Trong giấc ngủ mơ màng, Diệp Xuyên cảm thấy thân thể lúc nóng lúc lạnh, cậu nghĩ có thể mình đang phát sốt.
Trong lòng Diệp Xuyên không khỏi chán nản thật nhiều, thế này thật đúng là họa vô đơn chí.
Hồi nào giờ không sinh bệnh, lựa ngay lúc này có đáng chết không chứ? Thân thể cậu luôn rất khỏe, tuy rằng chưa có nghiệm chứng loại chuyện ngủ qua đêm trong mùa đông trên nền tầng hầm lạnh lẽo này, nhưng cậu biết nền tảng sức khỏe của mình không tồi, lại vẫn duy trì tốt thói quen sinh hoạt và tập luyện thể thao, quanh năm suốt tháng hầu như không hề bị cảm mạo.
Ai, Diệp Xuyên thở dài.
Quả nhiên là họa vô đơn chí.
Hai tay còn bị trói, chỉ có khi nào đi vệ sinh mới được cởi ra khoảng vài phút.
Một thời gian dài máu tuần hoàn không được, cánh tay và chân đều tê rần.
Lúc Diệp Xuyên đi vệ sinh mới phát hiện, cách cẳng chân khoảng nửa thước có một vết toạc, quần bị rách, trên miệng vết thương còn dính máu.
Cũng không biết là bị cái gì móc vào, đầu óc Diệp Xuyên choáng váng nghĩ, có lẽ do bị nhiễm trùng nên phát sốt đi? Trói con tin rồi không cho ăn uống đầy đủ, làm suy sụp tinh thần thì sẽ dễ quản thúc hơn.
Diệp Xuyên vừa tỉnh thì thân thể phát sốt, lại bị bỏ đói đến choáng đầu hoa mắt, nửa tỉnh nửa mê, nước lạnh cũng không có một ngụm mà uống, môi khô nứt nẻ cả ra.
Ngược lại người trông coi cậu, lão Ngưu, vẫn ung dung tự tại nằm trên sô pha xem TV, Diệp Xuyên bỗng nhiên chợt nhớ tới mình vẫn thấy được mặt của hắn, bọn cướp nếu dự tính thả con tin đều sẽ che mặt, ở trước mặt mình lão Ngưu lại không kiêng nể gì như thế, chẳng lẽ là.
.
.
Cơn rét lạnh chạy dọc sống lưng, Diệp Xuyên sởn gai ốc.
Rất nhiều ý niệm chợt lướt nhanh trong đầu : Khi đi vệ sinh tìm cơ hội cởi bỏ dây thừng, muốn động thủ chỉ có thể nhân dịp này mà thôi.
Vấn đề là trong tay không có công cụ gì, cậu làm sao có thể đánh ngả người này? Bàn sô pha thì không thể, TV quá nhỏ, ngoại trừ hai thứ này còn có cái gì khác đâu? Ghế dựa? Thùng chứa nước tiểu? Diệp Xuyên thử xoay cánh tay, thở dài trong lòng.
Lão Ngưu này trước kia không biết làm nghề gì, trói người ta chắc muốn chết.
Nhìn ngó xung quanh, mặt sàn xi măng ngoại trừ bụi bặm thì đến đá vụn cũng chẳng có, nói chi là vật gì đó sắc bén để cắt dây trói.
Lão Ngưu đang ngủ gật trên sô pha bỗng nhiên ngồi dậy.
Diệp Xuyên hoảng sợ, còn tưởng rằng hành động của mình bị phát hiện, không nghĩ tới sau khi lão Ngưu ngồi lên tay chân luống cuống móc di động từ túi quần ra, “Alo? Lão Triệu hả?”
Diệp Xuyên không dám lộn xộn, tuy rằng chỉ nghe được giọng nói của lão Triệu kia, nhưng theo bản năng trước mối nguy hiểm cậu vẫn cảm thấy hắn khó đối phó hơn lão Ngưu này rất nhiều.
Lão Ngưu ừ à vài tiếng đáp ứng, quay đầu lại nhìn Diệp Xuyên ở nơi góc tường, không chút để ý đáp : “Nước cũng chưa cho.
Hình như nó bị bệnh, sẽ không chết ở trong này chứ ?”
Diệp Xuyên giật nảy mình.
