điện thoại. Tiếc là cách xa quá nghe không rõ, chỉ lờ mờ bắt được mấy từ mấu
chốt như “Vẫn chưa tỉnh” “Phải xử lý thế nào” “Mau tới đây”, Thời Mông điều hòa nhịp thở, nghĩ thầm xem ra là đột ngột nảy ý đồ xấu.
Dám có gan liên thủ với lễ tân và bảo vệ ở tổng bộ tập đoàn để ra tay thì nhất định đầu sỏ của nhóm người này có lai lịch không phải dạng vừa.
Có nhiều cỡ nào thì cũng không thoát được vòng, nhà họ Thời là thế gia đại tộc căn cơ bén rễ ở Phong Thành, thân thích nhiều mà kẻ thù cũng nhiều, trong đám họ hàng cũng khó đảm bảo không có nhà nào đó tham lam đỏ mắt, cái dạng mỗi ngày vắt chân đếm tiền nhưng phía sau lại giở trò kiếm thêm là rất phổ biến.
Có điều Thời Mông tự nhận mình chỉ là một người có cũng được mà không có cũng chẳng sao của nhà họ Thời, cậu không tham dự vào quyết sách của công ty, đã chủ động từ bỏ quyền kế thừa, có gì đáng giá để họ tốn công tốn sức bắt cóc?
Không đúng, vẫn có chút giá trị.
Thời Mông nhớ ra mình có 10% cổ phần, năm đó khi Thời Hoài Diệc chuyển nhượng cổ phần cho cậu có lấy lý do là “cho con phòng thân”. Tuy rằng chưa bao giờ Thời Mông quan tâm đến những thứ lợi ích này, nhưng với quy mô phát triển của nhà họ Thời thì đó quả là miếng mỡ dày, ít ra nó có đủ lực hấp dẫn với các cổ đông trong nội bộ tập đoàn.
Như vậy người bắt cóc cậu có thể là vì món cổ phần này, nhìn thấy cậu đi vào cao ốc tập đoàn, cho rằng cậu muốn làm gì đó tổn hại đến lợi ích của họ nên vội vội vàng vàng trói cậu lại trước rồi tính sau.
Mà có thể rải tai mắt khắp tổng hành dinh của nhà họ Thời, đồng thời dễ dàng điều khiển nhân viên cấp dưới thì thân phận của người này ắt không tầm thường.
Một suy đoán nhanh chóng thành hình trong đầu, đang lúc vô cùng sống động, Thời Mông nghe thấy rầm một tiếng, cửa sắt của nhà kho được mở ra từ bên ngoài.
Làm đại tiểu thư của nhà họ Thời, xưa giờ Thời Tư Hủy chưa bao giờ đi tới chỗ nào vắng vẻ bẩn thỉu thế này, vừa vào cửa đã bị mùi nấm mốc ập vào mặt làm nhíu mày, thuộc hạ chuyển một cái ghế tới nhưng cô cũng không chịu ngồi, sợ làm bẩn quần áo.
Nhưng khi thấy người bị trói tay chân quăng dưới đất như rác rưởi, biểu cảm của Thời Tư Hủy dịu đi, thậm chí còn lộ ra nụ cười đắc ý.
Cô ta đã đợi ngày này rất lâu rồi, khi xưa mẹ cô mềm lòng không nỡ xuống tay xử lý đứa con hoang này, quyền lên tiếng ở nhà họ Thời của cô ta lại không đủ, nên đành phải bấm bụng giả vờ làm đứa con gái ngoan ngoãn, làm người chị tốt, âm thầm chờ đợi thời cơ.
Bây giờ thời cơ đã chín muồi, tựa như người nhẫn nhục bao năm cuối cùng cũng đợi được cơ hội lật bàn, trong lòng Thời Tư Hủy thoải mái vô cùng, chuyện này đáng lí ra có để giao cho thuộc hạ toàn quyền xử lý, nhưng cô ta càng muốn chạy đến đây thưởng thức hơn, phải nhìn tận mắt người mình căm hận bao năm qua gặp nạn.
Lúc đầu cô ta không định lên tiếng, tránh để lại sơ hở, hơn nữa không muốn làm ô uế tay mình, ai ngờ người nằm trên mặt đất bị bịt kín mắt lẳng lặng lắng nghe nãy giờ chợt lên tiếng: “Thời Tư Hủy.”
