Toà nhà của tập đoàn Zeal Group tráng lệ ở thủ đô xa hoa, Zeal Group được thành lập từ năm 1980 bởi ông nội của Trương Nam Thành, ông rất giỏi nên từ khi còn rất trẻ đã có sự nghiệp riêng cho mình.
Zeal Group bắt đầu chỉ là một quán ăn nhỏ tiếp nối truyền thống gia đình, đó là nghề làm món làm cá chình giữa lòng thủ đô không có biển, bởi vì ông cố và cả ông nội của hắn đều rất thích hải sản, họ thường cùng nhau ra biển đánh bắt.
Bên cạnh đó họ còn tiếp tục kinh doanh thêm các loại hải sản khác, dần phát triển thành chuỗi nhà hàng. Bà nội hắn là một nhà giáo giỏi, bà thành lập trường tư ZealSchool và trường đại học Zeal Universe tại thủ đô, những năm tiếp theo bà lên những vùng xa xôi để xây trường cho các trẻ nhỏ nơi đây.
Sau này đến đời của ba Nam Thành chuỗi nhà hàng đã phát triển thành các khu du lịch nghỉ dưỡng, trường tư thục cũng đã trở thành hệ thống giáo dục danh giá từ mầm non đến đại học mà đa số các thiếu gia tiểu thư mới có thể vào. Bởi vì những học sinh bình thường khi vào luôn bị mặc cảm vì sự giàu có của giới thượng lưu, vô hình trung trở thành áp lực.
Bây giờ bà nằm viện. trường được giao cho con gái nhưng mỗi năm vẫn cố gắng về thăm. Có điều, bụt chùa nhà không thiêng, Nam Thành không thích học ở đây nên theo ba mẹ về thành phố M. Vậy nên những đứa trẻ thiên tài ngày đó ở trường giờ trở thành những người kế thừa đều đã quen thuộc nhau, nhưng họ vẫn đặt một dấu chấm hỏi lớn cho thiếu gia nhà Zeal, liệu hắn tài giỏi thế nào?
Mẹ của hắn thì quan tâm tới thời trang, vừa vặn Zeal Group đã phát triển thêm lĩnh vực may mặc và phân phối buôn bán cho các hãng thời trang lớn, mẹ của Huỳnh Cát Anh cũng bắt tay cùng với bà không ít lần vì là bạn thân, thế nên khi ấy mới có việc đính hôn này.
Ông nội của Trương Nam Thành sinh ra hai người con là ba của Nam Thành và cô của hắn, cả hai đều sinh được con trai, nhưng gia đình chồng của cô hắn không có gia nghiệp gì, đều sống nhờ nhà vợ. Thế nên cô của hắn đảm nhiệm công việc giám đốc ở trường học, còn con trai thì vẫn đang ăn chơi dựa trên tiền mà nhà ngoại cho.
Người duy nhất xứng đáng được thừa kế gia sản đồ sộ này là Trương Nam Thành, ngay từ bé hắn đã bộc lộ ra được sự tài giỏi và khí chất của riêng mình. Khả năng thích nghi với môi trường, đầu óc nhanh nhạy, khả năng phán đoán và đưa ra quyết định. Lúc học mẫu giáo hắn đã hơn người, khi những đứa trẻ ngồi học tô màu hắn đã ngồi giải toán, khi đi học, những học sinh khác đều có vẻ ngây thơ non nớt chưa trải đời thì hắn đã có phong thái của một người lãnh đạo.
Phan Trí Nguyên là sự ấm áp, yếu đuối, ngốc nghếch và cả mù quáng được tìm thấy ở hắn.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, một mình hắn sống ở nước ngoài học việc tại công ty của bạn ba hắn. Chỉ học việc mà hắn đã khiến cho người bác ấy ngỡ ngàng, hết lời khen lợi, ở thêm hai tháng bác ấy đã suýt giới thiệu con gái của mình cho hắn nếu như không biết hắn đã đính hôn rồi.
Lúc trở về nước, hắn là gió cuốn sấm rền, một nhân tố mới xuất hiện tại Zeal Group, quyết đoán hơn, táo bạo hơn và có những ý tưởng tuyệt vời hơn. Tuy ban đầu hắn bị xem thường vì còn ít tuổi mà đã ngồi vào ghế giám đốc ở trụ sở chính, cũng chỉ là con ông cháu cha. Nhưng sau một tháng, mọi người bắt đầu xem trọng hắn hơn, tương lai người này có lẽ sẽ đi xa nên khiến cho các cổ đông vô cùng an tâm.
