Mùa Đông Này Có Anh

Chương 26: Tai nạn



…Một thời gian sau…

Trong thời gian này, chuyện tình của anh và cô cũng không xảy ra điều gì bất trắc cả. Tình của hai người êm đẹp và ngày càng tốt đẹp hơn. Nhưng mà người ta thường nói rằng: “Trước cơn giông bão là một bầu trời đầy bình yên”.

Liệu rằng cái bầu trời bình yên này giữ được bao lâu? Cơn giông bão sau này của hai người lớn hay nhỏ? Cuộc đời không ai có thể biết trước điều gì có thể xảy ra đối với chúng ta. Chỉ mong rằng ta có thể mạnh mẽ vượt qua mọi thử thách đó mà đến được với nhau.

Hôm nay là ngày nghỉ nên cô định rủ anh đi công viên chơi nhưng vì công việc nên anh không đi được với cô. Đôi chân của cô bước nặng nề trên con đường từ công viên trở về nhà của mình. Dự định hôm nay của cô là sẽ dành thời gian cho anh nhưng có lẽ kế hoạch này đã thất bại rồi. Cô buồn rầu đi qua đường mà không chú ý rằng chiếc xe đang đi qua rất nhanh.

RẦM một tiếng, máu chảy ra khiến mọi người bu đông như tổ kiến. Có người thì quay lại, có người gấp gáp gọi xe cứu thương cho cô gái xấu số. Có người thì lấy điện thoại của cô gọi cho người nhà. Đầu dây bên kia nhấc máy.

_Xin chào anh.

Anh khá bất ngờ vì điện thoại của cô mà một cô gái lạ nào đó lên tiếng.

_Sao cô lại cầm máy của người yêu tôi?

_Dạ cô gái đó vừa bị xe ô tô tông trúng. Chúng tôi thấy vậy đang gọi cấp cứu và đưa cô ấy đến bệnh viên Thiên Ánh. Anh mau chóng đến xem cô gái có bị làm sao không ạ.

Lúc này, anh chết lặng khi nghe cô bị tai nạn, đầu óc trống rỗng không nghĩ ngợi được bất cứ gì cả. Anh nhớ ra rằng hôm nay cô có rủ anh đi chơi nhưng vì công việc nên anh không đi. Có lẽ cô đã đi một mình đến nơi đó.

_Dạ alo anh ơi, anh có nghe thấy gì không ạ?

_Cảm ơn cô đã thông báo tình hình, tôi đến đó ngay đây.



Nói xong anh tắt máy rồi vội vàng lấy áo chạy khỏi phòng chủ tịch. Chị Dương đang định nộp báo cáo thì anh chạy ra làm chị Dương ngã xuống đất:

“Chủ tịch đi đâu mà vội vậy ạ?”.

Chị Dương cũng đứng dậy, anh lay lay người chị Dương rồi gấp gáp nói:

“Chị có xe ở đây không?”.

Mặt chị Dương cũng hoảng theo anh mà nói lắp bắp:

“À hả hả, có…có xe ở đây”.

Anh không nói gì mà kéo chị Dương đi xuống dưới sảnh công ty. Mọi người trong sảnh công ty đều thấy hai người như vậy thì rất bất ngờ. Lý do bất ngờ là vì khuôn mặt anh lộ rõ sự lo lắng trong lòng và sự gấp gáp của anh với chị Dương cũng khiến họ tò mò không thôi.

Anh cũng bảo chị Dương nhanh chóng lấy xe và lai anh đi đến bệnh viện Thiên Ánh. Trên đường đi thì anh cũng kể hết mọi chuyện cho chị Dương khiến chị ấy cũng lo lắng không thôi.

…Đến bệnh viện…

Cả hai người hỏi tiếp tân ở bệnh viện có người tên giống cô không thì anh cũng nhận được là cô mới nhập viện được 20 phút trước. Cả hai người cũng đi đến phòng bệnh của cô thì thấy cô được băng bó nằm trên giường bệnh.

Các bác sĩ cũng nhận ra hai người là người nhà của cô nên trấn an:

“Người nhà không cần quá lo lắng, bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch. Nhưng vì phần não bị tổn thương nặng nên sẽ có vài truyện bệnh nhân không thể nào nhớ được vài truyện trong quá khứ. Hoặc nặng hơn thì sẽ quên một người nào đó. Mong người nhà không quá đau buồn mà hãy giúp bệnh nhân nhớ lại được ạ. Nhiệm vụ của chúng tôi đến đây là ổn rồi. Nếu bệnh nhân có xảy ra điều gì thì hãy ấn cái nút ở đầu giường. Chúng tôi xin phép”.