Khi Thiệu Khải gọi điện thoại tới, Diệp Xuyên đang ngồi ôm bản ghi lại trong văn phòng của Lưu Đức Bồi, đảm nhiệm chức trách bút ghi âm hình người.
Trước đó di động đã chỉnh thành chế độ im lặng, Diệp Xuyên lấy di động ra tắt máy.
Lưu Đức Bồi ngồi ở bên cạnh quét mắt liếc cậu một cái, rồi làm như không có việc gì nói với đương sự : “Giấy nợ mà tự tay hắn viết đưa cho cô, trông như thế này phải không?”
Đương sự lau nước mắt gật đầu, “Lúc ấy hắn rất thành khẩn, nói thực xin lỗi hai mẹ con, khoản tiền này coi như bồi thường cho chúng tôi.
Còn nói tôi một mình nuôi con không dễ dàng, hắn thực lòng xin lỗi.
.
.”
Lưu Đức Bồi gật gật đầu, “Trừ cô và hắn ra, lúc ấy còn có người nào ở đấy không?”
Đương sự lắc đầu, “Lúc ấy đang ở nhà, hắn đột nhiên nói muốn ly hôn, tôi đâu còn biết gì nữa.
.
.”
Diệp Xuyên dùng tốc độ nhanh nhất ghi lại lời của người phụ nữ kia.
Tốc độ nói chuyện của hai người cũng bình thường, nhưng cho tới bây giờ Diệp Xuyên chưa học qua kỹ năng ghi tốc kí, nếu để cậu đánh chữ thì khả năng có thể nhanh một chút, còn ghi theo lời người khác nói cậu rất vất vả, đầu óc phần lớn không theo kịp nội dung câu chuyện, cứ máy móc viết vào.
Sau hai ngày, Diệp Xuyên cũng nắm được một chút bí quyết, tỷ như khi người này oán giận ông chồng vô lương tâm, mắng chửi bên thứ ba thì không cần ghi vào.
Cậu còn nhớ rõ lần đầu tiên đưa bản ghi lại cho Lưu Đức Bồi và Khương Lan xem qua, Lưu Đức Bồi chỉ vào câu “Cái con hồ ly tinh kia, nếu để cho tôi gặp lại, tôi thề xé xác nó!!!”
bộ dáng dở khóc dở cười.
Về phần Khương Lan, phản ứng của cô thậm chí còn phóng đại hơn, vịn ghế cười ngặt nghẽo ước chừng hơn năm phút đồng hồ, đến nỗi không thẳng lưng lên được.
Phản ứng của hai người thật sự là rất kích thích người ta.
Diệp Xuyên nhìn chằm chằm vào bọn họ, mặt và cổ đỏ bừng lên, “Lúc ấy cảm xúc của người phụ nữ kia đặc biệt kích động, nói rất nhanh, tôi sợ bỏ sót, cứ vùi đầu mà ghi.
.
.”
Khương Lan xoa bụng lại gần nâng lên mặt Diệp Xuyên, “Ai u, cái thằng nhóc này cứ như vậy làm sao mà có người yêu được đây.”
Lúc ấy mặt Diệp Xuyên đỏ lên, trong lòng thầm nói bà chị có muốn châm biếm người ta cũng đâu cần nói trắng ra như vậy.
.
.
“Đúng rồi, có chuyện này muốn nói cho cậu biết.”
Lưu Đức Bồi gập bản ghi lại, để vào tập hồ sơ, “Ngày hôm qua tôi với lão Từ đã thống nhất, bắt đầu từ tháng này, tiền lương của cậu tăng lên một ngàn hai.”
Diệp Xuyên hơi bất ngờ, sửng sốt một chút mới nhớ tới nói lời cảm ơn.
Lưu Đức Bồi cười tủm tỉm vỗ vỗ vai của cậu, “Thằng nhóc cậu siêng năng lắm, làm tốt đấy.”
Diệp Xuyên vội vàng gật đầu vâng vâng dạ dạ, ra khỏi văn phòng của Lưu Đức Bồi mới cảm thấy cao hứng.
Mở di động ra thì thấy, hai cuộc gọi tới đều là của Thiệu Khải, còn có một tin nhắn : Địa điểm xác định rồi, Đạo Hoa Thôn đường Đông Đại.
