Mùa Hè Năm Ấy Thật Đẹp

Chương 58



Hạ Dương ở bên ngày vô cùng lo lắng, hai chân đứng bất động nhưng hai bàn tay sớm đã đổ đầy mồi hôi. Cô không biết bản thân mình đang lo sợ điều gì, cô và Taishi đã là vợ chồng chân chính, tình cảm hiện tại giữa hai người cũng rất mặn nồng, Taishi cũng từng nói rất thích cô. Đối với anh cô nên tin tưởng mới đúng, không hiểu sao khi Hiroko lần nữa xuất hiện cô lại cảm thấy sợ. Nhìn ông cụ bên cạnh có lẽ là người quen nào đó của mấy người họ, thấy tất cả mọi người đều đang nói chuyện rất vui vẻ, Hạ Dương cảm thấy trống vắng, cảm giác như mình là người thừa thãi. Cũng đúng thôi, cô và Taishi nhiều nhất cũng chỉ là quen nhau mấy tháng, còn thời gian bọn họ quen nhau được tính bằng năm, những chuyện đã xảy ra ngần ấy năm đó cô không hề biết, những cuộc vui của họ cô cũng không hề có mặt. Đối với cô, họ ngoại trừ có thể nói ra mấy lời khách sáo thì đâu còn gì khác để nói, nhưng Hiroko thì khác, giữa bọn họ đã từng trải qua nhiều chuyện, cũng có rất nhiều điểm chung để có thể cùng nhau nói chuyện vui vẻ.

Nhìn mấy người họ đang tiến về phía mình, Hạ Dương bỗng dưng cảm thấy bối rối hơn, cô không biết tiếp theo phải nên làm gì. Hiroko dù sao cũng quen thuộc với bọn họ hơn, có cô ấy ở đây cô còn có thể được xem trọng nữa sao?

Taishi rõ ràng cũng nhìn ra sự bất an của Hạ Dương, anh bước nhanh về phía cô nói "Có chút chuyện xảy ra, quay về anh sẽ giải thích với em sau."

Cùng lúc này mấy người phía sau cũng đi đến, Hiroko còn rất nhiệt tình mà gật đầu với Hạ Dương coi như chào hỏi. Hạ Dương còn chưa kịp phản ứng lại với lời Taishi nói, bây giờ nhìn thấy Hiroko như vậy cô liền khó hiểu nhìn lại cô ta. Chẳng phải mấy ngày trước cô gái này còn lên mặt khinh bỉ, rồi nói sẽ giành lại Taishi với cô sao? Sao mới có mấy ngày đã tỏ thái độ tốt với cô vậy?

Bố của Hiroko nhìn Hạ Dương bằng ánh mắt tò mò, ông lên tiếng hỏi "Cô gái này là...?"

Cả nhóm đều đưa mắt nhìn nhau, không biết nên nói như thế nào, Taishi cũng khó xử, lúc anh định lên tiếng thú nhận thì đã nghe Hiroko "Cô ấy là em họ của anh Hiroshi đó bố."

Em họ của Hiroshi???

Hạ Dương kinh ngạc, cô khó hiểu nhìn qua Taishi, sau đó lại nhìn qua Hiroshi. Mấy người này đang định làm cái gì vậy, sao cô lại là em họ của Hiroshi? Tiếng chuông cảnh báo trong lòng Hạ Dương không ngừng reo lên, cô đưa mắt nhìn lại Taishi, thấy anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt còn lộ vẻ bất đắc dĩ.

Hiroshi bị điểm tên cũng sửng sốt, anh hết nhìn Taishi lại nhìn Hạ Dương, cuối cùng chỉ có thể gật đầu xác nhận "Vâng, là em họ của cháu ạ."

Bố của Hiroko gật đầu "Vậy tốt rồi, chúng ta cùng đi đến nhà hàng nào đó dùng cơm đi, dẫn theo em họ cậu nữa."

Cả bọn lại nhìn nhau, lời của người lớn họ cũng không tiện từ chối, chỉ đành gật đầu rồi cầm lấy túi của mình đi vào phòng thay đồ.

