Mưa Nhỏ Của Tiểu Bảo

Chương 18: Phát sốt



Thời Vũ cứ vậy mà mơ mơ màng màng đồng ý với Thẩm Triều Dữ mỗi tối sẽ xuống lầu học bổ túc.

Cách giờ ăn vẫn còn sớm, dưới sự cổ vũ của anh, cô cầm bút bắt đầu giải đề, đề này đối với cô không quá khó, theo lời của Thẩm Triều Dữ, đó chỉ là một bài khởi động.

Sau khi kết thúc, cũng đến giờ dùng bữa tối.

Lương Vận mặc váy ngủ ngồi trước bàn ăn gắp đồ ăn cho cô: “Mưa nhỏ, mau nếm thử tay nghề của chú Thẩm.”

Thời Vũ thấp giọng nói cảm ơn, sau đó   bình luận: “Ăn ngon lắm ạ.”

Thẩm Tàng đang lột tôm cho Lương Vận, nghe vậy cũng nhiễm ý cười: “Vậy thì phải dùng nhiều vào nhé.”

Thời Vũ nhìn ông nhúng thịt tôm đã bóc vỏ vào nước sốt rồi đặt vào trong chén Lương Vận, Lương Vận nhìn ông  ngọt ngào cười: “Cảm ơn chồng.”

Không khí giữa hai người rất tình cảm.

Thời Vũ hơi sững sờ, cô nhớ rằng cha mẹ cô cũng là như thế này, hết lòng yêu thương nhau và rất yêu gia đình.

Đột nhiên, có một bàn tay đặt một đĩa thịt tôm trước mặt cô, cô đi theo bàn tay đó nhìn sang, chỉ nghe Thẩm Triều Dữ nói: “Ăn đi.”

Có lẽ anh đã hiểu sai ý rồi đi.

Cô đỏ mặt không dám nhìn Thẩm Tàng và Lương Vận, vội vàng nhỏ giọng nói lời cảm ơn, giả làm đà điểu cúi đầu tiếp tục ăn đồ ăn trong chén.

Thẩm Triều Dữ lau ngón tay, qua khóe mắt anh nhìn cô thêm vài lần, lúc ngước mắt lên, anh bắt gặp ánh mắt thăm dò của Lương Vận.

Anh mím môi bình tĩnh dời tầm mắt. Nhìn cái gì, không phải năm đó chính bố cũng lột tôm cho mẹ như vậy sao.

Lương Vận quay đầu lại nhìn chồng mình, người đang vừa ăn vừa đọc tin tức mới nhất.

Được rồi,  cha con hai người đúng là như tạc cùng một khuôn.

Tình tiết nhỏ này trôi qua rất nhanh, Thẩm Tàng và Lương Vận đều là những bậc phụ huynh rất tốt, họ hỏi Thời Vũ rằng cô muốn học đại học ở đâu, và họ kiên nhẫn đưa ra đủ mọi lời khuyên.

Thời Vũ ăn bữa cơm này thu hoạch được rất nhiều, học bổ túc với Thẩm Triều Dữ, cùng bố mẹ Thẩm Triều Dữ nói về tương lai sắp tới.

Khi cô trở về căn gác nhỏ của mình, ngồi ở trên bàn nhìn thấy ảnh gia đình mình, cô đột nhiên nhớ tới bộ dáng Thẩm Tàng lột tôm cho Lương Vận, không nhịn được cô nói thầm một câu: “Bố ơi, đêm nay bố cũng lột tôm cho mẹ sao?”

Cuộc sống của Thời Vũ sau đó cũng bắt đầu phong phú lên,sáng 9 giờ làm, tối 8 giờ xuống lầu học bổ túc.

Không thể không nói, Thẩm Triều Dữ là một giáo viên nhỏ rất tốt, lúc đầu cô vẫn còn hơi dè dặt không dám hỏi, nhưng anh lại luôn là cái người chọn đúng thời điểm giúp cô giải thích một số điều cô không hiểu.

Thời Vũ học rất nghiêm túc, Thẩm Triều Dữ cũng đưa cho cô mấy bộ bài thi có tính thử thách cao, vừa nâng cao kiến thức vừa làm thêm bài tập ở nhà.

Sau khi kết thúc buổi học bổ túc hôm nay, Thời Vũ lên lầu vừa lúc nhận được video Tô Vụ gọi đến.

