Mùa Xuân Của Anh

Chương 37: “chạy Làm Gì Anh Cũng Đâu Có Ăn Thịt Em”



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: Cỏ May Mắn

“Bởi vì người anh yêu thích mùa xuân nhất.”
Trong ấn tượng của Thịnh Tuệ, Chu Thời Dư chưa bao giờ miêu tả một người mãnh liệt như vậy.
 
Từ ngày hai người biết nhau, anh luôn dịu dàng và vô cùng lý trí.
Bây giờ anh lại rõ ràng thẳng thắn nói lý do anh thích mùa xuân là vì người anh yêu, là vì “yêu ai yêu cả đường đi lối về”.
—— Vậy người anh yêu, sẽ là em sao?
Anh vừa dứt lời, câu hỏi này lập tức hiện lên trong đầu cô, Thịnh Tuệ cũng phải cười nhạo chính mình.
Cô sắp sửa 30 – độ tuổi của sự trưởng thành và thận trọng, sao lại giống thiếu nữ 18, 19 tuổi ngây ngô, mỗi ngày trong đầu đều tràn ngập tình yêu lãng mạn hường phấn chứ?
Sau cùng, cô khô khan đáp lời anh, tập trung trấn an bé thỏ con trong lồ ng ngực càng ngày càng không an phận.
Cô đè nén chuyện này trong lòng, hơi hơi mong đợi đáp án “có”.
Hai người đi cáp treo cuối cùng cũng lên tới đỉnh, họ theo đám đông đi bộ đến vách đá trên đỉnh núi, thấy người dân đủ dáng người cao thấp đang xếp hàng để chụp ảnh với tượng đài phía xa rìa của vách đá.
Tháp Đà Phong không phải là một đỉnh núi duy nhất mà được tạo thành từ ba ngọn núi liên tiếp nhau, các hang động phía dưới thông nhau, những khoảng trống hẹp giữa chúng tạo thành phong cảnh đường chân trời.
Ngoại trừ đỉnh núi này, địa hình của hai đỉnh núi còn lại rất khó xây dựng đường cáp treo, địa hình dốc không thích hợp cho khách du lịch bình thường leo lên nên đã bị đóng cửa, thành ra chỉ còn lại đường núi với con dốc thoai thoải hơn.
Thịnh Tuệ hơi sợ độ cao, từ xa nhìn thấy người khác đi dọc theo vách đá thì cô đâm ra sợ hãi, nhưng mắt cô lại muốn nhìn thấy quang cảnh phía xa khi đứng từ nơi cao hơn.
Cảm nhận được sự do dự của cô, Chu Thời Dư giảm tốc độ, nắm lấy tay cô, quay người hỏi: “Em có muốn đi lên phía trước không?”
“… Tiến lên một chút nữa đi ạ.” Thịnh Tuệ ngượng ngùng thừa nhận, cô rất muốn thử nhưng lại lo lắng sẽ bị ngã.
“Em muốn đi thì đi.” Nhìn thấy phía sau có người bước nhanh về phía trước, bàn tay Chu Thời Dư dùng sức kéo cô vào lòng mình, giọng ấm áp nói:
“Anh sẽ kéo để giữ em lại, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Cuối cùng, nỗi sợ hãi đã lấn át sự tò mò, Thịnh Tuệ từ bỏ việc đi đến vách núi để chụp ảnh với tượng đá mà đi loanh quanh bên ngoài đám đông, những bức ảnh chụp bằng điện thoại của cô đều xen lẫn khung cảnh và con người.
Thấy cô cố gắng kiễng chân, Chu Thời Dư ánh mắt dịu dàng hơn, anh đứng ở phía sau Thịnh Tuệ ngăn cản đám người đi qua, đưa tay lấy điện thoại: “Em muốn chụp cảnh nào?”
“Em muốn chụp cảnh rừng xanh và bầu trời, nếu có thể chụp cả những đám mây đó thì càng tốt.”
Thịnh Tuệ đang dùng ngón tay đặt trên màn hình chụp ảnh, thấy Chu Thời Dư không chút do dự đi về phía vách đá, cô kéo tay áo anh nói: “Anh không sợ độ cao hả, nếu không anh có thể đứng chụp ảnh ở đây.

