Mùa Hè Ấy, Chúng Ta Chia Tay Nhau

Chương 56: Nhảy điệu tango chờ các người giãy dụa



Trương Nam Thành mua một giỏ trái cây cùng trợ lý vào thăm bà của mình, nghe lời ba mẹ nhắn nhủ, gần hai tháng nay từ khi về nước hắn luôn đều đặn thăm bà. Đến nỗi có hôm bà còn chê hắn phiền rồi đuổi hắn đi.

Hôm nay hắn lại tới thăm bà, hơn nữa còn nhờ bà một ít việc liên quan tới tài khoản ngân quỹ của Zeal School. Tuy hắn là tổng giám đốc, nhưng lĩnh vực giáo dục được bà tự xây dựng từ lâu, trên lý thuyết nó thuộc về Zeal Group và sống dựa vào tiền tài trợ chính, nhưng thực tế nó được bà tạo nên và phần tài trợ không phải là tất cả.

Tuy vậy nó vẫn thuộc về Zeal Group, Nam Thành tuyên bố là thế, nó cũng sẽ là tài sản hắn gián tiếp quản lý tuy là những gì bà của hắn đã cố gắng xây dựng. Nay bà nằm viện nên không thể trực tiếp giám sát, hắn sẽ thay bà làm điều đó.

Nam Thành tới, bà của hắn vui vẻ ngồi dậy, hắn giúp bà gọt táo cùng bà chuyện trò về gia đình và Zeal Group những ngày gần đây. Thấy hắn quá bận rộn, vừa lên chức đã đảm đương nhiều trọng trách, thật ra bà cũng rất lo.

"Mọi chuyện ổn chứ cháu trai của bà? Công việc có áp lực nặng nề hay không?"

"Cháu vẫn đang tập làm quen, nhưng bà yên tâm, ba và mọi người trong công ty giúp đỡ và dạy dỗ cháu rất nhiều."

"Vậy là tốt rồi, mọi người vào thăm ai cũng khen ngợi cháu, cháu giỏi lắm hưởng cả gen tốt của ba và mẹ. Vừa rồi ba mẹ cháu cũng tới đây, ba của cháu tự hào về cháu lắm đấy! A phải rồi, mẹ của cháu lại mang thai ngoài ý muốn, bà đang rất lo cho con bé, tuổi này cũng lớn rồi."

Ba mẹ của hắn đang ở đây?

Nam Thành kiểm tra điện thoại, không có ai liên lạc cả.

"Bà yên tâm, gia đình sẽ hỗ trợ cho mẹ những điều kiện tốt nhất cho việc sinh nở. Sau khi sinh ra, cháu sẽ là người nuôi dạy." Nam Thành đáp.

"Như vậy thì việc sinh con của cháu và Cát Anh sẽ như thế nào? Có cần phải dời lại không?" Bà nội lo lắng.

Nói đến đây, Nam Thành cười trừ, "Bà biết chúng cháu không có tình cảm mà chỉ là bạn bè thôi mà ạ?"

"Ôi..." Bà nội hơi đau đầu.

Bà vốn dĩ biết hai đứa cháu này không phải tình nguyện đến với nhau mà do gia đình sắp đặt, bà cũng biết chuyện tình cảm không thể nào nói yêu là sẽ yêu được, quá gượng ép. Đến giờ hai đứa nhóc này vẫn như thế, chuyện sinh con là cần thiết, hai đứa cũng đã kết hôn rồi vậy mà không làm được.

"Vậy hai đứa tính như thế nào? Thằng nhóc này cũng dại dột thật đấy, ngày đó không yêu không thích không muốn thì đồng ý kết hôn làm gì? Thất tình rồi đầu óc loạn lên hết cả."

Ngày đó vì trạng thái hắn quá suy sụp, bà hắn đã cố gắng tìm hiểu, hỏi han hắn rồi biết hắn thất tình nên mới quyết định ngu ngốc là kết hôn rồi đi du học, bà cũng rất xót xa nhưng không còn cách nào khác. Bà ngăn mẹ của Nam Thành không được, cũng không thể ngăn được hắn.

