Mùa Hè Năm Ấy Thật Đẹp

Chương 73



Taishi bị Tuấn Vỹ giáng cho một cú đấm bất ngờ, khiến anh té ngã về phía sau, khóe miệng còn rỉ máu. Tuấn Vỹ điên tiết, anh tiến lên định cho Taishi thêm vài đấm nữa nhưng bị trợ lý của anh và nhóm trọng tài can ra.

Mấy người Mashaki vội vàng đỡ Taishi dậy, Konta còn tức giận hét lên với Tuấn Vỹ "Cậu bị điên rồi sao?"

Tuấn Vỹ gầm lên "Đúng vậy, tôi điên rồi, tôi chính là bị cậu ta chọc điên đó." Sau khi biết tin Hạ Dương bỏ nhà đi, Tuấn Vỹ đã bỏ hết công việc của mình, anh ngồi máy bay suốt mười mấy tiếng để đến Nhật Bản. Nhưng khi anh vừa đến nơi lại không biết bắt đầu tìm Hạ Dương từ đâu, dựa vào quan hệ mà Tuấn Vỹ hỏi thăm được, Hạ Dương đã ngồi chuyến bay đến Việt Nam cách lúc anh đến hai tiếng. Vốn dĩ Tuấn Vỹ định ngay lập tức quay về Việt Nam nhưng lại không tìm được chuyến bay nào khác, lần bay tiếp theo phải đến hai ngày sau mới có chuyến. Tuấn Vỹ tức giận, nếu đã đến đây rồi, anh cũng nên thay mặt em gái mình cho tên kia một trận.

Taishi bị đánh đến đổ máu, dù vậy anh không hề trách Tuấn Vỹ, chỉ vội vàng tiến lên hỏi "Cậu có tìm thấy Niki không?"

Nghe Taishi nhắc đến em gái mình, Tuấn Vỹ càng điên tiết hơn, anh nhào đến nắm lấy cổ áo Taishi "Cậu có tư cách gì mà nhắc đến em gái tôi?"

Thế Bảo cùng với một người trợ lý khác của Tuấn Vỹ vội vàng tiến lên giữ anh ta lại. Mashaki cũng vội đến gở tay Tuấn Vỹ ra khỏi cổ Taishi. Tuấn Vỹ hất tay Mashaki ra "Cậu đừng chạm vào tôi, cả các người nữa...các người dựa vào đâu mà ức hiếp em gái tôi?"

Trước khi đến đây Tuấn Vỹ đã cho người điều tra mọi chuyện, tuy không biết rõ tình hình nhưng Tuấn Vỹ biết trước khi Hạ Dương xảy ra chuyện đều đi chung với nhóm người này. Lúc ngồi trên xe đến đây, Tuấn Vỹ còn xem được đoạn clip hôm xảy ra chuyện ở Tokyo được camera chỗ đó ghi lại, nhìn thấy dáng vẻ đau đớn bị người khác dẫm qua đạp lại của Hạ Dương, trái tim anh như bị ai đó siết chặt. Mấy người đàn ông này thì sao? Rõ ràng Hạ Dương đi cùng bọn họ, cuối cùng lại không ai bảo vệ được cô ấy, nếu không phải do bọn họ Hạ Dương cũng sẽ không gặp tai nạn như vậy. Còn chồng cô ấy? Tuấn Vỹ nhìn qua Taishi, trong mắt đầy sự phẫn nộ. Trong đoạn clip kia anh nhìn thấy rất rõ, người mấy hôm trước mình còn gọi là em rễ, lại đang bận che chở cho bạn gái cũ mà bỏ mặt sự sống chết của em gái anh.

Mấy người bảo trì sân đứng phía sau đều bị khuôn mặt tức giận của Tuấn Vỹ dọa sợ. Họ không ngờ cả một nhóm trọng tài nổi tiếng lại bị một người ngoại quốc mắng chửi, trong đó Taishi còn bị người kia đánh cho một cú nữa.