Sắp tới sinh nhật Thiệu Khải, mấy hôm trước cậu ta cứ lảm nhảm luôn miệng nói tìm chỗ nào để tổ chức tiệc chúc mừng.
Diệp Xuyên vội vàng gọi điện qua, bên kia vừa kết nối Diệp Xuyên hào hứng nói : “Anh trai đây được lên lương, hôm trước tớ thấy cậu nhìn cái bật lửa trong tạp chí mà chảy nước miếng ròng ròng, để anh trai mua tặng cậu.”
Đầu bên kia điện thoại có người cười phá lên, “Diệp Xuyên hả? Thiệu Khải đang ngồi xổm trong phòng vệ sinh rồi, tớ nghe điện thoại giúp cậu ấy thôi.
Tớ nhất định sẽ chuyển lời cho cậu ấy.”
Là Hắc Nhất Bằng.
Diệp Xuyên nghe được thanh âm của cậu ta liền giống như phản xạ có điều kiện nhớ tới chuyện mà Hắc Lục kể cho cậu nghe, trong lòng bỗng nhiên có chút khó thở.
Mấy ngày nay cậu luôn nghĩ, cho dù lúc Hắc Lục gặp chuyện không may, Hắc Nhất Bằng vẫn còn nhỏ, nhưng rất nhiều năm đã trôi qua, cậu ta thực sự không nghĩ tới chuyện năm đó nữa sao? Một chút cũng không nghi ngờ? Diệp Xuyên không tin.
Cậu rất muốn giáp mặt với Hắc Nhất Bằng, nói chuyện cùng cậu ta, dò xét thái độ, nói bóng nói gió để xem người này rốt cuộc có bao nhiêu lãnh khốc.
Cậu bỗng nhiên thực trông ngóng ngày sinh nhật của Thiệu Khải đến nhanh lên một chút.
.
: .
Có lẽ là biểu tình sợ hãi của Tiếu Nam khi nhắc tới Trần Viện kích thích Diệp Xuyên quá sâu, ấn tượng của Diệp Xuyên đối với đại tiểu thư này là một người bướng bỉnh bốc đồng.
Phải nói thêm, một cô gái không bướng bỉnh bốc đồng sao có khả năng làm ra chuyện sai khiến trợ lý của người khác tới đón đưa mình đây chứ? Chuyện gì cũng vậy.
Đối với cô Diệp Xuyên đã có định kiến, cho dù người ta có nói đến ưu điểm gì đi chăng nữa, cũng sẽ bị Diệp Xuyên vô tình bỏ qua.
Cho nên trong ấn tượng của Diệp Xuyên, Trần Viện luôn là một người không phân biệt đúng sai, một cô gái nhà giàu được nuông chiều đến hư hỏng.
Vì thế, khi cậu đẩy cửa phòng riêng của nhà hàng Hải Vị ở tầng ba ra, vừa liếc mắt liền nhìn thấy Diệp Thời Tranh ngồi bên cạnh một cô gái còn trẻ dáng vẻ đoan trang, không khỏi cảm thấy bất ngờ.
Xem tuổi của cô, chỉ mới hai mươi là cùng, nói thành thục thì chưa tới, nhưng cũng không đến mức non nớt.
Xét về tướng mạo, mắt mũi sắc nét, cười rộ lên còn lộ ra hai cái đồng tiền điếu xinh xinh, không phải là quốc sắc thiên hương, nhưng cũng là một cô nàng có nét đẹp thanh tú hàng thật giá thật.
Hơn nữa cử chỉ chừng mực đoan trang, nếu lúc này Tiếu Nam có mặt ở đây, Diệp Xuyên muốn tát cho anh ta một cái.
Rõ ràng là có ý định lừa gạt người khác mà.
Hôm nay là cuộc gặp gỡ nho nhỏ trước khi Diệp Thời Tranh chính thức đính hôn, khách mời đều là người quen của Diệp gia.
Hắc Lục đã ngồi vào bàn, đang nhỏ giọng nói chuyện với một ông cụ tóc đã xám trắng.
Nhìn thấy Diệp Xuyên đi vào còn lặng lẽ nhìn về phía cậu chớp mắt.
Diệp Xuyên liếc mắt đảo qua thì biết đại khái khách mời hôm nay là ở dạng nào.
