Nghe câu này xong tôi sốc tận não. Từ sốc rồi chuyển nhanh sang trạng thái lo sợ. Lê Viết Hoàng Long hẹn tôi lên sân thượng không phải là muốn xử tôi đấy chứ?
Tôi tái mặt, mọi hành động dần trở nên nặng nề. Đầu óc tôi trống rỗng, không thể nghĩ ra bất kì trường hợp nào để ứng cứu. Liếc nhìn đồng hồ đã năm phút trôi qua, tim tôi lại đập nhanh hơn từng nhịp. Các bạn cũng đã ra về gần hết. Tôi trông mà thấy ghen tị.
Lê Viết Hoàng Long đã khoác balô rời đi từ nãy. Chắc là lên sân thượng trước chờ tôi. Không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Tôi gồng mình đứng dậy, từ từ đi ra khỏi lớp học. Bây giờ nếu rẽ trái và đi lên cầu thang thì tôi sẽ gặp Lê Viết Hoàng Long còn nếu rẽ phải tôi sẽ lấy được xe và phóng về nhà.
Đấu tranh giữa hai dòng suy nghĩ khiến cho tôi nhức đầu vô cùng. Được rồi, hôm nay trốn cậu ta thì còn ngày mai, ngày kia nữa. Đâu thể tránh mặt nhau suốt được. Vậy là tôi đã hạ quyết tâm mặc cho mọi chuyện xảy ra, tôi đi tìm Lê Viết Hoàng Long.
Sân thượng bình thường sẽ được khoá và không cho học sinh lên. Nhưng chuyện Long gọi tôi lên đó thì chắc hẳn là cậu ta đã phá khoá rồi. Hoặc là sân thượng này sớm đã trở thành căn cứ địa bí mật của cậu ta.
Ừ thì thấy bảo người trong giang hồ bốn bể là nhà, đặt chân đến đâu là có căn cứ địa ở đó.
Tôi hít thở thật sâu, tay run run đưa lên năm lấy tay nắm cửa, dùng một lực vừa đủ đẩy vào. Trước mắt tôi là ánh sáng từ bầu trời xanh biếc, làn gió mát lành thổi qua khiến cho tinh thần tôi như được xốc lại. Tôi tham lam tận hưởng cảm giác được đắm mình trong bầu không khí trong lành mà quên mất lý do thực sự để mình đặt chân lên đây. Tôi chưa lên sân thượng của trường bao giờ. Đây là lần đầu tiên.
Đưa mắt nhìn xung quanh thì tôi thấy Lê Viết Hoàng Long đang dựa mình vào lan can. Cậu ta khoanh tay trước ngực, nhắm nghiền đôi mắt giống như đang tận hưởng một không gian riêng. Ở góc độ này, Lê Viết Hoàng Long mang vẻ đẹp gì đó rất thơ, rất tự do tự tại.
Tôi đóng cánh cửa lại cạch một tiếng cũng là lúc Long khẽ mở đôi mắt lười biếng ra quan sát. Tôi hơi lo lắng tiến lên vài bước rồi khựng lại. Chết thật, lẽ ra phải đứng im ở cửa để lỡ cậu ta có manh động thì tôi còn chuồn luôn chứ.
- " Cậu đến vừa đúng giờ đấy. " Long liếc nhìn điện thoại rồi lại nhìn tôi. Gương mặt tỏ vẻ hài lòng. Hai tay đút túi quần thong thả tiến lại.
- " Nếu là chuyện hôm qua thì cho tôi xin lỗi. Tôi thực sự không cố ý nhìn trộm đâu. Đ-Đừng đánh tôi. " Tôi nhanh miệng tuôn ra một tràng rồi sợ hãi che mặt lại, bước chân chầm chậm lùi về phía sau.
- " Cậu nghĩ tôi nhỏ mọn đến vậy à? " Long bật cười thành tiếng. Chắc là bộ dạng lúc này của tôi trông vừa hề vừ hèn chứ gì. Nhưng mà cậu ấy cười rồi, tôi cũng bớt lo hơn. Phải, tôi tin Long đâu hèn mọn đến nỗi ra tay với đàn bà con gái.
- " Vậy là cậu sẽ không truy cứu chuyện hôm qua đúng không? " Hai tay siết chặt quai đeo của balô làm điểm tựa. Rụt rè hỏi lại cho chắc chắn.
- " Hmm. " Long hơi nhíu mày, cúi xuống khiến khoảng cách của hai chúng tôi gần hơn: " Để xem thái độ của cậu. "
- " Thái độ của tôi...tốt mà, đúng không? " Tôi lùi lại một bước, ánh mắt đảo ra hướng khác để né tránh gương mặt hút hồn đang ở khoảng cách gần.
Tôi chưa hề mắng nhiếc hay chửi rủa ai, Lê Viết Hoàng Long thì lại càng không. Tôi cũng được bố mẹ giáo dục một cách đàng hoàng, cư xử đúng chừng mực. Tôi là một đứa bé ngoan mà.
- " Vậy tại sao không trả lời tin nhắn? " Long đứng thẳng người lên, gương mặt lạnh như tiền, ánh mắt vẫn chĩa vào tôi mà tra hỏi.
- " H-Hôm qua tôi đi ngủ sớm nên không để ý điện thoại. " Tôi tỏ vẻ ăn năn hối lỗi, lí nhí trả lời. Thôi rồi, cái lý do củ chuối này không biết có được chấp nhận không nữa.
- " Vậy đưa điện thoại đây. "
Bị Long ép vào đường cùng, tôi nhanh chóng lôi điện thoại ra đưa cho cậu bạn. Kẻo cậu ta nổi nóng lên thì toang.
Không biết Long định làm gì nhưng mà xem điện thoại của người khác là vi phạm quyền riêng tư, cá nhân rồi. Cơ mà tôi không dám cãi vì tôi hèn, tôi đang ở thế bị động. Nhỡ mồm miệng phun ra mấy từ không đúng để cậu ta cáu thì cái mạng này không biết sẽ đến đâu.
Tôi nuốt khan nhìn gương mặt Long không một chút biểu cảm đang tung hoành trên chiếc điện thoại của mình. Ngoại trừ nghe, gọi và sử dụng vài app học tập thì điện thoại của tôi chẳng còn gì đáng tò mò cả.
- " Nhạt nhẽo thật! " Cậu ta nhếch miệng cười châm chọc. Còn còn muốn sao nữa. Nhìn con người tôi là đủ hiểu rồi. Người ta nói chủ nào tớ nấy đâu có sai. Điện thoại tính ra cũng chỉ là vật phòng thân.
Long đưa điện thoại lại cho tôi rồi cậu lấy trong balô ra một cái móc khoá bằng len hình con vịt: " Cái này của cậu đúng chứ? "
- " Ơ. " Tôi giật mình vội nhìn lại chiếc balô của mình. Bảo sao hôm nay đi học thấy thiếu thiếu, hoá ra là mất cái móc khoá. Chắc là hôm qua Long tóm hụt vào balô của tôi khiến cho cái móc khoá rơi ra. " Đúng rồi, là của tôi. "
- " Vậy trả cho cậu. "
- " C-Cảm ơn. "
- " Về thôi. " Long xốc lại balô hờ hững lên một bên vai.
- " À, ừ. " Não tôi còn chưa kịp load nhưng vẫn nghe lời của Long, ngoan ngoãn đi trước. Haiz, vậy là gọi tôi lên đây chỉ để trả tôi cái móc khoá thôi đúng không? Làm người ta tưởng đâu là bị tra khảo rồi còn sợ bị đấm nữa, hú hồn hú vía.