Mashaki lễ phép nói với bố Hiroko "Chú ở đây đợi bọn cháu một chút nhé."

Ông cụ khoát tay nói "Có gì đâu, các cậu cứ tự nhiên đi, tôi đợi được."

Taishi trước khi đi lại chần chừ nhìn Hạ Dương một chút, Hiroshi thấy vậy vội vàng kéo anh đi "Đi thôi."

Hạ Dương không hiểu chuyện gì, cô đứng im bất động nhìn mấy người họ tự biên tự diễn, từ nãy giờ vẫn chưa có ai nói với cô đã xảy ra chuyện gì.

Bố của Hiroko tỏ vẻ thân thiện hỏi "Cô bé, nhìn cháu còn trẻ như vậy, cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

Người lớn hỏi không thể không trả lời, Hạ Dương lễ phép nói "Cháu hai mươi ba tuổi ạ."

Ông cụ gật đầu nói "Vậy là cháu còn đang học đại học sao, học trường nào vậy?"

" Cháu đã tốt nghiệp rồi. Cháu học y và công nghệ thông tin ạ."

"Ồ, thật sao? Vậy là cháu giỏi hơn con gái ta nhiều rồi. Con bé này tối ngày chỉ biết làm minh tinh này nọ mà thôi."

Hiroko vỗ vai bố mình "Bố, sao bố lại chê con nữa rồi."

Ông cụ vỗ vỗ mu bàn tay cô "Haizz chuyện khiến bố không an tâm nhất là chuyện của con và Taishi, hai đứa dù sao cũng đã đính hôn rồi, còn chần chừ cái gì mà không chịu tổ chức lễ cưới cơ chứ?"

Hạ Dương nghe mấy lời này, cảm giác như tim mình đang bị ai đục khoét. Hiện tại đang là chuyện gì đây, Taishi và Hiroko không phải đã hủy hôn rồi sao? Hiện tại cô mới chính là vợ của Taishi đây này.

Hiroko thoáng nhìn qua Hạ Dương, ánh mắt còn mang theo vài phần cảnh cáo, khác biệt với dáng vẻ nhiệt tình ban nãy.

Hạ Dương đờ đẫn nhìn hai bố con trước mặt, trong lòng hình như cũng rõ ràng được vài phần, lúc nãy Taishi còn nói với cô đã xảy ra chút chuyện, có lẽ chuyện anh nói là chuyện này.

Mấy người kia thay đồ xong liền quay lại, Hạ Dương theo quán tính định cầm túi của Taishi đưa cho anh, nhưng tay cô chưa kịp chạm vào thì Hiroko đã nhanh tay trước. Bàn tay của Hạ Dương bất động ở không trung mấy giây, cuối cùng dưới sự nhắc nhở của Hiroshi, cô chuyển sang cầm túi của anh lên.

Vẻ mặt Taishi vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng anh lúc này đã rất khó chịu, nhìn thấy dáng vẻ bối rối cùng cam chịu của Hạ Dương khiến cho anh cảm thấy rất đau lòng.

Hiroko tiến lên ôm lấy một bên tay của Taishi nói "Em không có lái xe đến, em và bố ngồi xe anh được không?"

Bố của Hiroko bật cười "Cái con bé này, hai đứa đã sắp sửa thành vợ chồng rồi, sao lại còn khách sáo đến như vậy."

Hạ Dương đang thu dọn đồ của mình, bàn tay cô lại lần nữa khựng lại. Mấy người còn lại đều nhìn nhau, cuối cùng chỉ đành giả vờ không biết gì. Taishi thì vẫn im lặng, Hạ Dương không nhìn anh nữa, cô khẽ mím chặt môi, nhanh chóng thu dọn đồ của mình cho vào túi.

Mashaki đề nghị "Vậy chúng ta đến nhà hàng Sanzy ở gần đây ăn đi."

Mấy người còn lại đều đồng ý, Hiroshi liếc nhìn Taishi một cái rồi nói "Vậy tôi và em họ mình ra xe trước nha."

Nói xong liền tiến lên cầm túi giúp Hạ Dương "Đi thôi."

