Ngu Trì Cảnh hiếm khi kiên nhẫn lặp lại một lần: "Thời Hoài ngủ giường tôi, tôi ngủ cùng với cậu."
"Vì vì vì vì sao chú không ngủ chung với bé hồ ly?"
Ngu Trì Cảnh nhìn anh không nói gì, anh lại lắp bắp nói: "Tôi tôi tôi tôi sợ ngủ cùng cậu sẽ bị lạnh chết."
Trần Chấn Thao và Hứa Hoành đều cười, Thời Hoài cũng mím môi cười khẽ, chỉ có Ngu Trì Cảnh vẫn mặt lạnh như băng.
Ngu Trì Cảnh cứ thế nhìn anh.
Anh bị nhìn nổi cả da gà, đành đồng ý: "Được được được rồi, nhưng chú đừng có đánh anh, được không?"
Ngu Trì Cảnh gật đầu: "Được."
Hắn xoay người, hơi khom lưng hỏi Thời Hoài: "Được không? Cậu ngủ giường tôi, được không?"
Mặt Thời Hoài đỏ lên, hoảng loạn chớp mắt, nói: "Hay, hay là tớ về phòng cũng được, tớ dọn giường một chút là được rồi, không cần phiền..."
Cậu còn chưa nói xong, Ngu Trì Cảnh không cho cậu cơ hội nói hết, hắn kéo chăn đắp cho cậu, còn đè mép chăn rất chặt.
Ngu Trì Cảnh xoa nhẹ trán cậu.
"Ngủ ngon."
Cậu nằm gọn trong chăn, rất ấm, mùi hương nhẹ nhàng thuộc về một mình Ngu Trì Cảnh bao quanh lấy cậu, cả người cậu cũng dần nóng lên.
"Ngủ... Ngủ ngon."
Ngu Trì Cảnh nhìn cậu nhắm mắt lại mới xoay người nằm lên giường Đào Viễn, Đào Viễn nằm thẳng tưng tưng không dám nhúc nhích.
Ngu Trì Cảnh lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Lâm Nhã.
[Mẹ, bao giờ mẹ rảnh xin đổi ký túc xá cho bạn con, Thời Hoài, đổi đến phòng con, 401.]
Lâm Nhã trả lời rất nhanh: [Tiểu Cảnh kết bạn rồi hả?]
[Vâng.]
Ngu Trì Cảnh nghĩ ngợi, vẫn nói thêm một câu: [Không chỉ là bạn.]
[Ồ? Tiểu Cảnh thích bạn à?]
[Ừm.]
[Vậy mẹ đến gặp bạn được không?]
[Ừm.]
[Được rồi, hi vọng bạn con sẽ thích mẹ.]
Lâm Nhã nhắn xong lại gửi thêm icon cười tươi. Bà giống như một đứa trẻ vậy.
Lâm Nhã là một người phụ nữ rất đẹp, rất dịu dàng, cũng rất đáng yêu thuần khiết như một đứa trẻ. Bà có thể đón nhận rất nhiều điều, ví dụ như Ngu Trì Cảnh thích con trai, đồng thời, bà cũng mong mình có thể đón nhận được nó.
Mười mấy năm nay Ngu Trì Cảnh chưa bao giờ hiểu vì sao Ngu Trung ngoại tình, bởi vì tất cả đám phụ nữ của hắn không đẹp bằng Lâm Nhã, không dịu dàng bằng Lâm Nhã, cũng không có bằng cấp, gia thế như Lâm Nhã.
Ngu Trì Cảnh nghĩ, trong thời gian ngắn hắn đã học được cách đối xử nhẹ nhàng với Thời Hoài, dùng tư thế mềm mại nhất tiếp cận Thời Hoài, năng lực này chắc chắn do Lâm Nhã truyền cho hắn.
Nếu vậy, chắc chắn Thời Hoài sẽ rất thích mẹ hắn.
