Diệp Thời Tranh cảm thấy mình cần phải uống một ngụm rượu để trấn tỉnh lại.
Nhưng uống xong mới kịp nhận ra ly này là vừa rồi Hắc Lục rót cho mình, vì thế lại càng thêm khó chịu.
Kỳ thật anh ngồi ở chỗ này, nói là muốn nghe Diệp Xuyên giải thích, thực ra chỉ là muốn mượn cớ để bình ổn tâm trạng, giúp mình bình tĩnh lại.
Theo như anh thấy, chuyện này hoàn toàn chẳng có gì để giải thích.
Không phải tất cả đều rõ ràng sao? Bộ dạng Diệp Xuyên xinh đẹp, tuổi còn trẻ, tính tình lại đơn thuần, có đôi khi hành vi hơi càn quấy, nhưng kỳ thật rất mềm lòng.
Dễ bị lừa.
Mà người đàn ông ngồi đối diện kia, tuổi cũng xấp xỉ với mình, chuyện gì chưa từng trải qua? Hắn là kẻ có tiền, cũng có chút thế lực, giao du qua lại toàn với những người thành đạt, chắc chưa gặp qua một cậu nhóc dạng như thế này.
Hơn nữa nhìn hắn là biết, nhân viên dưới quyền không biết bao nhiêu là thiếu nam thiếu nữ, việc nói ra lời ngon tiếng ngọt nhất định là tay tổ rồi, lừa được một người vừa là của hiếm lại ngốc như Diệp Xuyên, còn không phải hời to rồi ư? Diệp Thời Tranh suy nghĩ đến nhức cả đầu, Diệp Xuyên sẽ nói với mình như thế nào? Anh ấy rất tốt với em? Hay là anh ấy yêu em? “Anh à.”
Diệp Xuyên hít sâu một hơi, hai bàn tay để trên mặt bàn cứ xoắn chặt lại với nhau.
Từ góc nhìn của Diệp Thời Tranh có thể thấy rõ ràng các đốt ngón tay trắng bệch.
Diệp Thời Tranh không khỏi có chút mềm lòng.
Anh bỗng nhiên nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng của Diệp Xuyên.
Khi đó mình vừa mười sáu tuổi, cũng đã cao hơn ba rồi, bởi vậy khi anh thấy thằng nhóc nằm cuộn mình trên giường bệnh, gần như nghĩ đến cậu chỉ mới bốn năm tuổi là cùng.
Cũng một đôi tay giống như thế này, chỉ có điều nhỏ và gầy guộc hơn, trên giường bệnh gắt gao nắm chặt tay của cha, làm thế nào cũng không chịu buông ra.
Đôi mắt trừng trừng mở lớn, nhưng lại trống rỗng không có biểu hiện gì, rất giống một con thú nhỏ bị dồn đến đường cùng.
“Anh.”
Ngón tay Diệp Xuyên vẫn không buông ra, cứ vặn vẹo mãi, giọng nói so với vừa nãy thoáng bình tĩnh hơn, “Em biết nhất thời anh không thể chấp nhận được chuyện này.”
Điều này không phải vô nghĩa sao.
Diệp Thời Tranh nghĩ thầm : Đổi lại thì ai có thể chấp nhận được chứ.
Đứa nhóc vẫn được mình che chở dưới đôi cánh cứ như vậy hoàn toàn bị gã lưu manh kia dụ dỗ đi mất.
Hơn nữa xem tư thế này, đúng kiểu bị bán còn quay đầu giúp người ta đếm tiền đi.
Ngay lúc này mình không phun ra một búng máu, đã được xem như là định lực kinh người rồi.
Diệp Thời Tranh tâm phiền ý loạn, kế tiếp nó lại nói cái gì đây? Anh ấy không có lừa gạt em? Anh ấy thật sự rất tốt với em? “Anh.”
Có lẽ là thái độ bình tĩnh của Diệp Thời Tranh đã tiếp thêm dũng khí cho Diệp Xuyên nói tiếp, thằng nhóc này cư nhiên lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, “Anh à, đối với em mà nói chuyện này rất quan trọng.
