Mưa Nhỏ Trong Trời Xuân

Chương 47



Hôm nay, dì họ và chồng đi chúc tết ở xa, sợ con trai đi đường mệt mỏi nên đã gửi gắm thằng bé cho Lâm Mặc Linh với lí do cô không bận gì cả, mấy người khác người thì bận đi hẹn hò, người cũng đi hội họp hết cả rồi.

Lâm Mặc Linh khóc thầm trong lòng, hóa ra người độc thân vui vẻ lại bị phân biệt đối xử như vậy.

Một ngày nghỉ ngơi giờ biến thành một ngày trông trẻ.

Giờ cô đang phải một mình vật lộn với thằng nhóc nghịch ngợm ở nhà, bố mẹ cô đều có việc đi hết rồi.

"Thôi được rồi, chị đưa em đi chơi. Em muốn đi chơi ở đâu?" Lâm Mặc Linh bất lực hỏi ý kiến thằng bé, dù sao thì ở nhà cô cũng đau đầu với em mình, thà rằng cho thằng bé ra ngoài đi chơi, cô cũng bớt mệt hơn.

"Em muốn đi Hạ Cốc." Hai mắt thằng bé sáng lên, vui vẻ trả lời.

"Ừ được rồi, đợi chị thay quần áo rồi chúng ta đi."

Lâm Mặc Linh miễn cưỡng lên phòng, hôm nay thời tiết khá dễ chịu, không nắng, hơi se se lạnh. Cô mặc một bộ quần áo đơn giải, áo phông dài tay màu xanh dương, quần jeans, đeo một đôi giày thể thao màu trắng trông vừa năng động vừa nữ tính.

"Đi thôi."

Cô khóa hết cổng cửa, sau đó mở cửa xe cho thằng bé ngồi vào, thắt dây an toàn cho nó, xong xuôi tất cả mới ngồi xuống ghế lái lái xe.

"Chị đừng hậm hực nữa, ai bảo chị không có bạn trai cơ!" Thằng bé ngồi cạnh khích đểu.

"Em không cảm thấy may mắn vì chị không có bạn trai, chị mà có rồi hôm nay em chỉ có thể đi xem ông ngoại em ngồi chơi cờ."

Không bị tắc đường nên chưa đầy nửa tiếng đã có thể nhìn thấy khu vui chơi và nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ từ mấy trò chơi mạo hiểm của Hạ Cốc.

Lâm Mặc Linh lái xe vào bãi đậu xe rồi dắt thằng bé đi vào cổng. Nhìn thấy cửa hàng bán kem, thằng bé kéo váy cô lại, nhìn chằm chằm vào đó.

Cô hiểu ý thằng bé, hỏi: "Muốn ăn vị gì?"

"Kem ly cho em loại vani lẫn với chocolate nhé!" Thằng bé vui vẻ trả lời.

"Được rồi, vậy em đứng yên ở đây, chị đi mua, không được đi lung tung đâu đấy!" Lâm Mặc Linh dặn dò.

"Vâng ạ!"

Nhưng khi cô vừa đi mua kem, thằng bé dáo dác nhìn xung quanh, bỗng thấy ai đó, mắt sáng lên chạy về phía đó.

"A, Ngọc!" Cậu bé gọi rõ to.

"Đông? Sao cậu lại ở đây?" Một cô bé xinh xắn ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu.

"Cậu ngốc thế! Tất nhiên là đến đây để chơi rồi, chẳng nhẽ cậu đến đây ngắm phong cảnh à?" Thằng bé nhìn cô bé với ánh mắt coi thường.

"Vậy cậu đi với ai?"

"Chị tớ. Còn cậu?"

"Tớ đi cùng cậu tớ!" Nói xong, cô bé chạy đến bên chân của một người đàn ông.

"Cậu ơi, đây là bạn con." Cô bé ngước lên nhìn người đàn ông giới thiệu.

"Chị cháu đâu? Sao lại để cháu một mình ở đây thế này?" Trình Nhật Khải cúi xuống hỏi cậu bé.