Hơn nữa, trong công ty không chỉ có mỗi hắn và ba hắn mà có nhiều những tai to mặt lớn khác, những người được ông hắn rồi ba hắn tin tưởng đưa về, bọn họ đều đánh giá cao hắn và bắt đầu giúp đỡ, tất cả vì sự lớn mạnh của Zeal Group.
Trương Nam Thành tựa người vào ghế, vân vê chiếc bút máy trên tay mình, lắng nghe cô của hắn ở chiếc ghế sô pha trước mặt nói chuyện. Từ đầu đến cuối hắn không nói gì, chỉ trầm ngâm suy nghĩ, đợi cho cô của mình nói xong.
"Vậy đấy Nam Thành, cháu xem, thằng bé nhà cô cũng không thể chơi bời mãi. Cháu sắp xếp ngay một vị trí hợp lý để cho em mình vào làm việc nhé? Ngày mốt nó đi du lịch về rồi, ngày đó có thể vào làm việc."
Trương Nam Thành ngừng xoay bút, hắn xoay ghế lại đối diện với bà, "Cô nói xong rồi sao?"
"Phải." Cô của hắn mỉm cười.
"Cô muốn con trai của mình vào Zeal Group làm việc?"
"Phải, cô đã nói rồi mà."
"Nhưng cháu chưa nghe thấy cậu ta giỏi ở mảng nào cả?" Nam Thành nghiêng đầu, "Trước đây học ở đại học nào? Đi thực tập chưa?"
"Nam Thành, thằng bé cần gì đi thực tập, nó không đi, nó có công ty của gia đình mà? Đại học thì... thằng bé học kinh doanh, vẫn chưa ra trường, nó bảo là thầy cô gây khó dễ cho nó, đua đòi giống cháu khi trước, không học ở trường của Zeal thì vậy đấy. Thế nên nó không học nữa, cô nghĩ bằng đại học cũng không có quan trọng gì."
"Tóm lại là cậu ta không giỏi ở điểm nào cả và thậm chí cũng chẳng có bằng cấp?"
"Nó... ôi dào, con cứ sắp xếp cho nó một vị trí nào đó đi, để nó đi làm không lêu lổng là được."
Trương Nam Thành cười khẩy, "Tiếc quá, Zeal Group kinh doanh rất nhiều nhưng lại không có vị trí nào như thế."
"..."
"Mà chẳng phải Zealschool của chúng ta có trường mầm non đấy sao? Cô có thể đưa cậu ta vào."
"Nam Thành! Cháu đang nói cái gì vậy?"
Nam Thành đặt bút xuống, "Ý trên mặt chữ, cô bảo cậu ta về nhà suy nghĩ một chút, xem mình giỏi cái gì rồi đợi tới đợt tuyển dụng đi."
"Nam Thành!" Cô của hắn đứng phắt dậy, "Ý của cháu là không sắp xếp cho em mình một vị trí trong công ty?"
"Cháu có nói như thế ư? Muốn vào công ty thì đi phỏng vấn, đó là quy trình bình thường."
"Nhưng nó là em cháu!"
"Vậy thì?"
"..."
"Với những gì cậu ta có, làm nhân viên quèn cũng không được. Bốc bừa một nhân viên tại văn phòng nhỏ nhất tại Zeal Group cũng có trình độ hơn cậu ta. Zeal Group cần phát triển, không nhận những kẻ không có tài năng, tránh gây phiền phức và khiến nhân viên cảm thấy không công bằng."
"..."
"Đổi nơi lêu lổng cho cậu ta nhưng vẫn được nhận lương? Chẳng phải hàng tháng Zeal cũng đã phải gánh tiền ăn chơi cho cậu ta rồi à?"
Cô của hắn giận dữ, gương mặt của bà bắt đầu đỏ gay hét lên, "Mày thì hay lắm sao! Nếu mày không phải là con trai của anh tao thì mày có được ngồi ở đây hay không! Mày cũng được phỏng vấn vào à? Hay là mày cũng vì có quan hệ? Là do mẹ mày năm đấy tốt phước trèo tới được anh tao mà thôi! Mày cao thượng hơn ở điểm nào mà lên mặt?"
Gương mặt của Trương Nam Thành không đổi sắc, hắn lại cầm bút lên xoay xoay rồi khẽ cười, "Nếu không phải là con của ba thì cháu có được ngồi ở đây hay không sao? Tất nhiên là không, mà có khi ngồi ở ghế chủ tịch của công ty đối đầu với Zeal không chừng? Nhưng mẹ cháu lại quá tốt phước, cô lại chẳng được như thế nên suốt hơn 24 năm qua vẫn cố chấp ghen ghét không buông nhỉ?"
"Mày!"
