Trương Nam Thành đột nhiên nhận được cuộc điện thoại bắt hắn ngay lập tức phải về nhà từ mẹ, hắn hơi ngạc nhiên, bởi vì hôm nay không phải là cuối tuần và mẹ cũng không yêu cầu hắn đưa cả Cát Anh cùng về.
Nghe giọng thì biết là có chuyện nghiêm trọng, Trương Nam Thành đã phải tan ca sớm để về kịp giờ cơm tối. Thế nhưng khi hắn về chỉ có mẹ ngồi ở ghế sô pha đợi, bà không chuẩn bị cơm tối, cũng không có ba và gương mặt của bà khá nghiêm trọng.
Ngay từ lúc hắn vừa bước chân vào nhà, bà đã mất bình tĩnh đứng dậy ngay.
"Trương Nam Thành! Con muốn làm mẹ tức điên có phải không!"
Nam Thành vẫn chưa hiểu, "Chuyện gì ạ?"
Bà Trương biết ngay hắn sẽ giả vờ, vậy nên mới cầm ngay chiếc poster được lấy ở sạp báo ven đường ném vào người hắn. Nam Thành khó hiểu nhìn chiếc poster màu hồng kia rơi xuống đất, hắn chậm rãi cúi người nhặt lên.
Là poster phim mới của Nguyên Nguyên, vậy thì có vấn đề gì?
"Con không cần phải giấu nữa." Bà Trương giận dữ hét lên, "Có phải vì nó nên con mới không muốn có con đúng không!"
Trương Nam Thành hơi khó hiểu nghiêng đầu, nhưng khi hắn nhìn vào chiếc poster lần nữa, đột nhiên hắn lại hơi nhận ra điều gì đó. Hắn ngước mắt nhìn mẹ mình, tay nắm chặt poster đến nhăn nhó.
"Tại sao mẹ lại nổi nóng vì cái poster này?"
Một câu hỏi đánh vỡ những nghi vấn chưa kịp tuôn trào cùa bà Trương. Bà thảng thốt nhìn hắn, dường như có điều gì đó trong lúc nóng giận mà bà chưa kịp suy xét để cho mình chưa kịp nắm bắt được tình hình.
Nhưng Nam Thành khi hỏi ra câu vừa rồi, hắn cảm thấy dường như có một điều đã bị mình bỏ qua suốt 6 năm nên nôn nóng lớn giọng, "Tại sao mẹ lại tức giận vì cái poster này?"
"Nói đi, tại sao con lại đầu tư cho bộ phim này?"
"Con đã nói rồi, con muốn quảng bá chuỗi quán thức ăn nhanh mới của Zeal Group."
"Dối trá! Còn không phải là con đầu tư vì đứa bé Phan Trí Nguyên này hay sao! Hai đứa quay lại với nhau có đúng không? Chết tiệt thằng nhóc đó, mẹ đã cảnh cáo rồi sao nó dám! Là con hay là nó quay lại trước!"
Trương Nam Thành: "..."
Đột nhiên, hắn nghĩ nghi vấn của mình đang dần được xác nhận rồi.
"Nói đi! Thằng nhóc lì lợm ấy lại bám dính lấy con có phải không? Nhưng mẹ nói cho con biết, con đã có vợ rồi, đừng hòng có ai làm bất cứ cái trò đồi bại gì!"
Trương Nam Thành cười lạnh, hắn ném poster xuống đất.
"Sao mẹ biết Nguyên Nguyên?"
"..." Bà Trương hơi dừng lại, ngơ ngác nhìn con trai mình, những lời định nói cũng không thể tuôn ra.
"Thậm chí còn biết con và em ấy yêu nhau?"
"Vậy là cả hai đã quay lại rồi? Chết tiệt thằng nh——"
"Tại sao mẹ biết trước đây con và em ấy yêu nhau! Tại sao con không biết chuyện này? Mẹ tìm em ấy? Cái kịch bản phim truyền hình gì vậy!?"
Bà Trương một lần nữa ngạc nhiên nhìn con trai, nhìn vẻ mặt của hắn, quả thật không có một sự giả vờ nào. Hắn thật sự ngạc nhiên vì chuyện mà bà biết và đến gặp Phan Trí Nguyên!
"Con... không phải bây giờ hai đứa đã quay lại với nhau rồi sao? Thằng bé không nói cho con biết?"
"Thật ư?" Nam Thành siết chặt tay, "Mẹ thật sự từng đi gặp em ấy?"
