Mưa Nhỏ Trong Trời Xuân

Chương 71



Tâm trạng cả buổi tối nay thay đổi rất lớn. Lâm Mặc Linh không biết mở miệng giải thích với Trình Nhật Khải như thế nào.

Cả ngày chủ nhật cô đợi mãi cũng chẳng thấy anh liên lạc gì cả, hình như cô làm anh giận thật rồi. Sao lại dễ giận vậy cơ chứ, cô nghĩ mình giải thích đủ hiểu rồi mà.

Một ngày thứ hai đầu tuần giống như trước đây, Lâm Mặc Linh đến công ty trở lại vị trí của mình.

Lúc ăn cơm, Vũ Chi Tuệ cười nịnh nọt với cô: "Chị Linh, em xin lỗi, vốn định ra ngoài sẽ gọi điện cho chị để chị kiếm cớ rời đi nhưng mà em lại gặp phải người em đã từng thích, anh ấy còn mời em đi ăn cơm, em vui quá quên béng mất."

Lâm Mặc Linh không thèm ngó cô ấy một cái cũng không trả lời.

"Chị vẫn còn giận à? Đừng giận nữa mà! Em bao chị ăn trưa một tuần. Nhé!" Vũ Chi Tuệ kéo kéo tay của cô.

Lâm Mặc Linh cũng hết chịu nổi với cô ấy, bất đắc dĩ cười cười.

Trình Nhược Kiều đã ăn cơm xong, từ đâu đi đến ngồi xuống bàn của cô, trò chuyện.

Cô ấy nhìn hai người rồi nhìn xung quanh, cố nén giọng: "Sao hai chị lại đổi tên cho nhau đi xem mắt vậy? Chị Linh, chẳng nhẽ chị không chịu đựng được tình trạng độc thân nữa, muốn kết hôn rồi sao?"

"Ự!" Lâm Mặc Linh đang ăn một miếng sườn, nghe thấy lời Trình Nhược Kiều nói thì bị nghẹn, nuốt không nuốt xuống được mà nhả cũng không nhả ra được. Cô vội cầm cốc nước lên uống.

"Sao em biết chuyện đó?" Vũ Chi Tuệ kinh ngạc.

"Thì tối thứ bảy đó em có đi ăn cùng gia đình ở chỗ đó." Trình Nhược Kiều liếc liếc.

"Vậy chị nói gặp người quen là em ấy à?" Vũ Chi Tuệ nhìn sang hỏi Lâm Mặc Linh.

"Ừ, đại khái vậy." Cô gật gù trả lời.

"Nhưng mà chị Linh này, chị xinh đẹp, giỏi giang như thế này, sợ gì không có người phù hợp yêu mình, sao chị cũng đi vào con đường đó vậy? Em cứ tưởng là chị không quan tâm lời nói gió bay của người khác cơ." Trình Nhược Kiều không hiểu.

"Chị không quan tâm thật, chị cũng bị ép mà." Lâm Mặc Linh nâng cằm.

"Em xin lỗi vì đã lừa chị đi vào con đường bình thường như bao người khác." Vũ Chi Tuệ cười tủm tỉm.

"Aizzz, cũng tại hai anh em bọn em làm chị bị lộ, không biết ăn nói thế nào với người ta." Trình Nhược Kiều khẽ lắc đầu, "Lại nhắc đến anh em, cũng không hiểu vì sao ngày chủ nhật anh ấy lại ngoan ngoãn ở nhà bác em, không mượn cớ đi chơi đâu cả, thật hiếm có!"

"Vậy sao?" Lâm Mặc Linh khẩn trương hỏi.

"Em cũng cảm thấy lạ, mọi lần anh ấy về nhà không sẽ ở quá một ngày, ban ngày sẽ đi chơi đâu đó, thế mà hôm qua lại ở yên trong nhà, không bước chân ra ngoài luôn." Trình Nhược Kiều cũng tỏ ra băn khoăn.

Lâm Mặc Linh buồn rầu.

Buổi chiều, ánh mặt trời chiếu vào phòng làm việc, để lại những chấm sáng lốm đốm, năm tháng yên lòng tốt đẹp.