Cho nên em muốn chủ động nói với anh, chứ không phải sau này ở nơi nào đó anh nghe người khác bàn tán mới chạy đến hỏi em.”
Phải chăng Diệp Xuyên muốn nói ở trong lòng nó địa vị của mình rất là quan trọng? Tinh thần Diệp Thời Tranh nãy giờ chịu đủ loại đả kích nhất thời cảm giác được vài phần vui mừng kì lạ : Cuối cùng cũng không uổng công thương nó.
Có điều, nghe lời ong tiếng ve từ người khác chạy tới hỏi nó là sao? Diệp Xuyên vô thức liếc mắt nhìn Hắc Lục ngồi bên cạnh.
Hắc Lục chỉ im lặng, vẻ mặt không có một gợn sóng sợ hãi nào.
Chỉ khi Diệp Xuyên nhìn qua mới mỉm cười trấn an cậu.
Diệp Xuyên dường như được sự cổ vũ rất lớn, những câu nói cứ mãi nghẹn lại ở trong lòng thế mà có thể nói ra một hơi.
“Thực sự là em không cách gì có thể gần gũi với phụ nữ .
Lại cảm thấy Hắc ca là người không tồi, tính cách cũng đúng kiểu em thích, bọn em rất hợp nhau.
Trước mắt.
.
.
Chúng em xem như đang trong tình trạng tạm sống chung.”
Diệp Thời Tranh trợn mắt há hốc mồm.
Anh cảm thấy lời Diệp Xuyên nói khác biệt hoàn toàn với những gì mình mong muốn được nghe.
Cái gì mà không thể gần gũi phụ nữ? Rồi lại tính cách cũng đúng kiểu em thích? Còn có, còn có, cái gì.
.
.
là.
.
.
là.
.
.
Tạm sống chung? !
Ý nói là bọn họ không ở chung một chỗ, nhưng thỉnh thoảng lên giường cùng nhau đúng không? Diệp Thời Tranh cảm thấy lúc này quả thật mình muốn hộc máu, “Tôi.
.
.
Trời ạ, Hắc Dực, anh không thấy nó vẫn còn là một đứa trẻ sao? !”
Hắc Lục suýt nữa thì phun ngụm rượu vừa uống ra, “Chỉ có anh mới cảm thấy em ấy còn nhỏ thôi!
Diệp Thời Tranh anh có mắt nhìn hay không a, Xuyên Nhi sắp mười chín !
Em ấy biết mình đang làm cái gì.”
“Mẹ kiếp anh thì sắp hai mươi chín còn gì!”
Diệp Thời Tranh tức giận đến nỗi muốn lật bàn.
“Ý anh muốn nói là tôi trâu già mà gặm cỏ non chứ gì.”
Hắc Lục lấy tờ khăn giấy lau khóe miệng, “Tuổi tác quan trọng như vậy sao?”
“Mẹ nó tuổi tác đúng là trên căn bản không thành vấn đề !”
Diệp Thời Tranh quả thực muốn đánh người, “Ở tuổi này Tiểu Xuyên đối với chuyện tình yêu nam nữ, căn bản là chưa có nhận thức được.
Cái gì mà không thể gần nữ nhân.
.
.
Loại chuyện ma quỷ này đều là anh dạy nó nói đúng không?”
“Suy đoán của anh cũng không phải là không có cơ sở.”
Hắc Lục đưa bàn tay ra làm một cử chỉ bất đắc dĩ, “Có điều, Diệp Thời Tranh này, chúng ta tốt nhất nên bình tĩnh một chút.
Nếu anh xem Xuyên Nhi là một đứa trẻ, vậy xin anh chú ý đến thái độ của mình, không cần dọa trẻ con như vậy .”
Diệp Thời Tranh liếc mắt nhìn Diệp Xuyên đứng một bên sắc mặt trắng bệch, gắng gượng đè ép cơn tức đang dâng trào xuống, “Em nói tiếp đi.”
“Em không còn gì muốn nói.”