"Nó không nói cho con biết——"
"Mẹ gặp em ấy? Mẹ yêu cầu em ấy rời xa con? Sáu năm qua mẹ——"
"Cho dù vậy thì sao?" Bị con trai dồn ép, bà Trương biết mọi chuyện cũng đã rồi, tiếp tục che giấu cũng vô ích nên quyết định lật bài ngửa.
"Con với thằng bé ấy cũng đã chia tay nhau! Đã sáu năm rồi Trương Nam Thành! Con cũng đã kết hôn, chia tay ngay với nó đi! Đừng để cái chuyện xấu hổ này lộ ra ngoài! Trước đây con cần phải kết hôn, bây giờ thì cần phải sinh con trai. Con và nó vĩnh viễn không có cơ hội! Nó yêu con nên mới đồng ý nghe theo lời mẹ, con đừng trách mẹ!"
Ánh mắt của Trương Nam Thành dại đi, trong đầu hắn lần lượt chạy qua phản ứng kỳ lạ của Nguyên Nguyên năm ấy, cả những lời tàn nhẫn hắn đã nói khi hai người gặp lại nhau sau 6 năm. Hắn đã thật sự tin rằng cậu tàn nhẫn với hắn, là một người cả thèm chóng chán.
Nếu khi đó hắn chịu tìm hiểu thêm thì có phải là hai người sẽ không cách xa nhau lâu như thế không?
Nguyên Nguyên của hắn không phải một mình chịu đựng, không phải nhận những lời lẽ và ánh mắt lạnh nhạt từ hắn. Hắn cũng sẽ sớm biết Nguyên Nguyên yêu hắn nhiều như thế nào.
Trương Nam Thành xoay đầu rời khỏi nhà, mẹ của hắn thấy như thế mới vội vàng đi theo, "Nam Thành, con đứng lại đó! Con không được đi! Mẹ nói con không được đi! Con với nó không bao giờ có cơ hội! Con không chỉ có một mình, con còn có cơ nghiệp trên vai mà ông nội và ba của con giao cho! Con không được ích kỷ như thế Trương Nam Thành!"
Trương Nam Thành vẫn lạnh lùng bước đi ra sân nhà, sau đó đột nhiên hắn lại nghe thấy tiếng mẹ của mình ngã xuống đất. Hắn giật mình xoay đầu thì thấy bà đã ngất đi rồi đổ xuống sân.
"Mẹ!" Nam Thành hoảng hốt chạy ngay lại.
Ông Trương cũng đã nghe tin nên lập tức tới bệnh viện, bác sĩ bảo bà bị kích động, rất may là không sao, thai nhi cũng không gặp vấn đề gì. Phụ nữ khi mang thai rất nhạy cảm và dễ khó chịu, nên người nhà hay cẩn thận, bây giờ bà chỉ cần nghỉ ngơi là ổn.
"Thai nhỉ!?" Hai bố con nhà Nam Thành sửng sốt.
"Bà ấy mang thai hơn 6 tuần rồi, bây giờ bà ấy rất nhạy cảm, mong người nhà chú ý và chăm sóc."
"Sao? Vợ tôi có thai?" Ông Trương ngạc nhiên lặp lại, sau đó nhận về ánh mắt xem thường và dò xét của Trương Nam Thành.
Ông khẽ nuốt nước bọt, "Không cẩn thận rồi."
Trương Nam Thành:?
Ông lúng túng: Dạo gần đây ba hơi...
Trương Nam Thành: Ba, dù vẻ ngoài có trẻ thì mẹ cũng lớn tuổi rồi.
Ông Trương: Có thể là biện pháp tránh thai hết hiệu quả...
Trương Nam Thành nắn trán, hắn bảo ba chăm sóc mẹ mình cho tốt rồi trở ra khỏi bệnh viện.Bởi nếu khi tỉnh dậy mà mẹ trông thấy hắn thì sẽ rất phiền phức cho cả hai.
Thêm nữa bây giờ tâm trạng của hắn vô cùng rối bời, nghĩ về Nguyên Nguyên làm hắn còn rối trí hơn là việc sắp có thêm một người em nữa cách nhau tới tận 25 tuổi. Hắn lên xe, trên đường trở về thủ đô hắn vô thức tấp vào một quán rượu.
Sau khi nghe mẹ của mình thừa nhận chuyện sáu năm trước, hắn chỉ còn có thể thấy ánh mắt Nguyên Nguyên nhìn hắn khi em ấy bị bắt, cả cách Nguyên Nguyên cúi mặt vào ngày đầu tiên gặp nhau và phải chịu công kích từ hắn, hay là ở bữa tiệc đó em ấy bị hắn ngó lơ.
Em chỉ yêu anh thôi sao lại chịu nhận về những điều đó? Em đâu đáng bị như vậy đâu Nguyên Nguyên?
