Diệp Xuyên biết công ty của Diệp Thời Phi xảy ra vấn đề là thời điểm sau khai giảng.
Diệp Thời Tranh nói qua điện thoại có vẻ mập mờ, Diệp Xuyên cũng không biết anh ấy cố ý giấu diếm hay là mình không hiểu rõ ràng, ngược lại đến hỏi Hắc Lục, hắn lại nói sau lưng công ty Lí Nghiệp có cậy đại thụ Lý gia, người bình thường ai rảnh mà đánh chủ ý vào nó? Nếu có gặp chuyện không may thì cũng là bên trong nội bộ, cậu không cần nhọc lòng.
Diệp Xuyên cũng đâu phải nhàn rỗi không có việc gì làm rồi đi lo chuyện thiên hạ, mà là nghe Diệp Thời Tranh nói bởi vì Diệp Thời Phi gặp chuyện không có tâm trạng làm ăn cho nên Lý gia mới có thể cài người vào, cậu bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước, cũng có một khoảng thời gian công ty của Lý Hành Tung và Diệp Thời Phi làm ăn không được trôi chảy.
Nguyên nhân đương nhiên Diệp Xuyên không biết, bởi vì Lý Hành Tung rất ghét cậu hỏi hắn về việc của công ty, Diệp Xuyên chỉ nhớ rõ giai đoạn đó mặt mày Lý Hành Tung luôn âm trầm, khuya khoắt còn đứng ở ban công hút thuốc, di động cầm trong tay cứ mở tới mở lui nhưng lại không chịu chủ động gọi điện thoại.
Hắn không ngủ, đương nhiên Diệp Xuyên cũng không thể, trơ mắt nhìn người mình yêu vì một người đàn ông khác tiều tụy hốc hác, mà trong lòng lại chẳng biết làm sao.
Sau đó hòa hảo lại như thế nào Diệp Xuyên cũng không biết, chỉ nhớ rõ Lý Hành Tung lại bắt đầu mặt mày hớn hở, đêm không về nhà ngủ.
Mà mình vẫn như cũ đứng ở vị trí người quan sát, lòng tràn đầy thất vọng.
Diệp Xuyên lại nghĩ tới kiếp này, thật sự là cậu không thể diễn tả thành lời những may mắn mà cậu được nhận trong cuộc sống thứ hai này.
Cậu có thể gọi điện thoại cho người mình yêu bất cứ lúc nào, không cần lo lắng xem người kia hôm nay có về nhà hay không, hắn sẽ qua đêm ở đâu, có nghĩ đến việc gọi điện thoại cho cậu hay không.
.
.
sự lo âu hoảng hốt đối lập với thực tại tốt đẹp này, khiến Diệp Xuyên không ngừng hoài nghi về những gì mình gọi là kiếp trước.
Cái cảm giác nhẫn nại đó, mỗi ngày gần như là sống trong vô vọng, cậu thực sự đã trải qua sao? Diệp Xuyên nhìn màn hình di động lóe lên ba chữ “Lý Hành Tung”, sau khi trầm tư thật lâu, liền tắt đi.
Khúc mắc giữa Lý Hành Tung và Diệp Thời Phi quá sâu, cho dù dùng thân phận gì, cậu cũng không nghĩ khuấy động nó lên.
Bằng quan hệ của Diệp Xuyên và Diệp Thời Phi, cho dù Diệp Thời Phi và Lý Hành Tung không phải là người yêu, thì tốt hơn hết là cậu phải giữ một khoảng cách nhất định với Lý Hành Tung.
Diệp Xuyên hơi do dự không biết có nên cho số điện thoại của Lý Hành Tung vào sổ đen hay không, cuối cùng vẫn quyết định cứ để thuận theo tự nhiên đi.
Dù sao người này cũng coi như thức thời, khi cậu lên lớp sẽ không gọi điện thoại đến, về phần thời gian rảnh, cứ để chế độ im lặng, mặc kệ cho nó rung tới lúc tắt thì thôi.
Nếu cho vào sổ đen, không chừng Lý Hành Tung lại mua sim mới đến giày vò nữa thì khổ.
Hẳn là nên làm theo cách đơn giản nhất thì tốt hơn.
Qua kì nghỉ đông, bốn người trong ký túc xá đều có một ít thay đổi.
