Mùa Hè Năm Ấy Thật Đẹp

Chương 62



Mấy người còn lại đều ngồi ăn rất bình thường, chỉ có Taishi luôn chú ý đến Hạ Dương và Hiroshi ngồi bên cạnh là nhận ra cô không ổn. Hai người cứ nghĩ là Hạ Dương không ăn được đồ sống, nên khi nhìn đĩa Sashimi sống kia mới cảm thấy khó chịu. Hai người trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó Hiroshi đẩy đĩa Sashimi về phía Konta, vừa hay vị trí của cậu ấy cách xa Hạ Dương nhất. Hiroshi nói "Này Konta, không phải cậu thích ăn Sashimi lắm sao? Ăn nhiều vào nhé."

Konta nửa hiểu nửa không, anh nhận lấy đĩa Sashimi mà gật đầu ấp úng nói "À...được...được."

Lúc Hạ Dương quay lại mọi người đã bắt đầu ăn, bố của Hiroko vừa nhìn thấy cô đã quan tâm hỏi "Cháu không sao chứ?"

Hạ Dương cười gượng, cô lễ phép trả lời ông "Cháu không sao đâu ạ."

"Vậy tốt rồi, cháu mau ngồi xuống cùng ăn đi."

Hạ Dương ngồi xuống mới phát hiện đĩa Sashimi kia đã được dời đi nơi khác, cô cảm kích gật đầu với Hiroshi một cái. Hiroshi cười cười, anh tinh tế rót cho Hạ Dương một ly nước lọc. Yushiro và Akanji ngồi gần nhất cũng gắp vài miếng thịt và mấy thứ khác bỏ vào chén của cô. Hạ Dương gật đầu cảm ơn họ, sau đó mới cầm đũa của mình lên bắt đầu ăn. Mùi vị của thịt chín không giống như mùi của cá tươi, uống vào thêm một muỗng nước lẩu do Hiroshi đưa đến, cuối cùng mới khiến bụng của Hạ Dương bớt đi sự khó chịu. Mặt dù cô đã lau đi nước mắt và nước mũi, cũng đã điều chỉnh thần sắc của mình lại, nhưng khóe mắt và đầu mũi của cô vẫn còn hơi đỏ. Taishi vô cùng lo lắng, anh rất muốn hỏi cô cảm thấy thế nào rồi, nhưng Hiroko bên cạnh liên tục giữ tay anh, ra hiệu cho anh là bố của cô ấy vẫn còn đang ở đây.

Đang ăn thì bố của Hiroko lên tiếng "Ngày mai các cậu có bận gì không?"

Mashaki đại diện mọi người trả lời "Dạ không, trận đấu kết thúc rồi, sáng ngày mai bọn cháu đến câu lạc bộ bàn giao việc nữa là xong, tuần tới mới có lịch tập luyện tiếp ạ."

Bố Hiroko gật đầu "Vậy ngày mai sau khi các cậu bận việc xong, chúng ta đến Odaiba xem lễ hội đi. Ngày mốt ta cũng phải trở về rồi."

Mọi người nghe xong đều đưa mắt nhìn nhau, trong lòng ai nấy đều vui vẻ vì sắp tiễn được vị lão phật gia này đi, nhưng ngoài mặt lại phải cố giữ bình tĩnh. Taishi nhìn bố Hiroko nói "Cháu nghe nói lễ hội ở đó rất đông, bác đi đến đó chen lấn sợ sẽ không tốt cho sức khỏe."

Ông cụ xua tay "Lâu lâu cũng phải trải nghiệm một chút chứ. Đâu ai biết được sau này ta còn có cơ hội nữa hay không?"

Mắt của Hiroko đỏ lên, cô vội vàng nắm lấy tay bố mình "Bố lại nói mấy lời không hay rồi. Bố nhất định sẽ khỏe mạnh, bố đã hứa sẽ tham gia hôn lễ của con rồi mà."

Bố Hiroko gật đầu mỉm cười, ông nắm lấy hai bàn tay của Hiroko và Taishi đặt lên nhau "Đúng vậy, đúng vậy, bố còn phải nhìn hai đứa kết hôn nữa mà. Sau khi trở về cũng nên nói với gia đình thông gia bên kia, chúng ta phải chọn một ngày thật tốt làm lễ cưới mới được."

