Tiếng còi vang lên lần nữa, hắn thở phù, khom lưng chống gối tạm nghỉ, có rất nhiều khán giả xuống sân, nhiều con gái vây quanh hắn, hắn ngồi dậy cau mày nhìn đám người mới phát hiện Thời Hoài đang rụt rè đứng đằng sau, hai mắt tròn xoe nhìn chằm chằm hắn.
Hắn vẫy vẫy tay ra hiệu cho mọi người tránh xa. Không một ai nhường đường, hắn nôn nóng nhìn Thời Hoài, đi về phía cậu. Ngu Trì Cảnh không muốn ở lại đây, hắn nắm tay Thời Hoài kéo ra ngoài tránh xa đám người ồn ào này.
Thời Hoài đi sau hắn, tìm trong túi một lúc mới ảo não nói không còn giấy nữa, hắn cười nói không sao.
Ngu Trì Cảnh vừa dứt lời, Thời Hoài lại kéo tay áo lau mồ hôi trên cằm cho hắn.
Hắn sửng sốt.
"Cậu dùng tạm nhé."
Ngu Trì Cảnh chớp chớp mắt nhìn sang chỗ khác, cố gắng không nhìn Thời Hoài, nói, tan học rồi, về nhà.
"Ừa, thứ hai gặp lại."
Thời Hoài cười với hắn.
Ngu Trì Cảnh gật gật đầu: "Thứ hai gặp lại."
Hai người có rất nhiều lần thứ hai gặp lại.
Thời Hoài được Ngu Trì Cảnh bảo vệ, không còn ai bắt nạt cậu nữa, tình trạng của cậu khá lên rất nhiều, không cần Ngu Trì Cảnh phải dỗ uống nước nữa, thậm chí còn dùng được cốc của mình.
Thực ra Ngu Trì Cảnh không vui lắm.
Hắn hi vọng Thời Hoài có thể dùng cốc của hắn.
Chiều thứ tư, thầy thể dục đột nhiên gọi Ngu Trì Cảnh đi xếp đồ trong phòng thiết bị, Thời Hoài cũng đi theo. Cậu đi theo, Ngu Trì Cảnh lại không cho cậu làm việc. Ngu Trì Cảnh phủi sạch mấy cái đệm rồi xếp chồng lên nhau, sau đó bế Thời Hoài ngồi lên như bế trẻ con, còn không cho Thời Hoài bước xuống.
Thời Hoài chỉ có thể đung đưa chân nhìn Ngu Trì Cảnh đi xếp đồ. Trong lúc hắn làm, điện thoại của hắn trên bàn vang lên, Ngu Trì Cảnh đi qua nhìn tên, thầy thể dục gọi.
Hắn quay đầu lại nói với Thời Hoài: "Cậu đợi tôi một lát, lát nữa tôi quay lại."
Thời Hoài gật đầu nói được.
Ngu Trì Cảnh vừa đi, điện thoại lại vang lên, có người gửi tin nhắn cho hắn.
Thời Hoài cẩn thận nhảy xuống đệm, định cầm điện thoại đuổi theo hắn. Nhưng Ngu Trì Cảnh chưa tắt máy, cậu vô tình nhìn thoáng qua, phát hiện người gửi là con gái.
[Ngu Trì Cảnh, bạn có thời gian rảnh không? Mình muốn gặp bạn, mình muốn đưa cho bạn một thứ, cũng có chuyện muốn nói với bạn.]
Thời Hoài ngơ ngác đứng yên, chua xót trong lòng dâng lên từng luồng.
Mục đích của cô gái kia rất rõ ràng, cậu liếc mắt một cái là nhận ra. Cậu biết có rất nhiều người thích Ngu Trì Cảnh, cậu không thể kiểm soát được việc này, nhưng cậu vẫn thấy không vui.
Bởi vì cậu cũng thích Ngu Trì Cảnh.
Thời Hoài run rẩy vươn tay ra, lúc sắp chạm vào màn hình lại rụt về.
Sau đó lại giơ tay lên lần nữa.
Thời Hoài cắn chặt răng, nhanh chóng nhắn một câu: [Xin lỗi, không rảnh.]
Việc này như khiến cậu mất rất nhiều sức lực, cậu vừa ấn gửi đi đã hít một hơi thật sâu, sau đó khiếp đảm chột dạ quay đầu ra sau nhìn nhìn rồi vội vã quay lại, tay run bần bật định xóa lịch sử trò chuyện, kết quả là vì tay quá run, trượt lên trượt xuống mãi vẫn không thành công.
Cậu hơi hoảng, cố bắt mình phải bình tĩnh, sắp thành công rồi, phía sau có người áp sát vào cậu.
Là Ngu Trì Cảnh.
"Cậu đang làm gì?"
Ngu Trì Cảnh áp vào người cậu từ phía sau, tay hắn vòng qua eo cậu chống vào bàn vây lấy cậu khiến cậu tiến không được lùi không xong.
Ngu Trì Cảnh lại cúi người, cằm chạm lên tai cậu nhìn điện thoại, tay cậu vẫn đang chạm lên màn hình, mục xóa đã hiện lên trước mắt nhưng vì cậu hoảng loạn mà trượt ra.
Tay Thời Hoài đang run.
Ngu Trì Cảnh trầm mặc một lúc lâu, mới nói: "Tôi rảnh mà."
Trái tim Thời Hoài đập thình thịch như muốn nhảy ra, cảm giác giật mình hoảng sợ và xấu hổ bao trùm lấy cậu, cậu định lùi ra sau lại bị Ngu Trì Cảnh tóm tay đè xuống bàn.
