Mùa Xuân Của Anh

Chương 65: Về Mỗi Chuyện Về “chúng Ta” Anh Đều Thay Cô Nhớ Rõ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: Cỏ May Mắn

Thư phòng được bao phủ bởi tông màu vàng kem ấm áp và trang nhã.
 
Nếu để lòng bình tĩnh và ngửi kỹ, còn có thể cảm nhận được mùi thơm thoang thoảng của hoa trà trong không khí âm thầm xoa dịu tâm trạng hỗn loạn.
Bốn bề hoàn toàn im lặng, âm thanh duy nhất vang dội trong tai Thịnh Tuệ là hơi thở của cô, kèm theo đó là nhịp tim đập lúc mạnh lúc yếu,
Cô nửa quỳ trước chiếc két sắt đang mở, hồi lâu không đổi tư thế, sau đó ngay cả bắp chân cũng tê rần.
Bàn tay lơ lửng trong không trung lưỡng lự chưa chạm xuống, Thịnh Tuệ nhìn bốn món đồ trước mặt, trong lúc nhất thời không biết nên nhìn cái nào trước.
Nói cách khác, cô vẫn chưa hoàn toàn bình phục sau khi biết chỉ có bốn món đồ này trong két.
Giấy đăng ký kết hôn được niêm phong trong một khung kính trong suốt đặc biệt, chiếc túi bình an cũ rích cũng được bảo quản cẩn thận như vậy.

Hai món đồ cũ mới không liên quan gì đến nhau nhưng đối với Thịnh Tuệ chúng đều quen thuộc.
Tờ đăng ký kết hôn giống hệt như tờ giấy này được cô giấu trong vali cùng với nhiều giấy tờ khác.
Còn những đường thêu của chiếc túi bình an này đã bị sờn thành nhiều mảnh nhỏ, mặc dù Thịnh Tuệ không thể tìm được món đồ tương tự như vậy nữa nhưng chiếc hộp ký ức đã phủ đầy bụi hơn mười năm đã được mở ra.
Cô nhớ rất rõ là vào năm cô được chẩn đoán mắc bệnh tiểu đường tuýp 1, cô đã phải nhập viện và nhận được ý tốt cũng như sự giúp đỡ từ quá nhiều người nên cô mới có thể thoát khỏi nanh vuốt của cha mình, may mắn sống sót trong một thời gian ngắn.
Sau khi xuất viện, cô không có gì để báo đáp nên chỉ biết dùng bút viết lại họ tên của những người đã giúp đỡ mình.

Cuối tuần cô đến một ngôi chùa gần nhà để cầu nguyện cho những người này và xin cho mỗi người một chiếc túi bình an.
Lúc đó có rất nhiều người đã giúp đỡ cô, hầu hết cô không còn nhớ tên và mặt mũi của họ nữa.
Thịnh Tuệ không ngờ Chu Thời Dư lại là một trong rất nhiều người đã giúp đỡ cô.
Dưới sự bảo vệ cẩn thận của túi nhựa, chiếc túi bình an đã trở thành báu vật vô giá.

Thịnh Tuệ đưa tay ra mấy lần, khi đầu ngón tay chạm vào miệng túi đã được niêm phong, cô lại do dự rút tay về.
Thịnh Tuệ cúi đầu cười khổ.

Mỗi khi cô cảm nhận được tình yêu tính bằng đơn vị “năm” của Chu Thời Dư, cô sẽ luôn cảm thấy trên vai mình có gánh nặng ngàn cân.
Hít một hơi thật sâu, ánh mắt cô cuối cùng cũng rơi vào tờ di chúc nằm lặng lẽ ở giữa két sắt.
Cô điều chỉnh lại tư thế ngồi, đưa tay lấy tờ giấy gấp đôi ra thì phát hiện ngoài năm tờ tài liệu đã được đóng dấu bên trên cùng, phía dưới còn có một bức thư viết tay, những con chữ chi chít với nét chữ quen thuộc và cứng cáp có lực.
Thịnh Tuệ liếc mắt là có thể nhận ra đó là chữ viết của Chu Thời Dư.
Năm trang giấy liệt kê gọn gàng và rõ ràng khối tài sản kếch xù đáng kinh ngạc của Chu Thời Dư và cách phân bổ nó.
Thịnh Tuệ chỉ vội vàng nhìn lướt qua, cô đọc nhanh như gió, khi thấy họ tên của mình xuất hiện liên tục cô cảm thấy choáng váng.
Phải đến trang cuối cùng, cô mới thấy được phần tài sản khác được phân bổ của chồng mình.
Khối tài sản 90 chữ số sẽ được phân bổ theo từng năm cho mười mấy, hai mươi viện nghiên cứu trong và ngoài nước đang nghiên cứu và khắc phục căn bệnh tiểu đường tuýp 1.
“…..