Dù sao thì anh cũng cao mà.”
“Kết quả tệ nhất chính là trượt chân té ngã.” Chu Thời Dư dẫn Thịnh Tuệ đến một gốc cây vắng người, cúi đầu điều chỉnh độ sáng.
“Ngọn núi này độ dốc không cao, nếu như rơi xuống, rất có thể sẽ rơi vào cây cối, khó chết người lắm.”
Khóe mắt nhìn thấy phản ứng kinh ngạc của cô, anh không khỏi cong môi: “Nếu nghĩ như thế thì sẽ không đáng sợ như vậy nữa phải không?”
Thịnh Tuệ: “……”
Cảm ơn lời an ủi của anh.
Quả thực chẳng có tí tác dụng nào.
Đứng cạnh gốc cây cổ thụ, cô nhìn Chu Thời Dư với đôi chân dài đi về phía vách đá, càng đến gần mép vách đá thì người càng ít, khi anh gần như dựa vào hàng rào dây thừng để chụp ảnh, xung quanh hầu như không có người nào.
Giữa trưa, mặt trời chiếu sáng rực rỡ trên đỉnh núi, tia nắng dừng trên bóng dáng cao gầy của anh làm anh giống như được phủ một lớp vàng mỏng rất lung linh bắt mắt.
Còn Thịnh Tuệ thì sợ hãi nhìn anh.
“…Đừng lo, anh chàng này lúc trước từng chơi những môn thể thao mạo hiểm, cậu ấy coi thế này là chuyện xoàng mà thôi.”
Phía sau vang lên một giọng nam lười biếng, Lương Hủ Bách không biết từ đâu xuất hiện, cầm máy ảnh đi tới cười chào hỏi: “Cậu ấy đã từng chơi nhảy dù và nhảy bungee rồi, độ cao này đối với cậu ấy giống như chơi ở nhà vậy, cô giáo Thịnh đừng lo lắng.”
“Phải rồi.” Anh ấy búng ngón tay, “Tôi chụp cho hai người vài bức ảnh, cô thử nhìn xem?”
Nói xong, anh ấy đưa chiếc máy ảnh trong tay cho Thịnh Tuệ: “Cô nhấn nút tròn để xem bức ảnh tiếp theo, cứ xem tùy ý.”
“Cảm ơn.”
Trong số rất nhiều ảnh phong cảnh, những bức ảnh đời thường còn lại của hai người chủ yếu là chụp trên đường, trước và sau khi đi cáp treo, Thịnh Tuệ không ngờ Lương Hủ Bách vẫn luôn ở bên cạnh hai người.

Cô vừa xem ảnh vừa cảm khái, chợt phát hiện ra điều gì đó.
Trong ống kính, không giống như cô mải nhìn xung quanh, Chu Thời Dư luôn cúi đầu nhìn cô, dù không nhìn thấy mắt thì vẫn có thể biết vẻ mặt anh vẫn đang chăm chú dịu dàng.
Bức ảnh nào cũng như thế, không có ngoại lệ.
Cứ như thể đối với anh, thế giới chỉ còn lại một mình cô.
“Xem ra cô giáo Thịnh cũng phát hiện.”
Lương Hủ Bách dựa vào thân cây uể oải như người không xương, trầm ngâm nói: “Tôi đã gặp hàng trăm hàng ngàn bệnh nhân, trong đó có rất nhiều người thuộc tầng lớp tinh anh trong xã hội.