Đương nhiên bà có nghe qua tin đồn cháu trai của bà yêu đương vụng trộm với một nam sinh, nhưng Nam Thành chẳng hề quan tâm đến tin đồn vô căn cứ đó, Zeal Group lập tức thay hắn phủ nhận. Bà vẫn luôn tin rằng cháu trai bà tương tư cô bé nào đó thôi.

"Cháu có cách giải quyết, chỉ cần bà tin tưởng và ủng hộ mọi quyết định của cháu. Cháu trai chắc chắn sẽ không làm cho bà thất vọng."

Hắn cho bà của mình một ánh nhìn đầy an tâm, bà của hắn biết cháu trai tài giỏi từ nhỏ nên quyết định gật đầu ủng hộ.



Trò chuyện thêm một lúc, vẫn chưa quên mục đích thứ hai mình đến đây là gì hắn mới bắt đầu đi vào chủ đề, "Bà nội, cháu muốn xin phép sử dụng tài khoản của Zeal School để tính toán số quỹ còn lại và quản lý tài sản của công ty."

"Cháu có thể liên lạc với bên Zeal School để họ sao kê đem lên mà?"

"Cháu không yên tâm bà ạ, cháu có việc cần tự mình đối chiếu nên chỉ mượn tài khoản một thời gian thôi. Không tiện nói với cô, tại vì giữa mẹ và cô đang có xích mích."

Bà nội của hắn thở dài vì bà biết rõ xích mích giữa con gái và con dâu nhà mình, chỉ tội nghiệp con dâu khi con gái bà quá đanh đá mà con dâu lại còn đang mang thai, mệt mỏi biết bao nhiêu.

"Được, thân là giám đốc điều hành cháu được tự do xem xét và quản lý cả Zeal School. Bà từ chức rồi, Zeal School dựa hết vào Zeal Group là cháu vì bà biết năng lực của Khánh Châu tới đâu."

"Vâng, cháu biết rồi thưa bà."

Trên đường trở về, trợ lý không khỏi thắc mắc, "Tại sao giám đốc không nói rõ tình hình của Zeal School cho phu nhân biết?"

"Biết rõ năng lực nhưng vẫn để cho cô của tôi lên ngồi chức giám đốc và để nó dựa vào Zeal Group tức là muốn ba của tôi và tôi gánh giúp. Bà rất thương cô của tôi, không nỡ để cô sống cực khổ nên mới đưa lên làm bù nhìn. Nếu tôi nói ra bà sẽ can thiệp, việc giao tài khoản cũng sẽ không dễ dàng."

"Vậy sếp dự định sẽ giấu phu nhân mãi sao?"

"Đợi sức khoẻ của bà tôi ổn định hơn, khi mọi chuyện đã rồi, tôi sẽ tự mình đem bằng chứng đến cho nội."

Điện thoại của hắn chợt vang lên, là mẹ.

Nam Thành nhìn vào màn hình điện thoại, hắn thấp giọng nói với trợ lý, "Lái xe về nhà tôi."

"Vâng."

Hắn bấm nghe, đợi một lúc lâu mẹ của hắn mới chậm rãi lên tiếng, nghe ra đầy uất ức, "Đứa con hư hỏng này, đến bao giờ mới chịu gọi về cho mẹ?"

Nam Thành nắn nhẹ thái dương, "Đến khi mẹ và con có thể thông cảm và tôn trọng nhau."

"Mẹ đã làm gì không tôn trọng con? Mẹ lo lắng cho tương lai của con là sai sao? Con đi yêu một đứa con trai từ sớm như thế để rồi không có con cái, ai sẽ là người giữ gìn và kế nghiệp những gì con xây nên đây thằng ngốc này!"

"Mẹ, con sinh đã như vậy rồi, yêu sớm hay muộn không quan trọng. Thế nên việc đuổi người con yêu đi không giải quyết được gì cả, mẹ biết đấy, con là gay mà, con không làm với phụ nữ được. Nếu mẹ bình tĩnh hơn thì chúng ta đã có thể chọn cách giải quyết khác."

"Con nói cái gì cơ? Con là đàn ông mà dám nói như vậy sao! Con là đàn ông mà không làm với phụ nữ được sao?"

Nam Thành không đáp vội để cho mẹ của mình bình tĩnh lại, khi đầu dây bên kia không còn kích động nữa, hắn tiếp tục nói, "Con sinh ra đã như vậy rồi mẹ à, phải làm sao đây? Ban đầu con cũng rất khổ tâm, nhưng từ khi gặp Nguyên Nguyên, con cảm thấy rất may mắn, bởi vì là em ấy."

