Mùa Hoa Năm Ấy Lại Vì Tôi Mà Nở

Chương 31: Tao xin lỗi



"Diệp Chi, mày chỉ cần ngồi im ở đó, không nói gì với Hưng là được." Thành Khoa đập bàn, hùng hổ tuyên bố.

"Chỉ vậy thôi hả?" Tôi thắc mắc.

"Chứ mày muốn làm gì? Diễn chung với tao?"

"Nhưng mà này...đừng làm Hưng buồn quá nhé." Tôi vẫn có chút do dự.

Khoa "ồ" lên, khoanh tay lắc đầu nhìn tôi, "Yêu thì nói mẹ, bày đặt ngại ngại. Đ*o hiểu được bọn yêu nhau."

"...."

****

Tiết tiếp theo là môn Hóa. Giáo viên hóa lớp tôi cũng không hẳn là nghiêm khắc. Nhưng thầy rất hay đặt câu hỏi cho học sinh, đặc biệt là những thành phần học kém.

Tất nhiên, Thành Khoa nằm trong số đó.

Thầy Long quét mắt một lượt, cuối cùng lại nhìn về phía cậu bạn cuối lớp ngồi cạnh tôi.

"Khoa, dậy đi. Khoa ơi.." Tôi cố gắng đánh thức cậu ấy trước khi đối diện với cơn thịnh nộ của thầy.

"Triệu Thành Khoa, em còn không dậy tôi sẽ cho em ra khỏi lớp ngay lập tức!"

Khoa giật mình tỉnh giấc, nhíu mắt mơ màng ngước lên.

"Bài này rõ ràng tôi đã dạy rồi, em có biết làm không?" Thầy Long kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.

"Dạ...em...thực ra.." Thành Khoa lắp bắp.

Thầy chau mày, thở dài bảo: "Được rồi, em không làm được. Vậy để thầy mời bạn khác. Ai có thể làm được bài này?"

"Em!" Thế Hưng đột nhiên lên tiếng.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về cậu ấy, kể cả tôi. Ai trong lớp này mà không biết từ lúc nhập học đến giờ Hưng có bao giờ lên bảng đâu chứ. Cậu ấy trong tiết có khi còn chẳng thèm nghe giảng. Chỉ là thầy cô thấy Hưng quá xuất sắc nên làm ngơ đấy thôi.

Thầy Long cũng ngơ ngác, gật đầu quét mắt nhìn lớp một lần nữa, "Không ai nữa à? Bài này rõ ràng tôi đã giảng mà? Được rồi....."

Tôi đẩy một tờ giấy ghi đáp án về phía Thành Khoa.

"Dạ! Em nhớ rồi! Bài này em làm được ạ." Thành Khoa ưỡn ngực, hô hào vô cùng rõ ràng.

"..." Khoảng lặng kéo dài như một sự dò xét.

"Em làm được thật mà." Khoa khẩn thiết nhìn về ánh mắt phán xét của thầy và đám bạn.

"Được được, Hưng nhường bạn nhé. Hiếm lắm bạn mới biết làm được một bài."

Khoa trợn mắt không phục: "Thầy..."

"Thưa thầy, em cũng hiếm lắm mới lên bảng ạ." Hưng lại một lần nữa nói lớn.

Chúng tôi lại một lần nữa nhìn cậu ấy.

"Được rồi...vậy hai em lên làm cùng một bài đi nhé!"

"Vâng.."

"Được ạ."

Khoa tự tin sải bước lên bục giảng, Hưng đi sau mắt nhìn chằm chằm về phía cậu ấy khiến tôi có chút sợ hãi.

2 phút sau...

"Em làm xong rồi ạ!"

"Em xong."

Có cần cùng lúc vậy không chứ.

Khoa bước về chỗ ngồi, lè lưỡi khiêu khích Thế Hưng. Cậu ấy vẫn không quan tâm, tiến đến chỗ tôi. Vịn thành ghế, cúi xuống ghé sát vào tai tôi nói nhỏ.

"Bài này...tao từng giảng cho Tiêu. Nhưng Khoa lại làm giống tao đến vậy..."

Tôi giật thót, bất giác thẳng lưng. Chẳng biết nói thế nào cho phải, môi mấp máy: "Tớ xin lỗi."

"Thế Hưng, về chỗ!" Thầy Long đẩy gọng kính, nhìn về phía chúng tôi.

"Dạ..."

Lúc Hưng trở về chỗ ngồi, vừa quay xuống đã thấy Khoa nói thầm vào tai tôi. Cậu ấy nhíu mày, bực bội quay lên.

*Những gì Khoa nói thầm với tôi:

"Hwbkfbibbiekeibeve..."