"Cháu không tự nhận nhận mình giỏi, nhưng chắc chắn giỏi hơn con trai của cô. Với lại, chu đáo quá, cháu đã phải trải qua 4 năm 'phỏng vấn' ở nước ngoài trước khi ngồi vào vị trí này rồi. Cô không cần cứ mãi bận lòng về chuyện của cháu và động tới mẹ của cháu đâu."
Cô của hắn dậm chân cầm túi bỏ đi, cửa phòng sầm một tiếng thật mạnh chứng tỏ bà ấy đang giận dữ đến thế nào. Nam Thành thở dài, hắn lại tựa người vào ghế, có thể sẽ không làm việc được.
Quả nhiên, ba mươi phút sau mẹ của hắn đã gọi điện đến.
"Con nghe." Nam Thành bắt máy.
"Mẹ nghe cô của con kể lại rồi."
"Con cũng đoán được."
Thấy mẹ không nói gì, hắn chủ động nói trước, "Mẹ cũng biết đấy, cậu ta——"
"Con cũng thấy là thằng nhóc đó vô dụng đúng không?" Mẹ của hắn cắt ngang lời.
"Con không nghĩ là chỉ mình con thấy, cho cậu ta vào để làm bẩn Zeal ư? Zeal không phải cái thùng rác, nó là tất cả những gì mà ông và ba của con đã gây dựng lên."
"Hẳn là con cũng không muốn cơ nghiệp này rơi vào tay của kẻ khác."
"Vâng, lúc nào con cũng nỗ lực."
"Nhưng con nỗ lực chưa đủ, Nam Thành." Mẹ hắn thở dài, bà biết hắn chưa hiểu nên không chờ hắn hỏi đã chủ động đáp lời trước, "Thằng nhóc đó chơi bời lêu lổng, cặp kè không biết bao nhiêu phụ nữ. Con đoán xem, khả năng một ngày nào đó có một cô gái vác bụng đến có cao không? Nó có cẩn thận thì gia tài này không đủ hấp dẫn kẻ ngoài ư?"
"Ý mẹ là?"
"Trong khi con thì sao? Con gắng sức cả đời để tiếp tục sự nghiệp này, nhưng sau này con già đi, không phải, không xa đến thế, khi con của thằng nhóc kia sinh ra thì con sẽ bị đe doạ, đến cuối cùng nỗ lực cả đời của ông con, ba con và con nếu không đưa cho người ngoài thì cũng phải trao cho bọn họ, kẻ có thể phá hỏng tất cả."
Nói đến đây hắn cũng biết là mẹ hắn đang muốn đề cập tới chuyện gì, vậy nên hắn đưa tay lên nắn nắn nhẹ thái dương của mình.
"Nam Thành, con và Cát Anh lấy nhau cũng đã được 4 năm, hai đứa không phải là không có sự nghiệp và cha mẹ, đến khi nào mới chịu sinh con? Hay là cả hai không muốn sinh? Nếu lý do là ở Cát Anh thì mẹ sẽ nói chuyện với con bé."
Nam Thành không biết phải đáp như thế nào, một tên gay và một người phụ nữ thì làm sao có con được? Mẹ hắn không biết, nếu không chắc chắn bà sẽ thất vọng, nhưng hắn lại không muốn điều ấy xảy ra.
Hắn quên mất mình còn có một trọng trách lớn như thế.
Có chút... không biết phải làm sao.
"Con bàn bạc với Cát Anh đi, mẹ đi nghỉ ngơi, dạo gần đây thấy hơi mệt."
"Thời tiết thay đổi thất thường, mẹ nhớ giữ gìn sức khoẻ."
Mẹ của hắn những ngày này hay buồn ngủ và hơi mệt mỏi, có lẽ bà đã làm việc quá sức.
Trương Nam Thành đặt điện thoại xuống, nhắc về chuyện kia hắn lại chợt nghĩ, sắp tới hắn và Cát Anh sẽ ly hôn với nhau, chuyện này chắc chắn sẽ gây ra một cú nổ vô cùng lớn và hai nhà sẽ không để yên. Nhưng hắn và Cát Anh đã chẳng phải là những đứa trẻ đặt đâu ngồi đấy nữa.
Điều hắn đau đầu nhất bây giờ là tìm đâu ra được một đứa con để kế nghiệp mình mà không dính đến pháp luật? Hắn nghĩ đến chuyện tìm con nuôi, nhưng cũng không được, dù sao cũng không phải máu mủ, chắc chắn mọi người sẽ làm khó thằng bé và nó sẽ không dễ dàng kế nghiệp hắn, kịch bản sẽ giống như mẹ hắn nói, cơ nghiệp này sẽ rơi vào tay của gia đình phá hoại kia.
