Diêu Viễn lặng lẽ ngắm con bé ấy, nước da nhỏ ngăm đen, nhưng bù lại nét mặt nhỏ rất xinh xắn, là một tổ hợp hương vị của thanh xuân và mộc mạc xộc thẳng đến người đối diện. Gương mặt nhỏ thẹn thùng ửng đỏ, không dám nhìn thẳng Diêu Viễn, chỉ nói với Đàm Duệ Khang, vén tấm vải bông li ti phủ trên cái rổ cho anh ta coi bên trong lố nhố những quả trứng trắng phau, mà trứng thì nhỏ, nhỏ đến mức Diêu Viễn chưa thấy loại nào nhỏ như vậy.
Còn có một miếng bánh ngọt và kẹo nhà làm.
"Mẹ em bảo em mang tới biếu bà." Nhỏ lí nhí nói, "Nghe bảo hai anh em anh đã về."
Diêu Viễn buồn chán huýt sáo, nhỏ lại đỏ mặt, Diêu Viễn tỉnh rụi nói, "Chào em."
Nhỏ lắp bắp, "Chào... chào anh."
Đàm Duệ Khang nói gì đó, rồi quay về phòng lấy đồ, dặn, "Em chờ anh một tẹo."
Nhỏ "dạ", tò mò ngó Diêu Viễn, Diêu Viễn ngờ vực ngó lại nhỏ đó, gương mặt thiếu niên sáng sủa kèm theo vẻ lạnh lùng bất tín.
Đàm Duệ Khang lấy ra một mớ móc chìa khóa và đồ lưu niệm lặt vặt, với hai gói đặc sản mua ở Bắc Kinh đưa cho con nhỏ đó, dặn nhỏ đem về chia cho bạn bè.
Diêu Viễn hệt như một con nhím dựng hết lông lên, "Thế là thế nào đây? Anh cấm em yêu sớm, còn anh thì sao hả?"
Đàm Duệ Khang giải thích, "À, đừng đoán bậy, bạn hồi cấp hai của anh thôi." Diêu Viễn vặc lại, "Rõ ràng là có ý với anh mà, gian tình nảy sinh hồi nào vậy?"
Đàm Duệ Khang cười ngặt nghẽo, anh nhìn Diêu Viễn với ánh mắt thú vị, hỏi, "Em không thấy gì sao?"
Diêu Viễn, "?"
Gương mặt Đàm Duệ Khang có vẻ đẹp rất dịu dàng, anh nói, "Nó thích em mà, vừa mới nhìn thấy em là kết liền đó."
Diêu Viễn há hốc, "Sao vậy chứ!"
Đàm Duệ Khang nói, "Không tin thì thôi." Sau đó lại cắm cúi đọc sách.
Diêu Viễn không buông tha, "Anh đừng nói cho có, nói tiếp coi!"
Vừa nói vừa thụi Đàm Duệ Khang một cái, Đàm Duệ Khang bị nó léo nhéo riết không đọc sách được, đành phải nghiêm túc thông não thằng em, "Nó không dám nhìn em, chỉ lo nói chuyện với anh, bình thường nó đâu có vậy, lúc nó đi lại còn liếc em một cái, mặt thì đỏ lên."
"Vớ vẩn." Diêu Viễn tức tối nói.
"Không tin thì thôi." Đàm Duệ Khang cười bảo, "Em nổi nhất xóm đấy, ai cũng thích em hết."
Diêu Viễn nghe vậy cũng thấy hơi tự đắc, hồi đó Triệu Quốc Cương cũng từng nói nó rất giỏi chiếm thiện cảm của người khác, nhưng sự thật lại là một cái gối thêu hoa, bên trong nhồi toàn thuốc nổ.
Chiều hôm đó trời tạnh mưa, Đàm Duệ Khang mang nhang đèn tiền giấy và một chai rượu xái đi viếng mộ ba, Diêu Viễn liền theo đuôi. Sau cơn mưa đường rất khó đi, Đàm Duệ Khang vốn không muốn Diêu Viễn đi theo, song Diêu Viễn ở nhà chẳng có gì làm nên cứ nằng nặc đòi theo, thế là cả hai đi men theo con đường ruộng.
Mưa tròn một ngày, con đường trở nên sình bùn lầy lội, không khí mát lành, ruộng đồng, đất đai, hết thảy tựa như một miền đất mới được thanh tẩy xong, con lạch nhỏ chảy róc rách, Đàm Duệ Khang nói, "Để anh cõng em, đường khó đi lắm."
Diêu Viễn gạt đi, "Không cần."
Nó đi chệnh choạng ngoài mé ruộng, Đàm Duệ Khang nhắc, "Cẩn thận trơn!"
