Mùa Hè Ấy, Chúng Ta Chia Tay Nhau

Chương 36: Mọi thứ trong tay



Phan Trí Nguyên đồng ý, đạo diễn Quang cũng hài lòng, trước khi cậu bắt đầu cậu cũng gửi gắm thêm cho cậu một câu khích lệ tinh thần.

"Tôi rất kỳ vọng vào cậu."

Đạo diễn đặt mic xuống ra hiệu cho cậu hãy thể hiện phần thử vai của mình, ban casting cũng rất nghiêm túc trong việc đánh giá làm cho Trí Nguyên có hơi căng thẳng.

Nhưng trong diễn xuất việc có người bạn diễn giỏi biết phối hợp cũng là một lợi thế. Cậu xoay người, trước mặt cậu là diễn viên kỳ cựu vừa đạt giải nam chính xuất sắc trong bộ phim về zombie năm vừa rồi.

Sau đó thì anh đột ngột công khai sắp kết hôn khi sự nghiệp đang lên tạo ra một làn sóng dư luận, nhưng anh vẫn vượt qua nó vì sự nghiêm túc với nghề và cả sự mạnh mẽ trong việc bảo vệ tình yêu và hạnh phúc của mình. Đầu năm nay anh lại tiếp tục thành công trong một vai diễn cổ trang khác rồi được đạo diễn Quang ưu ái giao cho vai diễn này.

Anh không lớn hơn cậu bao nhiêu tuổi nhưng mà đã thành công và là một tiền bối đáng ngưỡng mộ. Trí Nguyên cúi đầu chào, tiền bối cũng rất thoải mái mỉm cười với cậu.

"Tôi sẽ cố gắng giúp đỡ cho cậu, tôi cũng rất thích diễn xuất của cậu."

Trí Nguyên cười, "Vinh dự cho tôi quá."

"Bây giờ chúng ta bắt đầu nhé? Cậu tự chọn phân cảnh đi, chúng ta tuân theo thiết lập nhân vật."

"Vâng."

Trí Nguyên nhắm mắt để lấy cảm giác, sau đó cậu mở mắt, gương mặt nhanh chóng mang dáng vẻ yếu ớt và mệt mỏi. Tiền bối ở trước mặt khá thích thú trước sự chuyên nghiệp và sinh động trên gương mặt này, anh cũng bắt đầu vào vai để đợi những hành động tiếp theo từ Trí Nguyên.

Cậu chậm rãi đi lại bám vào tay anh, cánh môi hồng nhuận run run và khoé mắt hơi đỏ. Trí Nguyên cúi nhẹ đầu sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, "Anh Bình, phải làm sao bây giờ?"

Tiền bối nghe thấy tên nhân vật của mình, anh nhẹ nhàng ôm lấy cậu vào lòng vỗ về, "Không sao, không sao cả, anh ở đây."

"Ba em ông ấy mất trí rồi, nếu cứ tiếp tục thì mọi chuyện sẽ không ổn. Nhưng ông ấy đã lún sâu quá rồi và không thể nào quay đầu được nữa, ba không hề nghe những lời khuyên răn của em... em lại chỉ có một mình ông ấy."

Người thừa kế chỉ có một và đó là cậu nhưng cậu lại không có sức khoẻ và đầu óc hơn người, thêm việc cậu luôn muốn ngăn cản ba mình rồi lại yêu đương với một người đàn ông làm cho ông càng thêm chán ghét cậu.

Cậu biết ba mình làm sai, cậu muốn cứu lấy ông nhưng mọi việc dường như không thể vãn hồi, nếu cậu mặc kệ ông ấy thì ba của cậu sẽ trở thành một tên quỷ dữ thật sự, nhưng nếu cậu cứu ông ấy, ông ấy cũng sẽ vào chốn ngục tù.

Bao nhiêu áp lực chồng chéo ở thân thể bệnh tật gầy gò, nhân vật mỏi mệt dựa hẳn vào người bạn trai mạnh mẽ ấm áp. Nước mắt cậu nhẹ nhàng rơi xuống, tay bám vào lưng của người luôn cho mình sức mạnh.

"Em phải làm thế nào bây giờ?" Trí Nguyên nức nở trong lòng của bạn diễn.

Tiền bối là một người rất chuyên nghiệp và biết cách nâng đỡ bạn diễn, anh xoa xoa lưng cậu rồi chậm rãi tách cậu ra, lau đi những giọt nước mắt ấm nóng trên gương mặt trắng trẻo. Tiền bối nhìn vào mắt cậu, dường như mắt anh có hơi ấm, anh nhẹ giọng trấn an.