Lâm Mặc Linh xem những báo cáo cần kiểm tra chính xác, rồi mới đem đến nộp cho văn phòng Tổng giám đốc.

Thấy không còn vấn đề gì nữa, cô mang chúng đem đến cho Mạc Thiếu Thần.

Anh ta nhìn thấy vẻ mặt của cô có chút khác thường, trêu chọc hỏi: "Sao, cô với bạn trai có chuyện rồi à?"

Lâm Mặc Linh ngạc nhiên đưa tay lên sờ mặt mình, "Rõ vậy sao?"

"Đúng vậy, trên mặt cô ghi chữ, tâm trạng đang không tốt vì chuyện tình cảm." Mạc Thiếu Thần nhởn nhơ nói.

Lâm Mặc Linh thở dài, "Tôi giống như là làm chuyện không đúng vậy, nhưng cũng không tính là sai. Từ góc độ của tôi thì không sai, aizzz, dù sao chuyện cũng rất phức tạp."

Nói xong cô lại thở dài, "Sao tôi lại nói mấy chuyện này với anh chứ!"

Mạc Thiếu Thần bị lời nói lòng vòng của cô xoay mòng mòng, "Thế rốt cuộc có nghiêm trọng không?"

Lâm Mặc Linh lẩm bẩm nói nhỏ: "Theo tôi thì không nghiêm trọng lắm nhưng sự thật thì có vẻ rất nghiêm trọng."

Mạc Thiếu Thần không biết nên nói gì, anh cũng không hiểu ý của cô.

Lâm Mặc Linh hồi phục từ trong tâm trạng, "Mà thôi, chuyện của tôi tôi tự giải quyết được, anh lo chuyện của anh đi."

"Chuyện của tôi? À, chuyện đám cưới à? Cô không nói tôi cũng quên mất, chủ nhật một tuần sau chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ, chỉ mời những người trong gia đình tôi và người thân thiết thôi. Cô ấy nói không muốn để người khác biết, sợ ảnh hưởng đến công việc của cô ấy. Cô có thể đưa bạn trai của mình đi cùng, và tất nhiên là không có thiệp mời." Mạc Thiếu Thần tràn đầy hứng khởi.

"Nhanh thế?" Lâm Mặc Linh ngạc nhiên.

"Thế mà nhanh ư?" Bộ dạng của Mạc Thiếu Thần rất không vừa ý với câu hỏi của cô.

"Vậy tôi có thể đi tay không được không? Dù sao anh cũng không thiếu tiền, tôi đi bằng tình cảm là được rồi nhỉ?" Lâm Mặc Linh nhếch nhếch khóe miệng.

"Tùy cô thôi, chút tiền của cô cũng không làm tôi giàu thêm chút nào." Mạc Thiếu Thần nhún nhún vai.

"Thật không hiểu tại sao cậu ấy lại yêu anh!"

"Cô cũng không phải là cô ấy, không hiểu là phải."

Về phòng làm việc của mình, Lâm Mặc Linh trầm tư một lúc.

Phải đi xin lỗi thôi. Sau đó cô vơ lấy một tài liệu bất kỳ trên bàn, chạy thẳng tới SEREIN.

Lâm Mặc Linh đến phòng làm việc của Trình Nhật Khải thì thư ký thông báo anh đang tiếp khách, cô ấy lại dẫn cô đến phòng tiếp khách.

Cô tới ghế sofa uống café ngồi chờ, điệu bộ thoải mái nay càng thoải mái hơn.

Khi đến lần trước không có nhìn kỹ, phòng tiếp khách được trang trí tuy khiêm tốn nhưng vẫn lộ ra sự xa hoa, đúng là phong cách của anh.

Không đợi Lâm Mặc Linh nhìn kỹ, thư ký đã lại mở cửa mời cô vào phòng của anh: "Trình tổng mời cô vào."

Lâm Mặc Linh nhìn cô khẽ mỉm cười, đẩy cửa đi vào. Cô nhìn thấy Trình Nhật Khải đang cúi đầu xem văn kiện, mặt mày trầm tĩnh, cùng hòa hợp chung với phong cảnh.