“Hi Thời Vũ.” Tô Vụ mặc áo thun trắng  nằm trên ghế nằm: " Cậu nhìn thấy được chứ, đây là bể bơi của khách sạn! Thật hy vọng cậu cũng có thể tới đây!”

“Nhưng tớ không biết bơi.” Thời Vũ nhìn màn ảnh cười cười, Tô Vụ ở đầu dây bên kia tiếp tục nói: “Có tớ, tớ sẽ dạy cậu. Mẹ tớ là một người cuồng công việc, sau khi chơi với tớ một ngày thì lại tiếp tục bận rộn.Tớ ở đây một mình rất buồn chán."

Tô Vụ uống nước,  vừa nói xong không bao lâu, đầu video bên kia cũng truyền đến một giọng nói quen thuộc khác.

“Đại tiểu thư, người nói như vậy không sợ tôi tổn thương sao, chẳng lẽ tôi không phải người à?” Chu Yến Tư lộ nữa mặt trong video, nhìn  Thời Vũ nói: “Hello em gái Thời, công việc ổn chứ?”

Tô Vụ tức giận đập vào vai cậu ta: "Tránh xa tớ một chút, tớ vẫn còn chưa nguôi giận đâu.”

Chu Yến Tư lại tiếp tục điên cuồng xin lỗi, Thời Vũ không nhịn được cười cười, cô nói: “Nếu buồn quá thì trở về đi?”

Tô Vụ ừ một tiếng: “Sẽ nhanh thôi, trước sinh nhật Thẩm Triều Dữ tớ sẽ trở về.”

Sinh nhật Thẩm Triều Dữ?

Thời Vũ chớp chớp mắt, Chu Yến Tư nhanh chóng giải thích: “Thứ tư tuần sau Thẩm Triều Dữ sẽ mười tám.”

Thứ tư tuần sau……

Thời Vũ âm thầm tính ngày, ngày 10 tháng 8.

Sau đó cô nghe Tô Vụ nói: “Cuối tuần này tớ sẽ bay về, đã đặt xong vé máy bay từ hôm qua cả rồi.”

Thời Vũ ừ một tiếng: “Vậy cuối tuần tớ xin nghỉ một ngày đến đón cậu"

“Không cần.” Tô Vụ nói: “Tớ còn phải qua thăm ông ngoại, chờ đến khi xong việc bên này tớ sẽ qua tìm cậu chơi.”

“Được rồi.” Thời Vũ cong cong mắt.

Ba người nói chuyện một lúc, Tô Vụ mới tắt video trò chuyện.

Thời Vũ tra cứu ngày tháng, bây giờ là ngày 2 tháng 8, cách ngày 10 chỉ còn vài ngày.

Cô đánh dấu số mười bằng một ngôi sao, nhấp một ngụm nước trái cây và bắt đầu suy nghĩ lan man.

Ngày Thẩm Triều Dữ tròn mười tám, cô nên tặng cho anh món quà gì đây?

*

Mùa hè năm nay cực nóng, Dung Thành như là một cái bếp lò, thật vất vả mới có tiếng sấm, kết quả lại không có gì xảy ra.

Khi cô giao thức uống quay về tiệm trà sữa, toàn thân cô giống như được tắm bằng mồ hôi, điều hòa trong tiệm gần như khiến cô cảm thấy như mình được sống trở lại một lần nữa.

Cửa hàng trưởng đưa khăn giấy qua cho cô, lại thay cô lau mồ hôi trên trán: “Lần sau hãy dùng xe đạp điện giao hàng, như vậy sẽ đỡ mệt hơn.”

Thời Vũ có chút ngượng ngùng nói: "Nhưng em chỉ biết đi xe đạp"

Hơn nữa đơn hôm nay cũng không xa, chỉ là không nghĩ tới trời lại nóng như vậy. Cửa hàng trưởng nhìn cô nói: “Em mau ra phía sau rửa mặt đi, thu dọn một chút, cũng sắp đến giờ tan làm rồi.”

Thời Vũ dạ một tiếng, ngoan ngoãn đi ra phía sau rửa mặt, không nghĩ tới vừa hấc nước lên thì nghe thấy tiếng sấm ầm vang, ngay sau đó những hạt mưa bùm bùm đập lên cửa sổ.

Bên ngoài có người hô to một câu: “Mưa lớn rồi.”