Những người còn lại đều hiểu ra, họ cũng nhanh chóng cầm đồ của mình đi ra chỗ đỗ xe.

Taishi yên lặng nhìn theo bóng của Hạ Dương, từ nãy giờ cô không còn nhìn anh thêm lần nào nữa, dáng vẻ mím môi kia của cô như một nhát dao đâm vào tim của anh vậy.

Ra đến xe Hiroshi mở cửa ghế phụ cho Hạ Dương, cô nói cảm ơn anh rồi im lặng ngồi vào trong. Hiroshi cũng ngồi vào ghế lái, anh nhìn Hạ Dương một cái nói "Em đừng hiểu lầm, bọn anh chỉ là đang đóng kịch thôi."

Nhìn thấy Hạ Dương khó hiểu Hiroshi lại nói tiếp "Bố của Hiroko sắp phải làm phẫu thuật, ông ấy vẫn chưa biết chuyện Taishi và Hiroko chia tay. Hiroko cầu xin bọn anh giúp đỡ, cô ấy sợ bố mình bị đả kích rồi phẫu thuật sẽ xảy ra chuyện."

Hạ Dương thở dài, là như vậy sao? Vậy là bây giờ cô phải đóng vai là em gái của Hiroshi, còn Taishi chồng của cô lại giả vờ là chồng sắp cưới của người cũ. Nghe qua có hơi phi lý nhưng mọi chuyện thật sự đang diễn ra như vậy. Hạ Dương không rõ cảm xúc hiện tại của mình là gì, cô cũng không thể không diễn, trong chuyện này bố của Hiroko là người vô tội, ông không cần vì những sai lầm của người trẻ mà chịu ảnh hưởng theo.

Hiroshi thở dài bắt đầu khỏi động xe "Em chịu khó mấy ngày nhé. Sau khi ông cụ trở về thì sẽ không có chuyện gì nữa rồi."

Hạ Dương miễn cưỡng mỉm cười "Em biết rồi, em không sao đâu."

Hiroshi gật đầu, anh biết Hạ Dương là một cô gái tốt. Mấy ngày tiếp theo này sẽ tương đối khó khăn với cô rồi. Hiroshi nói với Hạ Dương "Bây giờ em là em họ của anh, có chuyện gì thì cứ nói với anh, đừng để bản thân mình khó chịu quá."

Hạ Dương gật đầu "Em cảm ơn anh."

Nhà hàng Sanzy là một nhà hàng khá lớn, ở đây chủ yếu bán mấy món truyền thông của Nhật, sashimi ở đây cũng vô cùng nỗi tiếng. Mọi người chọn một phòng riêng, bên trong có một chiếc bàn dài, phù hợp cho những người đi theo nhóm. Thực đơn rất nhanh được đưa lên, mấy người trẻ tất nhiên sẽ đẩy đến để người lớn chọn trước, bố của Hiroko cũng rất nhiệt tình, ông hỏi sở thích của từng người, sau đó dựa theo sở thích của họ mà chọn món. Cả một bàn thức ăn được mang ra với đầy đủ sắc màu, có thịt, có cá, cách bài trí còn vô cùng đẹp mắt.

Bố Hiroko cười nói "Thanh niên các cậu phải ăn nhiều vào, cứ tự nhiên đi, bữa này là ta trả tiền."

Mashaki nói "Sao được ạ, bọn cháu đều là người nhỏ, sao có thể để người lớn trả tiền được."

Bố Hiroko vờ nghiêm mặt "Cậu đang nói cái gì vậy? Các cậu đã bỏ việc mà đi theo ông già này rồi, sao ta còn có thể để các cậu bao ăn nữa chứ."

Hạ Dương và Taishi ngồi đối diện nhau, cô ngồi cùng Hiroshi còn anh thì đang ngồi cùng Hiroko. Taishi vẫn rất lo lắng mà nhìn cô, Hạ Dương hiểu nên không nói gì, cô cũng vờ không quen biết anh, vẫn ngồi im một chỗ nghe mấy người chung bàn cười cười nói nói với nhau.
— QUẢNG CÁO —