Hôm nay đến bàn Hoài An trực nhật nên sáng cậu phải đi học sớm.
Vừa bước chân vào lớp, bỏ cặp xuống bàn thì Thanh Mai cũng vào cửa, trông cô bé không có tinh thần mấy.
"Chào buổi sáng!"
"Chào buổi sáng!"
Thanh Mai cất cặp rồi cầm cây chổi, khều khều vài cái trên nền gạch.
"Mai ơi, cậu để mình quét cho, đi giặt khăn đi."
"Không! Tớ quét lớp, cậu đi giặt khăn đi!" Cô bé còn nhỏ mà đã bộc lộ một vài tính cách của người dẫn đầu, phân việc rõ ràng, cụ thể, tuy nhiên đôi khi làm việc sẽ theo hơi hướng bắt ép.
Thấy kỳ kèo mãi cũng không xong, Hoài An đành nghe lời cô bé, cầm khăn lau bảng khô cứng, đi xuyên qua hành lang lớp học, vào phòng vệ sinh giặt khăn.
Sáng sớm, sân trường chỉ lác đác vài học sinh đi bộ trong khuôn viên, mùi sương lạnh trong không khí khiến tinh thần con người cảm thấy sảng khoái, Hoài An hít một hơi thật sâu, cậu bé rất thích không khí vào lúc ban mai.
Trên đường trở về, khi đi qua lớp A, một bàn tay nhỏ kéo áo cậu lại.
Chí Uy tiện đà kéo vai cậu sát lại người mình: "Chào buổi sáng, nãy thấy cậu đi qua, tớ cứ tưởng nhìn nhầm chứ!."
"Chào buổi sáng, Uy!"
"Hôm nay cậu trực nhật à?" Nhóc nhìn khăn lau bảng trên tay cậu, người cũng rướn lại gần, Hoài An có thể cảm nhận hơi ấm trên người nhóc và mùi hương thơm nức mũi của nước xả vải.
"Ừa, nay đến lượt bàn của tớ và Mai trực nhật nên chắc tớ phải về lớp ngay, không ở lại chơi với cậu được rồi."
Nghe cậu phải trực nhật, Chí Uy buông cậu ra rồi đưa một hộp sữa bò qua: "Uống đi, đừng để bị đói nhé, không trực nhật được đâu."
Bị nhét đồ đã quen, Hoài An cũng không từ chối như ban đầu nữa, cậu cầm hộp sữa của Chí Uy, vẫy tay rồi chạy vào lớp.
Thanh Mai đã quét được non nửa cái lớp, cô bé nhìn Hoài An vừa lau bảng vừa uống sữa, còn chép miệng: "Lại Uy đưa cho à, hai cậu thân nhau thật đấy, sáng nào Uy cũng đưa sữa cho cậu."
Hoài An ngậm ống hút ậm ừ, không bình luận gì thêm.
....
Kể từ vụ đánh nhau hôm bữa, anh hai luôn đón cậu về, trường anh hai ở xa trường cậu, có những ngày Hoài An học vẽ xong đã trễ rồi, đứng ngoài cổng mất một lúc lâu mới thấy anh mình đến đón.
Nhà chỉ có một chiếc xe đạp để mẹ đi làm, nên hai anh em thường đi bộ về, có những ngày vì về trễ không kịp nấu cơm, anh hai sẽ ghé tiệm đồ ăn mua ít bánh cho cậu ăn tạm.
Hôm nay mẹ cũng về trễ, Hoài An đứng ngoài cổng nói chuyện với Khôi Vĩ trong lúc chờ anh mình nấu cơm bên trong:
"Noel này mày có đi nhà thờ không?"
"Tao không biết nữa."
Mọi năm vào dịp noel mẹ cậu sẽ về sớm, sau đó dẫn hai anh em đến nhà thờ để chụp hình và vui chơi, mỗi lần đến đó cậu đều bị thu hút bởi những que phát sáng, anh cậu hay mua cho cậu một cây, bẻ thành chiếc vòng đeo lên tay cho Hoài An.
"Năm nay nghe bảo làm lễ lớn lắm đấy!"
Khôi Vĩ làm vẻ mặt bí ẩn: "Múa hát này nọ được tập dợt kỹ lắm, hôm bữa tao nghe mẹ tao kể."
Chỗ cậu chỉ có một nhà thờ lớn, thông thường vào lễ giáng sinh, người có đạo hay không theo đạo thường sẽ ghé qua, người có đạo thì dự lễ còn người không theo thì chỉ đơn giản ghé qua xem rồi chụp hình kỷ niệm. Vào những ngày như thế này, nhà thờ sẽ tổ chức treo đèn, trang trí thật đẹp, tập duyệt các tiết mục hay ho để mừng ngày giáng sinh.
Hoài An thấy hơi bồi hồi, cậu nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy tao hỏi anh hai xem..."
"Ừa hỏi đi, hỏi nhanh lên, mày đi được thì cho tao ké, nhà tao đi hết rồi, có mình tao ở nhà..."
