Trương Nam Thành yên lặng nhìn Dương Minh, lâu đến thế nào Dương Minh cũng không thể biết được vì cậu thấy Trương Nam Thành lúc này rất đáng sợ. Không khí bao quanh hai người cũng dần nặng nề, cậu cảm thấy có chút khó thở, nhưng vẫn liều chết trừng mắt.
Nam Thành không nói gì nữa, hắn đóng cửa tủ lại rồi bỏ đi. Dương Minh vội vàng chạy theo, cậu lớn miệng nói, "Cậu đừng có mà tìm Trí Nguyên nữa!"
Thấy Nam Thành vẫn không đáp, Dương Minh nhìn hắn vừa đeo giày cậu vừa nói, "Nếu cậu yêu Nguyên Nguyên đến thế thì cậu buông tha cho cậu ấy đi có được không? Tôi nghĩ không cần nói nhiều cậu cũng hiểu mà? Cậu đã là người có gia đình, cậu không còn phù hợp với Nguyên Nguyên nữa. Hơn hết, Nguyên Nguyên bây giờ là diễn viên đang trên đà nổi tiếng, nếu chuyện không hay này mà bị lộ ra ngoài thì phải làm sao? Cậu định phá hỏng cả cuộc đời của cậu ấy ư?"
Nam Thành đứng dậy bỏ đi, Dương Minh hốt hoảng chạy lên trước ngăn lại, "Cậu có nghe tôi nói hay không vậy? Cậu có phải đàn ông hay không! Cậu đã có vợ rồi, vợ của cậu sẽ như thế nào đây? Cậu không có đạo đức làm người à? Mà có cho là cậu không để tâm nhưng gia đình cô ấy thì sao? Cậu nghĩ họ sẽ buông tha cho Nguyên Nguyên ư? Đừng vì chút tình cảm xưa kia mà làm khổ cậu ấy nữa!"
Trương Nam Thành rũ mắt nhìn Dương Minh đang dang hai tay chặn mình, biết mình không khai thác được thông tin gì từ người này nên hắn không phí thời gian. Hắn trầm giọng nói, "Tôi biết mình phải làm gì, chắc chắn tôi sẽ không để cho người mình yêu khổ sở, bây giờ thì tránh ra."
Đột ngột lại bỏ đi mất hệt như năm ấy, Trương Nam Thành cảm thấy tâm trạng bây giờ của mình cực kỳ kém. Bàn tay cầm điện thoại của hắn như muốn bẻ gãy làm đôi, hắn liên lạc cho Thế Vỹ, trầm giọng dặn dò, "Điều tra lịch trình của diễn viên Phan Trí Nguyên, gửi gấp cho tôi."
Dạo gần đây Trí Nguyên chỉ đợi kết quả casting nên không tốn nhiều thời gian trợ lý đã báo cáo cho hắn lịch trình hiện tại của cậu. Hôm nay cậu không có lịch trình, Nam Thành đứng ở dưới chân chung cư cảm thấy không yên được, hắn không biết phải tìm cậu ở đâu.
Phan Trí Nguyên chuyển nhà đi, chặn số điện thoại của hắn và cả những lời mà Dương Minh đã nói, hắn biết chắc chắn là cậu lại muốn trốn hắn. Nam Thành cười lạnh, đã bao nhiêu tuổi rồi còn chơi trò trốn tìm, cậu nghĩ hắn còn là kẻ bất tài như xưa kia sao?
Trương Nam Thành giải quyết công việc qua điện thoại sau đó tìm tới phòng bảo vệ. Vừa thấy hắn đội bảo vệ không hẹn cùng đứng lên với nhau, bọn họ còn đang nói chuyện về hắn nên có hơi chột dạ, không rõ có phải liệu hắn đã nghe thấy cái gì hay không.
Nhưng hắn lại rút một chút tiền gửi các bảo vệ uống nước rồi bảo, "Tôi có thể nhờ mọi người kiểm tra camera được không?"
"Vâng, vâng được, ngài muốn kiểm tra gì ạ?" Đội trưởng đội bảo vệ niềm nở đi lại.
"Trong tuần vừa rồi có ai ở chung cư này đem vali đi không?"
"Vâng, nếu tôi không nhầm thì có một hai người gì đó, nhưng tôi vẫn còn nhớ rõ ngày ạ!"