Khung cảnh cảm động kia không khỏi khiến cho mấy người còn lại khó xử. Taishi mặc dù không muốn nhưng cũng không thể rút tay mình ra. Hạ Dương lựa chọn cúi đầu thấp xuống, như thể muốn che đi sự tồn tại của mình. Mấy ngày qua tình trạng này đã xảy ra rất nhiều lần, cô dù cho có khó chịu đến mấy cũng vẫn phải nhịn, cam chịu như vậy mãi cũng đã thành quen. Taishi nhìn thoáng qua Hạ Dương, thấy cô vẫn bình tĩnh, trong lòng mới nhẹ thở ra, anh không thể làm gì khác ngoài đưa mắt nhìn qua Hiroshi, muốn cậu ta thay anh để ý đến Hạ Dương nhiều hơn.

Buổi chiều hôm ấy khi trở về khách sạn Hạ Dương lại nôn thêm một trận, cảm giác choáng váng kia vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Taishi vẫn chưa về, lúc nãy anh có nhắn tin nói với cô là anh đưa bố con Hiroko đến trung tâm thương mại một chút. Hạ Dương mở cửa nhà vệ sinh bước ra, sắc mặt cô vô cùng kém. Cô tháo dây buộc tóc của mình ra, mở vali lấy một bộ đồ thoải mái mà mặt vào, sau đó mới cầm chai nước đi đến chiếc ghế bên cạnh cửa sổ ngồi xuống. Uống vào mấy ngụm nước mới cảm thấy khá hơn, Hạ Dương nhắm mắt tựa đầu vào ghế, trong đầu lại hiện lên những chuyện đã xảy ra mấy ngày qua. Cảm giác bất an, lạc lỏng dần lớn hơn, cô không biết tiếp theo phải nên làm gì, rõ ràng mối quan hệ của cô và Taishi đã tốt lên, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy hai người dần cách xa nhau. Mấy ngày nay Taishi đi lại rất vội, có khi buổi tối phải ở lại phía bên bố con Hiroko đến tối muộn mới trở về, buổi sáng lại phải đến đón hai người họ đi ăn sáng, sau đó đưa hai người họ đến câu lạc bộ xem anh tập luyện, buổi trưa và buổi chiều sẽ đưa họ đi ăn, mấy chuyện này cứ lặp đi lặp lại như vậy khiến cho cô và Taishi mấy ngày nay đều không nói được với nhau bao nhiêu câu. Mặc dù hai người ở cùng phòng, nhưng khi Taishi về cô đã ngủ, buổi sáng cô còn chưa kịp thức Taishi đã rời đi, ngoại trừ những hôm anh về sớm ra, hai người căn bản không có được thêm một chút thời gian riêng tư nào. Mặc dù lúc nào Taishi cũng an ủi cô, lần nào anh cũng dịu dàng giải thích mọi chuyện, Hạ Dương sợ anh lo lắng nên lần nào cũng gật đầu tỏ vẻ mình không sao, nhưng đâu ai biết được sự khủng hoảng trong lòng cô, cảm giác lo sợ mất đi Taishi cũng càng ngày càng lớn hơn.

Hôm nay Taishi hơn chín giờ tối mới về đến phòng, Hạ Dương vẫn chưa ngủ, nhưng vì khó chịu nên xoay người giả vờ nhắm mắt lại. Taishi cởi áo khoác ngoài ra, anh như thường lệ mà nằm lên giường kéo cô ôm vào lòng. Sắc mặt Taishi có vẻ rất mệt mỏi, nhưng anh vẫn áp bàn tay mình lên bụng Hạ Dương mà xoa xoa, giọng nói dịu dàng cất lên "Hôm nay bụng em khó chịu lắm đúng không?"

Taishi vì lo lắng nên trước đó đã nhắn tin hỏi Hiroshi, mặc dù đã hứa với Hạ Dương không nói ra, nhưng Hiroshi cũng rất sợ cô sẽ xảy ra chuyện, vì vậy mới nói Hạ Dương ăn trúng đồ không hợp nên đau bụng.