"An Kỳ, đừng sợ, em luôn biết mình phải làm gì mới tốt, em vẫn đang làm tốt, vì yêu ông ấy nên em sẽ luôn biết cách nào là tốt nhất cho ba mình. Anh tin vào sự mạnh mẽ và lý trí của em, em cũng vậy, đúng không?"

Trí Nguyên cũng nhìn thẳng vào mắt của tiền bối khi lệ vẫn chậm rãi rơi xuống, trước khi cậu kịp nói gì, anh đã nghiêng đầu đặt lên môi cậu một nụ hôn an ủi.

Hai cánh môi ấm nóng dán lên tựa như thân quen mà âu yếm vuốt ve lẫn nhau, hơi thở ấm nóng hoà quyện, quấn quýt. Trí Nguyên chậm rãi khép mắt, thời điểm đó một giọt lệ lại chảy xuống gò má của cậu.

Sự lo lắng bồn chồn khiến cho cậu không yên giờ đây anh thay cậu chống đỡ, đẩy chúng đi xa khỏi cậu. Như kẻ chới với giữa biển khơi vô tận được tấm phao của anh cứu vớt lên thuyền, tuy tròng trành như an toàn và vững chãi.

Nước mắt của Trí Nguyên cứ thế tuôn rơi.

Cậu tưởng tượng mình thật sự là nhân vật An Kỳ và trước mắt là người cậu rất yêu, người là chỗ dựa tinh thần và là luôn bù đắp những tình cảm thiếu sót trong cuộc đời tăm tối của cậu. Bây giờ cậu đang bước vào một giai đoạn khó khăn và anh đang ở đây, đang tiếp cho cậu thêm sức mạnh.

Người cậu yêu nhất.

Trí Nguyên lại bất giác nhớ tới Nam Thành, người mà cậu yêu. Cậu là An Kỳ còn người trước mắt sẽ là Nam Thành trong vai Anh Bình, vì là nụ hôn kịch bản trước mắt nhiều người nên cậu thật sự không có kinh nghiệm, vậy nên cứ nghĩ rằng đây là Nam Thành mà hôn.

Nụ hôn trước khi hai người chia xa đã trao cho nhau.

Nhưng thiết lập vai của cậu là một người yếu ớt, cậu chỉ có thể chậm rãi đáp lại tiết tấu của tiền bối, nhưng cử chỉ không hề gượng gạo. Cậu chậm rãi đưa tay lên ôm lấy cổ anh, tiền bối cũng đưa tay xuống ôm lấy eo cậu, nụ hôn từ chậm rãi an ủi chuyển sang cuồng nhiệt, gấp gáp.

Tiếng hôn ngân vang khắp căn phòng cùng hơi thở dồn dập. Cánh môi bị mút mát tới nóng bừng không ngừng dây dưa triền miên.

Phan Trí Nguyên ngửa đầu liên tục thôi miên mình rằng đây là Trương Nam Thành, mọi căng thẳng và lo lắng của cậu cởi bỏ đi hết, nhận lấy sự trợ giúp của tiền bối giàu kinh nghiệm.

Mọi sự ngượng ngùng, gượng gạo mất tự nhiên đều không hề xuất hiện. Tựa như trước mắt vị đạo diễn và biên kịch là cặp đôi đồng tính đã được viết ra trong kịch bản với một tình yêu cháy bỏng giành cho nhau.

Sự yếu ớt được thể hiện qua chi tiết bàn tay của Trí Nguyên bám chặt cổ của bạn diễn, hành động hôn đáp cũng nhẹ nhàng từ tốn rồi vì không theo kịp sự mạnh mẽ này mà đầu hàng.

Kết thúc buổi cast, nhìn hai người nhanh chóng tay khỏi nhau và ổn định lại cảm xúc đạo diễn chỉ gật đầu rồi bảo cậu về chờ kết quả. Lúc nhận khăn giấy từ tiền bối, Trí Nguyên không quên cúi đầu cảm ơn anh.

Quản lý Trần ở bên ngoài chờ đợi đến suốt cả ruột, mặc dù anh biết minh tinh nhỏ nhà mình có tài năng, nhưng tiếc thay cậu luôn vô duyên với những cơ hội nên anh không thể yên tâm được.

