Mùa Hè Ấy, Chúng Ta Chia Tay Nhau

Chương 29: Món em thích



Mấy hôm nay Lâm Bảo phải ra đảo để quay show truyền hình thực tế, công ty của anh muốn nhân thời gian bộ phim đang hot và diễn viên thì vẫn thu hút sự chú ý để nhận về cho anh nhiều lịch trình. Anh chỉ có thể nhắn cho Trí Nguyên một câu đơn giản rồi giao điện thoại cho quản lý.

Hôm nay anh vừa mới trở về từ đảo đã liên lạc ngay cho cậu.

"Nguyên Nguyên hôm nay trời đẹp lắm, anh vừa kết thúc lịch trình, em có bận không? Chúng ta ra ngoài chơi đi?"

Phan Trí Nguyên đang bận rộn tập luyện cho ngày casting sắp tới, cậu vừa kết thúc lớp học với thầy giáo thì có điện thoại của anh gọi đến. Nghe Lâm Bảo nói như thế, cậu cũng ngẩng đầu nhìn ngắm bầu trời.

Trời hôm nay đúng là đẹp thật, mỗi lần nhìn cậu đều cảm thấy rất thư thái.

Giận dỗi nhất thời của ngày hôm ấy đã qua đi, nhưng lời nói để cho anh theo đuổi mà cậu đã đồng ý vẫn làm cho cậu phiền lòng. Vẫn là nên giữ khoảng cách để cho anh biết khó mà lui, trước đây thì không sao, nhưng từ khi Nam Thành xuất hiện cậu lại không muốn yêu đương nữa, cảm thấy hắn và những người khác rất phiền.

Nếu như cậu có đồng ý ở bên cạnh Lâm Bảo đi chăng nữa thì cũng không chắc rằng Nam Thành sẽ thôi xuất hiện trước mắt cậu, chuyện ngoại tình anh ta cũng dám nghĩ ra và dám làm kia mà?

Nhưng vốn dĩ cậu không có tình cảm với Lâm Bảo, hai người đã giao kèo từ trước là cho cậu cũng như cho anh một cơ hội xóa bỏ hình ảnh người cũ trong lòng. Bây giờ hắn lởn vởn ở đây như vậy, xóa như thế nào mới được...

Hơn hết là cậu không muốn tổn thương Lâm Bảo.

Cậu thật sự không muốn tiếp tục dối gạt để tổn thương ai nữa.

Để Lâm Bảo làm một kẻ thay thế rồi ở bên cạnh một người không thể đáp lại tình cảm cho anh như cậu. Hay là mượn mối quan hệ giả vờ để che mắt Nam Thành.

Cậu không muốn.

Trí Nguyên rời khỏi công ty, chậm rãi đi bộ trên đường, dự định lên tiếng từ chối thì bất chợt có một chiếc xe hơi dừng lại ở bên cạnh cậu, người ở bên trong cũng đang nghe điện thoại bước ra, mỉm cười.

"Trí Nguyên, chúng ta có duyên quá này."

Trí Nguyên hạ điện thoại xuống, âu cũng là ông trời sắp đặt rồi.

Biết cậu vừa mới học xong, Lâm Bảo quyết định đưa cậu đi ăn món gì đó thật ngon. Anh bảo tài xế cứ đi trước, anh sẽ tự lái xe đưa Trí Nguyên đi.

Dạo gần đây Lâm Bảo vừa mới tìm được một quán nướng rất ngon, tại vì trên SNS mọi người nhắc về nó rất nhiều, hai người dù sao cũng đã là diễn viên có chút tiếng tăm nên lúc đi vào vẫn cẩn thận đeo khẩu trang, kéo thấp mũ và đặt phòng riêng.

Một đám nữ sinh đang ăn thịt nướng ở gần đó, bỗng dưng có một nữ sinh tóc ngắn nhìn trúng Trí Nguyên nên nhỏ giọng cảm thán, "Ôi, cậu mặc áo thun trắng kia trông đáng yêu quá!"

