Cuối cùng thì các phụ huynh mới nói đến chuyện chính gặp mặt ngày hôm nay. Người phụ nữ kia nhìn cô rồi nói:
“Chuyện chính của hôm nay là để hai đứa gặp mặt nhau thôi. Con của cô tên là Hoàng Thế Thiện, năm nay 30 tuổi. Hai đứa cũng từ từ tìm hiểu nhau đi”.
Nhi lúc này mới hiểu ra rằng cả hai đang xem mắt nhau. Nhưng cô cũng không tỏ vẻ gì cả khiến người phụ nữ kia có chút khó xử. Mẹ cô thấy thế thì đánh nhẹ vào tay cô. Nhi cũng lười biếng đáp:
“Sao cũng được con cũng không quan tâm chuyện này lắm đâu. Còn bố mẹ muốn sao thì sẽ ra đấy”.
Cả phòng chợt im lặng vì những lời nói của cô. Mẹ cô cũng không nghĩ là cô sẽ dửng dưng với chuyện này lắm. Người con trai từ đầu đến cuối vẫn không nói gì nhìn cô. Thiện cũng tặc lưỡi rồi nói:
“Theo cô ấy đi, bố mẹ muốn sao thì tùy”.
Hai đứa này làm phụ huynh cạn lời với nhau luôn rồi. Làm như một cuộc hôn nhân chỉ là chuyện trên giấy tờ không ý. Nói như hai đứa nhóc chưa biết suy nghĩ nữa. Nhưng như này cũng tốt thôi, cho hai đứa lấy nhau rồi chuyện gì cũng có thể đến. Thôi thì cho kiểu ‘mưa dầm thấm lâu’ vậy.
Mẹ hắn nháy mắt với mẹ cô rồi nói:
“Thế hai đứa quyết định nghe lời phụ huynh đúng không? Vậy thì tháng sau bọn ta sẽ xem ngày đẹp rồi cử hành hôn lễ”.
Cả hai người nghe vậy thì nhìn nhau và trao đổi một chút bằng ánh mắt. Nói xong thì cả hai cũng gật đầu rồi xem điện thoại không nói gì nữa. Còn bốn người thì cũng tám chuyện với nhau đến lúc đi về.
…Trên xe nhà cô…
Mẹ cô nhìn qua cô rồi nói:
“Tại sao con lại đồng ý? Không phải là con không thích hôn nhân sắp đặt sao?”.
Nhi cũng chỉ chán nản mà nhìn qua đường đáp lại:
“Đồng ý thì cứ đồng ý thôi dù sao tuổi của con cũng không nhỏ nữa. Lớn lên cũng phải có gia đình mà con không muốn tìm nữa nên mẹ cứ quyết định đi”.
Mẹ cô nghe vậy thì thở dài, khác nào coi cuộc hôn nhân nhưng bó rau, cọng hành mà như nào cũng được. Nhưng chỉ khi họ lấy nhau về mới biết được rằng chính điều này là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời. Chính điều này mà đã giúp họ vượt qua được mọi thứ trên đời.
…Sáng hôm sau…
Nhi đang làm việc ở trên phòng chủ tịch thì một người phụ nữ tự xưng là thư kí bước vào. Đôi chân dài kết hợp với chiếc guốc đen cao đi nhanh đến chỗ cô.
Nữ thư kí đặt một đống tài liệu xuống bàn nhìn cô nói:
“Đây là tài liệu của ngày hôm nay ạ. Nếu có thêm thì xíu nữa tôi sẽ mang đến”.
Cô gật đầu rồi ngước mặt lên nói:
“Vậy chị giúp em lấy sổ sách từ khi lập công ty đến giờ nên đây nhé. Ở tất cả các phòng thì báo rằng sau mỗi buổi trưởng phòng mang báo cáo ngày hôm đó lên đây. Rồi bảo rằng các nhân viên cấp cao khoảng 1 tiếng nữa họp”.
Nữ thứ kí có chút bất ngờ nhưng vẫn đi làm theo những lời cô nói. Nhi muốn rằng mọi người sẽ chấp nhận tài năng của bản thân mình. Hôm qua cô đã thức khuya để soạn thảo một văn bản phát triển công ty trong 2 năm. Mặc dù, không phải là tốt nhất nhưng hiện tại có thể phù hợp với tình hình của công ty.
…1 tiếng sau…
Tất cả mọi nhân viên cấp cao đang ở trong phòng họp. Cô nhìn thư kí rồi nói:
“Chị phát văn bản này cho mọi người rồi buổi họp hôm nay có gì tóm gọn lại ý chính”.
Mọi người thấy cách làm việc của cô thì cũng coi tạm là ổn. Trong cuộc họp cô nói khá nhiều về việc phát triển công ty trong những năm tới, thay đổi một số luật và thêm bớt một số thứ.
Sau khi xong cuộc họp thì mọi người cũng có cái nhìn khác về cô rồi. Họ cũng công nhận tài năng của cô mà không phải do là con gái của chủ tịch. Nhưng nếu muốn thay đổi hết ánh nhìn thì cũng phải cố gắng hơn nữa.
…Trên phòng…
Cô nhìn thư kí rồi lấy ra một bản nội quy:
“Đây là nội quy mà em đã soạn ngày hôm qua. Chị xem qua chỗ nào không hợp lí thì báo em. Dù sao thì em cũng trẻ người non dạ nên mong chị có thể chỉ dẫn”.
Nữ thư kí nghe vậy thì mỉm cười:
“Chị thấy em điều hành mọi việc rất tốt mà. Lại còn chuẩn bị tất cả đầy đủ và tỉ mỉ nữa chứ. Quên chưa giới thiệu với em, chị tên là Thanh Mai năm nay 30 tuổi”.
Nhi không nói gì nữa mà làm tiếp công việc của mình. Chị Mai thấy vậy thì cũng không làm phiền mà đi làm việc mà mình được giao phó. Chị ấy thấy cô quản lí công ty ổn nên cũng không nói điều gì cả.