"Nó không sinh con cho con được!"

"Con cũng đã từng tìm cách, đã tìm hiểu về pháp lý của việc mang thai hộ, cũng đã nghĩ tới chuyện nhận con nuôi hoặc là tìm một đứa trẻ ưu tú khác trong dòng tộc của chúng ta để kế nghiệp. Con không sinh con được, không có gì phải đáng tiếc cho đứa cháu không bao giờ ra đời ấy. Mục đích chung vẫn là phát triển Zeal Group, cháu trai trong dòng tộc không hề thiếu, nếu giỏi thì xứng đáng được kế nghiệp vì Zeal Group không phải chỉ nhờ gia đình chúng ta mà thành, mọi người cũng đã góp sức rất nhiều."

"Trương Nam Thành!"

"Nhưng mà bây giờ thì không cần nữa, bởi vì——"

"Nam Thành, đừng chọc giận mẹ con nữa." Tiếng của ba hắn thay lời của mẹ, "Mẹ con đang mang thai, tâm lý rất yếu. Hôm nay ba mẹ đến thăm bà để báo tin cho bà biết, dự định tới nhà của con, nhưng tình hình của mẹ con bây giờ không ổn. Ba mẹ sẽ về thành phố M, sắp tới gia đình của chúng ta tổ chức một bữa tiệc để thông báo tin vui, ba sẽ báo cho con sau, nhớ sắp xếp để về."

Ba hắn nói rồi ngắt máy, hắn cũng không còn ý kiến gì, đặt điện thoại xuống.

Chuyện này phải đi đường dài, hắn tiếp tục kiên trì vậy.

Trở về công ty, trợ lý bắt đầu đi tìm hiểu đầu ra của quỹ tiền bạc tại Zeal School, Trương Nam Thành thì trở về công ty và gọi điện cho em họ của hắn là Trần Anh Huy đến trụ sở có việc cần gặp.

Gọi được đứa em họ này tới, trong lúc chờ đợi hắn gọi cho người bạn lâu rồi không liên lạc là Draco, tên phiền phức này cuối cùng cũng có chỗ để dùng. Sau đợt này, hắn sẽ ghé tới quán thường xuyên hơn, dắt theo cục cưng Trí Nguyên nữa.

"OMG, hey tôi có đang nhìn lầm không? Thiago chủ động gọi điện thoại cho tôi?" Đầu dây bên kia vừa bắt máy đã ồn ào.



"Không nhầm đâu, nhờ cậu một chuyện, ổn thoả tôi sẽ dắt cục cưng của tôi đến chơi ở chỗ cậu."

"Really? Cục cưng của cậu? Là vợ của cậu? Angelina Kate Huỳnh nổi tiếng đấy sao? Tuyệt lắm! Tôi giúp, cậu nói xem?"

"Không, là Bertram."

"Bertram!?"

"Ừ, em ấy."

"Tình đầu của cậu, tình đầu mãi không quên của cậu!? Người trong tên của cậu!" Draco sửng sốt.

"Cậu biết cũng nhiều quá đấy?"

"Chắc phải vì mấy cái file trong laptop của cậu hay sao? Vậy, Kate biết chuyện này chưa? Cậu tồi quá đấy Thiago! Dù sao thì——"

"Cô ấy bận đi dỗ dành bạn trai rồi."

"!!!!!!"

"Đủ chưa? Giúp tôi được chứ? Cậu mà lén phén chuyện này ra ngoài thì cái quán đó của cậu sẽ chẳng còn gì đâu."

"Tôi biết hai người được sắp xếp cưới nhau nhưng mà... tôi cần thời gian tiêu hoá, một lát nữa tôi gọi lại cho cậu nhé Thiago!"

Nói xong thì ngắt máy ngay không chờ đợi, Nam Thành vứt điện thoại lên bàn, thư ký vừa lúc tiến vào báo với hắn rằng Trần Anh Huy đã đến. Hắn cho phép đưa cậu ta vào, tên Anh Huy kia ngả ngớn đi tới ngồi xuống ghế sô pha.