Trương Nam Thành hối hận vô cùng, hắn hận không thể quay trở về tự bóp chết mình. Em ấy yêu hắn như thế, năm ấy đã phải mạnh mẽ đến mức nào, những lúc hắn không thấy Nguyên Nguyên có khóc không? Có mong hắn nhận ra để bảo vệ và chở che cho em ấy như hắn đã từng hứa không?
Hắn gọi một chai rượu uống để giải tỏa lòng mình.
Với lại, hôm ấy em có thấy anh làm trò với tên nhóc ở quán bar hay không?
Hắn hối hận, là hắn ngu dốt mới để em ấy chịu tổn thương như thế.
Trương Nam Thành lần lượt rót rượu uống cạn, rồi chợt nhớ gì đó hắn lại lấy điện thoại ra để vào SNS của Trí Nguyên. Lần lượt xem lại những trạng thái em ấy đã đăng tải, về cuộc sống mà hắn từ lâu rồi đã chẳng còn có bóng dáng nữa.
Trí Nguyên đăng rất nhiều ảnh selca, ngốc nghếch, đáng yêu hay là giả vờ ngầu hắn đều lưu lại ngắm nghía mỗi lúc rảnh rỗi, cả những khi hắn mỏi mệt hay những lúc hắn nhớ cậu. Bây giờ hắn cũng rất nhớ cậu, hắn vô cùng nhớ cậu.
Khi Nam Thành say khướt, ánh mắt hắn mờ nhoè nhưng đã đủ can đảm để vào danh bạ gọi cho cậu.
Phan Trí Nguyên đang nằm ở sô pha, một mình trong phòng khách tối đèn xem phản ứng của mọi người sau khi xem buổi đọc kịch bản. Đột nhiên lại có số trợ lý của Nam Thành gọi đến, hôm đó cậu nghĩ phòng sau này có việc nên mới lưu, không nghĩ bây giờ lại thấy số điện thoại này gọi tới.
Cậu ngồi thẳng người, có hơi căng thẳng không biết tại sao người này lại gọi đến, có chuyện gì ư? Nam Thành có chuyện gì? Thế nhưng, sao lại gọi cho cậu?
Trí Nguyên chậm rì rì ấn nhận rồi chậm rãi đặt vào tai, "Tôi nghe?"
Bây giờ cậu cực kỳ căng thẳng.
Đột nhiên từ trong điện thoại lại có giọng nói quen thuộc rót vào tai cậu, thanh âm trầm thấp này làm cho tai của cậu nóng lên, "Nguyên Nguyên."
Đã bao lâu rồi?
Không phải là nụ hôn nồng nhiệt mà là cách hắn dịu dàng gọi cậu như khi cả hai còn ngồi sát vai trong lớp học. Cách gọi mà đã lâu rồi cậu mới được lắng nghe làm tim cậu thổn thức. Không bất ngờ lắm vì hắn biết số điện thoại của cậu, cậu chỉ ngạc nhiên vì hắn lại gọi điện đến như thế này.
Trí Nguyên không đáp lời, Nam Thành lại tiếp tục gọi, "Nguyên Nguyên, anh nhớ em."
Giọt nước mắt ấm nóng không kiểm soát được đột ngột rơi xuống gò má, nhưng cậu vẫn đủ lý trí và bình tĩnh để nhắc nhở hắn, "Giám đốc Thành!"
"Nguyên Nguyên, anh nhớ em."
"..."
"Làm sao bây giờ?"
Phan Trí Nguyên không hiểu tại sao mình lại khóc nhiều hơn, cậu cố gắng cắn chặt môi để không phát ra tiếng nức nở. Cậu dùng hết sức để bình ổn lại, nhẹ giọng đáp.
Không để cho hắn kịp nói gì cậu đã tắt máy rồi ôm lấy đầu gối khóc nấc, cảm giác thật giống như những năm ấy khi cậu lừa dối hắn rồi tự mình ngồi trong bóng đêm bật khóc. Cậu không rõ tại sao Trương Nam Thành cứ mãi giày vò cậu như thế này, không phải suốt hơn hai tuần qua vẫn ổn hay sao?
Không đúng, phải là suốt sáu năm qua vẫn ổn kia mà? Sao hắn cứ mãi làm khó cậu, hắn không chỉ có vợ rồi mà lần trước còn hôn người khác trong quán bar, tại sao cứ tìm tới cậu như thế này?
Rốt cuộc là hắn muốn gì đây?
Phan Trí Nguyên buồn bực ném điện thoại sang một bên, cái tên Nam Thành này đúng là thích làm phiền cậu.