Ánh mắt, biểu cảm và cử động cơ thể của những người này không phải lúc nào cũng đều thể hiện ra thế giới bên ngoài, chẳng hạn như thích, ghê tởm, tức giận hoặc những cảm xúc phức tạp hơn.”
“Thành thật mà nói, Chu Thời Dư là người khó nhất mà tôi từng gặp.”
“Chỉ cần cậu ấy muốn, cho dù là giận dỗi, phẫn nộ hay uể oải, biểu hiện bên ngoài của cậu ấy luôn là mỉm cười.” Lương Hủ Bách đút hai tay vào túi, hất cằm về phía máy ảnh: “Nhưng như trong ảnh chụp cô có thể thấy đấy, anh chàng này cười như nhặt được tiền rơi đầy dưới đất lên.”
Thịnh Tuệ bị cách nói so sánh của anh ấy làm cho bật cười, nhướng mày: “Không ngờ anh Lương lại nói chuyện này với tôi.”
Ý tốt của Lương Hủ Bách rất rõ ràng, nhưng cô nhất thời khó hiểu sao anh ấy lại đột nhiên phân tích ý nghĩa tính cách của Chu Thời Dư với cô.
“Quả nhiên, bác sĩ tâm lý là người dễ bị người ta ghét nhất.” Lương Hủ Bách nghe vậy nhún vai, liếc mắt nhìn thấu suy nghĩ của cô: “Dạo này vợ chồng còn đề phòng lẫn nhau, cuộc đời tệ bạc thật.


