Nhìn cánh cửa bị Ngu Trì Cảnh khóa lại, Thời Hoài liếm liếm khóe miệng theo bản năng, cậu cảm thấy không thể để mọi chuyện cứ như thế được, sau một hồi nghiêm túc tự hỏi, ngay khi cậu vừa mở miệng nói được một chữ đã bị Ngu Trì Cảnh chặn lại.
"Cá... Ưm..."
Ngu Trì Cảnh chỉ nhìn vẻ mặt của cậu cũng đủ biết cậu muốn nói gì, cho nên hắn quyết định hôn cho cậu ngoan ngoãn một chút, nghe lời một chút, rồi để cậu chủ động hôn lại mình.
Nhưng lần này ý chí của Thời Hoài rất kiên định, vừa được buông lỏng ra đã mất sức ghé vào vai hắn thở dốc, nhưng cậu vẫn cố chấp muốn nói cho hết lời.
"Cá con, chúng ta không thể... không thể gặp chuyện gì cũng giải quyết bằng cách này... anh biết không.... Chúng ta có thể đổi cách khác."
Ngu Trì Cảnh nhướn mày.
"Đổi cách khác?'
Thời Hoài ngẩng đầu nhìn hắn, gật đầu thật mạnh.
Tầm mắt hắn chuyển đến cần cổ trắng ngần của Thời Hoài, cười đồng ý: "Được thôi, vậy đổi cách khác."
Khuôn mặt Thời Hoài vừa hiện lên nụ cười thả lỏng, ngay giây sau đã giật mình mất sắc. Ngu Trì Cảnh dùng hổ khẩu nắm lấy cằm cậu ép cậu ngẩng đầu, sau đó hắn cúi đầu hôn lên cổ cậu, mổ nhẹ vài cái rồi mới dùng răng cắn cắn cổ cậu.
Thời Hoài sao chịu nổi kích thích như vậy, hai chân mềm nhũn nhưng lại không thể không gắng sức nhón chân để giảm bớt đau đớn do bị Ngu Trì Cảnh cắn.
"Đau... Cá con, em đau..."
Ngu Trì Cảnh không có phản ứng gì, chỉ nhẹ nhàng xoa xoa eo cậu. Thời Hoài cắn chặt môi, duỗi tay đẩy Ngu Trì Cảnh ra, Ngu Trì Cảnh lại vươn lưỡi liếm láp nơi mềm mại vừa bị hắn cắn đỏ lên như đang trấn an Thời Hoài. Ngu Trì Cảnh cắn không lâu lắm, hắn ngẩng đầu lên, hài lòng nhìn vết cắn của mình, rất mạnh, rất rõ ràng.
Thời Hoài bị buông ra lập tức mềm nhũn bị hắn ôm vào lòng, cậu như đang tức giận, quay mặt đi không nhìn hắn, chỉ để hắn nhìn thấy bên tai và sau cổ của mình.
Vì thế, Ngu Trì Cảnh lại cúi đầu cắn một miếng lần phía sau cổ Thời Hoài. Thời Hoài kêu lên sợ hãi, nhưng không trốn được, lại bị hắn ngậm lấy vàng tai vừa mút vừa cắn.
Thời Hoài bị kích thích liên tục cuối cùng cũng nhận ra một điều, Ngu Trì Cảnh không chỉ muốn hôn môi cậu.
Cậu đang nghĩ vậy, Ngu Trì Cảnh cố ý thò tay vào từ dưới vạt áo sờ mó cậu, xoa nắn sờ véo lúc mạnh lúc nhẹ trên eo cậu.
"Cá con, cá con." – Thời Hoài bị dọa sợ đến mức hai mắt mịt mù hơi nước: "Anh muốn làm gì?"
Ngu Trì Cảnh nhìn dáng vẻ sợ hãi của cậu, tất cả động tác lập tức dừng lại, tay cũng rút ra khỏi áo cậu, chuyển sang đỡ lấy lưng cậu.
Ngu Trì Cảnh cười bất đắc dĩ, cúi đầu hôn cậu một cái.
"Không lừa em, anh chỉ muốn hôn em thôi, nhưng không chỉ là hôn môi."
Giọng Thời Hoài hơi run run: "Vậy... vậy anh còn muốn hôn ở đâu nữa?"
Ngu Trì Cảnh gục đầu vào vai cậu, mặt hắn dán lên cổ cậu, cọ cọ, giọng hơi khàn khàn.
"Đừng hỏi, được không?"
Thời Hoài chưa từng thấy hắn như vậy, chỉ có thể gật đầu nói được, trong lòng lại nảy ra nghi hoặc tò mò.
Rốt cuộc Ngu Trì Cảnh muốn cái gì, Thời Hoài muốn thỏa mãn hắn.
"Em hôn anh đi, bé con."
"... Được."
Thời Hoài đỏ mặt, cố nén ngượng ngùng thò lại gần hôn Ngu Trì Cảnh.
Ngu Trì Cảnh muốn một cái lại muốn cái thứ hai, Thời Hoài nhìn vẻ mặt mỏi mệt của Ngu Trì Cảnh, chỉ có thể cố gắng chiều lòng hắn.
Đến nụ hôn thứ ba, Ngu Trì Cảnh nhân lúc cậu đến gần, hắn há miệng cắn lên môi câu, một tay đè sau gáy cậu hôn mạnh bạo, phá vỡ tiết tấu chậm rãi bình đạm như nước, hắn hung tợn, xâm chiếm tất cả của cậu.
Dấu cắn trên cổ Thời Hoài bị Ngu Trì Cảnh dùng ngón tay xoa nhẹ, Thời Hoài kêu rên vài tiếng, không thắng nổi sự trêu chọc này của hắn, hai tay cậu đỡ lấy vai Ngu Trì Cảnh, nhân khoảnh khắc tách ra ngắn ngủi nói dừng lại.