Có lẽ Thời Hoài cũng có thể nhận được tình cảm từ Lâm Nhã.
Ngu Trì Cảnh hắn lại hai chữ trả lời Lâm Nhã.
"Sẽ thích."
——
Lâm Nhã làm việc rất nhanh, ngày hôm sau chủ nhiệm lớp đã nhận được đơn xin đổi phòng ký túc xá, hôm sau lập tức đưa cho Thời Hoài.
Thời Hoài cầm tờ đơn ngơ ngác, Ngu Trì Cảnh nói: "Chiều nay tôi với đám Đào Viễn đến dọn đồ giúp cậu."
"A, tớ... Liệu có làm phiền các cậu không?"
"Không."
Thời Hoài nhỏ giọng nói một câu: "Cảm ơn."
Ngu Trì Cảnh lắc đầu: "Đừng nói vậy nữa."
Thời Hoài ngoan ngoãn đáp lời: "Ừ."
Ngu Trì Cảnh hiển nhiên không nghĩ Lâm Nhã sẽ đến trường hắn, ngay khi hắn đang giúp Thời Hoài chuyển phòng.
Lâm Nhã mặc chiếc váy màu trắng, đi giày đế thấp, mái tóc dài buông xõa, làn da trắng mịn không hề giống người đã 40 tuổi mà giống thiếu nữ 20 hơn.
Bà cười vẫy tay nhẹ nhàng với họ.
"Chào mọi người."
Ngu Trì Cảnh đang xách đồ, Đào Viễn và Trần Chấn Thao nhỏ giọng kêu: "Ai đây ai đây ai đây, đẹp quá quá đẹp."
Ngu Trì Cảnh đi lên trước, hỏi: "Mẹ, sao mẹ lại đến đây?"
Đào Viễn choáng váng: "** má, đây là mẹ chú à?"
Lâm Nhã đến gần Ngu Trì Cảnh, cười rất vui vẻ: "Đến thăm con, nhân tiện đến gặp bạn con."
Trần Chấn Thao giơ tay: "Cháu! Bọn cháu! Đều là bạn của Ngu đại ca!"
Lâm Nhã gật đầu cùng bọn họ, chào hỏi mấy câu, tầm mắt dừng lại ở Thời Hoài đang đứng co rúm đằng sau, cười rạng rõ: "Cháu đẹp thật đấy, cháu là Thời Hoài phải không?"
Thời Hoài sợ hãi gật đầu: "Vâng, vâng ạ."
"Tối hôm qua muộn lắm rồi mà Tiểu Cảnh còn nhờ cô đổi phòng cho cháu."
Ngu Trì Cảnh nhíu mày: "Mẹ."
"Được, được rồi, mẹ không nói nữa." – Lâm Nhã nhìn đồng hồ: "Cô còn có việc, phải đi trước đây."
Đào Viễn: "Cô đúng là đến gặp thật, gặp phát đi luôn."
Lâm Nhã cười cười, lấy mấy cái hộp từ trong túi ra đưa cho Đào Viễn, Trần Chấn Thao, Hứa Hoành, Thời Hoài được nhận cuối cùng, bà còn duỗi tay xoa đầu Thời Hoài.
Mặt Thời Hoài đỏ rần, nhỏ giọng nói cảm ơn.
"Không có gì."
Lâm Nhã đi đến cạnh Ngu Trì Cảnh, vỗ vỗ vai hắn, nói nhỏ: "Đẹp lắm, cố theo đuổi nhé.", rồi cười quay người rời đi.
Mọi người cũng quay về ký túc xá giúp Thời Hoài dọn giường, là chiếc giường đối diện giường Ngu Trì Cảnh, dọn xong lại sửa sang sắp xếp đồ đạc rồi vội vàng mở quà ra nhìn. Của Đào Viễn, Trần Chấn Thao và Hứa Hoành đều là đồng hồ, của Thời Hoài lại là một chiếc vòng tay tơ hồng, trên đó là một khối ngọc nhỏ nhưng rất đẹp, màu xanh nhạt trong suốt, có thể nhận thấy nó rất quý giá.