Akanji có lẽ là người bình tĩnh nhất, anh liếc qua mấy người bảo trì, sau đó thấp giọng nói với người đại diện "Mọi người đến văn phòng trước đi, một lát chúng tôi sẽ đến sau."

Mấy người bảo trì hiểu ý nhìn anh gật đầu một cái, sau đó mới vội vàng rời đi.

Cuối cùng trên sân cũng chỉ còn lại những người biết chuyện, Mashaki lại lên tiếng nói "Cậu bình tĩnh lại đi, chúng tôi biết lỗi lầm của chúng tôi không đáng được tha thứ. Nhưng cậu phải hiểu, chuyện qua trọng nhất bây giờ chính là tìm ra Niki."

Tuấn Vỹ cười khinh thường "Hừ, bình tĩnh?? Cậu kêu tôi bình tĩnh? Nếu tôi không đến đây, không biết hết mọi chuyện, các người còn định dày vò em gái tôi đến khi nào?"

Taishi lắc đầu "Tôi xin lỗi, là do tôi không bảo vệ được cô ấy, không liên quan đến bọn họ."

Tuấn Vỹ tức giận nhìn thẳng vào Taishi "Xin lỗi? Cậu tưởng xin lỗi là xong sao? Vậy những đau khổ mà em gái tôi phải chịu thì sao?" Anh liếc nhìn từng khuôn mặt phía sau nói tiếp "Sai lầm lớn nhất của tôi chính là tin tưởng và giao em gái mình cho cậu. Ban đầu cậu đã nói như thế nào? Mọi chuyện tiếp theo cậu làm ra sao? Nếu cậu đã không buông bỏ được cô gái kia, thì sao lại còn muốn kết hôn với em gái tôi? Cậu cho rằng em gái tôi ngu ngốc hay là cho rằng cha mẹ, anh chị của nó đều chết hết rồi?"

Đối diện với hàng loạt câu hỏi của Tuấn Vỹ, nét mặt Taishi càng trở nên khổ sở. Konta nhíu mày tiến lên ngăn lại lời của Tuấn Vỹ "Will, chúng tôi có thể hiểu được cậu đang lo lắng cho em gái mình, nhưng cậu nói như vậy đã quá nặng lời rồi."

Tuấn Vỹ lại gầm lên "Nặng lời? So với việc các cậu đã làm ra thì có tính là gì?"

Akanji kéo tay Konta lại, dù nói thế nào thì mấy người họ đều là người sai, bây giờ ngoại trừ nhận lỗi ra thì vẫn không nên nói gì.

Mấy người nhóm trọng tài đều nhăn mặt, nhưng không một ai lên tiếng nữa.

Taishi thở dài nói "Tôi nhất định sẽ tìm và giải thích mọi chuyện với Niki, cậu yên tâm đi, tôi nhất định sẽ chuộc lại sai lầm của mình."

Tuấn Vỹ hừ một tiếng, cuối cùng đã không còn muốn đánh người nữa, anh lạnh lùng nói "Tôi đã nói rồi, cậu không có tư cách nhắc đến em gái tôi. Tôi đến đây chỉ muốn nói với cậu, giấy đăng ký kết hôn của hai người ở Việt Nam tôi sẽ xé bỏ, cũng sẽ thay em gái mình làm thủ tục ly hôn với cậu. Còn ở đây, vốn dĩ cậu đã không cho con bé được danh phận gì, vậy thì sau này cứ coi như xa lạ đi, cậu và em gái tôi không còn bất cứ liên quan gì nữa."

Mashaki không đồng tình, anh nhíu mày nói "Will, cậu nói như vậy là không đúng, ít ra phải hỏi ý kiến của Niki chứ, Taishi và cô ấy dù sao cũng là vợ chồng mà?"