Vậy mà khi Trí Nguyên đi ra, anh lại thấy mắt cậu đỏ hoe, cánh môi mỏng hơi sưng lên và trên gò má vẫn còn vệt nước mắt khô.

"Nguyên Nguyên! Ai bắt nạt cậu hả!"

Trí Nguyên lắc đầu, bảo anh đợi mình rồi cầm khăn giấy đi vào phòng vệ sinh. Vừa rồi cậu lấy cảm xúc quá nhiều nên vẫn chưa thoát vai được, dù cho đã đưa Nam Thành vào trong suy nghĩ để không quá lún sâu vào nhân vật, trong đầu vẫn còn cảm xúc tiêu cực nên nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Cậu vào phòng vệ sinh khóc một trận rồi bình ổn lại, xối nước lạnh lên mặt để tỉnh táo rồi đứng thêm một lúc, Trí Nguyên mệt mỏi trở ra khỏi.

Những lần trước cậu cũng rơi vào trường hợp khó thoát vai như thế này nhưng vẫn có giáo viên ở bên cạnh giúp đỡ. Lần này cậu chỉ có một mình, cảnh hôn đó đã đẩy cảm xúc lên một mức cao trào hơn khiến cho cậu khó có thể kiểm soát.

Lúc lên xe trở về nhà cậu đã khá ổn, đã có thể ngắm nhìn thành phố bên ngoài cửa kính dù trong tim vẫn còn đôi chút khó chịu. Quản lý ở bên cạnh mỉm cười hỏi:

"Casting thế nào? Nhưng kết quả có ra sao thì cũng không thành vấn đề, em đã chiến thắng bản thân mình rồi. Lần đầu em được vào vai có cảm xúc mãnh liệt như thế và em đã làm tốt, đúng chứ?"

"Em sợ mình làm không tốt."

"Tốt hơn em của trước đây là được rồi."

Quản lý không hỏi kỹ casting về cái gì nhưng cậu không kể, chỉ kể về mặt cảm xúc nên anh cũng không hỏi. Để thưởng cho Trí Nguyên đã làm tốt, anh đãi cậu một chầu thịt bò nướng thơm ngon.

Hôm nay Trương Nam Thành trực tiếp đi khảo sát nơi sẽ tiến hành xây dựng chi nhánh hãng bay, sau đó đi bàn bạc với nhà thầu và đối tác. Hắn vừa nhậm chức không lâu nên vẫn chưa thể quá tin tưởng ai kể cả chính mình, vậy nên hắn cần có thêm kinh nghiệm và muốn tự mình giám sát.

Đi cùng hắn là một người bác có mối quan hệ rất tốt với gia đình của hắn, đồng thời là phó giám đốc phụ trách dự án của Zeal, một người có nhiều kinh nghiệm đáng để học hỏi, từ lúc hắn nhậm chức cũng được ông chỉ bảo rất nhiều.

Kết thúc một ngày làm việc vất vả, hắn cùng người bác này dùng bữa ở nhà hàng của khách sạn. Bác còn vui vẻ bảo rằng khả năng của hắn rất tốt, khi ông và ba của hắn bằng tuổi hắn vẫn chưa giỏi được như thế này, sau đó còn hỏi hắn nếu đẩy mạnh các dự án ở Zeal sang Việt Nam thì thế nào?

Trương Nam Thành lễ phép đáp, "Những năm gần đây Việt Nam đang vươn mình rất nhanh trong nhiều lĩnh vực, du lịch cũng là một trong số đó bởi vì chính sách nhập khẩu thông thoáng của họ, chính trị ổn định, địa điểm hấp dẫn đặc biệt là về ẩm thực, chúng đang rất được quan tâm, cũng là một quốc gia có triển vọng. Hơn nữa, ngoài nước mình thì cháu cũng muốn giảm bớt phụ thuộc của Zeal ở thị trường Hàn Quốc, sắp tới có thể Zeal sẽ xem xét thêm các quốc gia khác trong đó có Việt Nam để đẩy mạnh chuỗi nhà hàng khách sạn trước."

"Đến Apple cũng đang cân nhắc Việt Nam, Zeal Group của chúng ta cũng nên để tâm tới họ." Phó giám đốc rót cho hắn thêm rượu, Nam Thành vội vàng nhận lấy, "Với tình hình sau dịch và chiến tranh Nga - Ukraine các quốc gia chịu không ít rủi ro như khủng hoảng, lạm phát, thế mà Việt Nam vẫn phục hồi, ổn định lại rất nhanh chóng và ấn tượng. Tháng 7 năm ngoái họ là quốc gia châu Á duy nhất được IMF* tăng dự báo tăng trưởng, một quốc gia khá tiềm năng đấy."