“Ý tôi không phải như này ——”
“Mà cũng không sao.”
Khóe mắt Lương Hủ Bách thấy người nọ chụp ảnh xong đang đi về đây, anh ấy đứng dậy cắt ngang câu phản bác của Thịnh Tuệ, lấy lại máy ảnh và nói câu cuối cùng với cô:
Không còn vẻ thản nhiên thường ngày nữa, giọng điệu của anh ấy hiếm khi trở nên nghiêm túc: “Cô giáo Thịnh có thể suy ngẫm kỹ càng lại xem, dựa trên những gì cô biết về tính cách Chu Thời Dư…”
“Cậu ấy là kiểu người chỉ cần thích hợp thì sẽ ngay lập tức lựa chọn kết hôn sao?”
“Đang nói chuyện gì vậy?”
Giọng nói của Chu Thời Dư ở đằng xa đột nhiên cắt ngang cuộc trò chuyện.
Chu Thời Dư bước đến chỗ Thịnh Tuệ, đưa điện thoại ra cho cô: “Dựa theo góc độ và ánh sáng mà em nhắc tới, anh đã chụp mấy bức rồi.”
Sau đó anh lại ngước mắt nhìn Lương Hủ Bách, độ cong khóe môi vẫn như cũ, nhưng khí chất của anh bỗng khiến người ta cười không nổi.
“Vợ cậu nói ảnh tôi chụp rất đẹp.” Đối mặt với cử chỉ bảo vệ của ai đó, Lương Hủ Bách nhịn không được chậc lưỡi một tiếng, không kiên nhẫn mà đưa tay về phía Chu Thời Dư: “Khâu Tư nói chụp ảnh cho hai người thì cần phải thu phí, nhớ đấy nhá, lát nữa bảo thư ký Trần chuyển tiền cho tôi.”
Nói xong, anh ấy lại cầm máy ảnh lên, ngân nga một giai điệu du dương rồi quay người rời đi.
“Ảnh đẹp không em?”
“Hả?” Thịnh Tuệ nhìn bóng dáng Lương Hủ Bách đang biến mất, bên tai là lời cuối cùng của anh ấy, nghe thấy Chu Thời Dư hỏi cô, cô vội ngẩng đầu lên: “Khá đẹp đó.”
Chu Thời Dư im lặng nhìn cô vài giây, đưa tay xoa xoa tóc cô, bất đắc dĩ nói: “Em còn chưa nhìn mà?”
“……”
Thịnh Tuệ lơ đãng bị anh bắt tại trận, cô chột dạ chủ động nắm lấy bàn tay phải của anh, hắng giọng bắt đầu nói linh tinh: “Đấy là do em tin tưởng kỹ năng của anh.”
Sau khi rời khỏi địa điểm check-in tượng đá, lần này cả ba người đến ngôi chùa trên núi nổi tiếng ở Tháp Đà Phong, chùa được thành lập từ thời nhà Minh, những bức tượng Phật Sơn Thần được thờ trong chùa đã bảo hộ cư dân xung quanh qua nhiều thế hệ.
Theo thời gian, du khách từ khắp mọi miền đất nước sẽ đến đây để ước nguyện, cầu xin được Sơn Thần phù hộ.
Giống như hầu hết mọi người, Thịnh Tuệ không được xem là một tín đồ, nhưng nếu cô gặp chùa miếu thì cũng sẽ tiến vào thành tâm kính viếng.
Trước tiên cô thắp hương bái lạy, phải mất một lúc mới gặp được Chu Thời Dư và Lương Hủ Bách, sau khi chào hỏi xong, cô đi một mình đến sân bên cạnh trước miếu thờ để nhìn cây cổ thụ trăm tuổi được cho là hóa thân của Sơn Thần đang tựa vào bức tường kia.
Những cành cây già to lớn mọc tỏa ra mọi hướng, trên cành nở vô số mầm chồi non đang treo những sợi dây cầu phúc, cầu mọi thứ từ sức khỏe tốt, sự nghiệp thành công, giàu sang phát đạt, nhân duyên hạnh phúc.
Những sợi dây cầu phúc màu đỏ được đặt ngay ngắn trên chiếc bàn dài cạnh gốc cây, một vị sư chịu trách nhiệm phân phát, kiên nhẫn hướng dẫn du khách viết họ tên rồi treo lên cây cổ thụ.
“Xin hỏi cô cầu nhân duyên hạnh phúc sao?”
Thịnh Tuệ đang đứng trước bàn lựa chọn thì vị hòa thượng tốt bụng đi tới, cười hỏi: “Tôi thấy cô nhìn chằm chằm sợi dây cầu phúc này rất lâu, tôi nghĩ nhất định mắt cô đây là có duyên.”
Thực ra Thịnh Tuệ muốn cầu sức khỏe nhất, nhưng khi nghe vị hòa thượng già nói như vậy, nếu cô từ chối thì có vẻ không may mắn, cô nhẹ giọng thử hỏi: “Xin hỏi, ngoài cầu nhân duyên, con có thể cầu được sức khỏe không ạ?”
“Tất nhiên là được.” Sư thầy đưa cho cô hai mảnh dây cầu nguyện và một chiếc bút to: “Mời cô viết họ tên vào chỗ trống.”
“Được ạ, cảm ơn sư thầy.”
Thịnh Tuệ mỉm cười cảm ơn rồi đi đến phía đằng xa của chiếc bàn dài, cúi người viết tên mình lên sợi dây đỏ cầu nhân duyên.
Trước khi đặt bút xuống cầu sức khỏe, cô cầm bút trong tay, dừng lại hai giây, không hiểu sao trong đầu cô lại hiện lên cảnh tượng rạng sáng nay Chu Thời Dư vì muốn ôm cô mà phải đi tắm nước nóng vài lần.
Cuối cùng cô viết tên Chu Thời Dư xuống.
Tuy cô không quá khỏe mạnh nhưng sống cũng khá tốt, dù sao trong nhà nhất định phải có một người được mạnh khỏe.
Cô từ nhỏ chưa bao giờ có tham vọng cao lớn nào, sự nghiệp và tiền tài của cô chỉ đủ sống.
Nếu đã như vậy, chỉ cần cầu nguyện rằng cuộc sống hôn nhân sau này của cô sẽ luôn được hạnh phúc.
Đôi môi cô cong lên vì suy nghĩ này, Thịnh Tuệ viết xong dây cầu phúc rồi đưa cho sư thầy, cô chắp hai tay cảm ơn rồi đi đến gần đó đợi, tình cờ nhìn thấy Chu Thời Dư và Lương Hủ Bách người trước người sau đi từ phía sau chùa đi ra.
Hai người cao lớn nổi bật trong đám đông, trao đổi vài câu rồi cùng nhau bước đến chiếc bàn dài, mỗi người xin một sợi dây đỏ để cầu phúc.
 