Trương Nam Thành gật đầu, các bảo vệ khác vội vàng tránh đường để hắn ngồi vào ghế, đội trưởng đội bảo vệ ở bên cạnh thì giúp hắn bật kho ghi hình của camera an ninh.
Hắn khoanh tay quan sát trên màn hình, nhờ ông di chuyển tới khi có người mang hành lý đi khỏi chung cư. Rất nhanh trong màn hình đã có người kéo vali nhưng không phải cậu, bảo vệ lại tiếp tục di chuyển.
Mãi cho tới một lúc sau đôi đồng tử của Nam Thành mở to, hắn ngồi thẳng người nhìn Phan Trí Nguyên vai đeo balo kéo theo một chiếc vali trở ra khỏi sảnh chung cư.
Bên cạnh là quản lý Trần giúp cậu kéo một chiếc vali khác, Dương Minh cũng ôm theo một chiếc túi. Ba người nói chuyện rồi cùng nhau rời khỏi sảnh.
Nhìn thấy gương mặt mà mình nhớ nhung suốt một tuần nay, đầu ngón tay của Nam Thành hơi co lại, hắn bảo, "Có camera bên ngoài hay không?"
"Vâng có."
Ba người không gọi xe mà ngồi lên xe hơi riêng, cậu chỉ dọn đi một mình, đồ đạc không có gì nhiều nên không thuê xe vận chuyển. Trương Nam Thành không tra thêm được gì nữa, hắn cảm ơn đội bảo vệ rồi rời đi.
Ngồi vào xe của mình, Nam Thành mở điện thoại, chắc chắn là cậu đã chặn hắn rồi nhưng hắn vẫn cố tình gọi sang, quả nhiên, không thể liên lạc được.
Hắn giận dữ đấm mạnh vào vô lăng, tựa vào ghế lái thở hổn hển vì giận.
Lúc nào em ấy cũng đối xử với hắn tàn nhẫn như thế.
Bàn tay gân guốc của Nam Thành run lên, Nguyên Nguyên dám bỏ rơi hắn một lần nữa.
Trương Nam Thành mở lịch trình của Phan Trí Nguyên trên điện thoại, ngày mai cậu có lịch quay quảng cáo, trợ lý Thế Vỹ cũng vừa gửi cho hắn thời gian và địa điểm quay sang.
Để xem em trốn anh được đến bao giờ, xem anh có tóm được em về hay không, Phan Trí Nguyên.
Đã trốn thì phải trốn cho kỹ, để anh tìm được thì em có chạy cũng không thoát.
Phan Trí Nguyên bị Dương Minh gọi điện đến cảnh báo chuyện của Nam Thành, tim của cậu giật thót, cầm máy cũng không vững. Cậu mím chặt môi lắng nghe Dương Minh kể lại, trong đầu cậu chỉ có một câu hỏi, Nam Thành về rồi sao?
Nam Thành về rồi, có lẽ sắp tới sớm hay muộn cậu cũng sẽ đối diện với hắn. Chỉ sợ cậu không còn mạnh mẽ như xưa, nhưng lời cần nói cậu cũng đã nói cả rồi, hắn không nghe cậu biết phải làm sao đây?
Mà quan trọng nhất là cậu rất sợ khi chưa kịp nói gì cậu đã không nén nổi nước mắt, bởi vì cậu rất nhớ Nam Thành. Bây giờ cũng như thế, chỉ vừa nghe thấy tên hắn, nghe hắn tới tìm cậu khoé mắt của cậu lại đỏ lên. Khi trước cậu dạy hư hắn, bây giờ hắn khiến cậu có những ý nghĩ sai trái mất rồi.
Nghe thấy giọng nói của Trí Nguyên không đúng, Dương Minh đành thay đổi không khí, "Nguyên Nguyên, chúng ta đi chơi đi~"
"Đi chơi?" Nguyên Nguyên lau mắt, "Ở đâu?"
Lần này Dương Minh lại tìm được một quán rượu mới, cậu bảo rằng bài trí ở quán này rất đẹp thế nên nằng nặc đòi Trí Nguyên cùng đi với mình. Nửa tiếng sau đã chạy tới tận nhà lôi Trí Nguyên lên xe cùng đi.
Trí Nguyên kéo thấp mũ, tựa đầu vào ghế than thở, "Ngày mai tớ phải quay hình rồi, tớ không uống rượu được đâu."
