Đêm nay, Oralie khó ngủ. Dù cô đã hát hết bài hát ru con nhưng thằng bé vẫn còn thao thức.
“Con trai của mẹ, con có khó chịu chỗ nào không?” Như Ý lo lắng sờ trán và khắp người cục bảo bối.
Thằng bé lắc đầu. Giương đôi mắt sư tử con giống cha như tạc nhìn mẹ chăm chú.
“Sao thế con?” Cô khẽ mân mê hàng chân mày con trai.
“Hôm nay con có thêm một bạn mới!”
“Ồ!” Cô ngạc nhiên, mỉm cười hôn lên trán con: “Thì ra đây là lí do con trai mẹ mất ngủ?”
Thằng bé gật đầu. Đôi mắt vẫn đặt vào mẹ.
Cô vỗ vỗ lưng con dỗ dành: “Ngủ đi con, sáng mai con sẽ gặp lại bạn ấy thôi!”
Lần này, con trai nhỏ lắc đầu. Đôi con người đen sáng thơ ngây chợt chùng xuống. Ở trong lòng cô, con thủ thỉ:“Bà ngoại đuổi bạn ấy rồi ạ!”
Có chuyện mẹ không cho Oralie tiếp xúc với bạn bè? Ngoại trừ một lí do…
“Vậy là bạn ấy không đáng tin cậy rồi!”
Thằng bé con không hiểu lắm. Nó im lặng rồi dạ lên một tiếng.
“Vậy con ngủ đi ha! Mẹ đọc truyện cho bảo bối nghe nhé!”
Con gật đầu.
Như Ý kê lại chiếc gối cho con, với tay lấy cuốn sách ở đầu giường đọc cho con nghe truyện ‘Cổ tích ngày giáng sinh’
“Có một cô bé mồ côi cha sống với mẹ tại một vùng quê hẻo lánh. Nhà rất nghèo, hai mẹ con phải làm việc quần quật cả ngày mới kiếm đủ ăn. Cô bé không có bạn bè, không có đồ chơi nhưng cô không bao giờ cảm thấy buồn và cô đơn…”
Không biết có phải vì giọng đọc của mẹ ấm áp? Hay câu chuyện vỗ về an ủi con? Mà Oralie đã ngủ.
Như Ý nhìn con. Càng nhìn càng thấy xót. Con đến với cô quá bất ngờ. Ngày biết mình mang thai, cô không sốc như đa phần các cô gái trẻ mười tám. Mà bình tâm đón nhận. Đó là món quà chúa ban cho cô vào dịp giáng sinh năm đó. Là kết tinh tình yêu của cô và Trần Khải. Cô phải nâng niu giữ lấy.
“Oralie, con là ánh sáng của đời mẹ! Mẹ yêu con lắm, con có biết không?”
Cô hôn lên má con. Rồi đặt cuốn sách lên kệ đầu giường, lén con ngồi dậy.
Trước hiên nhà thật lạnh. Lạnh hơn đêm mùa noel năm nào. Đã bước sang tháng Hai nhưng mùa đông ở Amsterdam vẫn còn.
“Như Ý, khuya rồi sao con chưa ngủ?” Mẹ khoát lên vai cô thêm chiếc áo ấm.
“Con không buồn ngủ, mẹ à!” Như Ý nở nụ cười miễn cưỡng cho mẹ yên tâm.
Mẹ cô thở dài. Bà biết lí do vì sao đêm nào con gái cũng mất ngủ. Từ dạo rời nước sang bên này, hầu như Như Ý thức trắng. Bà chỉ thấy con gái ngủ thiếp khi cơ thể đã quá mỏi mệt không còn sức để cưỡng lại hai mi mắt. Bà thấy thương con.
“Con vừa học vừa làm, cứ như thế này, con chịu sao nổi?”
“Con ổn. Mẹ đừng lo! Con còn sức trẻ mà!” Cô ráng rặng nụ cười thật tươi.
Nhưng mẹ cô lại chẳng thấy con gái vui vẻ. Bà cầm tay Như Ý, giọng bùi ngùi: “Có phải con buồn lòng vì mẹ chia cắt hai đứa không?”
“…” Như Ý chẳng biết nói làm sao vì sự thật là vậy.
Ngày đó mẹ bảo cô: “Chỉ cần sang bên này tìm được cậu con, con muốn như thế nào, mẹ nghe theo con!”
Vậy mà…
“Con muốn li hôn!” Dù sao đó cũng là một cuộc kết hôn giả, sớm muộn gì cũng phải li hôn, cô không muốn dựa dẫm quá nhiều vào Vĩnh Kỳ. Càng không muốn gieo mầm hi vọng yêu đương cho anh ấy. Cái quý giá nhất của người con gái, cô đã trao cho Trần Khải thì cả phần sinh mệnh này, cô mãi mãi chỉ thuộc về anh!
Không ngờ mẹ cô lại phản đồi gay gắt: "Không được, con mà li hôn! Làm xấu mặt mẹ và gia đình của cậu con!
Với lại, ở nơi đất khách quê người này…chúng ta rất cần một chỗ dựa riêng!"
“Nhưng con không muốn lợi dụng Vĩnh Kỳ!” Cái nào ra cái đó. Nợ tiền dễ trả, nợ ân nghĩa khó đền. Huống hồ, cô còn nợ tình một người. Giữa hai người đàn ông, cô chỉ chọn người yêu cô thắm thiết. Người đã cho cô biết nhớ nhung buổi ban đầu.
Cuộc nói chuyện lần đó, Vĩnh Kỳ nghe tất cả. Anh quỳ xuống chân cô, nắm lấy bàn tay cô đang không ngừng run rẩy, giọng chân thành: “Như Ý! Xin em đừng li hôn!”
“Nhưng đây là việc chúng ta đã thỏa thuận trước khi sang! Anh đã đồng ý sau ba tháng sẽ kí đơn li hôn!”
Vĩnh Kỳ trầm hẳn xuống: "Anh nhớ. Nhưng bây giờ tình hình đã khác! Em đang có mang, con em không thể không có cha!
Em thử nghĩ xem, nếu mẹ em biết, bà sẽ như thế nào?". Ra chươ𝐧g 𝐧ha𝐧h 𝐧hấ𝘵 𝘵ại ﹎ T 𝐫 U m 𝘵 𝐫 u 𝑦 ệ 𝐧﹒𝒱𝐧 ﹎
“Nhưng…”
"Đừng nhưng nhị gì cả. Anh tự nguyện làm ba đứa nhỏ. Dù sao anh cũng chẳng yêu cô gái nào ngoài em!
Nếu sau này, em gặp lại người cũ mà tình cảm của cả hai vẫn còn hoặc giả như anh yêu cô gái nào khác hơn em thì chúng ta sẽ li hôn!"
Như Ý mong Vĩnh Kỳ nhớ lời và đừng làm khó cô.
Lặng nhìn làn tuyết trắng, Như Ý nói với mẹ: “Con đã gặp Trần Khải! Anh ấy đang học cùng trường với con!”
“Hèn gì…” Mẹ cô buộc miệng.
Như Ý nhìn sững vào mẹ, giọng ngập ngừng: “Có…phải…mẹ…đã gặp…anh ấy?”
Mẹ cô im lặng. Bà ngẩng mặt nhìn bầu trời đầy tuyết, thở dài: “Gặp thì đã sao? Mà không gặp thì sao? Con đã làm vợ của Vĩnh Kỳ. Còn có cả con trai với người ta.”