Cậu ta nhuộm một mái đầu hai màu, hình xăm gớm ghiếc không có tính nghệ thuật kín khắp cơ thể, xăm mình vốn không xấu nhưng khi chúng xuất hiện trên người kẻ này cộng với khuôn mặt vênh váo của cậu ta khiến cho những hình xăm trở nên xấu xí cực kỳ. Trên người cậu ta mặc áo sơ mi trắng đơn giản để lộ cả những hình xăm trên ngực. Trông chẳng hề phù hợp với không gian văn phòng nơi đây.

"Thiếu gia, ngài dùng gì để tôi chuẩn bị." Thư ký mỉm cười chào hỏi.

"Nước lọc là được rồi." Anh Huy ngậm điếu thuốc lên miệng rồi bật hộp lửa lên.

"Vâng." Thư ký đáp, trước khi ra khỏi phòng không quên giúp Nam Thành bật máy lọc không khí rồi trở ra bên ngoài.

Cô vừa đi khỏi, Trần Anh Huy đã lấy điếu thuốc xuống phả một hơi khói trắng ra, "Anh họ tài giỏi, có chuyện gì khiến anh đích thân phải gọi tôi tới đây vậy? Tôi nhớ ngay từ bé tới việc chơi với tôi thôi anh cũng lười?"

"Mẹ của cậu nhờ tôi sắp xếp cho cậu một công việc tại Zeal." Nam Thành đi đến trước bàn làm việc, "Lần đó tôi từ chối cô, sợ sẽ khiến cô buồn nhưng bây giờ đã tìm được rồi. Một công việc nằm trong chuỗi trọng yếu của ngành công nghiệp nặng tại Zeal, bây giờ Zeal đang đầu tư mạnh và chăm chút cho nó."

Ánh mắt của Anh Huy sáng lên sự thích thú, "Có cực nhọc lắm không?"

"Không hứng chịu mưa nắng, kín đáo nhưng mát mẻ, được chăm sóc sức khỏe, sắp xếp cho cậu chỗ ăn ở tốt. Từ trước tới giờ chưa ai than vãn về đãi ngộ của công ty hay là cả về việc lương bổng."

"Thế sao? Cũng tốt, tôi được làm sếp chứ?"

"Cũng có thể xem là sếp."

"Được đấy anh họ." Anh Huy đưa thuốc lên miệng nhấp một hơi, "Dạo gần đây rảnh rỗi quá tôi còn định đi du lịch một chuyến, nhưng anh họ đã đích thân vì tôi mà chọn công việc tốt như vậy tôi cũng không thể phụ lòng được."

"Ở thành phố bên cạnh, cậu có thể bắt đầu đi làm từ ngày mai hoặc ngày kia."

"Được thôi, ngày kia đi, tôi chưa quen dậy sớm." Anh Huy đứng dậy muốn bỏ đi, nghĩ gì lại xoay người hỏi, "Đám nhân viên ở đó có nghe lời hay không vậy?"

Nam Thành khoanh tay, ánh mắt chứa đầy thâm ý, "Có."

Trần Anh Huy rời khỏi công ty, muốn liên lạc báo cho mẹ mình biết nhưng lại sợ bà lải nhải nhắc nhở nên đành thôi, ngày kia hắn đi làm mẹ hắn cũng sẽ biết, nói sớm cũng chẳng giúp đỡ được gì.



Nam Thành vẫn yên lặng nhìn cánh cửa đã đóng sầm từ lâu, đến khi điện thoại vang lên từ Quách Long gọi tới hắn mới ấn nghe, "Sao rồi, chuẩn bị tâm lý đủ chưa?"

"Tôi cũng hiểu, tư tưởng của tôi khá thoáng, cậu đừng lo. Tôi hiểu rồi, hiểu mà, tốt đấy! Tôi rất tò mò về Bertram, khiến cho Thiago mê đắm như vậy chắc chắn không phải là người tầm thường!"

"Vậy sao? Phải rồi, cậu còn nhớ chàng trai cứu cô gái bị cưỡng hiếp ở quán bar của cậu chứ?"