Diệp Xuyên cúi đầu đến bên Hắc Lục ngồi xuống, “Anh à, bọn em đến với nhau.
Cả hai đều không có gì sai.
Chỉ vậy thôi.”
Diệp Thời Tranh lại cảm thấy muốn bốc hỏa.
“Em biết, nhất định là anh cảm thấy em còn trẻ không biết gì, cho nên bị người ta lừa.
Nhưng chẳng phải vậy đâu, không có ai gạt em cả, người này là em tự mình lựa chọn.
Anh, em biết mình đang làm cái gì, thật mà.”
Nhìn ánh mắt sáng long lanh của Diệp Xuyên, Diệp Thời Tranh giật mình cảm thấy mới chỉ một đoạn thời gian ngắn ngủi không chú ý tới nó, thằng nhóc này, thế nhưng ngay lúc mình không ngờ nhất nó đột nhiên trưởng thành.
Diệp Thời Tranh bỗng nhiên nói không nên lời.
Anh còn nhớ rõ thời kỳ niên thiếu Diệp Xuyên quậy cũng rất dữ, cứ ba ngày thì có hai lần đánh nhau.
Khi đó bởi vì Diệp Ninh Đức thường xuyên đi công tác, Kiều Mẫn cũng theo ông, hai vợ chồng không ở nhà, đăng ký cho thầy cô trong trường đều là số điện thoại của Diệp Thời Tranh.
Diệp Xuyên làm ra chuyện gì thầy cô luôn tìm anh mắng vốn, mỗi lần nghe tiếng chuông điện thoại anh liền đau đầu.
Lại không thể nói cho Diệp Ninh Đức nghe, Diệp Thời Tranh nghĩ nghĩ, chỉ có thể phái hai người trợ lý suốt ngày đi theo nó.
Khi đó, Diệp Thời Tranh cảm thấy mình chưa từng gặp qua đứa nhỏ nào mà quậy giống như Diệp Xuyên vậy.
So với nó Diệp Thời Phi lanh lợi hơn nhiều lắm, ở bên ngoài gây họa cho tới bây giờ đều tự mình xóa sạch dấu vết, làm cho người ta không nắm được một chút nhược điểm.
Nó rất khôn khéo, chuyện gì cũng tự giải quyết, chưa bao giờ cần người khác hỗ trợ.
Nhưng không thể không nói, bận tâm cũng là một loại ràng buộc, ít nhất đối với Diệp Thời Phi anh sẽ không mất quá nhiều tâm tư.
Diệp Thời Tranh vẫn cảm thấy, toàn bộ Diệp gia, từ trên xuống dưới, cũng chỉ có mỗi Tiểu Xuyên luôn luôn gặp rắc rối này là thực sự cần mình.
Nhưng mà giờ đây, đứa nhỏ này cứ như vậy bị người ta cướp đi mất.
Bên cạnh nó là một người đàn ông khác, sau này nếu có gây họa cũng sẽ không mặt xám mày tro chạy đi tìm mình cầu cứu nữa.
.
.
Ngay từ đầu, Diệp Thời Tranh đã cảm thấy ý nghĩ của mình có chút không thích hợp, đến bây giờ mới nhận thức được rốt cuộc là sai ở chỗ nào: Anh đương nhiên để ý chuyện Diệp Xuyên yêu một người đàn ông, mà không phải là một cô gái.
Nhưng điều anh càng để ý hơn là… Diệp Xuyên đã trưởng thành.
Nó lớn rồi, không còn cần mình nữa .
Diệp Thời Tranh tự hỏi chính mình : Nếu lúc này Diệp Xuyên dẫn đến một cô gái, mình có dễ chịu hơn hay không? Diệp Thời Tranh không thể không thừa nhận chuyện này là thật : Cho dù người Diệp Xuyên dẫn đến là ai.
Trong lòng anh cũng không quá cao hứng.
Đương nhiên cái tên Hắc Dực trước mắt này càng thêm tồi tệ.
Diệp Thời Tranh trầm mặc làm cho Diệp Xuyên không tự chủ được cảm thấy hoảng hốt.