Rất nhanh anh đã ngẩng đầu lên, một đôi mắt đen nháy thẳng tắp nhìn sang, thờ ơ nói: "Ngồi đi."

Trình Nhật Khải để văn kiện xuống, sau đó tựa lưng vào ghế ngồi, khẽ nghiêng đầu, hai tay bắt chéo chống cằm, bộ dáng bình tĩnh lại rảnh rang nhìn Lâm Mặc Linh.

Lâm Mặc Linh cô bị nhìn trong lòng sợ hãi, lần đầu tiên gặp anh cũng không có cảm giác bị áp bách lớn như vậy.

Ổn định lại tâm trạng, cô chậm rãi mở miệng, nói lý do đến đây: "Trình tổng, đối với dự án khu nghỉ dưỡng Tịnh Phong, tôi có việc cần bàn bạc với anh."

"Phó tổng giám đốc của Thanh Vũ đến tìm tôi như thế này chắc là có chuyện quan trọng rồi, cô nói đi." Trình Nhật Khải mỉm cười nói.

Lâm Mặc Linh nhìn thấy kiểu cười thờ ơ của anh, cô cảm thấy không muốn vòng vo tam quốc với anh nữa, "Em đến để gặp anh."

"Ồ, vì sao lại muốn gặp tôi?" Trình Nhật Khải vẫn giả vờ lạnh nhạt.

"Anh thật sự không biết?" Lâm Mặc Linh cau mày, khẽ mở miệng.

"Cô không nói làm sao mà tôi biết được."

Anh thật là diễn xuất giỏi quá đi, nhưng cô cũng không tức giận. Lâm Mặc Linh tiến lại gần anh, từ từ cúi xuống hôn nhẹ lên môi anh, sau đó đứng thẳng người, mỉm cười nhìn anh "Đây là lý do, anh biết rồi chứ!"

Chưa để cô ngắm biểu cảm của anh, Trình Nhật Khải lập tức đứng dậy, hơi thở của anh đột nhiên trở nên dồn dập, tay anh dùng sức làm cô ngã vào lòng anh, môi anh chuẩn xác hạ xuống hôn cô.

Lâm Mặc Linh giật mình, bối rối muốn tách ra, nhưng bên tai đều là tiếng tim đập cuồng loạn của anh. Cô không tự giác nắm lấy áo anh, đầu ngón tay chạm vào cơ thể nóng rực của anh, chậm rãi nhắm mắt lại.

Không biết qua bao lâu, Trình Nhật Khải mới thả môi Lâm Mặc Linh ra. Hơi thở của cô hơi hơi dồn dập, vẻ mặt tưởng là mê ly, lại giống như đang chìm đắm.

"Anh thật là, đây là văn phòng, nhỡ có người vào thì sao?" Cô từ trong mê loạn phục hồi lại tinh thần, nhẹ giọng trách mắng.

"Nếu có người vào thì phải gõ cửa, ở đây mọi người đều rất biết điều."

"Anh đang nói là em không biết điều ư?" Lúc nãy cô vào quả thật không gõ cửa.

"Trách anh ư, em thì sao?" Ánh mắt anh lấp lánh, cười khẽ.

Lâm Mặc Linh lườm anh một cái, trong lòng âm thầm tự giễu, cũng là do mình bắt đầu trước, sau đó lại đi xuống ghế sofa ngồi.

"Anh cũng thật là kiêu ngạo, rảnh rỗi nhưng nhất quyết không đi tìm em, phải để em chạy đến đây." Cô ấm ức nói.

"Sao em biết anh rảnh rỗi?" Trình Nhật Khải ngồi xuống bên cạnh cô.

"Nhược Kiều nói đó, nó bảo anh hôm qua ở nhà cả ngày, không bước chân ra bên ngoài một bước." Lâm Mặc Linh bĩu môi.

"Con bé này thật lắm chuyện!" Anh trầm giọng nói.

Nhìn thấy tập tài liệu cô để trên bàn, Trình Nhật Khải tò mò cầm lên xem.