Thời Vũ lấy khăn giấy lau mặt, sau đó vội vàng đi lên phía trước.

Bảng hiệu của tiệm trà sữa vẫn còn đặt ở ngoài, cửa hàng trưởng cầm ô vội vàng chạy ra, Thời Vũ thấy thế cũng vội vàng lấy ô ra giúp đỡ. Nhưng bây giờ mưa to gió lớn, Thời Vũ vừa giúp nâng tấm bảng hiệu lên, ô trong tay đã bị gió thổi bay, hạt mưa to như hạt đậu rơi thẳng xuống người cô.

Thời Vũ bỏ cuộc, cô thu ô, cầm lấy bảng hiệu chạy thẳng vào trong tiệm, khi vào đến bên trong, điều hoà bất ngờ thổi tới làm cô liên tục nổi da gà.

Cả người cô ướt dầm dề, cửa hàng trưởng ai u một tiếng, vội vàng đi vào lấy một chiếc khăn lông mới giúp cô xoa xoa.

Thời Vũ nhỏ giọng nói cảm ơn, cầm lấy khăn lông tự mình xoa đầu, cửa hàng trưởng nhìn bộ dạng đáng thương của cô liền nói: “Đợi lát nữa hết mưa em chạy nhanh về tắm nước nóng đi, đừng bị cảm.”

Thời Vũ hít mũi: “Vâng.”

Hai người nói xong không bao lâu, bên ngoài liền tạnh mưa.

Cửa hàng trưởng buồn bực nói: “Xem ra là mưa nhân tạo.”

Tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

Cửa hàng trưởng nhìn cô: “Em mau về nhà tắm rửa, uống chút trà gừng cho ấm người đi.”

Nói xong, cửa hàng trưởng nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm một câu: “Vì bảng chuyên cần của em được đánh giá rất tốt nên hôm nay em được phép về sớm.”

Thời Vũ liếc nhìn thời gian, còn nửa tiếng nữa mới tan làm, nhưng cô không từ chối, dù sao toàn thân bị ướt sũng thật sự rất khó chịu.

Cô nhanh chóng bàn giao lại công việc rồi rời khỏi.

Trời vừa mới mưa xong, trên đường vẫn còn đọng nước, từ đầu đến chân cô đều ướt sũng, may mà nhà của Thẩm Triều Dữ không xa, cô đi rất nhanh, ước chừng mười phút đã về đến nhà.

Cô tắm nước nóng, thay quần áo sạch và đun một ít nước nóng lên để uống.

Làm xong hết mọi chuyện, cô cắm máy sấy đem tóc thổi khô, nhìn thời gian mới chỉ 6 giờ hơn.

Ngày thường vào giờ này cô vẫn còn đang trên đường đi làm về, cô sờ sờ mái tóc khô của mình, hiện tại cô không đói bụng, nghĩ lát nữa còn phải xuống lầu học bổ túc, cô định sẽ đi ngủ một lúc.

Hai ngày nay sau khi học bổ túc trở về, cô còn chăm chỉ làm thêm đề nên ngày nào cũng ngủ không đủ giấc.

Cô ngáp một cái leo lên giường, lúc này mưa đã tạnh, nắng lại ló dạng, nhiệt độ cũng dần dần tăng lên.

Thời Vũ bật quạt, điều chỉnh đồng hồ báo thức, sau đó vùi mình vào chiếc chăn bông mỏng, một lúc sau mới mê man chìm vào giấc ngủ.

Sau đó, cô bị đánh thức bởi cảm giác khó chịu, cảm thấy mí mắt nặng trĩu lạ thường, cả người như bị thứ gì đó trói buộc, không ngừng chìm xuống.

“Thời Vũ? Thời Vũ?”

Thời Vũ nghe thấy có người kêu tên của mình, rất quen thuộc. Cố gắng mở mắt ra, cô nhìn thấy Thẩm Triều Dữ.

“Thẩm…… Triều Dữ?” Cô gọi tên anh một tiếng, tư duy phảng phất bay đi ngàn dặm.

Thời Vũ cảm thấy trên trán có thứ gì đó lành lạnh, cảm giác lạnh lẽo khiến cô tỉnh táo lại rất nhiều, cô chớp mắt và phát hiện trước mặt mình thực sự là Thẩm Triều Dữ.

Cô mơ màng hỏi: “Sao cậu lại ở đây?"