Trên bàn tiệc chính là bạn bè lớn tuổi của Diệp Ninh Đức và Kiều Mẫn cùng với người lớn của Trần gia, bàn thứ hai do Diệp Thời Phi và Lý Hành Tung đứng đầu, đều là con cái đồng trang lứa của bằng hữu.
Thứ ba toàn là bạn làm ăn với Diệp gia, Hắc Lục ngồi ở bàn này.
Diệp Xuyên theo bản năng sờ lên vành tai, hướng về phía Hắc Lục nháy mắt, sau đó bày ra bộ dáng bé ngoan tiến đến gần Diệp Ninh Đức và Kiều Mẫn chào hỏi những người lớn tuổi.
Diệp Thời Tranh ngồi ở bên cạnh bọn họ, chờ cậu đóng tròn vai ngoan hiền ở trước mặt cha mẹ xong liền túm gáy cậu đưa đến trước mặt Trần Viện, “Làm quen với nhau đi.”
Trần Viện nghoẹo đầu cười tủm tỉm nhìn cậu, “Thật hân hạnh được quen biết em, Tiểu Xuyên.”
Diệp Xuyên theo quy củ trả lời, “Em cũng rất vui vì được quen biết chị.”
Diệp Thời Tranh vỗ nhẹ lên đầu cậu, “Được rồi, tự mình tìm chỗ ngồi đi, cơm nước xong có cần anh đưa em về không?”
Diệp Thời Tranh cũng không để ý đến cậu nữa, dẫn Trần Viện đi chào hỏi khách khứa ở những bàn còn lại, khi trở lại quả nhiên đã thấy Diệp Xuyên ngồi bên cạnh Hắc Lục rồi.
Diệp Thời Tranh không khỏi âm thầm cảm thán, thường nói con gái lớn là con người ta.
.
.
Kỳ thật con trai cũng như vậy thôi.
Lúc Diệp Xuyên đi đến bàn Hắc Lục, nhìn thấy Lý Hành Tung đang dáo dác ngó về phía bên này, dường như muốn gọi cậu qua bên đó ngồi.
May mắn là Diệp Thời Phi đang lôi kéo hắn không ngừng nói chuyện, mới tránh được sự khó xử này.
Diệp Xuyên làm như mình không trông thấy họ.
Từ cái hôm ở tiệc rượu trợ lý nhờ cậu chuyển đồ cho Diệp Thời Phi, kết quả nhìn thấy hai người đang thân mật, Diệp Xuyên vẫn cố ý tránh né hai người kia.
Nơi nào có bọn họ xuất hiện, luôn làm cho cậu có cảm giác chẳng thoải mái gì.
Chán ghét, làm cho người ta hít thở không thông.
Cho dù lúc ban đầu Diệp Xuyên từng hoài nghi có lẽ mình đa tâm, đến khi chính mắt bắt gặp hình ảnh như vậy, cậu cũng không thể tiếp tục lừa gạt bản thân được nữa.
Diệp Thời Phi luôn cố ý dùng một loại phương thức mập mờ phô trương quyền sở hữu của mình cho Diệp Xuyên thấy.
Tựa như động vật lưu lại nước tiểu ở chung quanh lãnh địa của mình, để cảnh cáo đối thủ đừng có mà ngấp nghé địa bàn của nó.
Diệp Xuyên không rõ vì sao Diệp Thời Phi lại đem mục tiêu này tập trung vào mình? Ngay từ lúc ban đầu quen biết cậu đã cố ý lảng tránh, cũng chưa từng chủ động tiếp xúc cùng Lý Hành Tung.
Diệp Thời Phi cảnh giác, rốt cuộc là tại vì sao? Diệp Xuyên cũng không biết.
Nghĩ không ra lại không thể giáp mặt hỏi rõ ràng, vì thế buồn bực liền tăng lên gấp đôi.
Cho tới bây giờ, ngoại trừ lảng tránh, Diệp Xuyên cũng không nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn.
Có khi cậu cũng sẽ nhắc nhở chính mình, không thể bởi vì một Diệp Thời Phi và Lý Hành Tung, mà khiến mình bị bệnh thần kinh.
Nhưng cũng không có cách nào khác, khi Diệp Thời Phi về nhà ăn cơm lúc cuối tuần thường hay gọi điện thoại nói với cậu, theo phản xạ tự nhiên Diệp Xuyên sẽ cân nhắc : Đây có phải là ám chỉ không? Hay là cảnh cáo? Hoặc chỉ đơn giản là thông báo việc anh ấy sẽ về nhà ăn cơm, mà Lý Hành Tung có thể cũng sẽ đi cùng.