Thời Tư Hủy bị điểm danh sửng sốt, vô thức hít ngược một hơi.
Điều này khiến Thời Mông càng thêm xác nhận phán đoán của mình, cậu khẽ cười một tiếng: “Quả nhiên là chị.”
Sau khi hốt hoảng qua đi, Thời Tư Hủy nhanh chóng bình tĩnh lại.
Nếu như đã bị phát hiện ra thì không có lý do gì để che giấu nữa, cô kéo chiếc ghế được thuộc hạ lau sạch qua, ngồi xuống cách Thời Mông không đến 2 mét, vắt chân lên, nhìn người đang nằm rạp trên mặt đất như loài sâu kiến từ trên cao: “Nói đi, là ai báo cho mày biết hôm nay mở đại hội cổ đông?”
Câu hỏi mà Thời Tư Hủy đặt ra quả là đã nghiệm chứng suy đoán của Thời Mông. Nghĩ đến khoản cổ phần mà gần như cậu đã quên béng đi lại được cái gọi là người nhà này nhớ thương đến thế, Thời Mông lại bật cười thành tiếng.
Thấy cậu khiêu khích, Thời Tư Hủy ra hiệu cho bảo vệ xuống tay.
Một cú đá nặng nề giáng xuống ngực Thời Mông, cậu lăn ra phía sau nửa mét, ngã sõng soài trên mặt đất ngửa mặt lên trời.
“Còn cười?” Thời Tư Hủy tức giận nói, “Tao xem mày còn cười được bao lâu!”
Từ trước đến nay Thời Mông không biết gò bó theo khuôn phép là gì lại phá lên cười, dù rằng giọng cậu khản đặc, lồng ngực đau nhức khiến cậu ho khan không thôi.
Có lẽ bình thường mọi người làm lơ coi kẻ độc lai độc vãng này không tồn tại đã quen, nên nụ cười này của Thời Mông khiến Thời Tư Hủy
thoáng sửng sốt.
Cô ta đứng lên, đang tính quan sát xem người này có phải bị điên thật hay không, đá đá mũi chân vào cánh tay cậu, rồi bị Thời Mông thình lình bật dậy dọa cho giật lùi liên tục về phía sau.
“Thằng điên, mày đúng là thằng điên!”
Thời Tư Hủy tức sôi lên, lại ra hiệu cho bảo vệ dạy dỗ cậu.
Thời Mông bị túm lấy vạt áo trước lôi từ dưới đất lên, nắm đấm rơi như mưa vào người cậu, không chút nương tay, đi kèm âm thanh đấm đá trầm đục là cảm giác da thịt bị tra tấn đau nhức.
Mà Thời Mông thì giỏi nhất là nhịn đau, đến tiếng kêu rên cậu cũng kìm nén trong cổ họng. Thời Tư Hủy cũng sợ đánh quá nguy hiểm đến tính mạng, vội hỏi: “Mày có nói hay không?”
Thời Mông bị đánh đến mức lại lăn sấp xuống, gục mặt ho ra một bãi nước bọt kèm máu tươi.
Cậu vẫn cảm thấy buồn cười, cậu cảm thấy chuyện này hoang đường đến mức không có đạo lý.
Cậu lại khiêu khích Thời Tư Hủy: “Chị đoán xem.”
Thời Tư Hủy nóng ruột muốn biết được đáp án, đoán bừa: “Là Thời Hoài Diệc?” Nói xong cô ta phủi sạch giả thiết này, “Lão già đó mà biết dĩ hòa vi quý dàn xếp ổn thỏa thì đã không phải là lão.”
Thời Mông thở phì phò từng cơn, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
“Vậy thì Phó Tuyên Liệu?”
Nghe thấy cái tên này, bỗng Thời Mông nhúc nhích.
Nhìn ra cậu có phản ứng đặc biệt với Phó Tuyên Liệu, Thời Tư Hủy bất chấp tất cả ngồi xổm xuống, lại gần Thời Mông, tóm lấy nhược điểm chí mạng của cậu: “Đáng tiếc không thể nào là cậu ta, giờ cậu ta đang trong phòng họp ở tầng cao nhất của tập đoàn, giúp mẹ tao đoạt lại cổ phần trong tay mày.”
