Hắn xách vali gõ cửa, cả người ướt đẫm nước bước vào trong, giọt mưa rơi xuống theo từng bước chân hắn, tiếng nói dịu hiền của Lâm Nhã truyền vào tai, sắc mặt hắn ôn hòa hơn một chút.
Tất cả điểm tốt trong tính cách của Ngu Trì Cảnh đều chỉ dành cho mẹ hắn, Lâm Nhã.
"Không đói, buồn ngủ."
Hắn nói xong lại xách vali lên lầu, tắm rửa rồi ngã xuống giường, ngủ một giấc đến giữa trưa hôm sau, tỉnh dậy xuống lầu ăn cơm, Lâm Nhã nói đã làm xong thủ tục chuyển trường cho hắn.
Hắn gật gật đầu, không nói gì.
Môi trường mới rất tốt, không phải nói đến môi trường, mà là sẽ không phải nghe tiếng xe cứu thương rất nhiều lần trong một tuần, sẽ không còn lúc nào cũng thấy vết máu trên cầu thang, cũng sẽ không nghe thấy tiếng kêu cứu yếu ớt và tiếng xin tha nghẹn ngào.
Ngu Trì Cảnh cảm thấy cũng không tệ lắm, nhưng đồng thời, hắn cũng thấy không thể hòa nhập vào cuộc sống mới này.
Rất bình thường. Bởi vì hắn đã chìm sâu vào hoàn cảnh mà hắn chán ghét. Vết sẹo dưới mi mắt hắn, khuyên tai của hắn, vết sẹo do bị dí thuốc là ở ngón tay trỏ, chai rượu trên bàn, tất cả đều chứng minh hắn đã sớm thuộc về hoàn cảnh kia.
Hắn không thuộc về nơi này, nhưng hắn cũng không muốn quay về.
Ngu Trung không ngừng gọi điện đến làm phiền, hắn đổi số mấy lần đều không tránh được, cuối cùng hắn nghe máy trong đêm khuya.
"Quyền nuôi nấng thuộc về mẹ tôi, không phải ông, tôi có thể không nhận ông, việc này ông không hiểu à?"
Ngu Trì Cảnh nghe tiếng hét chửi trong điện thoại, không có biểu tình gì.
"Vì sao? Mỗi tháng ông đưa bao nhiêu đàn bà về nhà, ông đưa tôi đến cái trường gì, có cần tôi kể hết mấy việc đó cho ông nghe không?"
"Nếu ông dám đến tìm mẹ tôi, tôi sẽ giết ả đàn bà của ông."
Ngu Trì Cảnh búng điếu thuốc trên tay.
"Tôi không sợ, tôi không muốn sống, Ngu Trung, người muốn sống là ông."
"Nhưng tôi chúc ông được chết sớm."
Ngu Trì Cảnh cúp máy, điếu thuốc bị hắn dập tắt trong bồn hoa trêm ban công của Lâm Nhã.
——
"Tiểu Cảnh, đến trường mới được một tháng rồi, con đã quen được bạn nào chưa?"
Lâm Nhã gắp một miếng thịt vào bát Ngu Trì Cảnh, Ngu Trì Cảnh bình thản ăn nó, sau đó đáp lại: "Không."
"Một bạn cũng không có à?"
"Ừm."
Ngu Trì Cảnh không thích giao tiếp, cũng chỉ nói qua loa vài câu với bạn cùng lớp Hứa Tịch khi cùng chơi bóng rổ, những người còn lại đến tên hắn cũng chẳng biết, trông thế nào, hắn cũng không biết nốt.
Trong đầu bỗng hiện lên một gương mặt xinh đẹp, Ngu Trì Cảnh sửng sốt một lúc.
Hình như là có. Chỉ là không biết tên.
Da rất trắng, đôi mắt giống hồ ly, đuôi mắt cong cong có một nốt lệ chí. Nhưng cũng giống như hạt ngọc trai trong hồ, bởi vì đôi mắt ấy lúc nào cũng có vẻ đẫm nước.
Giống như trời mưa.
Chẳng lẽ là khóc nhiều? Ngu Trì Cảnh nghĩ.
Cuối cùng hắn nhớ tới miệng của hồ ly, đôi môi mềm, khóe môi hơi cong cong, độ cong này giống như được người ta điêu khắc tỉ mỉ, rất hiếm thấy.
Ừm, cả khuôn mặt đều xinh đẹp đến mức hiếm thấy.
Ngu Trì Cảnh không muốn thừa nhận mình là người quan trọng vẻ bề ngoài, mười mấy năm này hắn gặp không ít người xinh đẹp, nhưng hắn chưa bao giờ thấy hứng thú, cũng chưa từng nhớ ai.
Ngu Trì Cảnh yên lặng nhớ kỹ việc kỳ lạ đầu tiên.
Ngày hôm sau, hắn biết tên của hồ ly – Thời Hoài.
Tên cũng hơi kỳ lạ.
Ngu Trì Cảnh ngồi trong góc phòng học, hơi nghiêng ghế dựa, nhìn Thời Hoài đang kiễng chân lau bảng, một bên bảng dán lịch trực nhật, rõ ràng có vài cái tên, tên Thời Hoài viết trên cùng, còn bị người ta vẽ vòng tròn bằng phấn đỏ.