Quả nhiên Diêu Viễn trượt cái oạch, người dính bùn chèm nhẹp, Đàm Duệ Khang không nhịn được cười to.
Diêu Viễn mặt như đưa đám lọt tọt theo Đàm Duệ Khang lên khu mộ phần nằm trên sườn đồi, nhìn Đàm Duệ Khang quỳ trước mộ, nói khẽ, "Ba, con về rồi, Tiểu Viễn cũng đi với con."
Diêu Viễn đứng một lát, đốt ít tiền giấy, buồn chán đi ra ngoài ngắm phong cảnh nghe nhạc, nghe một hồi thì Discman hết pin, đành tháo tai nghe xuống, chậm chạp lê bước qua bên kia.
Nó đứng dưới một tán cây tùng, nghe Đàm Duệ Khang ngồi cạnh mộ rót rượu, rồi nói bằng tiếng Hồ Nam, "... đối xử tốt với con, dượng coi con như con đẻ, Tiểu Viễn xem con như anh ruột, học bài chung với con, cho con bữa cơm, đại ơn đại đức này con cũng không biết làm sao báo đền..."
"Ba, mẹ, hai người nhớ phù hộ con thi đỗ đại học, con muốn vươn lên, thi đậu vào Thanh Hoa, Bắc Kinh, không phụ sự kỳ vọng của ba mẹ..."
Diêu Viễn chỉ hiểu câu được câu chăng, sau cơn mưa trời quang đãng, thái dương ló dạng sau ráng chiều, hệt như một cái lòng đỏ trứng gà, nhuộm trời đất
Thời tiết ở quê rất nóng bức, ngày nào Diêu Viễn cũng lang bang chỗ này chỗ nọ, lớn rồi không còn hứng thú với mấy trò hồi nhỏ nữa, mấy trò như mò cá bắt tôm, bơi dưới lạch, đào trứng chim, kiếm chỗ ẩn núp đã mất đi mê lực thuở bé. Đàm Duệ Khang và Diêu Viễn mỗi đứa ngậm một nhánh cỏ đi dạo trong rừng.
"Hồi đó khoái bao nhiêu giờ chẳng còn hứng chơi nữa." Diêu Viễn nói. Đàm Duệ Khang cũng lấy làm cảm khái, "Phải, lớn hết rồi."
Bọn nó mỗi chỗ dạo qua ngắm nghía một chút, rồi đến nhà Đàm Duệ Khang dọn ít đồ, vùng quê vốn cũng chẳng thay đổi nhiều nhặn gì, thế rồi lên đường về nhà. Lúc sắp đi Diêu Viễn cũng hứa hẹn với bà là thi đại học xong nhất định sẽ về thăm bà.
Nó vốn định về bàn với Triệu Quốc Cương đưa bà lên nhà mình, nhưng Đàm Duệ Khang một mực nói là bà không quen sống trong thành phố lớn, xe cộ đông đúc, không bạn bè hàng xóm láng giềng, thà sống ở quê coi vậy mà tốt hơn, Diêu Viễn cũng đành thôi.
Sau khi về nhà mấy hôm, Đàm Duệ Khang vẫn miệt mài luyện chưởng, Diêu Viễn không còn ngày nào cũng la cà nữa, nó bắt đầu ghi chép nhận xét về tất cả những sách mình đã đọc trên kệ, có cuốn thì ngắn gọn hai ba dòng, có cuốn thì viết chi chít cả trang giấy, khái quát nội dung quyển đó, cuốn nào cũng kẹp vào một tờ, mang đi giới thiệu cho Đàm Duệ Khang.
"Truyện Kim Dung coi một lần là đủ rồi." Diêu Viễn nói, "Mấy cuốn này đều thuộc dạng hay, "Bụi trần lắng đọng" của A Lai, "Ba chàng ngự lâm pháo thủ", thật ra em nghĩ ông Kim Dung cũng tham khảo cả mớ ý tưởng trong "Ba chàng ngự lâm" í..."
Diêu Viễn đáp, "Ừa, bên trong có kèm theo một vài nhận xét của em, anh đọc không hiểu thì có thể coi của em rồi đọc từ từ cũng được."
Đàm Duệ Khang hết hồn vì được ưu ái, mấy hôm sau Diêu Viễn và Lâm Tử Ba đi mua máy tính, chọn một cái máy tính bàn giá bảy nghìn tệ, máy cũ chuyển qua phòng Đàm Duệ Khang. Diêu Viễn đưa cho anh một đống đĩa game, bảo, "Mấy trò này hay lắm, em có in hướng dẫn trên mạng anh không biết chơi thì cứ hỏi em nha."