"Tao biết rồi, mày về ăn cơm đi, lát nữa sang."
Khôi Vĩ ra dấu "ok" rồi chạy một mạch về nhà mình.
...
Anh hai bưng đĩa thức ăn đứng trong nhà gọi cậu.
Hoài An chạy chậm vào nhà, bắt đầu phụ anh mình trải chiếu dọn cơm.
Đồng hồ chỉ vào lúc bảy giờ hai mươi phút, người mẹ tần tảo mới đạp xe về. Hai anh em đang ăn cơm, vội bỏ bát đũa xuống, ùa ra đón mẹ mình.
Sau khi giúp mẹ giỡ đồ xuống, hỏi han vào câu về tình hình nhà cửa hôm nay, mẹ đưa cho hai anh em một bịch bánh và ít tiền:
"Hôm nay là lễ giáng sinh, mẹ đi làm về trễ nên mệt lắm, không đưa hai đứa đi chơi được, hai anh em tự đi nhé!"
Anh cậu cầm tiền rồi vỗ nhẹ lên đầu cậu: "Nãy Vĩ hỏi đi ké đúng không, em chạy qua gọi bạn đi."
Cậu chưa kịp phản hồi thì từ ngoài cổng đã nghe tiếng bước chân chạy xồng xộc vào nhà đi kèm theo là giọng nói to rõ rệt:
"Con chào cô ạ! Em chào anh hai."
Khôi Vĩ là đứa bé hoạt bát, khá được lòng người lớn trong nhà. Mẹ cậu khi thấy Khôi Vĩ cũng vui hẳn, nhẹ nhàng hỏi nó mấy câu mới đi vào phòng trong.
"Lát nữa anh đưa hai đứa ra nhà thờ, hôm nay đông, đừng có ham chơi mà tách ra, kẻo lạc đấy."
"Dạ anh hai!"
Được đi chơi, hai anh em vội vàng ăn nốt bữa cơm rồi mặc quần áo chỉnh tề, chuẩn bị lên nhà thờ.
...
Nhà thờ duy nhất trong khu này cách nhà cậu hai cây số, đi bộ khoảng ba mươi phút là ba anh em đến nơi.
Bên lề đường, chùm que sáng đầy đủ sắc màu của bác bán hàng rong thu hút ánh nhìn của hai đứa trẻ.
Anh hai mua cho mỗi đứa một que, bẻ thành vòng đeo lên tay mỗi đứa nhóc.
Ánh mắt Hoài An lấp lánh, cậu quơ quơ chiếc vòng phát sáng, tay còn lại nắm tay anh hai, len lỏi qua tầng người đông đúc.
Lúc này, trên sân khấu nhà thờ đang chiếu vở kịch xưa.
Ba anh em nán lại, đứng trong dòng người đông đúc ngẩng đầu, kiễng chân xem.
Tuổi nhỏ, đâu đứa nào muốn đứng yên mãi một chỗ. Vở kịch vừa trôi qua một nửa, hai đứa bé đã bắt đầu ngứa tay ngứa chân, tò mò với mọi thứ xung quanh.
Nhà thờ trang trí rất đẹp, những cây thông được gắn những quả châu đầu đủ sắc màu, ánh đèn giăng khắp nơi tạo nên hình ảnh lung linh, bắt mắt.
Ba anh em nắm tay nhau vòng một vòng tham quan cảnh đẹp tại nhà thờ rồi dừng chân trước một hang động đá giả.
Năm nay nhà thờ mà ba anh em đi đầu tư tỉ mỉ nhiều thứ, nhất là phần hang động giả, mặc dù không thể sánh bằng hang động thật nhưng độ lớn và chắc chắn cũng gần như là một chiếc hang động kích cỡ nhỏ, đủ sức cho những đứa trẻ chạy vô khám phá.
Hai đứa nhỏ thủ thỉ một hồi, quyết định xin anh hai vô xem một vòng rồi ra. Thấy hang cũng không lớn lắm, chỉ có một lối ra vào nên anh hai để hai đứa tự vô chơi, còn mình đứng đợi bên ngoài.
Ánh đèn nhỏ được gắn ở góc phía dưới hang, trải dài theo đường đi, miễn cưỡng chiếu sáng vùng dưới chân và hình bóng lờ mờ của những đứa trẻ xung quanh.
Hoài An và Khôi Vĩ theo sát nhau, cẩn thận ngắm nhìn những bức tượng nhỏ được trang trí trong hang.
Vì còn quá nhỏ, hai đứa chỉ cảm thấy bức tượng được tạc thật tỉ mỉ, giống như người thật, phục trang kỳ lạ, mỗi bức tượng đều có câu chuyện riêng tiếp nối nhau.
Hoài An mê mẩn nhìn theo từng bức tượng, trong đầu cậu bé dần dần phỏng đoán từng câu chuyện ẩn chứa trong đó, lần mò xem từng cái, mong muốn biết được đoạn cuối câu chuyện.