Diệp Xuyên thật sự không nghĩ ra.
Nhưng mà Diệp gia lại không thể không về.
Diệp Xuyên suy nghĩ mãi, cuối cùng chỉ có thể thay vì về nhà vào cuối tuần đành đổi lại vào thứ tư, hôm đó buổi chiều không có tiết, về nhà cùng Diệp Ninh Đức chơi cờ uống trà, nói chuyện với Kiều Mẫn về trường lớp, ăn một bữa cơm chiều, rồi lại vội vàng đón xe bus đến Đức Ngôn.
Diệp Ninh Đức và Kiều Mẫn mới đầu có hơi khó hiểu, sau lại nghe Diệp Xuyên giải thích cuối tuần phải đến Đức Ngôn đi làm, thì cũng hiểu được.
Sau này ngược lại cảm thấy bọn nhỏ về nhà theo kiểu này cũng hay, cuối tuần sẽ không quá ầm ĩ, ngày thường cũng sẽ không quạnh quẽ.
Rất tốt.
Diệp Xuyên cũng hiểu được như vậy.
Nhưng mà hiện tại là chuyện Diệp Thời Tranh đính hôn, chỉ sợ là không tránh gặp mặt được.
Bây giờ Diệp Xuyên bắt đầu cảm thấy Diệp Thời Tranh thận trọng cũng không phải là lợi thế, nếu anh ấy tiết lộ với Diệp Thời Phi một chút xíu, có lẽ Diệp Thời Phi sẽ không còn đề phòng mình giống như ngừa ăn cướp như vậy nữa.
Nếu mình chủ động nói với anh ấy? Ý niệm này mới chợt lóe trong đầu Diệp Xuyên cũng nhanh chóng bị cậu phủ định.
Diệp Thời Phi là một người tương đối trọng sĩ diện, nếu có chuyện gì mà hắn vẫn còn mịt mờ sau đó được người khác nói rõ ngay mặt, trước không nói đến việc hắn có thể không tin tưởng, mà phương thức nói trắng ra thế này sẽ khiến cho hắn phản cảm, nói không tốt còn có thể bị hiểu lầm thành khiêu khích.
Vậy càng phiền toái.
Diệp Xuyên có chút rầu rĩ nghĩ : Dùng phương thức mịt mờ như thế nào để ám chỉ cho Diệp Thời Phi biết đây? Có nên cùng Hắc Lục thân thiết một chút ở nơi mà anh ấy có thể nhìn thấy hay không? Sau đó là hôn hay cái gì đó? Vấn đề là hiện tại bọn họ chỉ có thể chạm trán ở các dịp gặp gỡ công khai này, khoan nói tới Diệp Thời Tranh còn chưa tiết lộ gì với vợ chồng Diệp Ninh Đức.
Cho dù là đã thuyết phục được hai vị trưởng bối, Diệp Xuyên cũng không dám trước mặt mọi người thân thiết, vạn nhất người bên ngoài nghị luận làm cho Diệp gia mất mặt, thì việc Diệp Thời Tranh vì cậu mà hao hơi tổn trí chẳng phải là uổng phí rồi sao? “Nghĩ cái gì vậy? Mắt đứng tròng luôn rồi nè?”
Hắc Lục gắp vào đĩa cho cậu một ít cá, “Ăn nhiều một chút.”
Diệp Xuyên phục hồi lại tinh thần, thấy lão gia tử ngồi bên Hắc Lục quay sang nói chuyện cùng người bên cạnh, không chú ý tới bọn họ, vội vàng hạ thấp thanh âm hướng về hắn xin chỉ bảo, “Hắc ca, anh nói em nên làm sao để có thể làm cho anh hai biết chuyện của chúng mình?”
Hắc Lục nhướn mày nhìn lướt qua bàn Diệp Thời Phi, cũng bắt chước bộ dáng của cậu hạ thấp giọng, “Diệp Thời Tranh sẽ không nói cho hắn biết?”
Diệp Xuyên lắc đầu.
Hắc Lục lại hỏi, “Em ngả bài rất trực tiếp với Diệp Thời Tranh mà.