"Chị cháu đang đi mua kem cho cháu rồi."

Thằng bé nhìn về phía quầy kem, thấy Lâm Mặc Linh đang ngó nghía xung quanh tìm cậu.

"A kia rồi." Nói rồi cậu hét to một tiếng: "Chị, em ở đây!"

Lâm Mặc Linh đi mua kem xong quay lại, phát hiện thằng bé vốn dĩ đang đứng ở đấy, đã không còn thấy bóng dáng đâu. Trong nội tâm cô thầm cảm thấy hốt hoảng, vội hỏi mấy người xung quanh, người ta tất nhiên cũng không quá để ý, chỉ nói là hình như đã đi đâu đó rồi.

Cũng đến lúc này, cô mới ý thức được, bản thân mình đã để lại một đứa bé năm tuổi ở nơi công cộng xa lạ này, là một chuyện không đáng tin cậy đến mức nào. Người ở trong khu vui chơi rất phức tạp, một đứa trẻ năm tuổi như vậy, tùy tiện sẽ bị người ta ôm đi.

Ngay lúc cô đang hoang mang thì nghe được giọng nói của thằng bé vang đến, cô nhìn theo hướng nói liền nhìn thấy thằng bé đang ở một chỗ không xa.

Lâm Mặc Linh hốt hoảng lập tức chạy vội đến, ngồi xuống trước mặt thằng bé bất lực nói: "Tiểu tổ tông của tôi ơi, em có thể ngoan ngoãn nghe lời chị một chút được không? Đứng yên một lát em không chịu đựng được hay sao?"

"Em xin lỗi, em gặp được bạn em vui quá nên quên mất." Thằng bé cũng biết mình đã sai, lí nhí trả lời.

"Đông, chị cậu đây à! Xinh quá!" Bé gái chạy đến bên cạnh cảm thán.

"Đúng là chị của tớ, nhưng cậu phải gọi bằng cô, nếu như chị ấy không phải là chị tớ, tớ nên gọi chị ấy là cô rồi." Cậu nhóc hừ một tiếng.

"Cháu chào cô." Cô bé ngoan ngoãn chào hỏi.

Lâm Mặc Linh nhìn cô bé, nở một nụ cười thật tươi: "Ngoan quá. Đừng nghe thằng bé nói, cháu muốn gọi chị hay cô đều được. Cháu là bạn học của thằng bé à?"

Cô bé lễ phép trả lời: "Vâng ạ."

"Chị ư? Chị đã hai tám tuổi rồi, có khi chị còn hơn tuổi bố mẹ cậu ấy mà đòi xưng chị!" Thằng bé bĩu môi khích bác.

"Hai tám gì mà hai tám, chị mới hai bảy tuổi thôi, chưa đến sinh nhật nên chưa tính nhé!" Lâm Mặc Linh trừng mắt nhìn cậu bé.

"Chị Dương hai sáu tuổi đã cưới chồng rồi, còn chị thì sao? Vẫn tranh tiền mừng tuổi của ông bà. Còn chẳng thèm mừng tuổi em nữa chứ!"

Lâm Mặc Linh bất lực chỉ biết bẹo má cậu bé, "Em còn nói vớ vẩn nữa chị tống em về cho ông ngoại em đấy!"

Ninh Đông ngậm ngùi hừ một tiếng.

Cô bé phì cười "Hì hì".

"Người nhà của em đâu, sao lại để em một mình thế này?" Cô nhìn cô bé dịu dàng hỏi.

Cô bé chưa kịp trả lời thì có giọng nói vang lên ở phía trên: "Tôi là cậu của nó."

Lâm Mặc Linh không ngờ lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc, cô ngẩng mặt lên nhìn, Trình Nhật Khải cũng đang mỉm cười nhìn cô.

Từ sau buổi tối hôm nọ, cô chưa từng gặp anh thêm lần nào nữa. Hôm đó anh uống rượu say, chắc không nhớ gì nữa đâu. Cô nhủ thầm trong lòng như thế.

"Chị ơi, đây là cậu của em."