Cơn giận khó khăn lắm mới kiềm nén của Tuấn Vỹ lại bộc phát "Vợ chồng?? Cậu thử hỏi xem có người chồng nào đối xử với vợ mình như vậy không?" anh nhìn qua Taishi nói lớn "Cậu thử nhớ lại xem từ lúc đưa em gái tôi đến đây, đã có ngày nào cậu xem nó như vợ cậu mà đối xử chưa?"

Thế Bảo phía sau lại vội vàng giữ Tuấn Vỹ lại, anh cũng xem Hạ Dương là em gái mình, từ khi biết cô xảy ra chuyện, anh cũng lo lắng và tức giận không kém gì Tuấn Vỹ, ánh mắt anh nhìn mấy người Taishi càng vô cùng lạnh lùng.

Không đợi Taishi trả lời, Tuấn Vỹ trừng mắt nhìn từng người bọn họ nói tiếp "Tôi nói cho các cậu biết, nếu em gái tôi xảy ra bất cứ chuyện gì, dù cho tôi có tán gia bại sản cũng sẽ không để cho các cậu được sống yên." Nói xong liền lạnh lùng dẫn theo người của mình rời đi.

Thế Bảo trước khi đi còn nói với Taishi "Bao gồm cả tôi cũng sẽ không tha cho cậu."

Nhìn thấy Tuấn Vỹ rời đi, Taishi liền đổ gục xuống sàn, cũng may nhóm người Mashaki đỡ lấy anh kịp lúc. Dáng vẻ của Taishi bây giờ chính là lao lực quá mức, kèm theo vết thương trên mặt, cả người anh đều như không còn sức sống. Ánh mắt Taishi nhìn vào khoảng không trước mặt, không ai biết anh đang nghĩ gì, họ chỉ thấy khóe mắt anh dần dần rơi ra một giọt nước mắt.

Mashaki thở dài vỗ vai Taishi an ủi "Cậu đừng đau khổ quá, Will là vì lo cho em gái mình mới nói như vậy. Bây giờ cậu nghe lời tôi, ngày mai sắp xếp về gặp bố mẹ cậu nói rõ mọi chuyện, tránh cho lại có nhiều hiểu lầm xảy ra nữa. Will nói đúng, từ lúc đưa Niki đến đây cậu đã không cho cô ấy được danh phận rõ ràng rồi, bây giờ cũng nên để người lớn trong nhà cậu ra mặt, ít ra cũng phải để họ biết đến sự tồn tại của con dâu, và cả đứa cháu nội xấu số của họ nữa." Lời của Mashaki rất nhẹ nhàng, nhưng lại như xát muối vào tim Taishi, anh ngơ ngác xoay mặt nhìn mấy người bạn của mình.

Akanji cũng lên tiếng "Will đã đến đây rồi, tôi nghĩ Niki sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, huống chi cũng còn có chúng tôi, chúng tôi sẽ thay cậu đi tìm cô ấy. Cậu mau trở về nói với bố mẹ mình, nếu được thì đưa họ sang Việt Nam nói xin lỗi với bố mẹ Niki đi."

Mấy người trong nhóm trọng tài đều thay nhau an ủi Taishi. Tuấn Vỹ bên này sau khi ngồi lên xe rời đi, anh đưa tay xoa xoa mi tâm của mình hỏi Thế Bảo "Đã điều tra được chuyến bay của Hạ Dương mấy giờ thì đến nơi chưa?"

Thế Bảo gật đầu "Tầm hơn ba giờ chiều nay sẽ đến sân bay Tân Sơn Nhất, em đã sắp xếp Như Ý đến đó chờ sẵn rồi." Như Ý là thư ký nữ của Tuấn Vỹ, chịu trách nhiệm những công việc trong nước.

Tuấn Vỹ gật đầu, giọng nói của anh có vẻ rất mệt mỏi "Cậu đoán xem con bé có về nhà không?"

Thế Bảo trầm ngâm, vài giây sau anh mới nói "Theo tính cách của Hạ Dương, em nghĩ con bé sẽ không về đâu."
— QUẢNG CÁO —