"Sao cậu biết người ta đáng yêu? Sợ rằng cởi khẩu trang ra sẽ là một gương mặt gớm ghiếc. Nếu không thì đeo khẩu trang che lại làm gì?" Nữ sinh thắt bím đáp lời.

"Cũng phải, nhưng dáng người đẹp như thế kia mà? Dáng người này... giống Trí Nguyên! Nam phụ của Mùa xuân sau đông sắp lên sóng! Mà đã giống thì không thể xấu trai được, ít nhất cũng được 5, 6 phần chứ!"

"Nhưng cậu ấy nhỏ con chết đi được, anh chàng bên cạnh mới đẹp trai hơn, cao hơn, vai rộng hơn, đó mới gọi là đẹp trai!"

"Anh ta cũng đeo khẩu trang đấy thôi!"

"Nhưng anh ta có dáng người giống Lâm Bảo, đàn ông có dáng người này không thể xấu trai!"

"Khoan đã, sao lại trùng hợp như thế? Sao lại vừa có người giống Lâm Bảo và Trí Nguyên đi cạnh nhau vậy? Còn đeo khẩu trang nữa chứ?"

Các nữ sinh thì thầm to nhỏ với nhau, những ánh mắt nghi vấn cứ bắn về phía hai người, cho tới khi Lâm Bảo kéo xuống một bên khẩu trang để nói chuyện với nhân viên rồi nhanh chóng đeo lên lại, các cô gái lập tức phấn khích nắm chặt tay nhau.

"Đúng rồi, đúng rồi là Lâm Bảo, vậy người ở bên cạnh chắc chắn là Trí Nguyên rồi!"

"Chụp hình đi, chụp hình đi!"

"Người nổi tiếng đó!"

"Couple Lâm Nguyên đang nổi tiếng trên mạng đó!"

"Họ lại bí mật ra ngoài cùng nhau nữa rồi!"

Chụp xong các cô gái còn cẩn thận so lại với các tấm ảnh mà Lâm Bảo đăng tải trong chuyến đi chơi ở thành phố M với Trí Nguyên, khi chắc chắn là họ rồi các cô tiếp tục nắm chặt tay nhau phấn khích.

Vào tới phòng riêng Trí Nguyên lập tức cởi khẩu trang và mũ ra ngay, nhân viên rất nhanh đã đem nước vào cho hai người. Lâm Bảo ngồi ở đối diện chỉ cởi khẩu trang, tay anh cầm lấy menu hỏi cậu, "Em muốn ăn gì?"

"Em ăn món gì cũng được, anh biết về quán này hơn em, anh giúp em chọn đi." Trí Nguyên đáp.

Lâm Bảo gật nhẹ đầu, nhìn menu, "Có món nào mà em đặc biệt thích không?"

"Em thích tôm nướng."

"Được."

Lâm Bảo gọi một ít món, không quên gọi cả tôm cho cậu. Hai người cùng nhau nướng trong suốt bữa ăn, lúc chăm chú lột vỏ tôm, Trí Nguyên nghe Lâm Bảo kể về chuyến đi quay chương trình thực tế của anh, rằng anh giỏi ra sao, thử thách dễ thế nào. Cậu càng nghe càng thấy hứng thú, nghe tới say sưa.

Thấy cậu có vẻ thích và tò mò, Lâm Bảo cười, "Anh nghe loáng thoáng có một nhà đài sẽ sắp xếp quay chương trình thực tế cho dàn cast của Mùa xuân sau đông, ba nhân vật chính và thêm hai nhân vật phụ nổi bật. Có thể họ sẽ liên lạc với bên em sau đấy."

"Thật sao ạ?" Trí Nguyên hào hứng.

"Ừ, khi đó nếu em đồng ý thì nói với anh một tiếng, anh sẽ sắp xếp tham gia cùng em."

"Vậy em cũng sẽ liên lạc với Linz, nếu cô ấy cũng tham gia được thì vui lắm."

Gương mặt của Lâm Bảo thoáng nét không vui, nhưng rồi anh lại tiếp tục nướng tôm.