Cậu từ bên cạnh bàn đi qua, thật cẩn thận ngồi xuống bên chân anh, “Anh?”
Diệp Thời Tranh vò vò tóc của cậu, trong lòng cảm xúc trăm mối ngổn ngang, nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt.
Trong phòng im lặng, bên ngoài nhẹ nhàng vang lên tiếng gõ cửa, nhân viên phục vụ đem đồ ăn lên.
Diệp Xuyên không hề nhúc nhích, vẫn duy trì tư thế nửa ngồi nửa quỳ này hơi ngước đầu nhìn Diệp Thời Tranh.
Ánh mắt tha thiết, mang theo một chút lo lắng.
Hắc Lục lại trầm mặc nhìn bọn họ biểu diễn kịch câm.
Không khí trong phòng nặng nề mà kì lạ, nhân viên phục vụ đem đồ ăn đến đầu cũng không dám ngẩng lên.
Cá đinh hấp nước dừa, cá tuyết chiên, lẩu đầu cá, tôm hùm trộn gỏi.
.
.
Đều là những món Diệp Thời Tranh thích ăn.
Không cần phải nói cũng biết ý muốn lấy lòng ẩn náu bên trong.
Diệp Thời Tranh bỗng nhiên cảm thấy cái mũi cay cay.
Những món mà anh ưa thích này, ngay cả mẹ mình cũng không nhớ rõ ràng như vậy.
Hắc Lục không khỏi thở dài, “Diệp Thời Tranh, kỳ thực tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh.”
“Nói thật dễ nghe.”
Diệp Thời Tranh cười lạnh, “Anh hiểu được cái gì a.”
Hắc Lục cúi đầu đẩy đĩa bò xào măng đến trước mặt Diệp Xuyên.
Hắn biết cậu nhóc này không thích ăn hải sản, sở dĩ hẹn ở chỗ này, hoàn toàn là vì dựa theo khẩu vị của Diệp Thời Tranh.
“Không có gì mà không thể hiểu.”
Ánh mắt Hắc Lục ôn hòa đảo qua mặt Diệp Xuyên, rồi trở lại trên mặt Diệp Thời Tranh, “Tôi cũng có em trai.”
Hai chữ em trai một lần nữa làm cho Diệp Thời Tranh trầm mặc.
Diệp Xuyên vẫn còn ngồi trước mặt anh, trong ánh mắt ngoại trừ niềm mong chờ, còn pha lẫn nhiều cảm xúc khác nữa.
Diệp Thời Tranh không nén được tiếng thở dài, “Em thật sự hiểu rõ chứ?”
Diệp Xuyên gật gật đầu.
“Anh sẽ không nói gì cả.”
Diệp Thời Tranh sờ sờ đầu của cậu, “Em hãy còn trẻ, dù sao có đi thêm một đoạn đường vòng cũng không hao tổn gì.
Anh không ép buộc em.
Có lẽ qua vài năm nữa em sẽ có ý muốn xây dựng gia đình riêng của mình.”
Diệp Thời Tranh bỗng nhiên cảm thấy mình đã thông suốt rồi.
Diệp Xuyên dù sao cũng còn nhỏ, người trẻ tuổi mà, đương nhiên là ăn chơi trác táng rồi, khó tránh không kiềm chế được bản thân mình.
Xung quanh nó rất nhiều cậu ấm cô chiêu, kể cả mình không phải đôi khi cũng như vậy sao? Dù nam hay nữ cũng thế thôi , những chuyện hỗn loạn hơn mình cũng đã gặp qua không biết bao nhiêu, Tiểu Xuyên chỉ là tìm một người đàn ông thành thục để thử nghiệm cảm giác yêu đương mà thôi, thật sự không có gì phải ngạc nhiên.
Nói không chừng loại tâm lý kì dị này là do thiếu tình thương của người cha.
Diệp Thời Tranh càng nghĩ càng thấy có lý.
Nếu như do tâm lý có vấn đề, phát tiết được cũng tốt.
Không phải các chuyên gia đều nói, triệu chứng tâm lý không thể đè nén, càng chịu nhiều áp lực lại càng thêm nghiêm trọng.