Thân thể lại run lên, Thời Mông chậm chạp ngẩng đầu lên, vì mắt bị bịt kín, cậu chỉ có thể mịt mờ nhìn về phía âm thanh phát ra, há to miệng ngơ ngác.
“Mày không tin đúng không?” Thời Tư Hủy lấy điện thoại ra, ấn mở danh bạ, “Không tin thì tao bảo cậu ta nói cho mày nghe.”
Lúc Phó Tuyên Liệu nhận điện thoại thì đang là thời gian nghỉ giải lao. “Tình hình hội nghị thế nào?” Thời Tư Hủy hỏi qua điện thoại.
“Rất thuận lợi, không khác với dự liệu của mấy người.” Phó Tuyên Liệu đáp.
“Vậy thì tốt rồi.” Tâm tình Thời Tư Hủy rất tốt, ngữ điệu cũng mang theo vài phần nhẹ nhàng, “Lần này làm phiền cậu.”
Phó Tuyên Liệu “ừ” một tiếng, tựa như không có gì muốn nói.
Thời Tư Hủy đổi chủ đề: “Vậy chuyện này Thời Mông có biết hay không?”
Trầm mặc một lát, Phó Tuyên Liệu nói: “Không biết.” “Tôi còn tưởng cậu sẽ nói cho nó biết.”
“Tại sao tôi phải nói cho cậu ta biết?” Vì phản bác nên ngữ khí của Phó Tuyên Liệu hơi có vẻ xao động mất bình tĩnh, “Kết quả này là cậu ta gieo gió gặt bão.”
“Đúng vậy nhỉ.” Thời Tư Hủy cười nói, “Nó phá hủy hạnh phúc của biết bao người, rơi vào kết cục thế này là đáng đời.”
Sau khi cúp máy, mãi lâu về sau Phó Tuyên Liệu vẫn trong trạng thái phiền muộn.
Rõ ràng đã thuyết phục bản thân không còn gì bứt rứt nữa, nhưng mà nghĩ đến phản ứng của Thời Mông sau khi biết cổ phần đã bị đoạt lại, thực sự Phó Tuyên Liệu không thể vui cho nổi.
Tuy là vậy, anh cũng sẽ không thừa nhận rằng anh lo lắng cho Thời Mông là bởi vì thích cậu.
Hai người bên nhau bao lâu nay, khó tránh khỏi việc xuất hiện những mối ràng buộc vô hình. Thói quen là một thứ đáng sợ, nó sẽ dần dần từng bước xâm chiếm lý trí của người ta, khiến người ta làm ra những hành vi theo phản xạ dù rằng chính mình khinh bỉ.
Tựa như động vật trong gánh xiếc, chúng sẽ vì một miếng ăn mà lặp đi lặp lại không ngừng những động tác mà đến chính chúng nó cũng không hiểu ý nghĩa.
Chỉ cần rời đi được là tốt rồi, chỉ cần gián đoạn một thời gian thì thói quen thâm căn cố đế đến mấy cũng có thể từ bỏ.
Nghĩ như vậy, Phó Tuyên Liệu khẽ thở phào, ép buộc chính mình không suy nghĩ về người kia nữa
Không nghĩ về những vết thương trên người cậu, không nghĩ về dáng vẻ một thân một mình hút thuốc của cậu nữa.
Cũng sẽ không nghĩ xem cậu có khóc hay không, có khổ sở hay không nữa.
Bởi vậy một tiếng đồng hồ sau nhận được cuộc gọi của Thời Mông, ngoài sự kháng cự ra, phản ứng đầu tiên theo bản năng của Phó Tuyên Liệu đó là cúp máy.
Không bao lâu sau, Thời Mông lại gọi tới.
Điện thoại để ở chế độ rung, nhưng tiếng brừ brừ vẫn khiến những người tham gia hội nghị xung quanh liếc mắt qua. May mà hội nghị đã tiến hành đến phần cuối, đề phòng bỏ lỡ cuộc gọi quan trọng, Phó Tuyên Liệu lưỡng lự giữa nghe máy và tắt máy, cuối cùng chọn vế trước, anh lùi ra ngoài phòng họp, ấn nút trả lời.