"Cậu ngồi bên cạnh tớ là được rồi, cậu đi cho khuây khỏa thôi mà?" Dương Minh đáp, "Đình Quân dắt tớ đến đây đấy! Vì quá thích nên tớ mới đưa cậu tới đây chơi để tinh thần thoải mái."
Không phải là quán bar quá rầm rộ như lần trước, đây chỉ là quán rượu cùng với nhạc acoustic. Hai người ngồi ở quầy bar, Dương Minh không muốn uống say nên gọi một ly cocktail nồng độ cồn thật thấp để thưởng thức. Trí Nguyên cũng bị không khí này lay động, cậu kéo thấp mũ, ánh mắt va vào chai Whisky dòng bourbon màu nâu đỏ trên kệ.
Nam Thành thích Whisky.
Phan Trí Nguyên cảm thấy cực kỳ khổ sở, cậu nuốt khan rồi gọi một ly cocktail Mint Julep với độ cồn vô cùng thấp. Nếu không vì ngại ngày mai còn quay hình, cậu thật sự muốn uống say một hôm. Bây giờ cậu cực kỳ khó chịu và mệt mỏi.
Dương Minh rất nỗ lực làm cho Trí Nguyên vui, cậu ấy hết kể chuyện này lại đến chuyện khác. Trí Nguyên không nỡ làm cậu thất vọng, cậu không dám ủ rũ, cố gắng nở một nụ cười dù lòng nặng nề vô cùng.
Khi chống đỡ không nổi nữa, Trí Nguyên mới đứng dậy muốn đi vệ sinh. Dương Minh biết thừa rằng mình không thành công rồi, cậu hơi không cam lòng, níu lấy áo của Trí Nguyên.
"Nguyên Nguyên ơi tớ xin lỗi..." Dương Minh nhỏ giọng, "Tớ định giúp cậu vui nhưng mà tớ làm không giỏi."
Lần này Trí Nguyên cười thật, cậu bóp bóp gương mặt bầu bĩnh của Dương Minh, "Không phải đâu tớ rất vui vì hôm nay cậu đã ở bên cạnh tớ đấy."
Lỗi ở cậu, cảm xúc không tốt cũng là vì cậu, cậu mệt mỏi vì chính bản thân cậu không mạnh mẽ chứ không phải là vì Dương Minh. Vậy mà cậu còn làm ảnh hưởng tới cả tâm trạng của ánh mặt trời nhỏ này.
Phan Trí Nguyên kéo thấp mũ đi vào phòng vệ sinh, khi trở ra lại vô tình đi ngang qua bàn của một đôi nam nữ đang âu yếm lấy nhau, cậu có hơi xấu hổ, dự định bước đi nhanh thì nghe thấy cô gái cất lời.
"Tên Nam Thành ngu đần đấy à?" Cô gái dựa vào lồng ngực của chàng trai, bật cười, "Dạo gần đây em thật hết nói nổi hắn, cứ như một tên trẻ ranh vậy, phiền phức chết đi được."
Sống lưng của Trí Nguyên cứng đờ, cậu chần chừ hai giây rồi quyết định đi thêm vài bước, trốn vào một góc để quan sát. Điều khiến cậu sửng sốt nhất, cô gái ấy lại chính là nhà thiết kế Huỳnh Cát Anh, là vợ của Trương Nam Thành!
Khoan đã, cô ấy là vợ của Nam Thành sao lại ôm ấp người đàn ông khác ở đây?
Như chưa đủ khiến cho Trí Nguyên giật mình, người đàn ông kia còn hôn lên môi của Cát Anh, "Khi nào thì em và tên đấy ly hôn vậy? Anh không chịu nổi thêm nữa rồi."
"Em cũng muốn lắm chứ!" Cát Anh không vui, "Thế nhưng đâu phải nói ly hôn là ly hôn được, anh đợi thêm một thời gian nữa nhé, em sẽ sút bay tên mắt hí kia để lấy anh về nhà."
Huỳnh Cát Anh nghịch cằm của người yêu, cả hai người mỉm cười rồi lại trao nhau nụ hôn. Phan Trí Nguyên thì dại ra rồi, cậu chậm rãi xoay người đi, hai tay giấu trong áo khoác bị nắm chặt, móng tay găm vào da thịt tới đau nhói.