Bệnh tâm thần không phải đều bắt đầu như vậy sao? Hắc Lục nghe xong lời này sắc mặt cũng không khỏi âm trầm xuống.
Diệp Thời Tranh này bộ tính hại chết mình sao? Rõ ràng là châm ngòi li gián.
.
.
Vậy mà cũng kêu là không nói cái gì à? Hắn lại còn muốn nói cái gì nữa đây.
.
.
Không phải định nói đó là tình yêu mù quáng chứ? Diệp Thời Tranh nói thêm : “Cứ chơi cho thỏa thích đi, mối tình đầu sao, ai cũng có mà.
Nhưng không nên vì vậy mà sao lãng việc học.
Đã là đàn ông, dù sao cũng phải đem sự nghiệp đặt lên hàng đầu.
Tình tình yêu yêu cái gì chứ, không ăn cũng không mặc được, thế giới này thực tế hơn những gì em tưởng tượng.
Nếu như em cái gì cũng không có, lúc đó còn ai xem em là bảo bối nữa chứ.”
Nói tới đây anh còn có thâm ý liếc mắt nhìn một ai đó đang ngồi gần đấy.
Diệp Xuyên lại gật gật đầu.
Cậu nhớ rõ ở kiếp trước anh ấy cũng từng nói với mình tương tự như vậy, nhưng vào lúc đó trong mắt cậu chỉ có một Lý Hành Tung, Diệp Thời Tranh tận tình khuyên bảo nói ra những lời này mình cũng không thật sự lắng nghe.
Sau này Diệp Thời Tranh chẳng quan tâm đến cậu cũng bởi vì anh ấy hoàn toàn thất vọng rồi.
Diệp Thời Tranh lại liếc mắt nhìn Hắc Lục đang ngồi với sắc mặt âm trầm, giọng nói tăng thêm sức nặng, “Em trai của Diệp Thời Tranh tôi đây, có thể nói chuyện yêu đương với một người đàn ông, nhưng tuyệt đối không phải là một món đồ để cho người ta chơi đùa.
Hắc Dực, nếu anh có thể kích động Tiểu Xuyên đến trước mặt tôi come out, có phải cũng nên nói cái gì đó hay không?”
Hắc Lục hờ hững nhìn anh, “Nếu để chơi đùa, tôi sẽ không tìm đến em ấy.”
Diệp Thời Tranh hừ mũi một tiếng.
Thầm nghĩ mình đang mong chính miệng hắn nói ra những lời kịch cẩu huyết sao? Nói rằng tôi là đối với hắn thật tâm? Hay là.
.
.
Tôi thực sự yêu hắn linh ta linh tinh? “Anh có thể cho rằng Xuyên Nhi muốn tìm một người để thử nghiệm yêu đương.”
Hắc Lục lắc lắc đầu, trong ánh mắt hơi toát ra vẻ không đồng ý, “Nhưng tôi thì không phải như vậy.”
Diệp Xuyên nhìn hắn, vô thức nín thở.
“Tình yêu tôi không hiểu được.
Tôi cũng sẽ không đem điều mà mình không hiểu đi lừa dối người khác.”
Hắc Lục nhìn hai gương mặt không có điểm nào giống nhau ở trước mắt này, ngừng lại một chút rồi nói : “Nhưng Diệp Thời Tranh, tôi có thể nói cho anh biết, tôi xem cậu nhóc này như người thân của mình.”
Diệp Xuyên cảm thấy ngực mình dường như bị cái gì đụng vào, đôi mắt lập tức đỏ lên.
Hắc Lục hướng về phía cậu cười cười, rồi quay đầu nhìn Diệp Thời Tranh.
Diệp Thời Tranh trưng ra vẻ mặt như là muốn ói, anh cảm thấy câu người nhà này của Hắc Lục so với lời kịch mà mình kỳ vọng cái gì mà thật tâm yêu nhau càng thêm cẩu huyết.
Mẹ nó, quả nhiên mình đã đánh giá thấp lão lưu manh thủ đoạn này.