Người bên kia điện thoại nói gì đó, lão Ngưu mất kiên nhẫn cắt ngang lời hắn, “Bố mày biết rồi!”
Thanh âm trong điện thoại cao hẳn lên, giống như hai người đang cãi nhau.
Lão Ngưu cả giận nói : “Các người muốn chỉnh ai cũng không quan hệ tới bố đây, trước đó đã nói rồi, lấy tiền mới làm việc.”
Thanh âm trong điện thoại lại dịu xuống, Diệp Xuyên dựng thẳng lỗ tai cũng nghe không rõ lắm, đang nghĩ có nên lết lại gần để nghe lén hay không, thì nghe lão Ngưu mắng : “Gì mà hai ba ngày, chúng mày sắp xếp như thế nào tao mặc kệ.
Nếu thằng nhóc này chết trong tay tao thì tính cho ai? Chẳng lẽ bọn bay định ôm hết tiền, để tao chịu tội thay hả ? !”
Trong lòng Diệp Xuyên bắt đầu có dự cảm xấu.
Chẳng lẽ những người này thực sự không định để mình còn sống mà thả ra? Diệp Thời Tranh cầm phiếu biên lai Tiếu Nam copy lại được, đồng tử chợt co rụt lại, “Anh nghi ngờ nó?!”
“Bây giờ ai tôi cũng hoài nghi cả.”
Hắc Lục mặt không đổi sắc nhìn anh, “Bất quá điều này giờ không quan trọng.
Chủ yếu là chứng cớ.”
Diệp Thời Tranh đọc lướt qua, ngón tay cầm biên lai đều run lên, “Chỉ là ghi lại chuyển khoản, tuy rằng số tiền có vẻ hơi nhiều.
.
.
Có lẽ đây chỉ là trùng hợp.
.
.”
Hai mắt Hắc Lục đỏ ngầu.
Chưa đến hai ngày, người đàn ông thép này rõ ràng tiều tụy trông thấy, vẻ mặt lúc này lộ ra sát khí đang được cố gắng kiềm chế, nhìn chằm chằm vào Diệp Thời Tranh, bộ dáng rất giống một dã thú đang chuẩn bị tấn công, “Nếu anh cho rằng đó là trùng hợp, tôi cũng không biết nói sao.
Nhưng mà, với cái này thì anh định nói gì?”
Diệp Thời Tranh nhìn một tờ biên lai khác để trên mặt bàn, quả thực là không dám nhìn, mấy cái này là bí mật riêng tư, rốt cuộc họ Hắc làm sao mà có được? “Đây là ghi lại chuyển khoản của Lý Hành Tung.”
Hắc Lục bình tĩnh hỏi : “Anh không cảm thấy kỳ lạ sao? Lý Hành Tung nếu ngầm đồng ý để Lý gia giở trò với công ty Lý Nghiệp, cớ gì ở sau lưng lại chuyển cho Diệp Thời Phi một khoản tiền lớn như vậy?”
Diệp Thời Tranh nhắm chặt mắt, trên trán đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi, “Có lẽ bọn nó ngay từ đầu đã bàn bạc trước, quyền quản lý công ty Lý Nghiệp sẽ giao cho Lý thị.
.
.”
“Đó là điều mà em trai anh sẽ làm sao, hắn mà lại dâng công ty mình đã dày công công gây dựng cho người ta hả?!”
Hắc Lục cười lạnh.
Theo ý của hắn, Diệp Thời Phi có tình cảm với Lý Hành Tung, đương nhiên sẽ coi Lý Nghiệp như là minh chứng tình đầu ý hợp của hai người, làm sao lại cho phép người bên ngoài chấm mút chứ? Lý Hành Tung nhờ tay Lý gia cho Diệp Thời Phi một bài học, có thể là bởi vì bọn họ có một ít mâu thuẫn, cho nên hắn muốn cho Diệp Thời Phi một chút giáo huấn.
Nhưng cụ thể sẽ là mâu thuẫn gì, Hắc Lục là người ngoài đoán không ra.
“Có lẽ đó chỉ là Lý Hành Tung bồi thường cho Diệp Thời Phi.
.
.”
Sắc mặt Diệp Thời Tranh trở nên kì lạ, “Anh đang nghi ngờ Diệp Thời Phi giam giữ Diệp Xuyên để uy hiếp Lý Hành Tung? Chuyện như vậy căn bản là không hợp lý, Tiểu Xuyên và Lý Hành Tung.