Nghiên cứu lâm sàng về tế bào gốc trung mô dây rốn của con người trong phòng ngừa và điều trị viêm đường mật do thiếu máu cục bộ sau ghép gan, nghiên cứu lâm sàng về tế bào gốc trung mô gót chân răng của con người trong điều trị bệnh tiểu đường loại 1…”
Bờ lưng cô nặng trĩu bởi những cái tên hạng mục dài dòng và phức tạp.

Hơi thở của Thịnh Tuệ run rẩy, khi cô nhắm mắt lại để kìm nén nước mắt tuôn ra, tâm trí cô nhớ lại ngày cô đến bệnh viện hỏi về chuyện mang thai, lúc cô đi đến cuối hành lang, cô đã nhìn thấy Chu Thời Dư và một ông bác lớn tuổi đang thảo luận về hạng mục nghiên cứu.
Trong 13 năm kể từ khi được chẩn đoán mắc bệnh tiểu đường, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc khỏi bệnh.

Mà Chu Thời Dư đã thầm lặng yêu cô 13 năm, anh chưa bao giờ từ bỏ dù chỉ có một tia hy vọng.
Ngay cả việc thành lập Thành Hòa, mục đích ban đầu cũng là đầu tư vào các nghiên cứu để khắc phục bệnh tiểu đường loại 1.
Thành và Hòa, mỗi chữ lấy một nửa trong họ và tên của “Thịnh Tuệ”.

(*)
“……”
(*)
Mình đã bổ sung giải thích dưới chương 40, các bạn đã đọc trước có thể quay lại xem nhé.
Trên đời sao lại có người chậm hiểu ngốc nghếch như cô chứ?
Cảm giác ngột ngạt của tình yêu như cơn chết đuối quét qua cô.

Thịnh Tuệ cúi đầu thật sâu, tầm nhìn bị mờ đi vì nước mắt trực trào, thậm chí cô còn không đủ can đảm để đọc lá thư tay mà Chu Thời Dư để lại cho mình.
Không được khóc nữa.
Dù thế nào đi nữa, cô là người thụ hưởng duy nhất, là người không có tư cách để khóc nhất.
Đầu ngón tay hơi run run, Thịnh Tuệ cẩn thận đặt văn kiện về vị trí ban đầu, cầm lá thư viết tay đặt trên đùi lên và bắt đầu đọc.
Khác với loại giấy thông thường, loại giấy kraft đắt tiền hiển nhiên có trọng lượng nặng hơn, khi chạm vào có thể cảm nhận được bề mặt hơi nhám, màu mực của chữ viết trên giấy đã phai nhạt theo thời gian.
【Gửi Thịnh Tuệ:
Thấy chữ xem như gặp mặt.

Mở thư với khuôn trăng an nhàn.