Hắc Lục im lặng mỉm cười, “Diệp Thời Tranh, nói thật ra thì, Xuyên Nhi muốn nói với anh chính là em ấy thực sự xem anh là anh trai.
Nếu không nói anh cũng đâu làm được gì.
Dù sao thì thời buổi bây giờ, có mấy người nói cho gia đình biết chuyện yêu đương của mình? Anh có nói với gia đình về người phụ nữ ở bên cạnh mình hay sao? Em trai của anh có nói về bạn bè nam nữ của nó với anh không? Hay là có nói với cha mẹ không?”
Diệp Thời Tranh không lên tiếng.
Hắc Lục nói tiếp : “Cho dù là anh đứng trên lập trường dạy dỗ em trai, vậy có phải anh đang can thiệp vào tự do luyến ái của người khác hay không? Tôi và Xuyên Nhi kết giao kỳ thật là một chuyện hoàn toàn không quan hệ gì tới anh.”
Biểu tình của Diệp Thời Tranh vô cùng giận dữ.
Hắc Lục làm một động tác trấn an, ý bảo anh nghe cho hết lời của mình, “Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nói với anh một tiếng cũng tốt.
Xuyên Nhi coi trọng cảm nhận của người trong gia đình, là một cậu nhóc xem trọng tình cảm.
Tôi cũng thích điểm này của em ấy.
Thế thì Diệp Thời Tranh, đứng ở góc độ của người quan sát, có thể cằn nhằn, châm dầu thổi gió châm ngòi li gián cũng được.
Nhưng anh thử ngẫm lại xem, không có Hắc Dực tôi đây, có thể còn những người khác, nói không chừng em trai bảo bối của anh còn có thể gặp phải.
.
.
Một tên lưu manh.
Anh có thể cả đời giám hộ em ấy? Đem em ấy buộc vào thắt lưng? Hay bỏ vào tủ khóa lại?”
Diệp Thời Tranh cười lạnh, “Không cần phải lòng vòng như vậy, muốn gì cứ nói thẳng ra đi.”
“Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh.”
Hắc Lục mỉm cười, “Chuyện anh có thể làm chính là xử lý tốt việc làm ăn của Diệp gia, làm cho thế lực của Diệp gia trở nên kiêu ngạo, để em trai bảo bối có một bối cảnh mà người khác không dám xem thường.
Theo ý của tôi, đây mới là sự bảo vệ tốt nhất anh dành cho em ấy.”
Diệp Thời Tranh trầm mặc .
“Để cho em ấy được sống theo ý mình.”
Giọng của Hắc Lục trầm thấp thuần hậu, giống như một ly Black Russian uống lúc nửa đêm, mang theo hương vị dụ hoặc, “Tùy tâm sở dục, bởi vì phía sau đã có anh là chỗ dựa vững chắc.”
“Tôi quả thực là đã xem nhẹ anh, Hắc tổng.”
Diệp Thời Tranh chậm rãi lắc đầu, vẻ tươi cười bên môi mang theo chút giễu cợt, “Bây giờ tôi có thể hiểu được Tiểu Xuyên vì sao lại thua trong tay anh.”
Hắc Lục nhìn thẳng anh một lát, trên mặt chậm rãi hiện lên một nụ cười xuất phát từ nội tâm, “Lại nói, tôi cũng từng tuổi này rồi, anh còn muốn tôi nói ra cái gì mà tôi thật sự thương em ấy này nọ sao? Em trai anh so với tôi còn rất trẻ, lo lắng sẽ bị vứt bỏ hẳn là tôi mới đúng, không phải sao?”
Diệp Thời Tranh xoay đầu sang hướng khác, nhưng cũng không quên cười nhạt, “Tôi thật mong chờ ngày anh bị vứt bỏ đấy.”
Có lẽ hẳn là nên thề thốt nói mình sẽ thật tâm đối với.
.
.
Hắc Lục vừa nghĩ như vậy vừa chậm rãi cụng ly với Diệp Thời Tranh, “Vậy chúng ta cứ chờ xem.”