Lương Hủ Bách cầm bút lên viết hai chữ “Yểu Thu”, anh ấy cầm sợi dây lên, hài lòng chiêm ngưỡng nét chữ rồng bay phượng múa của mình.
Liếc qua khóe mắt, anh ấy nhìn thấy Chu Thời Dư đã viết xong đang đứng dậy, trên sợi dây đỏ cầu bình an khỏe mạnh viết rõ tên “Thịnh Tuệ”, nét chữ mạnh mẽ đầy uy lực.
“Ồ, chúng ta tâm linh tương thông đấy,” Lương Hủ Bách thản nhiên mỉm cười trêu chọc: “Không nghĩ tới luôn đấy, cậu vẫn tin vào thuyết định mệnh à.”
“……”
Chu Thời Dư bình tĩnh đưa sợi dây đỏ cho vị hòa thượng già đối diện, chắp tay cúi lạy, vẻ mặt thành kính và trang nghiêm.
Đôi khi anh cảm thấy bản chất con người thật mâu thuẫn.
Về mặt logic, lẽ ra anh phải là một người không tin vào số phận, nếu không thì trong những năm anh mắc chứng rối loạn lưỡng cực và tái phát kia, lẽ ra anh nên thuận theo số phận kết thúc cuộc đời mình, sau nhiều lần thất bại, lẽ ra anh nên vâng lệnh trời cao, không bao giờ xuất hiện trước mặt Thịnh Tuệ nữa.
Những thời điểm đó, anh quả thực không bao giờ khuất phục trước số mệnh, anh tin chắc rằng mọi thứ đều phụ thuộc vào nỗ lực của con người, chỉ cần thất bại đủ nhiều, ta sẽ luôn tìm ra phương pháp đúng đắn.
Mà vào những thời khắc nào đó, Chu Thời Dư lại hy vọng trên thế giới này thật sự sẽ có thần linh phù hộ anh.
Nếu thần linh thực sự tồn tại, liệu Ngài có thể bảo vệ cô gái của anh khỏi đớn đau mỏi mệt, sẽ để cô luôn khỏe mạnh và hạnh phúc không?
Vào mỗi lúc như thế, anh lại trở thành tín đồ trung thành và cung kính nhất trên đời.

Sau khi viếng chùa cầu phúc, ba người đi dạo quanh đỉnh núi một lúc, thấy sau giờ trưa ánh mặt trời càng thêm chói chang nên họ bắt cáp treo xuống núi trở lại khách sạn.
Ngay cả trong ngày nghỉ, Chu Thời Dư cũng không được nghỉ ngơi, hôm nay anh ra ngoài nên cố ý tắt điện thoại màu đen dành cho công việc, sau khi trở về khách sạn, anh bật lên, rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ liên tục nhảy ra trên màn hình.
Trong bếp, Chu Thời Dư cúi đầu trả lời email công việc, nhìn thấy Thịnh Tuệ đang xách một túi nguyên liệu mang đến quầy bếp, anh liền đứng dậy đi tới: “Anh giúp em một tay nhé?”
“Không cần, không cần đâu.” Thịnh Tuệ vội vàng ngăn lại, thúc giục anh đi làm việc: “Không phải anh nói năm phút nữa sẽ họp video sao, sao giờ anh còn ngồi ở đây thế?”
Nói xong, cô quay người đẩy Chu Thời Dư vào phòng ngủ: “Anh họp xong thì có thể chợp mắt một lát, xong việc em sẽ gọi anh dậy.”
“Vậy em cẩn thận chút nhé.”
Chu Thời Dư không thể lay chuyển được cô, anh cầm máy tính đóng cửa phòng ngủ khách sạn, không lâu sau, anh nghe thấy tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền đến.
Nhà bếp chỉ còn mình cô, Thịnh Tuệ nhiệt tình buộc mái tóc buông xõa lên thành kiểu đuôi ngựa, vén tay áo lên rồi lấy xoài, sữa, đường và các nguyên liệu khác ra khỏi túi.
Lần trước cô đã hứa sẽ làm món thạch sữa cho Chu Thời Dư, nhưng ngày hôm qua vừa đến nơi cô đã ngủ một mạch đến sáng.
Cô lấy một chiếc nồi nhỏ đổ sữa, bột sương sáo trắng và một ít đường ăn kiêng, cuối cùng đổ xoài đã rửa sạch, cắt miếng vào trộn đều rồi cho vào khuôn để trong tủ lạnh.
Thịnh Tuệ cảm giác một món thạch sữa xoài này không thể hiện được kỹ năng nấu ăn tiến bộ nhanh chóng của mình, cô bèn làm thêm vị dâu tây, dưa vàng Hami và matcha.