(*)
(*)
Bản gốc là 见字如晤,展信舒颜 (Kiến tự như ngộ, triển tín thư nhan): Thấy chữ thì như gặp gỡ, mở bức thư ra sắc mặt vui vẻ thư thái.
Tôi nghĩ khi em nhận được lá thư này, em sẽ cảm thấy khó hiểu hơn là ngạc nhiên, nếu những lời nói sau đây làm xáo trộn cuộc sống yên bình và ổn định vốn có của em, cho phép tôi xin lỗi em trước.
Suy cho cùng, đối với em, bức thư này được viết bởi một người lạ mà em chưa từng nghe tên hay gặp mặt.
Thực ra, chúng ta gặp nhau lần đầu vào mùa đông lạnh thấu xương khi em mười bốn tuổi.
Ở hành lang bệnh viện, tôi đang ngồi trên xe lăn thì bắt gặp hành vi hung bạo của cha em, có lẽ vì cùng trải qua thuở thơ ấu tương tự nên tôi đã lên tiếng ngăn cản để bàn tay của cha em không rơi xuống.
Sau đó, em chủ động đi đến bên tôi, vừa đẩy giá truyền dịch vừa mỉm cười đưa cho tôi một viên kẹo trái cây —— Viên kẹo đó tôi đã cất giữ rất lâu mãi không chịu ăn, cho đến mùa hạ nóng nực, viên kẹo đã tan chảy trong tờ giấy gói trong suốt đầy màu sắc.
Sau này, tôi thường hay nghĩ có lẽ ngay từ đầu ông trời đã ám chỉ rằng những năm tháng tham vọng không chính đáng của tôi sẽ chẳng bao giờ có kết quả.
Sau đó, em đã xuất viện rồi quay trở lại, đưa cho những người đã đối tốt với em một chiếc túi bình an, thậm chí em còn đặc biệt đi đến phòng bệnh của tôi để chúc tôi nhanh chóng bình phục.
Ngày đó, không biết là do em gọi tôi là “anh trai” hay là do tôi cáu vì em đã quên ghi tên tôi lên túi bình an, tóm lại là tôi ngây ngốc mà để em rời đi.
Cứ như vậy, tôi đã bỏ lỡ cơ hội duy nhất để lưu lại tên mình trong lòng em.
Khoảng thời gian sau này, tôi đều ở trên sân khấu không một khán giả, tự chỉ đạo và tự diễn xuất.
Năm mười sáu tuổi ấy, tôi chuyển đến trường cấp 3 của em và đi từ xa hộ tống em về nhà an toàn sau mỗi tối tự học.
Năm mười tám tuổi thi đại học, nghe nói em muốn đến học tại Đại học Thượng Hải, khi điền đơn đăng ký, tôi đã ghi tên trường đó.

Trong đầu tôi không ngừng tưởng tượng khung cảnh tôi có thể bước về phía em mà không hề đắn đo.
Mười chín tuổi năm nhất đại học, tôi biết được em sắp trở thành bạn cùng trường với tôi.

Ngày em đi lấy thư thông báo trúng tuyển, tôi bất chấp mọi khó khăn trắc trở mà muốn được gặp em.

Nhưng khi tôi chỉ còn cách em mười mét, quả bom chôn sâu trong não tôi nổ tung trời.
Tôi bị coi là kẻ điên khùng trên phố.

Đoạn video về việc tôi bị phát tác được tung lên mạng.

Ngày hôm sau tôi được chẩn đoán mắc chứng rối loạn lưỡng cực, tôi không còn cách nào khác là phải thôi học và ra nước ngoài điều trị.
Từ năm hai mươi đến năm hai mươi mốt tuổi, tôi dành một nửa thời gian ở trong bệnh viện tâm thần để điều trị.

Hiếm khi có một ngày tôi tỉnh táo, tôi nghe ngóng tình hình em ở Thượng Hải không ổn nên đã cố tìm cách gia nhập vào nhóm hoạt động ngoại khóa mà em đã tham gia, lấy thân phận “Z” để giữ liên lạc với em.
Năm hai mươi hai tuổi tốt nghiệp đại học, bệnh của tôi lại tái phát.

Liệu pháp sốc điện đã cứu mạng tôi, nhưng tôi đã quên quá nhiều chi tiết về mối quan hệ giữa Z và em, tôi đọc đi đọc lại bức thư em gửi và không biết phải trả lời thế nào.
Thế là vào ngày thứ ba sau khi xuất viện, tôi đã đáp chuyến bay về Thượng Hải và tìm thấy em đang làm việc trong quán cà phê mèo.

Tôi chỉ muốn đi vào rồi đứng nhìn em từ xa, nhưng lông mèo bay trong không khí đã làm tôi có phản ứng dị ứng nghiêm trọng, chỉ đành tìm cách điều trị lần nữa.
Sinh nhật lần thứ hai mươi ba của em cũng chính là nửa tháng trước khi tôi viết bức thư này, tôi biết em phải chọn nghề, khi tôi vui mừng với sự lựa chọn dũng cảm của em thì tôi càng nhận ra rằng có lẽ mình không nên làm phiền cuộc sống tốt đẹp sắp diễn ra của em nữa.
Sự xuất hiện đột ngột của tôi cùng với thứ tình cảm quá nặng nề, hay nhúng tay vào mọi chuyện này sẽ có một ngày làm em trở nên bất hạnh.
Như em thấy, đó là cuộc sống tầm thường không có chí tiến thủ của tôi.
Tôi đã dành nửa cuộc đời để mến mộ một người, nhưng cho đến khi chết tôi vẫn không thể đường đường chính chính đứng trước mặt người ấy.
Tôi tin em có thể nhìn ra tôi có ý đồ riêng.