Vừa kết nối, âm thanh ồn ào ở đầu dây bên kia vọt tới, Phó Tuyên Liệu cau mày hỏi: “Cậu đang ở đâu vậy?”
Ước chừng nửa phút sau đầu bên kia mới xuất hiện tiếng người.
“Trời mưa rồi.” Tiếng của Thời Mông rất nhẹ, yếu ớt đến nỗi gần như không nghe được.
“Phó Tuyên Liệu.” Cậu gọi tên của anh, lặp lại lần nữa, “Trời mưa rồi này.”
Ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mới thấy chẳng biết sắc trời đã sa sầm tự lúc nào, mây đen dốc ngược những hạt mưa xuống.
Phó Tuyên Liệu nhìn một lúc, tự dưng hiểu ra gì đó: “Lại muốn lừa tôi về?”
Nói xong, anh nghe thấy vài tiếng hô hấp không bình thường truyền qua điện thoại, nặng nề mà kiệt lực, như thể một giây sau sẽ đứt gãy.
Lòng chợt siết chặt, đang định hỏi cậu bị làm sao thì Thời Mông ở bên kia chậm rãi mở miệng: “Đúng vậy đó.” Lúc này trong giọng nói còn
mang theo sự chế giễu, “Em cũng chỉ có chút bản lĩnh thế thôi.”
Trái tim nhấc lên lại rơi về chỗ cũ, Phó Tuyên Liệu bị tên điên này chọc giận, anh hận bản thân mình luôn luôn mềm lòng với cậu ta, không thể khống chế được.
“Vậy đừng đợi.” Không muốn để cậu tác động đến cảm xúc nữa, Phó Tuyên Liệu thu hồi lại tất cả những thứ có thể nói là ôn hòa, lạnh giọng, “Tôi sẽ không quay về.”
Mùa hè Phong thành nhiều mưa, trong không khí oi bức vẫn trộn lẫn vài sợi lạnh lẽo tiêu điều.
Thời Mông nằm trên nền xi măng lủng lỗ chỗ bên ngoài nhà kho, mặc kệ nước mưa cọ rửa khuôn mặt và thân thể mình, vị rỉ sắt tràn ngập hơi thở, cùng với đó là nước mưa mặn chát, khiến cậu bị sặc đến nỗi phải ho khan.
Cậu không muốn ho, chắc là xương sườn bị gãy rồi, khẽ động đậy là lồng ngực đau quặn lên. Trước khi đi Thời Tư Hủy còn hung hăng giày xéo tay phải của cậu, nói cậu phá hủy nhà họ Thời, phá hủy hạnh phúc của tất cả mọi người, cậu phải trả giá đắt.
Cũng chính vào lúc này Thời Mông mới xác định được người năm đó bỏ thuốc Phó Tuyên Liệu chính là Thời Tư Hủy. Cô ta dùng ánh mắt oán hận nhìn cậu, chất vấn: “Có một Thời Mộc còn chưa đủ, mày dựa vào đâu cũng muốn tranh đoạt với tao?”
Phẫn hận gom góp nhiều năm cuối cùng cũng tìm được cửa xông ra, và cũng tiện thể vén lên một góc bí ẩn trong lòng Thời Mông.
Đáng tiếc là, cậu không có cách nào tự đi tìm chân tướng nữa.
Ở một nơi không ai biết đến, tính mạng của cậu đang xói mòn với tốc độ cực nhanh, như nắm cát trong tay cầm không được giữ không xong, nhanh đến mức cậu khủng hoảng, nhưng cậu lại bất lực.
Tranh thủ dây trói bị lỏng, dùng cái tay không bị thương nhọc nhằn lấy điện thoại trong túi ra, chỉ sợ không kịp, Thời Mông không báo cảnh sát, không gọi xe cứu thương, cậu túm lấy khoảng thời gian cuối cùng để gọi cho số 001 trong danh bạ.
Cậu muốn nghe giọng nói của Phó Tuyên Liệu, sợ về sau không nghe được.
Cậu còn muốn nói với Phó Tuyên Liệu, ngoài này trời mưa rồi, nhưng nấm không mang ô anh ơi.