Trong tiết trời mát mẻ đầu xuân, cô đổ mồ hôi khắp người.
Cô mất hơn một tiếng đồng hồ để chuẩn bị món này, ai không biết chắc sẽ nghĩ món tráng miệng cô làm trông vô cùng phức tạp và tinh tế.
Cô không nghe thấy tiếng động gì phát ra từ phòng ngủ, Thịnh Tuệ sợ quấy rầy Chu Thời Dư làm việc nên không đi vào, cô dựa vào bàn bếp cầm điện thoại lên xem mười mấy bức ảnh Lương Hủ Bách gửi tới.
Tất cả đều là ảnh chụp chung của cô và Chu Thời Dư.
——  “Dựa trên những gì cô biết về tính cách Chu Thời Dư, cậu ấy là kiểu người chỉ cần thích hợp thì sẽ ngay lập tức lựa chọn kết hôn sao?”
Khi xem những tấm ảnh này, thái độ của cô khác với lần đầu, Thịnh Tuệ tuy tin tưởng không chút nghi ngờ câu “vì thích hợp nên kết hôn” của Chu Thời Dư, nhưng nhớ lại câu nói kia của Lương Hủ Bách, cùng với những lời mật ngọt anh nói trên cáp treo, bỗng lòng cô có hơi dao động.
Vậy liệu cô có thể hiểu rằng Chu Thời Dư kết hôn với cô không chỉ là xuất phát vì phù hợp mà còn vì trước đó anh đã phải lòng cô?
“……”
Suy nghĩ này vừa nảy ra ngay lập tức cô cảm thấy thật vô lý, nhưng khóe miệng cô nhếch lên không kìm xuống được.
Thịnh Tuệ nắm tay trái lại, đưa lên môi, tay phải cầm điện thoại ấn vào màn hình, cẩn thận lưu lại tất cả những bức ảnh đã được mua về, cô click mở vòng bạn bè.
 
