Phương Ninh Trí nghĩ thầm nhưng không biết phải giải thích với Biên Việt thế nào.
Biên Việt chỉnh quần áo. Phương Ninh Trí đứng bên cạnh dùng chun buộc lại mái tóc dài.
Biên Việt liếc nhìn cậu.
Đây là lần đầu Phương Ninh Trí trốn học. Hết giờ, các dãy nhà dạy học trống không, đèn đã tắt gần hết. Bọn họ đi men theo hành lang, nhặt lại được túi bóng bóng sáng nay bị lạc mất.
Biên Việt đi qua nhặt hết bóng lên bỏ lại vào túi lưới, vắt lên vai. Phương Ninh Trí đi theo sau hắn.
Hắn cất túi bóng vào phòng dụng cụ, khép cửa vào, xoay người lại nói: “Cậu đi theo tôi làm gì?”
Bị hỏi như thế Phương Ninh Trí cũng hơi luống cuống, trả lời ấp a ấp úng: “Tôi sẽ giặt sạch quần áo của cậu rồi trả lại…” Cậu mặc áo sơ mi của Biên Việt, bên dưới mặc váy. Áo sơ mi của nam sinh dáng rộng hơn,vạt áo dài che hơn nửa váy đồng phục.
Biên Việt nghiêng đầu nhìn cậu: “Không trả cũng được, tôi cũng thích nhìn cậu mặc đồ của tôi.”
Phương Ninh Trí giơ tay lên sờ mặt, nong nóng. Cậu lắp bắp: “Tôi cũng thích mặc đồ của cậu.”
“Đồ của cậu rộng, mặc thích.” Phương Ninh Trí thành thật trả lời.
Biên Việt nhìn xuống, vẻ mặt lại lạnh nhạt hẳn. Hắn đi lướt qua Phương Ninh Trí lên phía trước.
Phương Ninh Trí im lặng đi theo sau. Biên Việt bước vài bước rồi dừng lại, nhìn Phương Ninh Trí còn cách mấy bước phía sau, nói giọng hơi mất kiên nhẫn: “Đừng có cách tôi xa quá.” Nói xong hắn bước đến trước mặt Phương Ninh Trí, nắm lấy cổ tay cậu.
Trời đã tối hẳn. Ánh trăng vụn rơi lả tả trên mặt đất. Bóng hai người bị kéo dài, tách ra rồi lại nhập lại. Phương Ninh Trí như một con diều bị đang dần bị cuộn dây Biên Việt buộc chặt.
Bọn họ trở lại phòng học. Cửa đã bị khóa rồi. Biên Việt mở cửa sổ, nhảy vào trong mở cửa.
Phương Ninh Trí đứng ngây ra. Biên Việt phải gọi vào cậu mới như tỉnh lại, bước đi.
“Mình làm thế này không ổn lắm nhỉ.”
“Cậu sợ cái gì? Tôi rủ cậu trốn học, tôi nhảy cửa sổ, tôi dụ dỗ cậu cởi quần áo cơ mà.” Cuối câu giọng Biên Việt còn có ý cười đùa, ngón tay chọc chọc vai Phương Ninh Trí, gãi hai cái đầy mờ ám.
“Biên Việt… đừng có trêu tôi.”
Phương Ninh Trí co người lại, nghe thấy giọng Biên Việt đầy bỡn cợt, trái tim vốn đã bất ổn từ lúc như nhìn thấy hắn giờ lại còn đập nhanh hơn.
Cậu hoang mang quay người đi về phía bàn mình, Biên Việt rề rề theo sau.
Phương Ninh Trí cảm giác được người phía sau. Cậu không quen đi phía trước Biên Việt lắm nhưng vẫn cố mà thẳng lưng. Đột nhiên đầu cậu bị chạm phải, đuôi ngựa bị tháo ra khiến mái tóc xõa tung.
“Buộc tóc thấp đau đầu.” Biên Việt đeo dây buộc tóc của Phương Ninh Trí lên cổ tay: “Để tôi giữ cho.”
Phương Ninh Trí ngẩn người, tim đập nhanh gấp ba lần, đáp lại bằng giọng nhỏ như tiếng mèo con kêu: “Ừ.”
Chỉ một buổi chiều không đi học mà trên bàn chồng hẳn hai tập đề thi. Phương Ninh Trí sắp xếp lại số đề thi đó mà thở dài. Cậu sợ đề thi bị nhăn nên vuốt thật phẳng mới cất vào kẹp tài liệu rồi lại cẩn thận bỏ vào cặp.
Xong xuôi mới ngẩng đầu lên, cậu thấy Biên Việt cầm xấp đề thi nhét vào ngăn bàn bừa bộn, có mấy tờ không vào hết còn bị hắn lấy chân đạp.
Thấy vậy Phương Ninh Trí mới sửng sốt hỏi: “Cậu không làm à?”
“Tôi không thi đại học thì làm làm gì?”
Phương Ninh Trí mím môi định nói gì đó. Biên Việt xử lý xong đống đề thi của mình thì thu chân lại, cắm một tay vào túi quần, tay kia khoác lên vai Phương Ninh Trí kéo lại, nói vào tai cậu: “Đừng ngạc nhiên thế, đây là thế giới của học sinh kém, không làm bài mới chỉ là cửa vào thôi.”