Ngày báo danh La Kiện đến trường lượn qua một vòng rồi không thấy bóng dáng đâu nữa.
Đàm Lâm bắt đầu hẹn hò với hoa khôi của khoa kĩ thuật, người có việc vui tinh thần hớn hở, thấy ai cũng trưng ra vẻ mặt xuân sắc.
Diệp Xuyên thì bắt đầu thường xuyên chạy đến hoa viên Gia Đức qua đêm, ngược lại người chẳng khác gì rồng thần thấy đầu không thấy đuôi như Triệu Hải Đông lại hơi khác thường, cứ ở lì trong ký túc xá.
Diệp Xuyên không muốn ở trong trường cũng là có ý muốn tránh mặt người khác.
Chuyện mình sống trong ký túc xá cũng không phải bí mật, Lý Hành Tung, Diệp Thời Phi muốn tìm là rất dễ dàng, huống chi Diệp Xuyên vẫn còn giấu Đào Âm nơi ở hiện nay của Nghiêm Hàn, vạn nhất Đào Âm tới tìm cậu, cho dù Diệp Xuyên không nói, nhưng có lẽ cũng cảm thấy xấu hổ.
Tuy rằng cố ý trốn tránh, nhưng thỉnh thoảng vẫn tình cờ gặp nhau ở căn tin hoặc thư viện.
Diệp Xuyên nhìn từ xa, cảm thấy bộ dáng nhỏ nhắn của Đào Âm tuy rằng không thay đổi mấy, nhưng là khí chất cả người lại hoàn toàn khác trước.
Có lẽ là hơi gầy đi, hoặc có lẽ là cao thêm một chút, vẻ mặt của một thiếu niên vô ưu vô lo trước kia đã biến mất, thần sắc nhiều hơn vài phần trầm mặc ít lời, cũng không giống như trước kia trên mặt luôn mang theo nụ cười.
Một Đào Âm như vậy, Diệp Xuyên cho dù có muốn an ủi vài câu cũng không biết nên nói như thế nào.
Tuy rằng Đào Âm tuổi còn nhỏ, nhưng những chuyện mà cậu ta làm ai biết cũng thấy quá quắt.
Nói khách quan thì, Diệp Xuyên cảm thấy cậu ta đơn giản là tự làm tự chịu.
Bất quá quan hệ giữa cậu và Đào Âm còn chưa thân thiết đến độ có thể nói thẳng thắn, Diệp Xuyên lại không muốn làm việc trái lòng mình là đi thân cận với cậu ta, nghĩ nát nước rồi thấy cũng chỉ có thể trốn tránh là hay nhất.
Có lẽ một ngày nào đó Đào Âm tự mình suy nghĩ cẩn thận tất cả mọi chuyện, sẽ chủ động đến tìm cậu thôi.
Diệp Xuyên đối với việc này cũng không ôm hy vọng gì.
Cậu thực hoài nghi một cậu nhóc được chiều hư như Đào Âm vậy sau khi xảy ra chuyện còn có thể nghĩ đến việc tự mình suy xét lại hay không, Nghiêm Hàn cự tuyệt thậm chí trốn chạy đối với cậu ta mà nói là một đả kích rất lớn, nhưng.
.
.
sợ là cũng chỉ vậy mà thôi.
Tựa như Hắc Lục nói : Quá trình trưởng thành vẫn là phải từng bước một, không thể đem thịt bò tơ lập tức chiên khét được.
Diệp Xuyên hít thật sâu, rất hứng thú cầm cà mèn hướng về phía căn tin.
Đàm Lâm nói khu vực đồ ăn nhẹ vừa thay đổi đầu bếp, mấy ngày nay cậu vẫn muốn đi nếm thử.
Phương Bắc tuy rằng lạnh lẽo, nhưng cũng đã qua tháng ba tương đối ấm áp.
Diệp Xuyên đi trong sân trường vào đầu xuân, ánh nắng tươi sáng, gió nhẹ hiu hiu, mỗi một tế bào trong toàn thân đều thoải mái vô cùng.
Rốt cuộc tâm hồn vẫn già hơn dáng vẻ bên ngoài, và hiểu được cuộc sống của mình hơn bao giờ hết.