Tôi hy vọng em sẽ không cảm thấy gánh nặng bởi bức thư lỗ m ãng của tôi, song đồng thời tôi cũng không cam lòng khi mình lướt qua cuộc đời em như một cơn gió rồi biến mất không một dấu vết.
Thật nực cười.

Một người như tôi mà vẫn mong trong trái tim em có một chỗ chỉ thuộc về tôi, cho dù nhỏ bé chật hẹp.
Trong số tài sản được chia trong di chúc có một khoản tiền tôi để lại cho em.
Số tiền tuy không nhiều nhưng có thể đảm bảo cho em suốt đời không phải lo cơm ăn áo mặc, đủ tự tin hỗ trợ em thực hiện mọi tâm nguyện và sống một cuộc sống lý tưởng mà trước đây em không có.
Với số tiền còn lại, tôi quyết định đầu tư nghiên cứu để khắc phục được căn bệnh tiểu đường tuýp 1.
Cho đến hôm nay, tôi vẫn tin chắc rằng với sự phát triển nhanh chóng của khoa học công nghệ, một ngày nào đó em sẽ khỏi bệnh hoàn toàn, trở lại với cộng đồng với một cơ thể khỏe mạnh và sống một cuộc sống thật sự hạnh phúc, vô ưu vô lo.
Đến lúc đó, nếu em sẵn lòng thì xin hãy mang một bó hoa mõm sói mà tôi yêu thích đến trước mộ tôi, để tôi có thể được gặp lại em một lần sau khi tôi chết.
Thấy em sống tốt, u hồn của tôi có thể an tâm rời khỏi thế gian này, yên bình tiêu tán về phương xa.
Sau khi bị bệnh, tôi dần mất đi nhiều cảm xúc của con người.

Ngay cả những lúc hiếm hoi tôi cảm thấy vui vẻ, hưng phấn hay kích động thì cũng khó có thể phân biệt được đây là cảm xúc thật của tôi hay là do bệnh tình phát tác.
Lâu ngày, tôi cũng từng nghi hoặc liệu mình có thực sự yêu em hay không, hay rốt cuộc là loại cảm xúc nào mới xứng để được xem là yêu?
Đáp án dang dở chẳng đi đến đâu.
Tôi chỉ là rất muốn gặp lại em vào mùa xuân mà em yêu thích nhất.
Dù chỉ cười và nói “Đã lâu không gặp” thì cũng sẽ chẳng hề hối tiếc.
Có thể em không tin, nhưng ngoài đời tôi không phải là người nói nhiều, có lẽ tôi biết đây là lần duy nhất tôi có thể nói chuyện với em nên tôi mới không thể ngừng viết.
Vậy chúng ta hãy nói lời tạm biệt đi.
Thịnh Tuệ.
Tạm biệt.
Cũng không bao giờ gặp lại.
Cuộc đời sau này rất dài, thực sự em không cần vì thế mà phải dừng lại.