Đi đến bức tượng cuối cùng, câu chuyện thì chưa xâu chuỗi được nhưng nhóc đã lạc mất bạn của mình từ khi nào không hay.
Hoài An hoảng hốt, cậu bé nhìn xung quanh, mong muốn tìm kiếm người bạn quen thuộc, nhưng trong hang không đủ ánh sáng, lại còn khá đông, nhìn dáo dác mãi mà không thấy bạn mình. Trong lúc ngó nghiêng dáo dác, cậu bé không để ý, bước hụt ở bậc thang, té "oạch" xuống đất, đầu gối tiếp xúc mạnh xuống nền đá.
Vừa té xuống đất là cậu bé lập tức ngồi dậy, phủi bụi trên người, nhếch nhác nép vào một góc để không cản đường người khác.
Hoài An xoa xoa đầu gối, cảm thấy dính dính là cậu biết mình chảy máu rồi, đang định vịn tường đá đi ra ngoài tìm anh mình thì có cánh tay đưa qua đỡ cậu.
Đứa trẻ đỡ lấy tay cậu, mái tóc mới được cắt ngắn đâm vào tay cậu hơi ngứa: "Cậu có sao không?"
Hoài An hơi bất ngờ khi nhìn thấy cậu nhóc bên cạnh mình: "Cậu cũng đến đây chơi hả?"
"Không tớ đến làm lễ."
Lúc này, Hoài An mới sực nhớ ra là bạn mình thuộc gia đình theo đạo, nhưng cậu bé cũng không định hỏi sâu thêm, vì lúc này đầu gối cậu bé bắt đầu nhói lên, cực kỳ khó chịu, đi vài bước cũng phải nhảy lò cò bằng chân còn lại.
Nhìn bạn mình đi lại cực khổ như vậy, Chí Uy cong lưng trước mặt cậu bé, ý bảo cậu leo lên đi.
Hoài An cũng chả thấy lúng túng tẹo nào, chân cậu bé rất đau, thấy có người hỗ trợ, lại là bạn thân, cũng không nghĩ gì nhiều, nói cảm ơn rồi ghé vào lưng của Chí Uy.
Hai đứa nhỏ bằng tuổi nhau, tuy nhiên đứa cõng có vẻ được chăm chút ngay từ khi còn lọt lòng, vì thế chiều cao cũng như kích cỡ cơ thể có vẻ nhỉnh hơn cậu bé đang nằm trên lưng. Chính vì thế, cả đoạn đường đi, đứa nhóc cũng không quá mệt mỏi.
Hang động trong mắt người lớn không to nhưng trong mắt những đứa trẻ thì thật khổng lồ, đoạn đường rất dài, ánh đèn đầy sắc màu chiếu ra những tia sáng nhỏ bé, lấp lánh khắp các hang động, ánh vào đôi mắt trẻ thơ của hai đứa nhỏ.
"Mẹ tớ kể, ở vùng quê vào những đêm mùa hạ, sẽ xuất hiện những con đóm đóm, sáng lấp lánh như thế này nè."
"Sao không phải là những vì sao?" Chí Uy hỏi.
"Cũng giống sao nhỉ, nhưng mà những vì sao ở rất xa, khó chạm đến được, còn những ánh đèn này, cậu chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới nó, cũng giống như đom đóm vậy đưa tay ra cũng có thể hòa vào ánh sáng của nó." Hoài An giải thích.
"Vậy cậu thấy đom đóm bao giờ chưa?"
"Tớ chỉ nghe mẹ kể chứ chưa thấy bao giờ, thường thì nhà tớ sẽ về quê vào dịp tết, lạnh lắm, làm gì có đom đóm. Vậy cậu thấy chưa?"
Chí Uy lắc đầu, cậu nhóc kể: "Trước kia, ở thành phố mà tớ sống, không có đom đóm cũng không có ngôi sao."
"Không có ngôi sao á?"
"Ừ không có ngôi sao."
Hoài An hoang mang: "Vậy...vậy thành phố của cậu có gì?"
Chí Uy cố gắng diễn tả thành phố mà mình đã sống trước kia: "Ừm...nó là một thành phố không bao giờ ngủ. Ánh đèn bật suốt đêm, người người tấp nập đi lại đông đúc như không bao giờ nghỉ,..."
"Nghe tốn điện thế."
Nơi bọn họ sống rất yên bình, tối có khi mới tám giờ mà đã có nhà tắt đèn đóng cửa, nếu không có lễ hội gì đặc biệt, đi ra đường sau mười giờ đêm cực kỳ đáng sợ, hầu như không có một bóng người ngoại trừ các khu du lịch thì sẽ còn hàng quán mở xuyên suốt để phục vụ.
Hai đứa trẻ líu ríu với nhau suốt đoạn đường, cho đến khi bị ánh sáng rực rỡ của cây thông noel làm chói mắt.
Từ đằng xa, anh hai dẫn theo Khôi Vĩ đi lại gần, đằng sau là ánh sáng nhộn nhịp của buổi lễ.