Nam Thành dù không yêu cô ấy nhưng hắn chưa bao giờ nói về cô ấy tệ như thế. Hắn luôn bảo với cậu rằng cô ấy không quản hắn, hoá ra cô ấy có người ở bên ngoài. Cậu không bênh vực Nam Thành vì hắn cũng không hoàn toàn trong sạch, thế nhưng mà...
Cậu bỗng cảm thấy ấm ức thay cho hắn.
Trí Nguyên cứ suy nghĩ mãi, lúc ngồi ở quán cứ thẫn thờ làm Dương Minh nghĩ cậu mệt rồi nên bảo cậu về nhà. Nhưng đến khi lên giường ngủ, Trí Nguyên vẫn còn cắn môi suy nghĩ.
Trương Nam Thành vất vả lắm mới có thể lấy vợ, hắn cũng đã yên bề gia thất được 4 năm, đáng lẽ nên sớm sinh con rồi yên tâm xây dựng cơ nghiệp. Nhưng hắn và vợ không có tình cảm, hắn không cùng vợ sinh con được, bây giờ mỗi người lại còn có tình riêng như thế vậy thì mọi chuyện sẽ ra sao đây?
Vừa rồi cô ấy còn bảo rằng muốn ly hôn với Nam Thành, chuyện này không được, không thể được. Nếu ly hôn thì Nam Thành có chịu kết hôn thêm lần nữa không? Như vậy cố gắng bao nhiêu năm của cậu sẽ trở nên vô nghĩa, Nam Thành của cậu sẽ mất đi cuộc sống tuyệt vời mà hắn có, cuộc đời mà mọi người phải ngước nhìn và ngưỡng mộ.
Cả đêm hôm đó Trí Nguyên phát hoảng không thể ngủ được, cậu còn chưa bận lòng xong chuyện Nam Thành cứ mãi muốn đi lầm đường thì lại vô tình biết chuyện không mấy tốt đẹp này.
Với Nam Thành hiện tại, cậu nghĩ khả năng hắn đồng ý ly hôn sẽ là rất cao, nhưng hắn không thể sống ích kỷ như vậy được, hắn còn rất nhiều người để hắn phải sống vì họ, to lớn nhất chính là Zeal Group.
Sáng hôm sau quản lý Trần nhìn thấy gương mặt phờ phạc của Trí Nguyên, anh hoảng hốt tới mức suýt nữa thì chửi thề. Thậm chí anh còn thấy dưới mắt của Trí Nguyên xuất hiện quầng thâm mỏng.
Trí Nguyên chỉ bảo lạ nhà nên cậu chưa quen để cho qua, cũng may là nhân viên make up vẫn giúp cậu che lại được. Tuy nhiên tinh thần của cậu không tốt, Trí Nguyên phải ngồi một mình xốc lại chúng.
Chuyện tư để sang một bên, Trí Nguyên nhận kịch bản từ Dương Minh để đọc lại chuẩn bị quay. Quay quảng cáo không tốn nhiều thời gian, chỉ có 15 giây nên nó không làm khó cậu. Trí Nguyên nhận nước từ trợ lý Dương Minh, sau đó được cậu dắt đi gặp staff để thay quần áo.
Khi làm việc Phan Trí Nguyên không để một chút cảm xúc riêng tư nào xuất hiện ảnh hưởng tới cảnh quay. Buổi quay kết thúc nhanh chóng và thuận lợi, nhãn hàng còn hào phóng tặng cho cậu một thùng kem, trợ lý Dương Minh là người phấn khích nhất, cậu ấy xung phong nhận kem rồi xách ra tận xe cho Trí Nguyên.
Quản lý Trần lái xe đưa hai người về, nhà của Dương Minh gần hơn nhà của Trí Nguyên nên quản lý dừng xe ở chung cư của cậu trước. Lúc Dương Minh còn chưa nỡ về vì còn quá nhiều chuyện để nói, Trí Nguyên khẽ cười chỉ vào thùng kem.
"Của cậu hết đấy, cậu xách về đi."
"Thật sao?" Ánh mắt của Dương Minh sáng rỡ.
Nhận được cái gật đầu của Trí Nguyên, Dương Minh phấn khích, tung tăng xách thùng kem xuống xe rồi hớn hở chào tạm biệt hai người. Quản lý Trần đưa Phan Trí Nguyên về đến tận chung cư, anh dặn dò cậu vài câu, nhất là việc cậu phải nghỉ ngơi cho thật tốt rồi mới tạm yên lòng cho cậu về nhà.