Đàm Duệ Khang tự nhiên được đối xử tốt quá xá đâm ra hơi hoảng, vội vàng nhận hết. Suốt kỳ nghỉ hè anh không luyện game nào, nhưng dựa vào ghi chép của Diêu Viễn mà đọc được kha khá sách.
Diêu Viễn đọc tới đọc lui thấy hết sách để coi, thi thoảng dạo nhà sách với Đàm Duệ Khang. Bỏ qua sự khác biệt trong suy nghĩ và quan điểm chi tiêu thì Đàm
Duệ Khang quả đúng là bạn cặp kè cực kỳ tốt.
Rủ đi đâu cũng không cần hẹn trước, hú một tiếng là đi.
Cũng không cần phải bàn nhau đi đâu, Diêu Viễn muốn đi đâu là gần như chắc chắn Đàm Duệ Khang chịu đi đó.
Bọn nó bắt đầu có đề tài chung về sách truyện, mỹ thuật.
Lúc đi nhà sách, Diêu Viễn vớ đại một cuốn nào đấy lật giở vài trang, thấy hay hay thì bỏ luôn vào xe mua hàng, còn Đàm Duệ Khang thì đã cầm sách lên là đứng lì một chỗ ở kệ sách suốt cả buổi chiều.
Kỳ nghỉ hè lững thững trôi qua, Đàm Duệ Khang cày hơn phân nửa sách của Diêu Viễn, mớ đĩa game thì vẫn nằm nguyên xi ở đó, Diêu Viễn biết cái tên suy nghĩ cứng nhắc này không thể hòa mình vô toàn bộ thế giới của nó, đành phải gom mớ đĩa về phòng.
Nhà sách lại chật ních học sinh đi mua sách cho năm mới, mùa hè cuối cấp hai rốt cuộc cũng đi qua những ngày cuối, Diêu Viễn vừa nghĩ đến ba năm cấp ba nước sôi lửa bỏng sắp tới là lại thấy thốn, y như trẻ con lạc mẹ không biết kêu ai gọi ai.
Hôm khai giảng đầu tiên đài đưa tin báo động bão cấp tám, Diêu Viễn cuộn trong ổ chăn rên rỉ như vậy không biết có được nghỉ hay không thì đã bị Đàm Duệ Khang chuẩn bị xong đâu ra đấy, bừng bừng khí thế xốc nó dậy.
"Không đi có được hông..." Diêu Viễn nhừa nhựa nói.
"Lâm Tử Ba gọi điện bảo rồi." Đàm Duệ Khang nói, "Hôm nay nhất định phải đi."
Diêu Viễn đành phải ỉu xìu lết thết theo Đàm Duệ Khang đi đến trường, Đàm Duệ Khang bung dù ra, bị tạt ướt nửa người, bù lại che chắn cho Diêu Viễn rất tốt. Hai đứa đi theo con đường quen thuộc đến trường, lớp 10-1 toàn là đám quen mặt được tuyển thẳng, sau khi vô lớp chào hỏi xong thì Diêu Viễn và Đàm Duệ Khang ra hàng chót ngồi.
Hầu như đứa nào cũng tán dóc với nhau, lớp toàn tiếng rì rầm rì rầm, đến khi thầy trưởng khối tới thì mới yên xuống.
"Đàm Duệ Khang." Ông thầy trưởng khối già chát điểm danh xong thì giáo viên chủ nhiệm tới kêu một người ra ngoài nói chuyện.
Mặt Đàm Duệ Khang ngu ngơ, tay áo xắn đến tận khuỷu còn ươn ướt, trao đổi với giáo viên vài câu xong thì thấy anh mỉm cười, gật đầu liên tục, Diêu Viễn ngồi tựa bên cửa sổ nhìn anh ta, bụng nhộn nhạo khó chịu, không biết anh ta lại làm được cái gì hay ho.
"Tiểu Viễn, thầy kêu anh làm lớp trưởng, tụi mình ngồi chung bàn nha." Lát sau Đàm Duệ Khang quay lại, cười nói, "Nha?"
Diêu Viễn, "..."
Lớp trưởng? Lớp trưởng là gì, có ăn được không? Diêu Viễn lập tức thấy khó ở, cự liền, "Em không muốn ngồi hàng chót đâu, không thấy đường"
Nhưng kể ra thì nó cũng nói thật, Diêu Viễn suốt ngày cắm mặt vào vi tính, bị cận thị nhẹ, Đàm Duệ Khang biết nên bèn đổi phương án, "Vậy em ngồi với Lâm Tử Ba nha?"
Diêu Viễn đẩy anh đi, "Ngồi đâu mà không được, anh phải công chính liêm minh chứ! Mới làm lớp trưởng mà đã lạm quyền thì đâu được..."
