Mùa Đông Này Có Anh

Chương 4: Chủ tịch



Sau khi ăn cơm xong thì cô cũng dọn dẹp cùng mẹ của mình. Cả ba lại ra phòng khách nói chuyện.

Mẹ cô nói:

“Con còn không mau rước Ngọc Nhi đi. Dì nuôi nó mấy năm nay muốn đuổi nó đi lắm rồi“.

Dù biết mẹ mình nói đùa nhưng mà cô vẫn rất bất mãn về việc này. Tại sao mẹ lại nói cho tên đó chuyện này chứ.

Anh thấy cô bất mãn thì liền nói:

“Con sợ Nhi Nhi không chịu làm bạn gái con thôi“.

Nghe tới đây cô liếc Đình Du như muốn ăn tươi nuốt sống. Cô thấy bản thân mình bị mang ra trêu như vậy thì cũng bất lực.

Mẹ cô thấy cô liếc Đình Du như vậy thì đánh vào chân cô rồi nói:

“Cái con bé này, liếc bạn thế à. Cái tính đanh đá này thì ai chơi được chứ“.

Cô hất mặt lên rồi nói:

“Không phải con vẫn đang chơi với thằng Du sao. Nó không chịu cũng phải chịu, không con đập nát người nó“.

Mẹ cô bất lực thật sự khi nghe lời nói của cô. Anh nghe vậy thì cũng chỉ biết lắc đầu bất lực.



Anh ngước nhìn đồng hồ thì cũng đã là 8 giờ nên cũng nói:

“Dì ơi, cháu về nha. Tí nữa cháu còn có việc ở trên công ty nên không ở lại được ạ. Cháu xin lỗi dì nhiều“.

Mẹ cô nghe vậy cũng đứng dậy:

“À, không sao đâu. Cháu có việc thì cứ về đi. Không cần phải khách sáo vậy đâu mà“.

Anh nghe vậy cũng gật đầu rồi nói:

“Dạ cháu xin phép ạ. À, Nhi Nhi tầm chiều tối mai tao qua đón mày“.

Cô cũng gật đầu rồi ra tiễn anh về. Sau khi vào nhà thì cô không thấy mẹ mình đâu. Cô nghĩ chắc là mẹ mình đã về phòng nên cô cũng về phòng luôn.

...Trên phòng...

Cô nằm dài ra giường rồi bắt đầu suy nghĩ. Không biết buổi đi chơi đầu tiên sau 5 năm không gặp thì sẽ thế nào? Cô không biết là cả hai đứa có thay đổi cái gì hay không? Cũng chẳng biết được rằng cả hai đứa có còn được ăn ý như trước không? Trong đầu cô tràn ngập những câu hỏi.

Cô cũng bỏ những cái suy nghĩ kia mà đi vào trong phòng tắm rồi bắt đầu tắm. Bây giờ mà có suy nghĩ cũng không thể ra đáp án. Nên cô quyết định bỏ nó sang một bên rồi ngày hôm sau đi chơi sẽ là rõ nhất.

Sau khi cô tắm xong thì cũng đi ra bàn làm việc mở laptop lên. Hiện tại cô đang tìm hiểu về những phong cách mới trong thiết kế. Giữ mỗi phong cách cũ thế nào cô cũng bị đào thải. Vì vậy, cô cần phải tính toán tất cả những rủi ro mà có thể xảy ra.

...2 tiếng sau...



Cô đã thấy mình làm việc được khá lâu rồi nên cũng đi ra giường ngủ. Giờ này cô thấy ngủ thì có chút sớm nên quyết định đọc sách một lúc nữa. Ngoài cuồng công việc ra thì cô còn là người rất yêu thích sách. Đến 11 giờ thì cô mới bắt đầu đi ngủ.

...Sáng hôm sau...

Mọi thứ đến với cô vẫn vậy, có một gia đình êm ấm. Cô vừa đến phòng làm việc thì Thanh Hà đã ra vỗ vai cô.

Nó nói:

“Này, tao nghe nói hôm nay có sếp mới đến đấy. Nghe bảo là con của sếp cũ. Không biết có đẹp trai không nhỉ? Tính cách có khó như sếp cũ không? Trời ơi chắc tao tò mò đến chết quá“.

Cô cười nhẹ rồi nói:

“Tí nữa rồi mày sẽ biết mà. Có cần phải suy nghĩ nhiều đến vậy không? Dù sao thì phòng thiết kế của chúng ta là làm việc năng suất nhất rồi. Nếu mà phòng mình có bị nói thì các phòng khác cũng chẳng có ngoại lệ nào cả. Được rồi, đi vào chỗ làm việc thôi. Mày liên thuyên nhiều quá đó. Nếu không vào làm nhanh bị chị Dương nhìn thấy là bị ăn chửi giờ“.

Nói rồi hai người cũng đi về chỗ làm việc của mình. Do cô biết là ai đảm nhiệm chức vụ chủ tịch rồi nên không mấy hứng thú nữa. Cô cũng bắt đầu lấy tài liệu dự án rồi làm.

Sau khi làm được 30 phút thì có người mở cửa bước vào. Tiếng động khá lớn nên ai cũng nhìn ra cửa. Vậy mà lại là một chàng trai mặc âu phục lịch sự, tao nhã bước vào.

Vừa vào chàng trai đã giới thiệu:

“Tôi tên là Trần Đình Du. Từ nay sẽ là chủ tịch của công ty nên mong mọi người giúp đỡ. Do kinh nghiệm không quá nhiều nên có thể mắc sai sót. Mong mọi người sẽ giơ tay đánh khẽ thôi ạ“.

Ai trong phòng đều ấn tượng với anh bởi vẻ bề ngoài lịch thiệp, cách ăn nói tao nhã. Sau khi chào hỏi mọi người xong thì chàng trai đó cũng đi luôn.