"Không phải chị, phải gọi là cô." Trình Nhật Khải sửa lại lời nói của cô bé.

"Nhưng chị ấy nói gọi chị hay cô đều được mà, chị xinh đẹp, chị nói đúng không?" Khuôn mặt ngây thơ trắng nõn nhìn Lâm Mặc Linh.

"Đúng vậy." Cô cười, gật gật đầu.

"Nếu vậy em định gọi tôi là chú à?" Trình Nhật Khải liếc mắt nhìn cô.

"À, không đâu."

"Đưa kem cho em đi, sắp chảy hết rồi." Thằng bé nhìn cây kem trong tay Lâm Mặc Linh nhắc nhở.

"Đáng lẽ là có phần của em, nhưng vì em không nghe lời chị nên đây là sự trừng phạt." Nói rồi Lâm Mặc Linh đưa một cây kem trong tay cho cô bé: "Cho cháu này."

Cô bé nhận lấy que kem, ngoan ngoãn cảm ơn: "Cháu cảm ơn cô."

"Em sẽ khoe mẹ." Thằng bé bất mãn.

"Tùy em. Chị cũng sẽ nói với mẹ em tội trạng của em." Lâm Mặc Linh nhìn chằm chằm vào mắt cậu bé, tất nhiên là trẻ con làm sao có thể thắng người lớn.

Ninh Đông hậm hực cúi mặt xuống, "Vậy em không đi chơi nữa."

"Tùy em thôi, dù sao chị cũng không ham hố mấy trò trẻ con này. Không chơi nữa thì chúng ta về." Lâm Mặc Linh vừa cười vừa nói.

"Chị cháu không mua cho cháu, vậy chú mua cho, có được không?"

"Được ạ! Chú thật là tốt."

Lâm Mặc Linh đứng lên, gượng gạo mỉm cười nhìn anh: "Trùng hợp thật đấy!"

"Đúng vậy. Tôi đưa cháu đi chơi." Trình Nhật Khải cười, giống như không có việc gì xảy ra giữa bọn họ vậy. Nói rồi anh cúi xuống hỏi thằng bé: "Nào, nói cho chú biết cháu muốn ăn kem vị gì?"

"Kem ly cho cháu loại vani lẫn với chocolate ạ." Yêu cầu vẫn như ban đầu.

"Được." Trình Nhật Khải nói xong lại đứng thẳng lên nhìn Lâm Mặc Linh: "Em trông bọn trẻ nhé, tôi đi mua rồi quay lại."

"Ừm." Cô khẽ gật đầu.

Lâm Mặc Linh nhìn theo bóng dáng anh chạy đi một lúc rồi lại ngồi xổm xuống hỏi cô bé: "Đó là chú cháu à?"

"Không phải, là cậu ạ!" Cô bé vừa ăn kem vừa trả lời.

Lâm Mặc Linh ồ một tiếng lại nói tiếp: "Vậy cô hỏi cháu một câu, cháu cứ thành thật trả lời, không cần e dè gì đâu!"

"Vâng ạ."

"Đi học, thằng nhóc này có làm phiền cháu không?" Cô hỏi.

"Có ạ, có một lần cậu ấy giựt bím tóc của cháu." Cô bé thật thà trả lời.

Lâm Mặc Linh quay sang hỏi em mình: "Cùng là trẻ con mà sao người khác thì ngoan ngãn, em thì lại hư thế?"

"Cùng là người lớn mà sao người ta tốt bụng, hòa nhã mà chị lại đáng ghét vậy hả?" Thằng bé cũng bắt chước giọng điệu của cô.

"Tốt bụng, hòa nhã? Em nói ai?"

Đúng lúc ấy Trình Nhật Khải quay lại, thằng bé chạy đến bên cạnh anh, nói: "Em nói chú này."

Anh cúi người xuống đưa cây kem trong tay cho thằng bé: "Theo yêu cầu của cháu."

"A! Cảm ơn chú."

Lâm Mặc Linh ngoảnh đầu lại nhìn, Trình Nhật Khải đang nói chuyện với thằng bé.