Trương Nam Thành đang nói thì bỗng dưng lại bj tắt máy, hắn loạng choạng đứng dậy, ném một vài tờ tiền xuống bàn rồi lên xe đi thẳng tới thành phố M. Hắn quên mất là mình phải thuê người lái hộ, thật may là không gây ra tai nạn nào. Hắn đến thẳng chung cư của Dương Minh, nơi hắn đã sớm tìm hiểu rằng Nguyên Nguyên cũng đang ở.
Lưu ý không được học theo, đã uống rượu bia thì không lái xe, bảo vệ sự an toàn của chúng ta và mọi người xung quanh. Diễn biến của truyện phụ thuộc vào tay tác giả nhưng diễn cuộc đời phụ thuộc vào sự lựa chọn của các bạn đấy.
Chung cư này an ninh không quá tốt nên cũng chẳng cần đăng ký khi đến, hắn dựa theo trí nhớ mông lung của mình, đến căn hộ của Dương Minh rồi bấm chuông cửa.
Đợi một lúc cửa vẫn không được mở ra, cũng chẳng có ai xuất hiện, hắn lại liên tục bấm chuông. Một cái rồi lại hai, đợi một lát rồi lại bấm.
Phan Trí Nguyên lúc này hoảng hốt nhìn qua mắt mèo, đôi con ngươi cậu vụt mở to, không rõ tại sao hắn lại tìm đến đây rồi.
Dự định yên lặng để hắn nghĩ trong nhà không có ai hoặc là bấm chuông chán rồi sẽ mất kiên nhẫn bỏ đi, nhưng đột nhiên Nam Thành lại chuyển sang đập cửa, từng phát thật mạnh.
"Nguyên Nguyên, mở cửa cho anh."
"Mở cửa cho anh đi, anh nhớ em... anh sai rồi."
"Đừng trốn anh nữa, đừng nói dối anh nữa."
Phan Trí Nguyên mím chặt môi, từng cú đập cửa càng thêm mạnh bạo, tiếng của hắn vang khắp hành lang làm cậu hơi lo sợ. Quả nhiên thêm vài phút nữa, một vài người hàng xóm đã mở cửa ra mắng hắn.
"Tên điên này, làm loạn cái gì vậy hả?"
"Có biết để cho người khác nghỉ ngơi hay không!"
"Không biết bấm chuông à?"
"Cậu mà còn làm ầm ĩ thì tôi gọi cho bảo vệ đấy!"
Trương Nam Thành không đập loạn nữa, hắn lấy điện thoại ra để liên lạc với Phan Trí Nguyên, trong lúc Trí Nguyên còn chưa hiểu thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại của cậu từ bên trong nhà vang lên.
Mắt của Nam Thành sáng rỡ, hắn tắt điện thoại, liên tục đập cửa, "Anh biết em đang ở bên trong, ra với anh đi, mở cửa cho anh."
"..."
"Nguyên ơi..."
Phan Trí Nguyên run lên, sợ rằng hắn sẽ bị bảo vệ lôi đi mất nên ma xui quỷ khiến mà mở cửa ra.
Ánh sáng bên ngoài hành lang cố gắng hắt vào căn phòng tối đèn, thế nhưng bị một cơ thể cao lớn cản lại.
Phan Trí Nguyên nhìn người đàn ông đang đứng ở trước mặt mình, đôi mắt cậu hơi cay, sống mũi cũng dần chua xót nhưng vẫn cố chấp trưng ra vẻ mặt bình thản nhất có thể.
"Anh tới đây làm gì vậy? Tối rồi anh——"
"Anh tìm em." Trương Nam Thành gục đầu lên vai cậu, mùi bia rượu xộc vào mũi làm cho Trí Nguyên có hơi ngạc nhiên. Bây giờ cậu mới có thể biết được là hắn đang say, hắn cũng đã tháo bỏ xuống sự mạnh mẽ mà bản thân vẫn thường hay đeo để trở thành một người yếu đuối trước cậu.
"Lời năm ấy em nói... Trí Nguyên anh sai rồi anh sẽ trả lời lại." Giọng nói của anh trầm trầm mang đầy rầu rĩ.
"Anh vẫn sẽ yêu em."
"Trí Nguyên, khi đó anh sai rồi."
Phan Trí Nguyên cố gắng nén lại cảm xúc của mình, bàn tay cậu nắm chặt. Cả hai cứ như thế yên lặng thật lâu, không gian theo đó mà bắt đầu chìm vào một màu tĩnh mịch. Đèn hành lang vẫn sáng, đổ lên vai áo của người đàn ông.
Trí Nguyên khép hờ mắt, mãi mới có thể nói ra được thành lời, "Anh định làm cái gì đây?"