Trong album ảnh, cô nhanh chóng chọn ra tám bức phong cảnh do Chu Thời Dư chụp, rồi chọn ra một bức ảnh chỉ có hình cô và sườn mặt Chu Thời Dư, giấu đầu lòi đuôi xếp nó ở cuối cùng.
Trước khi bấm đăng, đầu ngón tay Thịnh Tuệ do dự vài giây trên nút đăng màu xanh lá cây, sau đó cô kéo bức ảnh của hai người vào chính giữa chín bức ảnh, sau đó mới bấm đăng mà không hề chần chờ.
Bình thường cô hiếm khi lên vòng bạn bè, bài viết vừa mới bấm đăng là bài đầu tiên trên vòng bạn bè của cô.
Dưới phần bình luận phản hồi rất nhiệt tình, ngoài Tiêu Mính và các đồng nghiệp thân thiết của cô, các bạn học đại học mấy năm không liên lạc đều sôi nổi bình luận.
[Tiêu Mính: Cưng được lắm, mới kết hôn mấy ngày mà đã khoe tình cảm thuần thục như vậy rồi à?]
[Tề Duyệt: Wow đây là ông xã của cô giáo Thịnh Tuệ à, nhìn sườn mặt đã cảm thấy siêu đẹp trai rồi!]
[Lương Hủ Bách: @Chu Thời Dư Nhìn đi, tôi nói bà xã cậu sẽ thích mà, nói thư ký cậu chuyển tiền mau.]
Năm phút sau tải lại, số bình luận đã hơn 30, cô nhìn những lời chúc phúc dày đặc, Thịnh Tuệ chợt bắt đầu hiểu tại sao các đôi tân hôn lại sẵn sàng tốn thời gian và công sức tổ chức hôn lễ để có được sự chúc phúc của mọi người.
Cô vốn tưởng việc kết hôn chỉ là chuyện hai người cùng chung sống, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng được chúc phúc sẽ khiến mình cảm thấy hạnh phúc như vậy.
Hoặc có lẽ vì người cô kết hôn là Chu Thời Dư, nên cô mới sẵn sàng chia sẻ, mới có thể đáp lại lời cảm ơn khi nhận được những lời chúc phúc từ người khác.
Lồ ng ngực cô chợt dâng lên những cảm xúc khó tả, cô mong muốn tìm ai đó để cùng tâm sự những niềm vui chẳng biết đặt vào đâu này.
Thịnh Tuệ để điện thoại di động xuống, đi đến phòng ngủ, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào hỏi Chu Thời Dư khi nào thì xong việc, cô nhìn thấy anh ngồi ở bàn làm việc, đang dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, hít thở đều đặn.
Chắc là lúc cô đẩy anh về phòng ngủ, cô dặn dò anh không được ra ngoài cho đến khi cô chuẩn bị “điều bất ngờ” xong.
Về đến khách sạn, anh vừa mới tắm xong, lúc này hơi cúi đầu, cặp kính có sợi dây vàng mỏng rủ xuống, mái tóc đen mềm mại hơi che đi khuôn mày, bộ dạng không phòng bị mà đang ngủ yên bỗng khiến người ta cảm thấy khác lạ.
Đáy lòng Thịnh Tuệ trở nên mềm mại.
Cô cầm tấm chăn mỏng trên giường lên, lặng lẽ đến gần anh, cúi xuống cẩn thận đắp chăn cho anh.
Hương gỗ đăng đắng nơi chóp mũi làm người ta lưu luyến, cô cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, ánh mắt vô thức rơi vào đôi môi mỏng nhợt nhạt của Chu Thời Dư.
Cánh môi khẽ nhếch như thể một lời mời thầm lặng.
“……”
Khi cô lén áp môi mình lên môi anh, nhịp tim đập như sấm của Thịnh Tuệ khiến vành tai cô đau nhức.
Không phải trước đây cô chưa từng chủ động, mà có lẽ lần này cô đang ôm một suy nghĩ không nên có, cho dù có ôm ngực thì cũng không thể ngăn chú thỏ con sắp nhảy ra khỏi lồ ng ngực của cô.
Cô và Chu Thời Dư đã hôn nhau nhiều lần không đếm xuể, nụ hôn vừa rồi thậm chí chỉ mình cô đơn phương, nhưng lại khiến cô lóng ngóng hơn bao giờ hết.
Vành tai cô lập tức nóng như lửa đốt, sau khi nhận ra mình đã làm gì, Thịnh Tuệ chống tay lên bàn, vội vàng lùi lại.
Song, cánh tay của cô lại bị một lực nhẹ nhàng nhưng không thể thoát khỏi giữ lại, giây tiếp theo, cô rơi vào một vòng ôm vững chắc.
Bị anh nhốt vây vào lòng, Thịnh Tuệ ngẩng đầu, rơi vào đôi mắt đen đang cười của Chu Thời Dư, cô chợt nhận ra mối quan hệ giữa hai người vào lúc này đã lặng lẽ thay đổi.
“Chạy làm gì?” Giọng nói của anh trầm khàn, mang theo vài phần gợi cảm vì mới vừa tỉnh dậy, từng từ từng chữ anh thốt ra lọt vào tai Thịnh Tuệ đều giống như cố ý dụ dỗ:
“Anh cũng đâu có ăn thịt em.”
 
------oOo------