Ăn xong bữa tối, Trí Nguyên lấy cớ mình mệt nên muốn về nhà nghỉ ngơi. Lâm Bảo cũng không ép cậu, thấy cậu còn muốn chia đôi tiền ăn ngày hôm nay, dù hơi buồn lòng nhưng vẫn gượng cười đồng ý. Tuy vậy khi đưa cậu tới chung cư, nhìn cậu khẩn trương chào mình rồi định mở cửa đi xuống ngay, anh đành giữ chặt lấy cổ tay cậu.

"Nguyên Nguyên, nói chuyện với anh một lát."

Trí Nguyên xoay đầu, "Chuyện gì ạ?"

"Em đừng khách sáo với anh được không?" Lâm Bảo tỏ rõ ý không vui, "Anh đã nói anh đang theo đuổi em, thế nên đừng ngại với anh. Anh muốn đãi em một bữa cơm là chuyện hết sức bình thường."

Trí Nguyên hiểu ngay ý của Lâm Bảo, cậu hơi rũ mi sau đó ngước mắt nhìn anh, "Anh đang theo đuổi em, không phải vì điều đó mà em trục lợi từ anh. Thật ra thì với người yêu của em, em vẫn sẽ sòng phẳng, có qua, có lại với họ. Còn bây giờ chúng ta vẫn đang là bạn bè, chưa xác nhận mối quan hệ nào cả. Thế nên anh để cho em cư xử đúng mực, đừng ép buộc em."

"Anh thấy em không muốn gần gũi hơn với anh, anh cảm giác là vậy, cho anh một cơ hội đi Trí Nguyên, mở lòng với anh và thoải mái đón nhận những thứ của anh."

"... thật ra nếu không theo đuổi được cũng không sao mà, anh mãi là tiền bối tốt nhất được em kính trọng, em luôn biết ơn anh."

Lâm Bảo nhìn ánh mắt trong veo thật lòng của cậu nhưng anh lại không vui nổi, anh buông tay cậu, thở dài, "Em đừng nói như vậy, anh nhất định sẽ theo đuổi được em, chỉ cần em luôn sẵn sàng mở lòng với anh."

"Em vào nhà đi."

Trí Nguyên không biết nói gì thêm nên cậu gật nhẹ đầu rời khỏi xe, mắt vô tình trông thấy chiếc Maybach đen bóng ở gần đó, bất chợt tim cậu nảy lên một nhịp. Thế nhưng bên trong không có người, Trí Nguyên vội đóng cửa xe, chào Lâm Bảo rồi chạy vào chung cư, dùng thang máy lên thẳng tầng nhà của mình.

Tim cậu bỗng chốc đập nhanh như trống gõ, lúc thang máy mở ra, cậu nhanh chân chạy ra ngoài thì quả nhiên trông thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở hành lang, trước nhà cậu. Hắn đang cúi đầu xem gì đó trên điện thoại, nghe thấy tiếng thang máy thì ngẩng đầu nhìn.

Thị lực của Trí Nguyên rất tốt, cậu nhìn thấy rõ trong đôi mắt của hắn có sự buồn bã phảng phất, không hiểu sao cậu lại cảm thấy áy náy dù bản thân chẳng làm gì sai. Cậu hít một hơi sâu, bình tĩnh đi lại bên cạnh hắn.

"Giám đốc Thành, sao anh lại ở đây?"

Trương Nam Thành không đáp, hắn chỉ giơ màn hình lên cho cậu xem một topic, là topic cậu và Lâm Bảo cùng đi ăn khiến tim cậu nảy lên. Sau đó dường như nhận ra mình không có tư cách than trách nên hắn hạ điện thoại xuống, tay còn lại chậm rãi đưa hộp thức ăn lên.

Trên hộp ghi rõ là phần tôm nướng của nhà hàng ZeAlmaz, tim cậu lại như hẫng đi một nhịp.

"Biết hôm nay em đi học, sợ em đói nên anh mua món em thích." Nam Thành mở lời, "Nhưng mà... liệu bây giờ em còn cần nó không?"