Cho dù chuyện của Diệp Thời Phi và Lý Hành Tung có chút ảnh hưởng đến mình, hay bên cạnh Hắc Lục có một số người kì lạ, nhưng trong cuộc sống của mình ngày càng thêm nhiều chuyện vui vẻ.
Huống chi sau khi có Hắc Lục, quan hệ của mình và Diệp gia ngược lại gần gũi thân thiết hơn nhiều, nếu là ở kiếp trước, căn bản là chỉ nghĩ thôi cũng không dám nữa là.
Ngày hôm qua Tiếu Nam gọi điện thoại cho cậu, nói biệt thự ở Doanh Thủy Loan đã xong tầng một, thảm thực vật xanh quanh hồ cũng được chăm sóc rất tốt, kêu cậu có thời gian thì đi xem.
Diệp Xuyên cân nhắc, lần này nhất định phải kéo Thiệu Khải cùng đi.
Thằng nhóc này từ lúc biết mình mua nhà, cứ nhắc tới hoài.
Điều mà Diệp Xuyên không ngờ tới là, ngày đó đi xem nhà Hắc Nhất Bằng cũng có mặt.
Ở hoa viên Gia Đức Diệp Xuyên cũng gặp mặt cậu ta vài lần, Hắc Nhất Bằng tuy rằng không còn khiêu khích, nhưng thái độ đối với Diệp Xuyên trước sau vẫn rất lạnh nhạt.
Điều này làm cho Hắc Lục cảm thấy bối rối, Diệp Xuyên lại thấy đó là một hiện tượng tốt, chứng minh rằng trong cảm nhận của em trai Hắc Lục có vị trí không ai có thể sánh được.
Hắc Nhất Bằng đối với quan hệ của cậu và Hắc Lục trước nay vẫn canh cánh trong lòng, Diệp Xuyên biết để một thẳng nam chấp nhận loại chuyện này thật không dễ dàng, Hắc Nhất Bằng này cũng không phải người xấu, tuy rằng nhìn mình không vừa mắt, nhưng cho đến giờ cũng không làm gì quá trớn sau lưng.
Giai đoạn trước mắt này, thái độ như vậy là đủ rồi, cậu cũng không gấp.
Muốn chiếm được tình cảm của người khác cũng cần có thời gian, tình bạn là phải chậm rãi bồi đắp.
Làm cho Diệp Xuyên có cảm giác khác thường chính là thái độ của Hắc Nhất Bằng.
Trước đây khi thấy cậu, Hắc Nhất Bằng luôn hờ hững, ngẫu nhiên thấy cậu và Hắc Lục có hành động thân thiết còn có vẻ không vui.
Nhưng mà hôm nay, Hắc Nhất Bằng đối với chuyện hai người nắm tay làm như không thấy.
Diệp Xuyên cân nhắc, tên này lại định làm chuyện gì mới đây ? Khu biệt thự Nhất kì ở Doanh Thủy Loan đã xong phần thô, đứng ở bên ngoài có thể thấy được kết cấu của các căn phòng.
Diệp Xuyên đội nón bảo hộ, rạo rực ghé vào cửa sổ ngắm nhìn xung quanh, nhịn không được lấy cánh tay chọt chọt Thiệu Khải, “Đẹp chứ hả, không tồi chút nào đúng không?”
Thiệu Khải vẻ mặt hâm mộ, “Đâu chỉ không tồi, mà phải nói là rất đẹp.”
Diệp Xuyên cười ngây ngô, “Mình sẽ cho làm một cái giàn, để trồng nho, phía dưới thì bày bàn đánh mạt chược.”
“Lại làm một hồ nuôi cá nữa.”
Thiệu Khải tức giận liếc mắt một cái, “Cậu cho là mình đang dưỡng lão đó hả ?”
“Có gì không tốt?”
Diệp Xuyên không cho là đúng đáp trả, “Ai quy định chỉ có dưỡng lão mới được nuôi cá? Tớ chẳng những nuôi cá, còn muốn thả cá có thể ăn được, lúc trong nhà không có đồ ăn thuận tay mò một lát là có thể cho vô nồi.
.
.”
Thiệu Khải liếm liếm môi, “Vậy nuôi cá Hoàng Hoa đi, tớ thích ăn loại này nhất.”
“Ngu ngốc.”