"Cái gì đây?" Anh lật qua lật lại chẳng hiểu cái này có liên quan gì.

Lâm Mặc Linh giật mình, vội vàng giật lấy, không thể nói là cô vội vàng qua đây vơ bừa một tập trên bàn, thật là mất mặt quá!

Cô buột miệng nói: "Đây là tài liệu để chuẩn bị cho đối tác chiều nay, em cố tình đi sớm để tới gặp anh đấy!"

Sau khi nói xong hận không thể cắn rớt lưỡi của mình, rõ ràng đây là báo cáo về tài chính các dự án của Thanh Vũ, nhìn qua cũng biết, lại thêm một lần nói dối không thành công nữa.

Quả nhiên cô nhìn thấy khóe miệng Trình Nhật Khải hơi cong cong lên một cách đáng ngờ, mặc dù tay phải nắm thành quyền tính che miệng, nhưng không chút nào ảnh hưởng đến bờ vai khẽ rung rung và đôi mắt tràn đầy ý cười của anh. Đến nỗi Lâm Mặc Linh hoài nghi anh có thể nén đến nội thương hay không.

Nhưng mà đã đâm lao thì phải theo lao, cô liền đứng dậy, chào tạm biệt chuẩn bị rời đi: "Em về đây."

"Ừ, về cầm đúng tài liệu đi, nếu cầm cái này đến, anh sợ chức phó tổng của em ngồi cũng không yên đâu." Trình Nhật Khải cố nén cười, gật đầu nói.

"Không cần anh lo, em tự giải quyết được." Lâm Mặc Linh trừng mắt nhìn anh.

Lâm Mặc Linh cảm thấy rất buồn bực. Cô bị làm sao vậy chứ, cô trước kia dù rơi vào tình thế khó khăn như thế nào vẫn có thể giải quyết gọn gàng và dễ dàng, cho dù trong lòng đem người nào đó mắng đến chết, khi đối mặt với người đó còn có thể vẻ mặt tươi cười, khẩu thị tâm phi, có bản lĩnh hạng nhất về làm bộ làm tịch, làm sao đối mặt với Trình Nhật Khải đều không có tác dụng vậy.

Đi tới của, ma xui quỷ khiến thế nào lại quay đầu lại liếc mắt nhìn anh, nhìn thấy cô quay đầu lại, đôi mắt của anh còn nháy mắt với cô một cái, mặt mày như mùa xuân, rồi lại cười đến trong trẻo chân thật.

Tim Lâm Mặc Linh như lạc mất một nhịp, trong lòng thầm mắng câu yêu nghiệt, lập tức ra khỏi cửa.

Trình Nhật Khải thấy cửa phòng làm việc nặng nề bị đóng lại, anh rốt cục cười thành tiếng.

Lâm Mặc Linh về phòng làm việc của mình, xoa xoa mí mắt phải vẫn còn đang nhảy, trong lòng bực bội.

Cô vẫn duy trì trạng thái ngây ngây ngô ngô đến hết giờ làm.

Trong lúc cô chuẩn bị đi về thì nhận được điện thoại của dì họ.

"Mặc Linh, cháu hôm nay có thời gian rảnh không?"

"Có chuyện gì ạ?"

"Chồng dì hôm nay đi làm về muộn, chắc phải tối muộn mới về, bây giờ dì lại có việc gấp phải đi, không thể về trong hôm nay, mẹ dì thì tuổi đã cao, cũng không muốn bà ấy phải đi xa, cháu đến nhà dì đón Ninh Đông nhé, trông nó hộ dì một tối."

"..."

"Thế nào cháu có việc sao?"

"Không có, bây giờ cháu đang đi ra ngoài, sẽ tới đón thằng bé."

"Vậy được rồi."

Lâm Mặc Linh vừa đi vừa gọi cho Trình Nhật Khải.

"Hôm nay em phải trông thằng nhóc Ninh Đông, không đi với anh được rồi nhé!"

"Vậy à?" Giọng anh có chút mất mát.

"Để hôm khác nhé! Giờ em phải đi đón thằng bé đây không thì nó lại trách em."