Dường như cô vẫn chưa hoàn toàn cảm nhận được sự thật quan trọng là cô đang ở riêng với anh, hơn nữa còn ở trong công viên giải trí tình yêu này.

Thế giới trước mắt Lâm Mặc Linh khẽ chao động.

Trong nền trời trong xanh, không một chút ánh nắng. Lâm Mặc Linh đang ngồi xổm bên cạnh một cô nhóc xinh đẹp đáng yêu, cả hai đang ngắm nhìn Trình Nhật Khải ở phía trước. Anh đang nói chuyện với một cậu bé tinh ranh, nét cười rạng rỡ phấp phới trong đôi mắt, lung linh dịu dàng.

Lâm Mặc Linh chợt nhớ tới một buổi học nhàm chán nào đó hồi lớp chín, cô vừa mơ màng tỉnh dậy từ trong giấc ngủ, anh cũng giống như thế này nhìn cô, làm tim cô đập rộn ràng không kiểm soát.

Lúc cô còn đang ngây người, Trình Nhật Khải đã tiến lại gần.

"Có chuyện gì liên quan đến tớ à?" Anh cười hỏi Lâm Mặc Linh.

"Chuyện vớ vẩn của thằng bé ấy mà!" Cô bất giác đưa tay sờ mang tai, cúi đầu khẽ nói.

Cũng lúc đó, bé gái đi đến cạnh thằng bé, cảm thán: "Đông, chị cậu thật xinh đẹp!"

"Tất nhiên rồi, trừ những lúc đáng ghét ra." Cậu bé không kiềm chế được hãnh diện.

"Cậu tớ cũng rất đẹp trai."

"Chị tớ còn rất giỏi nữa."

"Cậu tớ cũng rất giỏi."

Hai đứa bé không ai thua ai.

"Bọn trẻ xem ra rất thân đấy! Vậy chúng ta đi chơi cùng nhau, em sẽ không thấy phiền chứ?" Trình Nhật Khải hỏi cô, gương mặt tràn đấy ý cười.

Lâm Mặc Linh âm ừ gật đầu.

Bọn trẻ ăn kem xong, Trình Nhật Khải hai tay đút túi, cười rạng rỡ hỏi: "Các cháu muốn chơi trò nào trước?"

"Chúng ta đi cùng nhau ạ?" Cô bé vui vẻ hỏi.

"Ừm." Trình Nhật Khải trưng ra một nụ cười hồn nhiên, khiến người ta như được tắm mát trong gió xuân phơi phới, làm Lâm Mặc Linh cũng ngây ra nhìn.

Hai đứa trẻ vùi đầu vào tấm bản đồ, bàn bạc với nhau, một lúc sau, ngẩng đầu lên nói: "Bọn cháu muốn chơi "Vòng tròn rừng xanh" ạ."

Vòng tròn rừng xanh? Chính là trò ngồi lên mấy con vật xong quay quay mấy vòng à. Đúng là trò thích hợp với bọn trẻ nhất.

"Được rồi, vậy thì đi đến xếp hàng nào!" Trình Nhật Khải vui vẻ.

Hai người lớn một nam một nữ cùng với hai đứa trẻ đi cùng nhau trong khu vui chơi, nhìn rất giống một nhà bốn người hạnh phúc.

Đều là phụ huynh dắt theo trẻ nhỏ, một người mẹ phía sau hỏi họ: "Con trai con gái của hai người mấy tuổi rồi? Song sinh à?"

Lâm Mặc Linh ngạc nhiên, Trình Nhật Khải đầu tiên là sửng sốt, sau đó nơi đáy mắt đột nhiên nổi lên một chút ý cười.

"Hai người tuổi còn trẻ, con trai giống mẹ, con gái giống cha, lớn lên thật đáng yêu." Bà mẹ tiếp tục nói, gương mặt ước ao.

Lâm Mặc Linh nói lắp: "Không phải, đây là em trai tôi, còn cô bé kia là cháu của cậu ấy, chúng tôi chỉ đi cùng nhau thôi, tôi còn chưa kết hôn nữa."