*Đại diện Quỹ tiền tệ quốc tế

Trương Nam Thành hết nói chuyện phiếm về kinh doanh lại chuyển sang chuyển sang chính trị với người bác này. Lòng vòng một hồi bác cũng đã say, lúc này ông đã hệt như một người lớn trong nhà thực thụ mà vỗ vỗ vai hắn.

"Nam Thành, cháu đã kết hôn 4 năm rồi nhỉ? Ai chà, mới hôm nào còn vào lớp 1, mấy đứa trẻ xung quanh bận khóc lóc vì bị kim tiêm đâm đau thì cháu lại mạnh mẽ trở về lớp học đọc sách. Suốt những năm đi học thì chỉ chuyên tâm rèn luyện, không yêu đương nên dính phải tin đồn thích nam sinh nào đó rồi yêu đương lén lút làm mọi người choáng váng, sau đó đột ngột kết hôn rồi ra nước ngoài. Ngẫm lại cũng đáng tiếc, bác còn nghĩ là người như cháu sẽ kết hôn rất muộn vì kén chọn, không ngờ lại kết hôn vội vàng như vậy."

Trương Nam Thành chỉ nhấp một ngụm rượu nhưng không nói gì.

Nhưng tin đồn năm đó quả thật khiến người trong nhà hắn náo loạn một trận, hắn không lên tiếng, họ mặc định cho rằng là tin đồn nhảm.

Phó giám đốc lại bảo, "Cũng không thể trách ba mẹ cháu, có vẻ vì họ không muốn áp lực kế thừa gánh quá nặng trên vai cháu nên mới vội vàng tìm đối tượng. Dẫu sao cháu vẫn ổn với cuộc hôn nhân này, vợ của cháu cũng rất xuất sắc, gia đình bên sui môn đăng hộ đối, tốt rồi. Nếu có thể, bác khuyên cháu và vợ nên sớm sinh cháu trai để ba mẹ không lo lắng nữa. Ông bà ấy vội vàng như vậy cũng vì điều này thôi."

Trương Nam Thành đặt cốc xuống, nở một nụ cười nhàn nhạt thay cho gương mặt không cảm xúc vừa rồi, "Có vẻ như họ vội quá, tự mình sinh rồi."

"Ý cháu là sao?" Người bác ngạc nhiên.

Trương Nam Thành đáp, "Cháu nghĩ nên để hai người tự thông báo thì hơn, cũng trễ rồi, chúng ta về phòng thôi."

Kết thúc bữa ăn tối, phó giám đốc trở về nghỉ ngơi còn Trương Nam Thành nổi hứng ra bên ngoài khuôn viên khách sạn hóng gió. Hắn chợt nhớ đến chuyện mà trước đây hắn suy nghĩ rồi lại nhớ về Nguyên Nguyên.

Nếu như trước đây hai người cố chấp ở bên nhau thì gánh nặng người thừa kế này em ấy sẽ phải gánh chịu. Nhưng bây giờ mẹ hắn mang thai thì tốt rồi, vừa lúc hai người gặp lại nhau, hắn sẽ gắng sức giúp bảo vệ cái thai này thật tốt, sau này em của hắn lớn lên, dù là trai hay gái hắn cũng sẽ đưa nó lên ngồi ở vị trí thừa kế.

Ba mẹ hắn cũng đã có tuổi, trước mắt hắn sẽ đưa được Trí Nguyên về tay, kết hôn với cậu rồi giúp ba mẹ cùng nuôi nấng sinh linh mới này. Bây giờ hắn đã không còn là Trương Nam Thành yếu đuối, không có gì trong tay và bất lực với mọi chuyện nữa. Hắn có quyền lực, ông trời giúp hắn đưa tới một sinh linh, hắn sẽ làm mọi cách để bảo vệ nó, bảo vệ Trí Nguyên.

Trương Nam Thành ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, trước những cơn bão bầu trời thường hay đẹp như thế, hắn lại nhớ cậu rồi.

"Giám đốc Nam Thành, anh cũng ở đây sao?"

Nghe tiếng gọi, Nam Thành xoay đầu nhìn sang người từ khi nào đã xuất hiện bên cạnh mình.

Võ Thành Ý.