Vài cái tên, hắn lại nhìn Thời Hoài quét rác lau sàn lau bảng, một mình làm hết mọi việc, cho nên không còn thời gian ăn sáng.
Ngu Trì Cảnh ngồi thẳng, híp mắt nhìn đồng phục đã bị giặt thành trắng bệch của Thời Hoài, mực phía sau lưng đã bị giặt đi giặt lại chỉ còn mờ mờ.
Nhưng vẫn thấy rõ một chữ.
"Tiện."
Có người chạy vào lớp va phải Thời Hoài, giẻ lau bảng trên tay Thời Hoài rơi xuống làm bẩn vai áo mình.
Người kia không xin lỗi, trong phòng học chỉ có tiếng cười.
Biểu tình của Ngu Trì Cảnh không có gì thay đổi.
Chỉ trong một buổi sáng như vậy, hắn có thể tưởng tượng hoàn chỉnh cuộc sống của Thời Hoài là như thế nào.
Bởi vì những chuyện này hắn đã thấy nhiều khi còn ở trường cũ rồi, thậm chí, những gì xảy ra ở đây mà gặp những gì ở trường cũ của hắn, phải gọi một tiếng sư phụ.
Thiển cận cực kỳ.
Ngu Trì Cảnh đập bàn đứng dậy, động tĩnh không nhỏ, cả lớp lập tức yên lặng quay đầu nhìn hắn, không ai dám nói chuyện.
Trường học mới, bạn học mới, cũng đều coi hắn là ác quỷ, dù sao cũng tại thanh danh của hắn quá vang dội trong trường cũ, tin đồn truyền quá xa, hắn từng đánh ai đến mức nhập việc, hắn từng lôi ai vào hẻm đá đến mức hộc máu, một mình hắn đấu năm người như thế nào, những chuyện này, không có chuyện nào không truyền ra, không truyền xa.
Có học sinh trường nào không biết tên Ngu Trì Cảnh đâu?
Cuộc sống của hắn gần như trong suốt.
Ngu Trì Cảnh không nhịn được cười cười, sau đó thấy sắc mặt người trong lớp trở nên không thoải mái, người trên bục giảng vẫn còn chật vật phủi bụi phấn, không để ý đến biến hóa trong lớp.
Đột nhiên hắn thấy không thú vị, không có ai thú vị.
Ngu Trì Cảnh đá chân bàn, không nói gì cũng không làm gì, ra khỏi phòng học.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có Thời Hoài, bị người ta tóm cổ áo xô xuống đất, tiếp theo, đều là trình tự quen thuộc, cậu cũng không muốn phản kháng nữa.
Bụi phấn che đi nốt ruồi dưới mi mắt.
Nốt ruồi này xuất hiện vì cậu thường xuyên khóc sao?
——
Ngu Trì Cảnh dựa vào cửa WC, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp thuốc lá, cúi đầu, hút một hơi, cổ họng bị khói thuốc kích thích, trong đầu hắn không ngừng hiện lên khuôn mặt một vài người.
Ngu Trì Cảnh từng có bạn.
Đó là đội trưởng đội bóng rổ của hắn, là một nam sinh rất thích cười, cũng là bạn tốt của hắn, tên Tạ Du.
Hắn không nhớ rõ những ký ức về Tạ Du, nhưng hắn nhớ rõ lần cuối cùng gặp mặt Tạ Du, mùa thu, hơi lạnh.
Tạ Du nhìn hắn, không cười, mặt bị thương, giống như bị ai đó đấm.
Cậu ấy nói, Ngu Trì Cảnh, rốt cuộc mày có cảm tình không?
Lúc ấy Ngu Trì Cảnh trả lời thế nào? Hắn đã quên rồi, có lẽ không trả lời. Hắn không trả lời được.
Hắn không biết cảm tình là cái gì. Là cha mẹ hắn yêu nhau 5 năm ồn ào huyên náo cuối cùng vẫn không nghe lời cha mẹ mà kết hôn? Là Lâm Nhã ngồi một mình trên sofa trong phòng khách đợi một kẻ không thèm về nhà? Là Ngu Trung đưa người phụ nữ xinh đẹp khác đến trước mặt Lâm Nhã?
Khi còn nhỏ hắn từng thấy cái gì, rồi cái gì đã giết chết cảm tình của hắn.
Cái này, ai có thể trả lời cho hắn?
Không ai có thể trả lời cho hắn, vậy hắn cũng không thể trả lời Tạ Du.
Trong sách có một từ gọi là "đồng cảm", có lẽ chính hắn cũng chưa từng được "đồng cảm", cho nên khi đối mặt với những thương tổn và đau đớn, hắn đều không thể cảm nhận đực.
Nhưng trước giờ hắn đều không muốn mất đi Tạ Du.
Hắn không trả lời Tạ Du, Tạ Du nói, Ngu Trì Cảnh, tim mày đừng như đá thế nữa.
Hắn gật đầu, hắn đồng ý với Tạ Du, coi như bồi thường cho Tạ Du.
Nhưng bây giờ xem ra, hắn vẫn là một kẻ vô cảm như một cục đá.