Trí Nguyên im lặng nhìn hộp thức ăn vài giây, sau đó cậu lạnh lùng nhìn hắn, "Tôi no rồi, giám đốc Thành đem về đi."

Một lần này thôi.

Lần này nữa thôi.

"À..."

"Với lại, tôi nghe nói điều hành Zeal rất bận rộn, ngài có vẻ như đã phí hoài quá nhiều thời gian để đến đây rồi. Tôi không muốn làm mất thời gian của ngài, vậy nên sau này ngài đừng đến đây nữa."

Lần này Nam Thành không đáp, Trí Nguyên cũng không muốn đợi chờ vô ích nên cậu đi tới cửa nhà của Dương Minh. Vừa bấm mật mã nhà cậu vừa bảo, "Ngài về đi, quần áo tôi ám mùi rồi tôi cần phải tắm."

"Ừ."

Trương Nam Thành buồn bực rời khỏi chung cư, Trí Nguyên đưa mắt nhìn theo hắn, mặc dù cậu thừa nhận là trong lòng cậu cực kỳ khó chịu, nhưng cậu không còn cách nào khác, cậu cũng không được quyền khó chịu.

Trí Nguyên rầu rĩ đi vào nhà, muốn trôi đi hết phiền muộn nên mới nhanh chóng cởi quần áo chui vào phòng tắm. Cả ngày hôm nay luyện tập mệt lại còn bị ám mùi thức ăn nên cậu rất hôi, cả người càng thêm mệt mỏi.

Ban đầu vẫn không có vấn đề gì, nhưng bỗng nhiên đang tắm nửa chừng đột ngột đèn trong nhà cậu tắt bụp. Trí Nguyên giật mình, đôi mắt mở to cố làm quen với bóng tối.

Cúp điện mất rồi!

Cùng lúc ấy Trương Nam Thành cũng đã nói chuyện xong với bên quản lý điện của chung cư, tầng mà cậu ở chỉ có mỗi căn của Dương Minh là có người lúc này, còn lại có căn thì chủ vừa trả không thuê nữa, có căn thì gia đình đi du lịch, còn lại là căn trống, vậy nên quản lý chung cư thiếu đạo đức nhận tiền của hắn rồi cúp điện tầng có nhà cậu.

Khi đã xong, Nam Thành với vẻ lo lắng đi thang máy đến tầng gần nhà của Dương Minh nhất rồi chạy thang bộ lên nhà cậu. Hắn hớt hải đập đập cửa, giọng nói mang theo tiếng thở gấp gáp.

"Nguyên Nguyên! Em có sao không?"

Phan Trí Nguyên: "..."

"Nguyên Nguyên, sao không trả lời anh? Em có sao không vậy?"

"Em không trả lời anh sẽ xông vào đấy!"

Phan Trí Nguyên đang ở trong phòng tắm không biết phải làm sao, chỉ là cúp điện thôi mà cái tên điên này đang nghĩ cái gì vậy? Cậu cũng là chàng trai trưởng thành rồi, lẽ nào cúp điện một chút sẽ vấp ngã ra đất hay sợ hãi khóc rống lên?

Nhưng hắn có vẻ quá lo lắng, Trí Nguyên đành gào lên cho hắn nghe.

"Tôi đang tắm, tôi không sao, ngài đừng có mà——"

Nói đến đây thì tiếng mật khẩu được bấm vang lên, Nam Thành cũng đã mở cửa xông vào nhà.

Phan Trí Nguyên chết trân ngay tại chỗ.

"Nguyên Nguyên, em đâu rồi? Đừng làm anh sợ!"

"..."

"Nguyên Nguyên? Em đâu rồi?"

Nam Thành đặt hộp tôm nướng còn nóng hổi lên bàn để đi khắp nơi tìm cậu, lúc này tiếng của Trí Nguyên ở trong phòng tắm mới chậm rãi phát ra, trầm tới đáng sợ.

"Làm sao... ngài biết được mật khẩu?"

"... anh nhìn thấy em bấm lúc nãy." Nam Thành ăn ngay nói thật.

Phan Trí Nguyên hận không thể bóp chết cái tên khốn khiếp này!