???

****

Vừa ra chơi, đợi Hưng đi khuất tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

"Thôi dừng chuyện này đi." Tôi ngước mắt năn nỉ Khoa. Nhìn Hưng bực bội vậy tôi không chịu nổi.

"Không được. Hết hôm nay đi, tao lỡ nhận tiền rồi."

"..."

Vừa dứt lời, Bảo đã quay xuống nhìn hai đứa tôi, sau đó thở dài...

"Tao không muốn ngồi với Thế Hưng đâu, cậu ấy đáng sợ quá."

"Hả?" Tôi ngạc nhiên nhìn về phía Bảo.

"Hôm nay Thế Hưng nó sao ấy. Đang viết bài thì làm rớt bút mấy lần. Tao hỏi thì nó không nghe, phải nhắc đi nhắc lại. Mặt thì như cái thau lau nhà ấy. Khoa à, mày cũng nên chạy đi, biết chừng một đêm trăng thanh gió mát nào đó lại bị Hưng cho một vé đi chầu trời cũng nên. Tao thấy nó nhìn mày quá trời."

Bảo than thở một hơi dài. Cuối cùng chốt hạ một câu.

"Hay nó thích Khoa. Mà tại Khoa ngồi gần Chi nên nó ghen đấy. Thôi Chi đổi chỗ ngồi với tao này."

Khoa: "..."

Tôi: "..."

****

Tiếng trống ra về đã điểm, cô Toán cất sách vào cặp rồi bước ra khỏi lớp. Đây cũng là tiết cuối cùng trong tuần nên ai cũng muốn mau chóng về nhà.

Tôi đợi mọi người tản bớt mới chậm chạp soạn sách vở. Tôi đang đeo cặp đi ra ngoài thì bị Thế Hưng chặn lại.

Hưng ngập ngừng nhìn tôi, cảm giác như cậu ấy muốn nói gì đó nhưng không nói được vậy.

Tôi đứng lại kiên nhẫn chờ đợi Hưng sẽ nói một điều gì đó nhưng cuối cùng vẫn thu về con số 0.

"Thế Hưng, tớ đi về nhé?" Tôi lách khỏi người Hưng, cố ý bước nhanh hơn thường ngày.

Khi nghe tiếng bước chân đang chạy đến, tôi mới mỉm cười đi chậm hơn. Dáng vẻ này của Hưng, thật hiếm thấy.

Hưng kéo tay tôi lại, lần này cậu ấy không cả nể nữa mà nắm chặt tay tôi.

"Diệp Chi, tao xin lỗi."

Tôi khó hiểu nhìn bàn tay đang bị nắm lấy của mình, rồi lại nhìn lên người vừa phát ra lời xin lỗi kia, ngớ ngẩn hỏi:

"Tại sao lại xin lỗi tớ?"

"Vì tao làm Chi giận. Nên tao sai."

"Hưng làm tớ giận hồi nào?" Tôi lại một lần nữa ngây người, rõ ràng tôi có giận cậu ấy đâu chứ...

Hưng ngước lên, môi mấp máy như đang thì thầm: "Rõ ràng...rõ ràng mày bơ tao. Lại còn thân thiết với tên khác."

"Không phải..." Tôi hết đường chối cãi, cố gắng tìm lí lẽ hợp lí để đối đáp Hưng.

Hưng buông tay tôi ra, mặt như sắp khóc vì uất ức.

"Tiêu đừng cãi, có người đã nói hết với tao. Thực ra là do Chi thấy ba tao quá giàu, hoặc đại loại là vậy nên Chi thấy tự ti đúng không. Vậy nên tìm Khoa để thay thế tao. Vì cậu ấy không giàu bằng tao phải không?"

Tôi há mồm, tai như không tin được câu chuyện drama Hưng vừa kể, "Ai nói?"

"Hoàng Ngọc Thùy Dương."

"..."

"Thấy chưa. Tới Tiêu còn không phản đối."

Hưng vừa dứt lời, liền nắm chặt lấy tay tôi, miệng lẫm bẩm: "Đi theo tao đến công viên, tao muốn kể cho mày nghe chuyện gia đình tao."

"Hả? Không đi." Tôi đứng im tại chỗ, quay đi không nhìn cậu ấy.

"Tự đi hay tao bế?" Hưng thỏa thuận không được quay sang ép buộc tôi.

"Đi!"

_________________________________

Triệu Thành Khoa có đôi lời muốn nói: "Đính chính lại, tôi không có cà thơi nha. Tôi có bồ rồi. Bồ tôi là các em đó, những cô bé xinh đẹp."

Thôi xàm quá, bỏ qua đi:). Nhớ

VOTE

Yêuuuu