Càng nghĩ hắn càng rối trí, có lẽ đường cùng nhất là phải tìm một người phụ nữ nào khác để cùng kết hôn hợp đồng rồi có một đứa con, sau đó cả hai sẽ ly hôn và người phụ nữ kia được chu cấp tiền và biến mất, không quay lại nữa.
Loại kịch bản chết tiệt này, không ngờ có ngày lại đổ lên đầu hắn.
"Em có muốn cùng anh xây dựng một cuộc sống như vậy không?"
Phan Trí Nguyên dần mở to mắt, cậu ngẩn ngơ nhìn Lâm Bảo, người vừa đưa ra đề nghị với cậu. Thêm cả những lời anh nói lúc trước, cho dù có ngốc đến thế nào thì cậu cũng đã hiểu được ý của anh rồi.
Trí Nguyên bối rối xoay đầu đi, hoang mang chớp nhẹ mắt, sau đó cậu quyết định trả lời thẳng, "Xin lỗi, hiện giờ em chưa muốn yêu đương."
Cậu chưa dám tin được anh Lâm Bảo lại thích cậu, điều này vượt ngoài suy nghĩ của cậu.
"Anh biết... có thể chuyện tình cảm trước đây khiến em tổn thương?"
"..." Trí Nguyên giật mình.
Làm sao, làm sao anh biết được? Mối quan hệ giữa cậu và Nam Thành rõ ràng như vậy sao?
"Nhưng em cứ thử cho anh một cơ hội đi, cho anh theo đuổi em. Anh sẽ giúp em xoá bỏ ác cảm của mối tình trước đây và sẽ khiến em cảm thấy hạnh phúc, anh và em là người cùng nghề, anh sẽ hiểu và giúp đỡ được em, vừa là người yêu cũng vừa là một người bạn thân thiết của em."
"Anh Lâm Bảo này..."
"Nếu tình yêu không khiến em vướng bận mà nó lại có thể khiến em vui hơn, hạnh phúc hơn, có người cho em dựa dẫm, có người để cùng em trò chuyện về những vất vả khó khăn trong nghề và có người cho em lời khuyên, không tốt sao?"
Lời nói của Lâm Bảo làm cho lòng của cậu lung lay dù ít dù nhiều, cậu có rung động hay không cậu không biết, nhưng quả thật cuộc sống có một người yêu như thế thì quả thật không tồi, không có gì để từ chối và xứng đáng để thử.
Chỉ là cho anh một cơ hội thôi, không phải là chính thức ở bên nhau.
Nhưng cậu chần chừ.
"Có thể hơi vội vàng rồi, bây giờ em chỉ xem anh là một tiền bối mà em kính trọng. Em không muốn khiến cho anh buồn lòng, hơn nữa, chúng ta chưa hiểu gì về nhau cả mà?" Trí Nguyên khéo léo từ chối, so với việc làm người yêu cậu vẫn muốn duy trì mối quan hệ bạn bè tốt đẹp với anh.
"Đoán chừng là em không biết, anh đã thích em từ lâu rồi." Lâm Bảo mỉm cười, "Sau lần hợp tác đó anh vẫn theo dõi các hoạt động của em, anh muốn có cơ hội tới gần với em hơn. Cho anh một cơ hội được không? Anh không ép buộc em, chỉ một cơ hội thôi."
"..."
"Được không?"
"Cá biệt, cho anh theo đuổi em nhé?"
Phan Trí Nguyên ngơ ngác nhìn Lâm Bảo, trước mặt cậu như xuất hiện Trương Nam Thành vào năm đó, hạnh phúc thoáng qua và những chuyện đau đớn cùng nhau kéo đến, nỗi đau, nước mắt, sự nhớ nhung bao vây lấy cậu suốt 6 năm nay sau câu nói đó.
"Được." Trí Nguyên nhỏ giọng đáp, sau đó cậu chợt giật mình.
Vừa rồi cậu đã vô thức đồng ý.
Đổi lại là nụ cười của Lâm Bảo, "Tốt quá, em đừng căng thẳng, chỉ là cho anh một cơ hội, sau đó em có thể từ chối anh, hoặc đồng ý với anh. Cảm ơn đã cho anh một cơ hội."
Cậu muốn bảo, cậu là con trai, cậu không cần ai theo đuổi. Cậu cũng muốn nhấn mạnh rằng cậu không muốn yêu đương.
"Anh hứa sẽ giúp em xóa bỏ nỗi đau từ mối tình cũ, anh hứa đấy."
Nhưng cậu thật sự muốn quên đi Nam Thành, quên những đắng cay mà hai người đã từng có, để rồi bình thản nhìn hắn cả đời ở bên cạnh người khác.
Vậy cũng tốt thôi...
Hy vọng anh có thể giúp được em như lời anh nói, Lâm Bảo, giúp em quên đi anh ấy.