Nghe tiếng “bíp” kéo dài trong điện thoại, thậm chí Thời Mông còn ảo tưởng, biết đâu cậu có thể nghe được vài lời dịu dàng từ Phó Tuyên Liệu thì sao, ngăn bớt chút rét lạnh đang xâm nhập cơ thể cậu.
Thế nhưng Phó Tuyên Liệu không biết tình cảnh hiện tại của cậu, lời nào thốt ra khỏi miệng cũng đâm vào tim.
“Vậy…” Thời Mông cố gắng điều hòa hơi thở, để bản thân mình không lộ vẻ chật vật, “Vậy, nếu em sắp chết, anh có thể…”
Cậu vẫn không nhịn được, vẫn ném giả thiết này ra, trước khi giả thiết trở thành hiện thực.
Có lẽ bị cậu dùng tính mạng uy hiếp đến mức quá phiền, lần này Phó Tuyên Liệu vẫn không coi là thật, cho rằng đó lại là thủ đoạn muốn lừa anh về nhà.
“Thời Mông, cậu làm loạn chưa đủ ư?” Phó Tuyên Liệu ngắt lời cậu, giọng nói không chút nhiệt độ, “Sống chết của cậu, trước giờ không liên quan đến tôi.”
Đó là chuyện không thể nào.
Cho dù chết, thì anh ấy cũng sẽ không nhớ đâu.
Thời Mông cho ra kết luận, rồi cảm thấy một chút nhẹ nhõm giải thoát.
Một mặt cậu chửi mình đáng đời, gieo gió gặt bão, một mặt xòe hai tay ra, vứt điện thoại sang bên cạnh, trừng to mắt nhìn bầu trời như đang nứt ra một hố đen.
Rất lâu sau, cơn đau đớn mới chậm chạp dâng lên.
Thân thể như bị đâm thủng nhiều lỗ, lỗ nào cũng trào máu cuồn cuộn ra bên ngoài. Rất nhiều vết thương bị cậu bỏ qua, chúng đang ngâm nước mưa bẩn tưởi, chúng nhiễm trùng, máu thịt bị sâu mọt gặm cắn, dần dần nối thành một lỗ hổng rữa nát không thể vá lại.
Đau đến nỗi Thời Mông cong người lên, cuộn tròn ôm chính mình thành một cục.
Cậu giống một con lừa đáng thương tự lừa mình dối người, coi tự ti là tự phụ, không biết chịu thua, vĩnh viễn không nhận thua, rồi giờ đây, ở nơi hoang vu hẻo lánh hỗn tạp này, mặc kệ đau đớn xâm chiếm toàn bộ giác quan, nhu nhược bày ra dáng vẻ chịu tổn thương sau tất cả mọi chuyện.
Phát hiện chất lỏng ấm áp đang chảy xuôi theo gò má là nước mắt, Thời Mông hít sâu vài hơi, hé miệng, khàn giọng khóc không thành tiếng ở nơi lạnh lẽo không người này.
Từ hồi còn nhỏ xíu cho đến khi lớn lên cậu đã không rơi nước mắt, mặc kệ là xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, người xung quanh nghị luận ầm ĩ ra sao, thì chỉ có cậu lạnh lùng vô cảm.
Thế nhưng làm gì có người nào không biết khóc? Chỉ là không đủ tuyệt vọng mà thôi.
Trong cuộc gọi cuối cùng kia, Thời Mông muốn hỏi —— Bây giờ em không còn gì nữa, lột sạch áo khoác, nhổ bằng hết gai rồi, anh có thể ôm em một cái không? Dù chỉ là một lần.
Đáp lại cậu là sự rũ bỏ của Phó Tuyên Liệu, và cả mưa lạnh thấu xương tê tái.
Thời Mông dần dần mất hết khí lực.
Cậu không có năng lực tự chữa trị bản thân, sau khi khóc xong thân thể càng trống rỗng, không được lấp đầy bổ sung, thế rồi cậu dần bay lên.
Không biết mình sắp trôi đến nơi nào, Thời Mông nghĩ, mà chỗ nào cũng được.
Chỉ là một cái xác không, đợi ở đâu mà chẳng là đợi?
Cậu chậm chạp buông xuôi tay chân, thả lỏng cơ thể, chờ đợi một trận gió sau cơn mưa rào, thổi cậu tới một nơi xa xôi không một ai biết đến.