Em hãy đọc vội bức thư này rồi xin em hãy quên tôi đi.
Chỉ cần em đừng quên rằng, có một người lạ ở chốn không ai hay biết, không một tiếng động mà yêu em nhiều năm trời.
Cầu mong cuộc sống sau này của em luôn bình an suôn sẻ, vui vẻ khỏe mạnh.
Đến tận dòng này,
Cuối cùng cũng nhớ ra nói cho em biết họ tên Chu Thời Dư】
“……”
Hai mắt đẫm lệ, Thịnh Tuệ nhìn chằm chằm câu cuối cùng, môi dưới bị răng cắn nát bươm, thậm chí còn có thể nếm ra mùi máu nhàn nhạt.
Rốt cuộc cô vẫn đau lòng khóc to thành tiếng, nước mắt ướt nhẹp trang giấy.
—— Cầu mong cuộc sống sau này của em luôn bình an suôn sẻ, vui vẻ khỏe mạnh.
Câu chúc y hệt thế này là vào lúc 0 giờ ngày sinh nhật 27 tuổi của cô, Chu Thời Dư bị sốt cao không giảm ngồi canh trước điện thoại để chắc chắn mình là người đầu tiên gửi lời chúc mừng sinh nhật.
(*)
Tại chương 7.
Thịnh Tuệ rủ mắt nhìn chiếc vòng tay chỉ đỏ trên cổ tay mình, cô không dám nghĩ tới tâm trạng của người yêu khi anh trao nó cho cô.
Cô dùng ống tay áo vội vàng lau đi vết nước trên giấy, nhưng những giọt nước mắt cứ như vô tận càng lúc càng tích tụ, cuối cùng ngay cả vết mực trên chữ viết cũng bị nhòe đi.
Thịnh Tuệ không dám đọc nội dung của bức thư viết tay nữa.

Cô vội vàng nhét giấy tờ vào két sắt, tay chân vụng về lấy cuốn sách bên cạnh ra rồi đánh rơi xuống đất.
Bìa sách “Hai mươi bài thơ tình và một bài ca tuyệt vọng” có màu xanh lục đậm, dưới góc điểm xuyết những vệt trắng, rất dày.

Khi sách rơi xuống thì mở ra, để lộ bức ảnh bị kẹp trong sách.
“……”
Thịnh Tuệ cúi đầu nhặt bức ảnh lên.
Bức ảnh hình vuông đã ố vàng các góc, cảnh được chụp là trong bệnh viện quá quen thuộc.

Trong phòng bệnh, một chàng trai gầy đang tựa vào đầu giường bệnh, sắc mặt tái nhợt nhưng ánh mắt nhìn cô gái bên giường lại vô cùng dịu dàng.
Cô gái mỉm cười canh giữ bên giường bệnh, bàn tay mềm mại cầm túi bình an, tay còn lại nắm lấy bàn tay trái gầy gò của chàng trai, mi mắt cong lên như đang nói, bên môi có lúm đồng điếu mờ.
Có lẽ đã bị lây nhiễm bởi cảm xúc của cô gái, chàng trai không khỏi cong môi lên.
 
Nắng ấm ngoài cửa sổ rọi xuống vai và tóc họ.

Ánh sáng như vụn vàng trong mùa đông khắc nghiệt không chịu nổi ấy giúp hai đứa trẻ đang phải trải qua những đau khổ của riêng mình, dù chỉ có nhau trong chốc lát, cũng cảm thấy toàn thân ấm áp.
Thịnh Tuệ nhận ra đó chính là cô mười bốn tuổi và Chu Thời Dư mười sáu tuổi, hai người đang cười vô tư vô lo trước ống kính.
Thịnh Tuệ ngẩng đầu dùng đầu ngón tay chạm vào khuôn mặt ốm bệnh của chàng trai, cô cảm thấy có ai đó nhẹ nhàng khoác áo khoác lên vai mình, chóp mũi tràn ngập mùi thơm của hương gỗ lạnh đắng chát êm dịu.
Không cần quay đầu lại nhìn cô vẫn biết rất rõ phía sau là người yêu luôn chờ đợi cô.
“…… Xin lỗi anh, là do trí nhớ em không tốt.”
Một lúc lâu sau, Thịnh Tuệ kìm nước mắt ngừng rơi, quay người lại giơ bức ảnh đưa cho Chu Thời Dư – dù đã mười ba năm nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng không đổi.

Cô nhẹ giọng nói: “Mấy chuyện này em không nhớ gì hết.”
“Không sao đâu.”
Chu Thời Dư im lặng hồi lâu cẩn thận khép áo khoác lại cho cô, sau đó kiên nhẫn hôn lên giọt nước mắt trên khóe mắt Thịnh Tuệ, giọng nói ấm áp của anh chậm rãi vang lên trong phòng:
“Tương lai còn rất dài, anh có thể từ từ kể cho em nghe.”
Về anh và về cô.
Về mỗi chuyện có “chúng ta”, anh đều thay cô nhớ rõ.
 
------oOo------
 


— QUẢNG CÁO —