.
.”
Hắc Lục gật đầu, đối với sự thấu hiểu của anh mà trong lòng cảm thấy có bao nhiêu vui mừng, “Xuyên nhi đối với Lý Hành Tung thì không có gì.
Bất quá Lý Hành Tung cảm thấy thế nào đối với Xuyên nhi.
.
.
Cái này khó mà nói được.”
Diệp Thời Tranh cảm thấy khó mà tin được, “Với chỉ số thông minh của Thời Phi, tuyệt đối sẽ không nghĩ ra một biện pháp kém bản lĩnh như vậy được.
Hơn nữa Tiểu Xuyên và Lý Hành Tung một chút giao tình cũng không có, Thời Phi dùng em ấy làm điều kiện trao đổi với Lý Hành Tung, Lý Hành Tung sao có thể đáp ứng được.
Lão Hắc, tất cả những chuyện này cũng chỉ là phỏng đoán của anh mà thôi.”
Hắc Lục nhếch môi, ánh mắt âm u, “Kém bản lĩnh hay không cũng chẳng liên quan gì, có hiệu quả là thành biện pháp tốt ngay thôi.
Bằng không anh nói thử xem vì sao Lý Hành Tung chuyển tiền cho Diệp Thời Phi?”
Diệp Thời Tranh nhìn tới nhìn lui tờ hóa đơn trong tay, trước sau vẫn không thể tin Diệp Thời Phi lại làm ra loại chuyện này, “Anh định đi tìm Diệp Thời Phi sao?”
Hắn tình đối phó với Diệp Thời Phi như thế nào đây? Đánh cho một trận ? Tháo khớp tay chân rồi ném vào cống rãnh? Hay đơn giản là giết nó? Hắc Lục lắc đầu, trong mắt lóe lên thần sắc khinh miệt, “Tôi đã hẹn gặp Lý Hành Tung.
Nếu anh không ngại thì có thể đi cùng để chứng thực suy đoán của tôi.”
Diệp Xuyên run rẩy giơ cái ghế dựa duy nhất trong tầng hầm lên, nỗ lực dồn hết khí lực nện thật mạnh lên lưng lão Ngưu.
Cậu cảm thấy mình đã sử dụng hết toàn lực, nhưng chỉ đủ để khiến lão Ngưu loạng choạng rồi té ngồi trên mặt đất.
Khi hắn ngã sấp xuống hàm răng bị va đập, khóe miệng đầy máu, trợn trừng đôi mắt đỏ ngầu, thần sắc dữ tợn như quỷ.
Thấy hắn không còn động đậy, liền khom xuống lục soát bên hông hắn.
Diệp Xuyên đang bị bệnh, lại không được ăn uống, vung cái ghế vài lần đã mệt đến nỗi thấy hoa cả mắt.
Sau khi tìm được chìa khóa, suýt nữa đứng dậy không nỗi nữa.
Khó khăn lết đến bên cửa, chìa khóa vừa xoay hai vòng, thì nghe cạch một tiếng, cửa mở.
Diệp Xuyên trong lòng vui vẻ, đưa tay kéo cửa, không nghĩ tới đầu ngón tay còn chưa đụng tới nắm đấm, cái cửa phòng chống trộm dày cui đã bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Ngoài cửa có mấy bậc thang, một người đàn ông mặc áo da từ bậc thang đi xuống.
Hai người đối mặt nhau ngay cửa, không hẹn mà đều cùng biến sắc.
Người đàn ông mặc áo da không nói hai lời, liền nhấc chân đạp tới.
Vóc dáng của hắn cao hơn một chút so với Diệp Xuyên, lại đứng ở trên vị trí bậc thang cao hơn Diệp Xuyên, một đạp này trúng vào ngực Diệp Xuyên thực sự rất mạnh.
Diệp Xuyên chỉ cảm thấy ngực vô cùng đau nhức, trước mắt tối sầm, không tự chủ được lăn lông lốc xuống bậc thang, té lăn quay trên sàn.
Âm thanh đóng cửa lạch cạch vang lên, cửa một lần nữa được đóng lại.
Tiếng giày da nện xuống sàn từng bước một đi tới phía cậu.
Diệp Xuyên miễn cưỡng nhúc nhích thân thể, chỉ cảm thấy cổ họng có vị tanh ngọt, liền phun ra một búng máu tươi.