Lâm Mặc Linh lái xe đến nhà dì họ, lên nhà thì đã thấy thằng bé đang ngồi nghiêm chỉnh ôm balo nhỏ trên ghế sofa. Nhìn thấy cô thằng bé lao đến, "Chị!"

Cô cũng ôm lấy thằng bé, dì họ từ trong phòng đi ra, mỉm cười: "Linh đến rồi đấy à?"

"Vâng, vậy cháu đưa thằng bé đi đây, dì cứ yên tâm đi đi."

"Nhớ nghe lời chị Linh biết chưa?" Dì họ dặn dò thằng nhóc.

"Con biết rồi mà." Ninh Đông phụng má trông rất đáng yêu.

Ninh Đông mới năm tuổi, trông rất trắng trẻo đẹp trai, rất thích chọc ghẹo các bạn nữ.

Lâm Mặc Linh vừa lái xe vừa trêu đùa thằng bé đang ngồi bên chỗ ghế phụ.

"Ninh Đông, em đang thích cô bé nào à?"

"..."

Thấy cậu nhóc im lặng không nói, cô liền hỏi: "Làm sao em phớt lờ chị vậy?"

Ninh Đông buồn rầu trả lời: "Em đang thất tình."

Lâm Mặc Linh chỉ biết câm nín.

Trẻ con bây giờ lớn nhanh vậy sao? Hình như mình không theo kịp xu hướng rồi. Lâm Mặc Linh trong đầu tràn đầy dấu hỏi.

"Chuyện gì xảy ra, nói một chút cho chị nghe nào."

"Em thích bạn Hoa nhưng cậu ấy lại thích người khác mất rồi."

"..."

Lâm Mặc Linh đối với lời nói của em mình không biết nên khóc hay nên cười, sờ đầu em mình, "Em muốn ăn gì? Thất tình cũng phải ăn thật tốt."

"Em muốn ăn món thịt bò hầm khoai tây, sườn xào chua ngọt." Cậu bé chu môi.

"Được rồi, vậy ra ngoài ăn."

Ninh Đông ăn uống rất ngoan, cô chỉ cần gắp thức ăn cho cậu bé, cậu bé tự xúc từng thìa một cho vào miệng, không cần người khác đút cho.

Ăn cơm xong, Lâm Mặc Linh lai thằng bé về nhà mình.

Lúc lên nhà, Ninh Đông kéo tay cô, giọng nói nũng nịu: "Chị ơi, em muốn ăn kem!"

"Ở nhà em có đòi hỏi mẹ em như thế không? Hay chỉ với chị thôi?" Lâm Mặc Linh khoanh tay nhìn chằm chằm cậu bé.

"Chị khác mà." Ninh Đông phụng phịu.

"Khác chỗ nào?" Lâm Mặc Linh nhướng mày hỏi.

"Chị còn trẻ, xinh đẹp này, lại tốt bụng nữa, hơn nữa chị là chị của em mà, cũng đâu phải mẹ em." Cậu bé nịnh nọt.

"Thật là dẻo miệng." Cô bật cười.

"Đi mà!" Ninh Đông lắc lắc tay cô.

"Ừ, đi." Lâm Mặc Linh đành chiều theo ý cậu bé.

Một cô gái một cậu bé dắt tay nhau ra khỏi tòa chung cư, cô định đưa cậu bé đến cửa hàng Lotteria ở gần đó thì nghe thấy Trình Nhật Khải từ đâu đi đến.

"Sao anh lại ở đây?" Lâm Mặc Linh ngạc nhiên.

"Tất nhiên là đến gặp em rồi." Anh cười, sau đó hỏi: "Em định đi đâu sao?"

"Đưa thằng bé này đi ăn kem." Cô nhìn xuống thằng bé đang đứng bên cạnh mình.

"Cháu chào chú ạ." Ninh Đông lễ phép chào hỏi.

"Ngoan lắm!" Trình Nhật Khải xoa đầu cậu bé.

"Chú có muốn đi cùng không?" Ninh Đông vui vẻ hỏi.

Trình Nhật Khải cười hỏi lại cậu: "Cháu muốn chú đi cùng à?"