Không thể làm như vậy với hắn sao?”
Diệp Xuyên lộ ra biểu tình khó xử, “Anh hai của em, người này làm chuyện gì đều rất kín đáo.
Nếu em trực tiếp nói ra, anh ấy mười phần là không tin.”
Hắc Lục thực nhạy bén nắm bắt được trọng điểm : Diệp Xuyên rất muốn làm cho Diệp Thời Phi biết, đồng thời phải khiến hắn tin tưởng tuyệt đối.
Tại sao phải như vậy? Diệp Xuyên vẫn đang ra sức giải thích, “Tốt nhất là làm cho anh ấy nhìn thấy, sau đó còn giả vờ như chúng ta không cố ý.
Phải khiến anh ấy nghĩ là mình trong lúc tình cờ trông thấy được, thì mới có thể tin tưởng.
Ai nha, tóm lại chính là.
.
.”
“Tôi hiểu rồi.”
Hắc Lục cắt ngang lời giải thích của cậu, cảm giác kỳ lạ trong lòng làm sao cũng không xua đuổi đi được, “Anh hai của em cá tính thật đúng là không giống người bình thường.”
Diệp Xuyên có chút ngượng ngùng, “Anh ấy là vậy đó.
Tương đối.
.
.
Đa nghi một chút.
.
.”
“Tôi biết nên làm như thế nào.”
Hắc Lục an ủi cậu, “Em cứ thư giãn đi, thoải mái mà ăn uống, lo lấp đầy dạ dày của mình là tốt rồi.”
Diệp Xuyên hơi do dự, “Anh định làm như thế nào?”
Hắc Lục mỉm cười, “Không tin tôi à?”
“Không phải.”
Diệp Xuyên vội vàng lắc đầu, “Em chỉ sợ anh không biết tính cách của người kia, làm mọi chuyện đi quá xa.”
“Yên tâm đi, tôi biết nên làm như thế nào.”
Hắc Lục định xoa đầu cậu, tay mới nhấc lên, mới nhớ lại nơi chốn không thích hợp.
Chỉ có thể tiếc nuối vỗ vỗ vai cậu, “Chuyện này cứ giao cho tôi.
Trước tiên sẽ cho người tìm hiểu một chút mấy chỗ hắn thường đi, sau đó mới tính tiếp.”
Diệp Xuyên gật đầu.
Hắc Lục lại hỏi, “Một hồi nữa quay lại trường hay là theo tôi về nhà?”
Diệp Xuyên do dự một chút, “Về trường.
Em tự mình đi.
Chú thím cũng rất thông minh, thời điểm mấu chốt này chúng ta không thể sơ xuất.”
Hắc Lục nghe những lời này cảm thấy đặc biệt thú vị, giống như hai người là nhóc con đang làm chuyện xấu sau lưng người lớn vậy.
Không tự chủ được liền bật cười, “Được rồi, nghe theo lời em.”
Khi hai người đang nói giỡn, sau lưng Hắc Lục đột nhiên có một cảm giác khác thường, dường như có người nào đó đang nhìn chằm chằm vào mình vậy.
Hắn làm như vô tình quay đầu nhìn quét qua một vòng.
Tiệc đã quá ba tuần rượu, không khí trong phòng sinh động hẳn lên, không ít người đều đứng lên chạy tới các bàn khác kính rượu.
Có chút lộn xộn, cũng không nhìn ra có ai đặc biệt chú ý tới bọn họ bên này.
Hắc Lục biết trực giác của mình không sai.
Ngay lúc hắn đang hoài nghi người này có thể là anh hai đa nghi của Diệp Xuyên hay không, trong lòng lại một lần nữa sinh ra cảm giác bị người ta âm thầm dò xét.
Hắn bất chợt quay đầu, lúc này đây, vừa vặn chạm mắt với người nọ.
Ánh mắt có vẻ âm trầm, mang theo chút địch ý.
Người này Hắc Lục khi đi làm ăn cũng có nghe nói, năng lực như thế nào thì không rõ lắm, nhưng người làm ăn ở B thị đều biết hắn có một bối cảnh không thể xem thường.
Nghe nói ông nội của hắn quân hàm rất cao, gia tộc cũng có không ít người làm việc trong chính phủ.
Thế lực gia tộc rắc rối phức tạp, không thể đánh giá thấp.