"Tất nhiên là nhớ, thằng nhóc ấy đẹp như vậy, nếu không phải vì nó gây loạn cả lên đuổi khách tôi cũng đã không nặng tay như thế. Tôi thích lên giường với phụ nữ, nhưng nếu ngủ với cậu ta một đêm cũng không tệ, khi đó tôi cũng định trấn an khách rồi đi gặp cậu ta nhưng cậu lại nhờ tôi thả đi mất. Anyway, mặt rất đẹp, cần cổ thon thả, eo lại nhỏ, mông có vẻ mẩy. Đúng là gặp một lần sẽ không quên."

Khoé môi của Nam Thành giật giật, dù biết tên khốn này gặp người đẹp thì ai hắn cũng nói như thế nhưng vì đây là người yêu của mình nên Nam Thành có hơi tức giận, "Cẩn thận cái miệng của cậu, đó là Bertram, tình yêu của tôi."

"What... hả!? Sao, sao cơ? Chẳng phải khi đó!? À đúng rồi, nhưng mà...?"

"Khi đó chúng tôi có xích mích, nhưng làm hoà rồi, em ấy là tình yêu của tôi, tôi cấm tiệt cậu có suy nghĩ không hay nào khác."

"Okay okay got this, tôi sẽ không động tới người của bạn mình đâu. Nhưng tôi khá tò mò về Bertram, cậu ấy trông nhỏ nhắn xinh đẹp vậy mà có thể quậy dữ dội như thế, lại còn tấm tên to xác kia khiến hắn cử động không nổi. Bông hồng có gai, vô cùng mạnh mẽ."

"Đấm."

"À, đấm! Ha ha."

"Em ấy đánh nhau rất giỏi, đại ca của trường thời cấp ba. Tuy có hung dữ nhưng bản tính lương thiện, lớn lên thì điềm tĩnh hơn, dịu dàng hơn, vẫn đáng yêu như trước nhưng đẹp trai hơn thế. "

Để ngăn cản tên lụy tình này tiếp tục khen cục cưng của hắn, Quách Long phải vội vàng xen vào câu chuyện, "Rốt cuộc thì cậu định nhờ tôi điều gì đây Thiago? Cậu càng kể tôi càng muốn gặp Bertram ngay."

"Giúp tôi điều tra vài thứ hay ho về người tên Trần Gia Nghị, ông ta thường chơi ở sòng nào, thường đặt bao nhiêu, có kẻ nào thường xuyên đi cùng hay không, thường chơi theo bè hay là xếp random."

"Okay, got this, tôi sẽ sắp xếp thông tin từ A đến Z cho cậu trong thời gian sớm nhất, khuyến mãi thêm một vài thông tin bên lề, với điều kiện, cậu phải thực hiện lời hứa, tới đây thêm lần nữa và dắt theo mỹ nam hoa hồng Bertram của chúng ta. Tôi muốn tặng cho cậu ấy một ly Moscato D'Asti ngọt nhẹ, tinh tuý, sau đó, một điệu Tango dưới nền nhạc El Choclo để chuộc lỗi."

Ánh mắt của Nam Thành lạnh đi, hắn thấp giọng rũ mắt, "Cậu cảm thấy của quý của mình dùng đến bây giờ là đủ sướng rồi?"

"Oh my god, sao lại nóng tính như vậy, just kidding, tôi sẽ đi tìm hiểu ngay đây." Draco cười cười ngắt máy.

El Choclo, hiện tại được cải biên và tạm dịch là Nụ hôn rực lửa, nghĩa bóng là của quý của đàn ông, trên thực tế lại nói về ma cô chuyên dẫn dắt khách vào cho các cô gái điếm phục vụ mặc cho bất kì là tầng lớp nào.

Trước năm 1930, lời bài hát thanh tao nhưng ý nghĩa dâm tục, kể về câu chuyện hằng đêm như thế, năm 30 và về sau có sửa lại nhưng vẫn lấy tình dục làm nền tảng, vì thế nó thường được phục vụ cho những màn trình diễn truỵ lạc, lẳng lơ.

Tên khốn Quách Long, Nam Thành ném điện thoại lên ghế sô pha, hắn bỗng chốc hối hận khi đồng ý đưa Trí Nguyên tới đây. Hắn chỉ muốn nhân cơ hội này cảm ơn Quách Long và sửa chữa sai lầm lần trước đối với Nguyên Nguyên.

Nhưng hắn quên mất dù có thế nào thì tên Quách Long này vẫn là một tên khốn.