“Cửa?” Phương Ninh Trí ngẩng đầu, vẻ mặt nghi ngờ: “Còn gì nửa?”
Biên Việt ôm vai cậu đi ra ngoài mà cậu cũng chẳng để ý. Biên Việt nói: “Đánh nhau, trốn học, đi chơi thâu đêm, yêu đương rồi làm con gái nhà người ta to bụng…” Nói xong hắn nhìn Phương Ninh Trí mờ ám.
Phương Ninh Trí cũng hơi sờ sợ, ngây ngô hỏi: “Cậu cũng thế à?”
Biên Việt nhìn vẻ mặt của cậu thì bật cười: “Tôi mới chỉ ở cấp nhập môn thôi, bình thường chỉ ngủ trong giờ, chép bài bạn.”
Phương Ninh Trí cũng cười, thần kinh căng thẳng bình tĩnh lại, hơi ngả vào người Biên Việt.
Phương Ninh Trí muốn đi xe buýt bên ngoài trường về nhà, Biên Việt đứng chờ cùng cậu ở trạm xe.
Người đứng kẻ ngồi. Biên Việt ngả ra sau, duỗi dài chân, nói với Phương Ninh Trí đang đứng bên cạnh, giọng biếng nhác: “Cậu không ngồi à?”
Phương Ninh Trí quay đầu lại liếc hắn một cái, do dự vài giây rồi ngồi lên ghế dài. Vừa ngồi thì bị chọc một cái, Biên Việt kéo áo cậu về phía mình như xách con gà con: “Đã bảo đừng có cách tôi xa mà.”
“Cũng có xa đâu…” Phương Ninh Trí nói thầm, nhưng vẫn ngoan ngoãn xích lại.
Hai người sóng vai ngồi. Ánh sáng từ đèn xe lưu thông trên đường xẹt qua trên mặt. Ánh sáng chói mắt khiến Phương Ninh Trí hơi nheo mắt lại. Đột nhiên, có một bàn tay che lại trước mặt cậu khiến cậu hơi ngẩn người, nhìn chằm chằm về phía Biên Việt. Biên Việt nghiêng đầu nháy mắt một cái.
Phương Ninh Trí thấy trong lòng tê dại, cảm giác không nói nên lời, tựa như uống soda quýt, uống một ngụm vào trong bụng cũng tê tê như vậy, trong họng như có gì đó muốn tràn ra.
Xe buýt nhanh chóng đến nơi. Phương Ninh Trí xách cặp đứng dậy, Biên Việt cũng đứng, đi theo Phương Ninh Trí đến cửa xe rồi lại không lên.
Phương Ninh Trí quay đầu lại nhìn, thấy Biên Việt vẫy tay với mình, cậu hỏi: “Cậu không lên xe à?”
Biên Việt mỉm cười: “Tôi không đi xe buýt.”
Phương Ninh Trí gật đầu: “Tôi đi đây.” Cậu đi về phía giữa xe, tìm một chỗ cạnh cửa sổ, bóng dáng Biên Việt khuất dần phía bên ngoài vẫn cứ dõi theo mãi đến khi không thấy gì nữa mới tìm chỗ ngồi.
Phương Ninh Trí về đến nhà bố mẹ cậu còn chưa về tới. Cậu nhanh chóng về phòng đặt cặp lên trên giường, đứng yên một chốc mới cởi áo đồng phục giấu trong tủ rồi mới đi phòng tắm.
Phương Ninh Trí tắm xong, đi ra ngoài vừa lúc mẹ cậu trở về. Thấy con mặc áo ngủ đi ra, mẹ hỏi: “Hôm nay sao tắm sớm thế?”
Phương Ninh Trí vừa lau tóc vừa trả lời: “Hơi khó chịu nên con đi tắm.”
“Sao thế? Cảm à?”
“Vâng, chắc thế ạ.”
“Để mẹ đi pha trà gừng cho uống.”
Phương Ninh Trí đi đến bàn ăn, cầm miếng táo lên cắn, vừa nhai vừa đáp: “Cảm ơn mẹ.”
Hôm sau đi học Phương Ninh Trí dậy rất sớm, nhân lúc mẹ còn chưa dậy lén ra ban công thu áo sơ mi đêm qua giặt tay xuống. Đang hè nên quần áo phơi một đêm là khô. Lúc giặt cậu còn đổ thêm bao nhiêu nước xả thơm, ngửi ngửi không có mùi ẩm ướt Phương Ninh Trí mới thở phào thu vào, gấp gọn rồi bỏ vào một cái túi nhỏ.
Hôm nay đi học sớm, lớp học chỉ có một mình cậu. Phương Ninh Trí đi thẳng vào bàn của Phương Ninh Trí, cúi người nhìn ngăn bàn lộn xộn nào sách nào đề thi của Biên Việt mà trầm ngâm rồi nhét túi vào.
Hội Biên Việt vẫn thường tụ tập vào lớp. Phương Ninh Trí ngồi trên ghế cúi đầu ôn bài thì thấy có tiếng ồn ào, ngẩng đầu lên mới thấy Biên Việt bị mấy cậu con trai vây ở giữa đi vào.
Cậu nghe thấy có người lớn giọng hỏi: “Tối qua không đi xe đạp về hả Biên Việt?”