Hắn thực sự không ngờ Lâm Nhã sẽ tặng cậu thứ này.
Đó là vật gia truyền của nhà họ Lâm, nói chính xác là quà dành tặng cho con dâu tương lai trong nhà.
Là thứ dành cho vợ của Ngu Trì Cảnh.
Thời Hoài cầm vòng tay không dám nhận, cậu hỏi Ngu Trì Cảnh có thể giúp mình trả lại cho Lâm Nhã hay không.
Ngu Trì Cảnh do dự. Hắn nghĩ một lát, nói: "Nhận đi, mẹ tặng cậu, nếu cậu không nhận, mẹ sẽ rất buồn."
Thời Hoài lại run rẩy nhận lấy, định cất nó vào hộp, Ngu Trì Cảnh gọi cậu lại.
"Nếu cậu không đeo, bà ấy cũng sẽ không vui."
".... A, nhưng mà.... Nhưng mà tớ..."
Ngu Trì Cảnh đi đến, lấy chiếc vòng ra, cúi đầu đeo cho Thời Hoài. Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, đầu ngón tay chạm vào bàn tay của Thời Hoài cảm nhận được cậu đang run rẩy.
Thời Hoài rất trắng, dây tơ hồng càng khiến cổ tay cậu thêm trắng, vô tình khiến người nào đó miệng khô lưỡi khô. Cũng trong lúc này, Ngu Trì Cảnh phát hiện trên cổ tay cậu có một nốt ruồi.
Nốt ruồi của Thời Hoài là một loại thuốc mê nguời.
Đuôi mắt, cổ tay, còn cả trên xương quai xanh mà Ngu Trì Cảnh vô tình phát hiện.
Loại thuốc này khiến cả người hắn nóng lên.
Ngu Trì Cảnh khụ một tiếng, giọng hắn hơi khàn.
"Đeo đi, cũng khá đẹp."
Hắn nói xong liền đi qua người cậu vào wc rửa mặt, xong xuôi còn ra nhắc nhở đám Đào Viễn mấy câu.
"Sau này đừng thay quần áo trong phòng, vào phòng tắm mà thay, bớt nói bậy, Thời Hoài không nói bậy, đừng để cậu ấy học thói xấu."
Đào Viễn: "Đại ca này, chưa bao giờ thấy chú nói nhiều như thế đấy."
Ngu Trì Cảnh không để ý đến anh.
Trần Chấn Thao: "Anh Ngu cũng đừng hút thuốc nữa."
Ngu Trì Cảnh gật đầu: "Ừ."
Thời Hoài: "Hút thuốc không tốt cho sức khỏe."
"Biết rồi, sau này tôi sẽ không hút nữa."
Đào Viễn thở dài một hơi: "Aizz —— Cái đồ phân biệt đối xử!"
Buổi tối khi đi ngủ, Thời Hoài có vẻ không ngủ được, Ngu Trì Cảnh nằm đối đầu với cậu, hắn nghiêng người luồn tay qua lan can đặt trên gối của Thời Hoài. Tay của Thời Hoài bị hắn nắm trong lòng bàn tay.
"Thế này có đỡ hơn không?"
"Ừm."
Thời Hoài nhìn chằm chằm tay Ngu Trì Cảnh, trời đã khuya, không có ánh sáng, không thể nhìn rõ, nhưng độ ấm từ tay hắn càng khiến cậu cảm nhận được sự an toàn.
Đột nhiên tay Ngu Trì Cảnh nắm tay Thời Hoài thò lại gần mặt cậu, mu bàn tay hắn cọ cọ lên trán cậu. Ngón đầu ngón tay hắn chạm vào mặt cậu, rất nóng, nóng hệt như lòng bàn tay hắn.