"Hay là cậu có chuyện gì cần tôi dành thời gian cho cậu?"
Thời Hoài vẫn không nói lời nào.
Ngu Trì Cảnh đợi không được, cười một tiếng, không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi: "Thời Hoài, cậu thích tôi?"
Hắn vừa dứt lời, liền thấy trên bàn rơi xuống mấy giọt nước, tiếp theo là một loạt giọt nước rơi xuống không ngừng. Hắn luống cuống định nói gì đó, lại nghe thấy Thời Hoài nức nở xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi... Tớ không cố ý nhìn trộm điện thoại của cậu, cũng không phải.... Không, tớ... Tớ cố ý nói không rảnh... Xin lỗi... Tớ không muốn cậu đi."
Cậu nói chuyện rất loạn, rất vội, Ngu Trì Cảnh không có chỗ chen lời.
Thời Hoài nhấc bàn tay không bị Ngu Trì Cảnh đè xuống lau nước mắt, quá nhiều, không lau được hết, nước mắt chảy xuống miệng, vừa mặn vừa chua xót, chua xót khiến cậu nói không nổi: "Lần đó... Lần đó cậu đã cứu tớ... Đúng là tớ muốn lợi dụng cậu, xin lỗi cậu, tớ chỉ muốn, muốn có người bảo vệ tớ.... Tớ không muốn bị đau nữa, đau lắm."
Ngu Trì Cảnh muốn mở miệng nói nhưng lại thôi, hắn muốn chờ Thời Hoài nói xong. Hắn không hỏi lúc trước Thời Hoài có cảm tình gì với hắn, có mục đích gì, nhưng Thời Hoài lại nói hết toàn bộ, có lẽ cậu thấy mình đã làm sai, cảm thấy mình là kẻ xấu, là kẻ tội ác tày trời.
"Nhưng, nhưng mà tớ thực sự... thực sự..." – Thời Hoài nghẹn ngào một lúc: "Thực sự thích cậu... Tớ không lợi dụng cậu, tớ vẫn luôn... thích cậu..."
Ngu Trì Cảnh khẽ "Ừ" một tiếng.
"Không phải tớ muốn, muốn cậu cũng thích tớ, tớ biết tớ là nam... Tớ, tớ sai rồi, xin lỗi cậu."
Ngu Trì Cảnh đợi một lúc không thấy cậu nói tiếp, nhẹ giọng hỏi: "Nói xong rồi?"
Thời Hoài thút tha thút thít: "Xong, xong rồi."
Ngu Trì Cảnh thở dài hơi lùi ra sau, tóm lấy vai cậu quay người cậu lại, mặt đối mặt. Hắn cúi đầu thấy gương mặt đỏ hồng vì khóc của Thời Hoài, môi cũng hồng, ánh mắt xinh đẹp như bị ai đó bôi phấn hồng.
Tất cả những lời hắn muốn nói đều nghẹn ứ ở cổ, biến thành một cậu: "Có thể hôn cậu không?"
Hắn không muốn nói nhiều, hắn muốn hôn môi trước, hôn xong rồi nói cũng được.
Thời Hoài ngây ngốc nhìn hắn, hai mắt như hồ nước rộng lớn, cậu nhìn ai, người đó sẽ bị kéo xuống hồ.
"A?"
Cậu mới kêu lên một tiếng như vậy, Ngu Trì Cảnh đã không kiên nhẫn nữa, ngón trỏ hắn nâng cằm cậu lên, cúi đầu hôn xuống.
Thời Hoài trợn tròn mắt, trái tim nhảy lên bình bịch, cậu không biết có phải mình đang nằm mơ hay không, Ngu Trì Cảnh cắn nhẹ môi cậu, cậu lập tức tỉnh táo, không phải mơ.
Ngu Trì Cảnh hôn hơi mạnh, nhưng đầu lưỡi không tiến vào, mặc dù Thời Hoài vì khó thở đã hơi mở miệng ra như đang mời hắn.
Hắn chỉ dừng lại ở đôi môi mềm của Thời Hoài, ngậm nó như ngậm một miếng thạch trái cây, rất thoải mái, khi cắn cũng vậy.
Hắn hơi lui ra sau, nhưng không nỡ rời đi, thế là dán môi lên môi Thời Hoài nói chuyện.
"Cậu không muốn, nhưng tôi muốn."
Hai người vừa hôn môi kịch liệt, giờ lại hơi thở giao hòa, Ngu Trì Cảnh rất giỏi khiến Thời Hoài ngoan ngoãn, mê mang làm theo ý mình.
"Muốn...... Cái gì?"
"Muốn cậu cũng thích tôi."
Hắn cố ý nhấn mạnh từ "cũng", ngay sau đó lại nói: "Đương nhiên, tôi rất thành công."
Hắn cười rộ lên, tiếng cười rất rõ ràng.
"Tôi thích cậu trước khi cậu thích tôi."
Thời Hoài như được ngâm mình trong nước, ướt đẫm, không thở nổi, cho nên không thể nói chuyện được, cậu dần dần lấy lại tinh thần, ngây ngốc chớp mắt.
Ngu Trì Cảnh thở dài ôm eo cậu, ngậm lấy môi cậu lần nữa, ngậm một chút, cắn một chút.
"Tôi ước cậu lợi dụng tôi, như vậy cậu sẽ không thể rời khỏi tôi."
Sau đó hắn gằn từng chữ một, rất mạnh, mang theo vẻ cưỡng ép.