Thế nhưng khi nhìn theo Trí Nguyên đi vào chung cư lên tầng, anh lại phát hiện ra một chuyện.
Lúc đi trên đường anh đã thấy chiếc Bugatti Divo xanh xám chạy ở phía sau nên âm thầm xuýt xoa vì giá trị của nó mãi, hoá ra chủ nhân của nó cũng ở đây, chiếc xe ấy đang chậm rãi chạy vào gara của khu chung cư này.
Phan Trí Nguyên không phát hiện ra được, cậu chỉ thấy hơi mệt nên muốn đi nhanh về nhà để nghỉ ngơi. Thang máy mở ra đến tầng của cậu, Trí Nguyên thở dài đi tới căn hộ của mình, cậu mở khóa điện tử, định nhập mật khẩu thì chợt nghe thấy tiếng của thang máy lại mở ra.
Cậu tò mò nhìn sang rồi thất kinh trợn tròn mắt, chân cũng bủn rủn đứng không nổi.
Trương Nam Thành từ thang máy bước thẳng về phía cậu, khí thế áp bức tấn công khiến cho Phan Trí Nguyên không còn điều khiển được tay của mình nữa, chân của cậu thì như chôn sâu xuống mặt đất.
Nam Thành nhìn thẳng vào cậu, cậu có ngốc mới không biết rằng hắn đang nổi giận, từng bước chân đầy lực và nhanh chóng, đôi chân dài chỉ cần bước vài bước đã mang hắn tới trước mặt cậu.
Hơi thở của Trí Nguyên gấp gáp, cậu không rõ bây giờ mình cảm thấy thế nào, là sợ hãi, là lo lắng hay là kích động. Nhưng cậu chưa kịp hiểu, Nam Thành đã chế trụ lấy cằm cậu một cách mạnh mẽ rồi nâng lên, hắn cúi đầu xuống cắn mạnh lên môi cậu.
Trí Nguyên giật thót, cánh môi lại bị giữ lấy để mút mát. Trương Nam Thành không chút nhân từ, hắn mạnh bạo hôn cậu, hơi thở ấm nóng của hai người hoà lẫn với nhau. Trí Nguyên sợ tới mức dùng tay đẩy hắn ra, cậu nghiêng đầu tránh.
"Bỏ tôi ra, Nam Thành, bỏ tôi ra!"
Trương Nam Thành bỏ qua lời nói của cậu, hắn áp cậu vào tường làm nụ hôn càng lúc càng vội vã hơn. Hắn ngậm lấy môi cậu mút tới đau như muốn răn dạy cậu, cánh môi hồng ngọt ngào như thạch dẻo của Trí Nguyên bị hắn gặm cắn không thương tiếc. Hắn ép cậu mở miệng, như binh sĩ công phá thành trì, hắn đưa lưỡi vào bên trong bắt lấy chiếc lưỡi nhỏ yếu ớt kia để trừng phạt.
Hô hấp của hắn nặng nề, khí thế xâm chiếm của Nam Thành bao vây lấy Trí Nguyên, cậu bị dọa sợ tới rơi nước mắt, lưỡi bị hắn ra sức trêu đùa, nụ hôn này làm cậu không yên, trái tim liên tục đập mạnh trong lồng ngực. Bị hôn tới mức vô lực tựa hẳn vào tường.
Nam Thành hôn lên khoé miệng cậu, hôn dọc xuống cần cổ thiên nga xinh đẹp, Trí Nguyên lo sợ bám lên vai hắn, bàn tay không còn sức lực đẩy hắn đi.
Cả người cậu run lên bần bật, Trí Nguyên nức nở cầu xin, cố gắng tránh né những cái hôn của hắn, "Buông ra Nam Thành, Nam Thành, xin anh, đừng làm như vậy, đừng như vậy."
Trương Nam Thành đứng thẳng người, hắn vuốt tóc mái của cậu lên để lộ rõ vầng trán trơn bóng và gương mặt xinh đẹp ướt đẫm nước mắt.
"Khi anh bảo em đừng bỏ anh đi, em có bao giờ ở lại bên anh không Nguyên Nguyên?" Thanh âm trầm khàn phong ấn mọi loại giận dữ đổ vào tai khiến nước mắt của Trí Nguyên ứa ra.