Diệp Xuyên mắng, “Hoàng Hoa là cá biển mà.”
Hai người thì thầm nói chuyện trong chốc lát, vừa quay đầu lại thì thấy Hắc Nhất Bằng đang đứng cạnh Hắc Lục nhìn với vẻ trông mong, nét mặt muốn nói lại thôi.
Diệp Xuyên nhỏ giọng hỏi Thiệu Khải, “Tên nhóc này lại tính làm cái gì đây?”
Thiệu Khải lắc đầu, “Hình như là trong nhà cậu ấy xảy ra chuyện.”
Diệp Xuyên nhất thời cảnh giác.
Trong nhà gặp chuyện không may sao? Là ai gặp chuyện không may nhỉ? Hắc Nhất Bằng thì đứng ở đây rồi, vậy người nọ là cha của cậu ấy? Hay là mẹ? Hắc Nhất Bằng đang tìm Hắc Lục xin giúp đỡ sao? Vẻ mặt Hắc Lục vẫn là thần sắc hờ hững như cũ, thật giống như cho dù Hắc Nhất Bằng có nói ra cái gì, hắn cũng không định nghe.
Mà biểu tình của Hắc Nhất Bằng thì lộ ra vài phần gấp gáp lo âu.
Diệp Xuyên nghĩ nghĩ, cảm thấy mình vẫn không nên phát biểu ý kiến gì, coi như giữ tư cách của người đứng xem thôi.
Cơm trưa ăn ở một quán món cay Tứ Xuyên gần trường của Thiệu Khải và Hắc Nhất Bằng.
Thiệu Khải nói mọi người trong trường bọn họ đều biết đến quán này hương vị chính tông nhất, lúc gọi món ăn mang bộ dáng thèm chảy nước dãi thật là mất mặt.
Mà Hắc Nhất Bằng lại ăn chẳng biết ngon lành gì.
Diệp Xuyên âm thầm cân nhắc, bộ dáng của hắn như này còn có thể nhịn được bao lâu nữa? Có đến năm phút không? Hắc Nhất Bằng nhẹ ho khan một tiếng, “Anh, kỳ thật em có chuyện tìm anh.”
Diệp Xuyên thầm nói : Thì ra định lực không tốt như mình đoán.
Hắc Lục ừ một tiếng, vẻ mặt không hề gợn sóng.
Hắn càng trấn định, Hắc Nhất Bằng lại càng nôn nóng, “Anh à, em biết là anh hận ông ấy.
Nhưng bây giờ ông ấy là bệnh nhân, mỗi ngày nằm ở trên giường đau đến chết đi sống lại.
.
.”
Quả tim Diệp Xuyên khẽ nảy lên, theo bản năng quay đầu nhìn Hắc Lục.
Hắc Lục đang nhìn em trai của mình, biểu tình mang theo vài phần trào phúng, “Hắn đã đem anh đi gán nợ.
Giờ hắn sống hay chết có liên quan gì tới anh?”
Hắc Nhất Bằng nói không ra lời, đôi mắt lại hơi hơi đỏ.
Không khí trên bàn cơm rồi đột nhiên lắng xuống.
Hắc Nhất Bằng cúi đầu, từng giọt nước mắt rơi xuống, ở trên mặt bàn trơn bóng như gương có những giọt nước li ti bắn ra, “Em biết ông ấy có lỗi với anh, nhưng mà.
.
.”
Diệp Xuyên ở dưới gầm bàn đạp hắn một cước.
Hắc Nhất Bằng đột nhiên ngẩng đầu, trợn mắt nhìn về phía Diệp Xuyên.
Diệp Xuyên nhìn hai mắt đỏ hồng của hắn, bỗng nhiên cảm thấy không đành lòng.
Diệp Xuyên nhẹ ho khan hai tiếng, đang định nói chuyện thì thấy Hắc Lục tức giận trừng mắt nhìn mình.
Diệp Xuyên khẽ cười, “Ai nha, hai người cũng thật là.
Em trai mượn tiền của anh mình thôi mà, cũng đâu phải chuyện gì lớn.
Anh lên mặt làm gì chứ?”
Biểu tình của Hắc Nhất Bằng cứng đờ, thần sắc bỗng trở nên phức tạp hẳn lên.