Lúc này Thanh Hà mới nhận ra được ý cô muốn nói. Nên là Thanh Hà vỗ vai cô rồi nói:
“Đúng kiểu suy nghĩ sâu xa nha. Bảo sao Đình Du không tiếc cái công ty đưa cho mày”.
Bây giờ mọi người mới ngớ người ra. Bọn họ đã quên mất quan hệ của chủ tịch với cô là bạn thân rồi. Vậy mà họ vẫn còn dám nói xấu là cô lẳng lơ. Ngủ với người khác để được chức quản lý công ty tạm thời.
Cô cũng lắc đầu rồi nói:
“Nó không nói gì với tao về chuyện này cả. Lúc đầu biết được mình quản lý công ty khá là bất ngờ. Tao đâu biết rằng nó bảo tao quản lý công ty tạm thời đâu. Để tối về rồi hỏi nó sau vậy. Nó bảo là ở đấy công việc chất như núi được rồi”.
Thanh Hà cười cười rồi nói:
“Lỡ nó lại đẩy cho mày nốt thì sao? Tao thấy việc này cũng rất có khả năng đó nha. Thôi để tao đi về chỗ làm việc đã”.
Sau đó mọi việc được diễn ra bình thường ngay sau đó. Cô bắt đầu làm việc chăm chỉ hơn. Mail của cô bắt đầu nhận được các tài liệu khác nhau. Có lẽ là tài liệu của công ty dồn vào cho cô. Nếu không phải cô tắt âm thanh máy tính thì chắc mọi người sẽ nói cô ồn ào rồi. Càng ngày tài liệu càng nhiều trong máy tính của cô. Cô cũng phải giải quyết từ từ mới ổn được.
…Đến giờ về…
Mọi người đã bắt đầu dọn dẹp chỗ của mình rồi nhưng cô vẫn dán mặt vào máy tính.
Thanh Hà đi ra huých vai cô rồi nói:
“Không đi về sao mà còn ngồi trước máy tính thế?”.
Cô vẫn dán mắt vào máy tính gõ phím và nói:
“Giờ có về thì tao cũng chỉ ở một mình thôi chứ mấy mình. Chi bằng ở đây thêm 15 - 30 phút nữa cũng chẳng làm sao cả. Với cả công việc của công ty nhiều lắm. Nãy làm việc cứ mỗi phút thì tài liệu nhảy vào tài khoản của tao liên tục. Nếu không làm kịp thì e rằng rất khó có tiếng nói”.
Thanh Hà thở dài bất lực nói:
“Được rồi, vậy mày có muốn ăn chút gì đó không? Tiện thì tao mua cho mày luôn”.
Cô cười nhẹ rồi nói:
“Nếu được như vậy thì mua cho tao hộp cơm nhé. Mua thêm một chai nước ngọt với đồ ăn vặt là được rồi. Tí nữa tao về đỡ phải ghé tạp hoá mua”.
Thanh Hà gật đầu rồi đi luôn. Còn cô ở lại vẫn làm việc. Chị Dương thấy cô vậy thì lên tiếng:
“Em gửi một số tài liệu qua cho chị để tối chị làm phụ cho. Đống tài liệu như này thì đến ngàn năm mới xong mất”.
Cô nghe vậy thì cũng từ chối:
“Thôi chị ạ, chị còn có con cái với chồng mình mà. Đi làm từ sáng tới giờ mới có thời gian ở bên gia đình. Thì chị cứ tận dụng thời gian cho tốt đi ạ. Lỡ như con chị có muốn chơi với chị thì chị đang làm việc này thì biết làm sao chứ ạ? Trẻ con mà, nó cũng muốn mẹ của nó để ý nó nhiều hơn chứ”.
Chị Dương nghe vậy thì vỗ vai cô rồi nói:
“Chưa có chồng con mà nói nghe có lý lẽ thế? Cũng mong rằng em sớm hoàn thành công việc nhé. Thôi chị về đây. Tạm biệt em”.
Sau đó chị Dương cũng đi ra khỏi phòng. Khoảng 5 phút sau thì Thanh Hà tới đưa hộp cơm, nước và đồ ăn vặt thì cũng về luôn. Bây giờ trong phòng cũng chỉ có một mình cô mà thôi. Cô ngồi ở chỗ mình mà vừa làm vừa ăn. Đến 6 giờ cô mới dọn dẹp bàn làm việc rồi đi về nhà.
Đột nhiên hôm nay cô muốn đi bộ về nhà nên cũng không bắt xe. Cô đi trên con đường quen thuộc của mình hằng ngày hay đi làm. Sao hôm nay mọi thứ lại nhanh như vậy? Có lẽ hôm nay cô sống chậm lại một chút. Chậm lại để nhìn khung cảnh xung quanh. Chậm lại để giác ngộ ra rất nhiều thứ xung quanh.