Nghe giọng nói mệt mỏi của Taishi, Hạ Dương không nỡ, cô lắc đầu nói "Đã không sao nữa rồi, ngủ một giấc có lẽ sẽ ổn."

Taishi ôm Hạ Dương chặt hơn "Nếu không khỏe thì ngày mai ở lại phòng nghĩ ngơi đi, anh sẽ tìm cớ nói với bố Hiroko một tiếng."

"Ông ấy đã mở miệng nói như vậy rồi, sao có thể từ chối được. Với lại ngày mốt ông ấy cũng sẽ trở về để làm phẫu thuật, chúng ta đã giúp rồi thì giúp cho trót đi."

Taishi cúi xuống hôn lên trán Hạ Dương "Làm khó cho em rồi, anh cũng không ngờ họ sẽ ở đây lâu đến vậy. Anh thay mặt họ xin lỗi em, em cố gắng tha thứ cho họ nhé."

Hạ Dương cứng đờ người, hai tai bắt đầu ong ong lên, đây là lần thứ hai Taishi thay mặt Hiroko xin lỗi cô rồi. Taishi vẫn lựa chọn nhận sai về mình, anh che chở cho Hiroko, đến cuối cùng vị trí của cô trong lòng anh vẫn xếp sau cô ấy. Nói đúng ra Hạ Dương cô chỉ là một phần trách nhiệm mà Taishi không thể không gánh vác mà thôi. Thời gian qua hai người họ có thể hạnh phúc như vậy, có lẽ là bởi vì không có sự xuất hiện của Hiroko.

Im lặng một lúc lâu, Hạ Dương thật sự muốn lên tiếng hỏi, trong lòng của Taishi cô là gì? Nhưng cô không dám, cô sợ khi nói ra sẽ nhận được câu trả lời khiến cho cô càng đau khổ hơn.

Taishi không hề nhận ra sự khác lạ cũng như sự đau khổ của Hạ Dương, anh chỉ biết cô khó chịu, cô buồn vì chuyện anh phải giả vờ thân thiết với Hiroko mà thôi. Mặc dù Hạ Dương nói cô vẫn ổn, nhưng Taishi biết trong hoàn cảnh này ai mà có thể ổn được. Mấy ngày nay khi anh quay về, cô đều đã ngủ, lúc anh nằm bên cạnh, cô đều sẽ xoay người lại với anh, mặc cho anh ôm cô như thế nào cô vẫn không muốn xoay người, không muốn đối mặt với anh. Buổi sáng hiếm khi có thời gian anh đều sẽ hỏi thăm cô, lần nào cô cũng nói mình mệt nên muốn ngủ sớm, nhưng sao có thể qua được ánh mắt của anh. Một hai ngày nói mệt mỏi thì không sao, nhưng mấy ngày qua cô đều lạnh nhạt với anh, nếu không phải bị bệnh thì chính là trong lòng rất khó chịu. Taishi biết nên anh cảm thấy rất có lỗi với cô, mọi chuyện cũng đều do anh mà ra, anh thật hi vọng ngày mai có thể trôi nhanh một chút, chỉ mong những ngày tháng vui vẻ của hai người sớm quay trở lại, anh nhất định sẽ bù đắp thật tốt cho cô.

Taishi không biết trong lúc vô tình anh đã làm chết đi một nửa trái tim của Hạ Dương. Câu nói cứ ngỡ như là an ủi, nhưng thật ra đã đẩy cô đến bờ vực đau khổ. Trong lòng Hạ Dương càng rối loạn hơn, có lẽ những mâu thuẫn tình cảm, những sự dày vò này cô đều phải trải qua. Nhưng chỉ sợ trải qua được hết những thứ này, trái tim của cô sẽ cạn kiệt sức lực. Taishi là một người đàn ông tốt, nhưng chưa chắc anh đã là của cô, dù nói thế nào đi nữa cô vẫn là người đến sau, muốn có được tình cảm của anh một cách trọn vẹn nhất là điều không thể.
— QUẢNG CÁO —