Bà mẹ hơi ngượng, cười khan: "Con của hai người nhất định cũng xinh thôi."

Lâm Mặc Linh: "..."

Trình Nhật Khải không nhanh không chậm mở miệng: "Cảm ơn. Con gái cô cũng rất đáng yêu."

Tâm tình của Trình Nhật Khải dường như rất tốt.

Hai đứa nhỏ vô cùng thích thú và hứng khởi, hò hét không ngừng, vẫy tay với hai người các cô.

Tiếp theo là đến trò "Đu quay máy bay", hai đứa trẻ ngồi trên một chiếc máy bay, máy bay sẽ từ từ quay nhanh hơn, khi thì lên cao, khì thì xuống thấp.

Trình Nhật Khải với Lâm Mặc Linh đứng ở ngoài nhìn theo hai đứa trẻ. Lúc này tiếng chuông điện thoại Lâm Mặc Linh vang lên, cô đi ra chỗ khác nói chuyện.

"Alo, anh trai, nhớ em rồi sao?"

"Đang làm gì đấy?"

"Đang đi làm bảo mẫu, thằng em bên ngoại."

"Vậy mà anh cứ tưởng là em đi hẹn hò cơ."

"Anh xem lại mình trước đi rồi hãng nói em."

"Định rủ em sang làm việc với anh nhưng mà em bận thế này thì thôi vậy." Trần Lâm Dương thở dài.

"Em có rảnh cũng không làm việc cho anh."

"Mới nói có vậy mà sao em gắt thế!" Lâm Mặc Linh có thể tưởng tượng ra nụ cười của anh lúc này, "Thôi anh cúp máy đây, đi chơi vui vẻ."

Lúc Lâm Mặc Linh quay về, hai đứa trẻ đã chơi xong lượt của mình, đang đứng bên cạnh Trình Nhật Khải, thấy cô lại gần liền nhanh chóng kéo cô đi sang khu trò chơi khác.

Trò "Đua xe" cũng rất thu hút trẻ con, Lâm Mặc Linh và Trình Nhật Khải, mỗi người lái một chiếc xe đụng, truy đuổi hai đứa trẻ ngồi cung trên một chiếc xe khác, có khi sẽ không cẩn thận mà đâm vào nhau hoặc người khác.

Sau đó là trò "Khám phá bí ẩn", bốn người ngồi trên một cái cốc to, trôi nổi trên mặt nước, men theo dòng nước khám phá bên trong cốc.

Khung cảnh tối thui, chỉ có ánh sáng nhiều màu phát ra từ những chiếc đèn nhỏ nhỏ, càng tôn thêm vẻ kì bí của nơi đây.

Do chơi đùa một mạch đến buổi trưa, ai cũng đói bụng. Hai người dẫn bọn trẻ vào nhà chuẩn bị ăn trưa.

Lâm Mặc Linh ngồi ở ghế trông bọn trẻ, Trình Nhật Khải đi xếp hàng.

"Cô ơi, cô có bạn trai chưa ạ?" Cô bé đột ngột hỏi một chuyện không đầu không đuôi.

"Nếu chị ấy mà có bạn trai thì hôm nay đã không ở đây rồi." Thằng bé lạnh nhạt trả lời thay cô.

"Cậu cháu cũng chưa có bạn gái." Cô bé nói thêm.

Lâm Mặc Linh cảm thấy đầu mình ong ong, cô quả thực không muốn tiếp tục chủ đền này nữa.

"Bà ngoại cháu thì sốt ruột lắm rồi, chỉ mong cậu có bạn gái để dẫn về ra mắt. Vì ở nhà phải nghe lời nói bóng gió của bà ngoại nên hôm nay cậu mới dẫn cháu đi chơi..."

Cô chẳng muốn nghe ngóng bất cứ điều gì, nhưng não không nghe lời, bắt đầu phát huy suy nghĩ, hóa ra là anh cũng bị rơi vào hoàn cảnh như cô.

"Nhưng mà cháu lại thích cậu không có bạn gái,