"Dừng lại sao?"
"Ừm..."
Ngón tay Ngu Trì Cảnh dời từ vết cắn xuống dưới, dừng lại ở hõm xương quai xanh của Thời Hoài.
"Vậy bé con cho anh cắn ở đây một cái."
Thời Hoài không biết vì sao lại đỏ bừng mặt, thân thể cậu cũng nóng lên, mỗi một ánh mắt, mỗi một động tác nhỏ của Ngu Trì Cảnh, mỗi một câu chữ của hắn đều gợi lên quá nhiều cảm xúc "xấu hổ" trong lòng cậu, nhưng dùng từ này cũng không chính xác, thậm chí có vẻ nặng nề.
Cậu chỉ, xuất phát từ bản năng, vô cùng vô cùng muốn chạy trốn, muốn nhắm mắt lại.
Nhưng cậu đã trả lời, xuất phát từ thân thể, từ thâm tâm cậu, lại là không có cách nào từ chối Ngu Trì Cảnh."
Sau khi nhắm mắt, các giác quan khác đột nhiên trở nên rõ ràng hơn.
Phủ trên xương quai xanh chỉ là một lớp da thịt mỏng chỉ cần đụng chạm một chút là để lại dấu vết, bây giờ đang bị một người nhẹ nhàng gặm cắn, hàm răng hãm vào da thịt chắc chắn sẽ để lại dấu vết ái muội, thời gian càng dài, càng loang lổ, xung quanh cũng nổi lên màu hồng tình sắc vô cùng.
Đầu lưỡi ướt át, tiếng mút mát khiến người ta đỏ mặt, eo bị giữ chặt, không thể cử động.
Không trốn thoát.
Thời Hoài gần như muốn khóc, vừa nức nở vừa xin tha.
"Cá con... Đủ rồi... Còn, còn thi đấu."
"Mười lăm phút nữa, chưa đến."
"Cá con..."
Thời Hoài kéo dài âm tiết cuối, đáng thương vô cùng, khiến người ta mềm lòng không chịu nổi.
Ngu Trì Cảnh trầm giọng đáp lời, cuối cùng cắn một cái mới ngẩng đầu lên, liếm láp môi Thời Hoài như chưa đã thèm. Thời Hoài quay mặt đi, hai má hồng, tai hồng, cổ cũng hồng.
Ngu Trì Cảnh cười một tiếng, âm điệu vô cùng vui sướng.
Dấu cắn không thể che được, vừa mạnh vừa thâm, rất dễ gây chú ý, Thời Hoài được đưa ra ngoài cũng không dám ngẩng đầu lên, cậu ngồi xuống ghế rồi cũng chỉ biết cầm áo của Ngu Trì Cảnh che kín người mình.
Ngu Trì Cảnh hài lòng, không còn nhắm vào người kia nữa.
Một trận bóng không còn kịch tính kết thúc, Ngu Trì Cảnh đưa Thời Hoài về cùng Tạ Du.
Tạ Du nói ngày mai bận, không thể đến được, chúc hắn cố lên.
Nói đông nói tây một hồi, Ngu Trì Cảnh đột nhiên nhớ đến gì đó, hắn mở miệng hỏi Tạ Du: "Mày có quen..."
Hắn dừng lại một chút, quay đầu nhìn Thời Hoài, cau mày giơ tay bịt kín hai tai của người nào đó đang thò lại gần nghe lén, cố tình đè thấp giọng.
"Mày có quen Hứa Tịch không?"
Tạ Du cau mày suy nghĩ một hồi, cảm giác có hơi quen thuộc, nhưng nghĩ thế nà cnxg không ra là ai, cuối cùng dứt khoát từ bỏ.
"Không quen. Ai?"
Ngu Trì Cảnh lắc đầu: "Không ai cả, không biết thì thôi, không cần biết."
"Được rồi. Tao đi đây, mày ở trường mới cứ sống cho thoải mái, không cần lo cho tao. Có thời gian mang em bé qua tìm tao chơi."
"Ừ."
Tạ Du cười vẫy vẫy tay với Thời Hoài.
"Tạm biệt em bé nha!"
"Tạm biệt!"
Thời Hoài nhìn Tạ Du đi xa, hưng phấn ôm lấy cánh tay Ngu Trì Cảnh: "Thế nào! Anh vui không! Anh làm hòa với bạn rồi vui lắm đúng không!"
Ngày hôm qua Thời Hoài không hỏi vì muốn chờ đợi một chút. Nhìn trạng thái hai người ở gần nhau, cậu có thể đoán được trước kia quan hệ của họ tốt đến mức nào.
Vừa mới làm hòa đã quay về trạng thái cũ, chắc chắn cả hai đều đã đợi rất lâu rồi.
Thời Hoài cười híp mắt vô cùng vui vẻ.
"Cá con làm giỏi quá!"
Ngu Trì Cảnh nhìn Thời Hoài đang vui muốn nhảy dựng lên, trong lòng bỗng thấy rung động.
Giống như mỗi lần sau khi gặp được Thời Hoài, hắn đều có được cảm xúc mà trước kia chưa từng có.
Ví dụ như cảm động vào giây phút này.
Bởi vì có một người vì thấy hắn vui vẻ mà vui theo, vì muốn hắn vui vẻ nên cổ vũ hắn đối mặt với điều hắn không dám đối mặt, hắn cảm động.
Thời Hoài là người dạy hắn có cảm tình.
Dạy một kẻ lạnh lùng khắc nghiệt âm u như hắn dần có được cảm tình.