“Cậu phát sốt.” Thẩm Triều Dữ cầm cây đo nhiệt độ kiểm tra lại lần nữa, nhiệt độ cơ thể là ba mươi bảy độ, nhiệt độ vẫn chưa giảm xuống chút nào.

Anh nói: “Vẫn chịu được chứ, tớ đưa cậu đến bệnh viện.”

Thảo nào toàn thân cô yếu ớt, hóa ra là bị sốt.

Thời Vũ cảm thấy đầu óc quay cuồng, phản ứng một lúc mới chậm rãi ngồi dậy, đi tới tủ quần áo lấy một đôi tất, cảm thấy cả người không sức lực, cô ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc rồi xỏ tất vào.

Không lâu sau, Thẩm Triều Dữ mang theo giày vải đi tới, Thời Vũ ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng nhìn cô sau đó khẽ thở dài một tiếng, ngồi xổm xuống rất tự nhiên mà giúp cô đi giày.

Thời Vũ co chân lại, lại bị anh nắm lấy mắt cá chân,anh nói: "Bị sốt cũng không phát hiện, nếu tớ không phát hiện ra có gì đó không thích hợp, phỏng chừng đêm nay một mình cậu bị thêu đến ngốc luôn rồi."

Anh nhanh chóng giúp Thời Vũ thắt dây giày, sau đó ngửa đầu hỏi: “Có thể đi được không?”

Thời Vũ chậm nửa nhịp: “Vẫn ổn.”

Thẩm Triều Dữ nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô không nhịn được cười, anh đứng dậy xoay người ngồi xổm xuống trước mặt cô: "Thời Vũ, lên đi."

Thời Vũ trợn to hai mắt, giọng điệu cũng nhanh hơn: “Không cần đâu, tớ tự đi được.”

Thẩm Triều Dữ nói: “Cậu quá chậm, nếu đi như thế này có thể cả đêm chúng ta cũng chưa ra khỏi cổng tiểu khu.”

Anh quay đầu lại nói: "Yên tâm, tớ sẽ không để cho cậu ngã xuống."

Thời Vũ rối rắm một hồi, dưới sự thúc giục của Thẩm Triều Dữ, cô ngượng ngùng bò đi lên.

Thẩm Triều Dữ dễ dàng cõng cô trên lưng, anh không quên bỏ chìa khóa và điện thoại di động của cô vào túi, bước từng bước vững vàng đi về phía cửa.

Đèn trên gác mái đã tắt, Thẩm Triều Dữ nhìn cầu thang không quá sáng,anh giương giọng nói: “Thời Vũ, ôm chặt tớ.”

Thời Vũ ở trên lưng nghe vậy im lặng siết chặt hai tay quanh cổ anh.

Thẩm Triều Dữ cõng cô trên lưng từng bước một đi xuống lầu.

Không biết có phải là bởi vì phát sốt hay không, lúc đầu Thời Vũ còn có thể giữ khoảng cách Thẩm Triều Dữ một chút, nhưng dần dần, đầu của cô càng ngày càng nặng...

Thẩm Triều Dữ dừng bước chân, anh hơi hơi nghiêng đầu, làn da ở cổ chạm vào gò má mềm mại của cô, hơi thở ấm áp phả vào xương quai xanh của anh có chút ngứa ngáy.

Anh sốc cô lên, thấp giọng nói: “Thời Vũ, nếu khó chịu quá thì ngủ một lát đi.”

“…… Ừm” Không ngờ cô gái phía sau lưng lại hàm hồ nói một câu: “Không, không khó chịu.”

Giọng nói có vẻ yếu hơn bình thường rất nhiều, còn nói không khó chịu.

Thẩm Triều Dữ cõng cô đi về phía cổng tiểu khu, cằm Thời Vũ theo bản năng cọ cọ, sau lại nhận thấy mình quá phận,  cô mở bừng mắt, cũng may cái người đang cõng cô không phát hiện.

Ánh mắt cô rơi vào tai anh, trái tim tựa hồ không cách nào khống chế được.

“Thẩm Triều Dữ.”

“Ừ gì thế?” Anh hơi hơi nghiêng đầu, tưởng cô khó chịu, anh nhanh chóng tăng tốc.

Giây tiếp theo, Thời Vũ ở trên lưng anh nhẹ giọng thì thầm: "Cậu thật tốt."

Tốt nhất cũng là người thích nhất mà cô từng gặp.