Đàm Duệ Khang không nhận ra gì khác lạ, cười hiền bỏ đi sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người, ký tên sổ điểm danh, người nhận chức lớp phó thì đi lấy sách.
Diêu Viễn được xếp ngồi hàng giữa, bốn dãy mỗi tuần đổi một lần, tiết đầu tiên trôi qua cái vèo, cán sự sáu môn đã được định đoạt xong, cho dù đã chối đây đẩy nhưng sau rốt Diêu Viễn vẫn nhận chức cán sự Anh văn.
Sau một kỳ thi chuyển cấp cam go là một kỳ nghỉ thả ga tới bến, có nhiều đứa trong lớp vẫn nghỉ chưa đã chơi chưa đủ, không thể nào chuyên tâm vô học hành. Mà môn Toán lớp mười thì vô cùng khó nhằn, toàn bộ môn học đều chuyển sang phần mới nối tiếp với phần học hồi cấp hai, Diêu Viễn cơ bản chẳng để tâm vào chuyện học, tiết nào cũng chỉ lo tám, bày cuốn sách ra cũng chỉ lật tới lật lui cho có, hoặc tán phét với cậu bạn cùng bàn mới.
Cậu ta tên Tần Diệu, người thì nhỏ choắt, nói chuyện cực tếu, mức độ thú vị cũng ngang ngửa với Tề Huy Vũ. Hồi cấp hai nó học lớp 9-2, cũng từng chạy qua mượn sách của Diêu Viễn, vừa ngồi xuống là đã có chủ đề để nói, ngày nào cũng chém gió tung nóc với nhau không biết thời gian.
Vì thế mà đi học chưa đầy một ngày Diêu Viễn đã bị đám con gái sến sẩm gán cho biệt danh "Bảo Ngọc", còn Tần Diệu thì bị kêu là Tần đệ đệ.
Diêu Viễn vô cùng phẫn nộ với cái biệt danh này, nhưng Đàm Duệ Khang chưa đọc Hồng Lâu Mộng, không hiểu bọn kia gọi vậy là sao, Diêu Viễn thế lực mỏng phải chịu lép, bị gọi Bảo Ngọc Bảo Ngọc miết mà không có sức chống cự, đành chấp nhận cái biệt danh ấy.
May mà lúc Trương Chấn qua mượn sách gọi một tiếng Poko, biệt danh cũ của Diêu Viễn mới có thể bảo toàn.
Chơi với Tân Diệu rất vui, tư duy cậu ta không cùng hệ với người bình thường, rất thích ngoáy bậy trong sách lịch sử như thêm râu cho Quan Hán Khanh hoặc biến Gia Cát Lượng thành người máy Transformer, đồng thời cũng thích tự dìm hàng bản thân để chọc cười các bạn nữ, nói chung là một người khéo léo, dễ kết bạn.
Diêu Viễn cũng rất ưa cậu ta, bình thường lên lớp là giỡn miết, cười đùa liên tục. Song chung quy thì Tần Diệu không giống Tề Huy Vũ, bọn nó chỉ huyên
thuyên ở trường, tan học thì chẳng liên lạc gì thêm. Chẳng bù với Tề Huy Vũ, nói bao nhiêu cũng không thấy đủ.
Lớp mười không có giờ tự học, lúc đi về Đàm Duệ Khang lúc nào cũng khoái "lên lớp" Diêu Viễn.
"Giờ học em đừng nói chuyện riêng với Tần Diệu nhiều quá." Đàm Duệ Khang khuyên, "Sao lại nói nhiều như vậy chứ? Thầy nhắc nhở rồi đó."
"Biết rồi khổ lắm nói mãi." Diêu Viễn bực bội đáp, mà hứa là hứa vậy thôi, qua hôm sau là mọi chuyện lại y chang như cũ.
Thời gian trôi nhanh chóng mặt, lớp biết nhau cả rồi, nhưng Diêu Viễn luôn cảm thấy có một sự khác biệt lớn giữa cấp hai và cấp ba.
Tất cả học sinh trong lớp vốn dĩ đều nằm trong lớp chọn của Tam Trung, hơn chục đứa cùng lớp cũ năm ngoái tuyển thẳng lên, vậy mà tại sao lại không hề có bầu không khí thân thiết như hồi cấp hai? Trong lớp chẳng có đứa nào đến lèo nhèo Diêu Viễn bao bữa cơm, đến trưa tan học là mạnh ai về nhà thì về nhà, ai ở lại đọc sách thì đọc sách.
Chiều tan học thì mệnh đứa nào đứa nấy vội chạy về nhà, tuy là một tập thể, nhưng thực chất lại phân tán rời rạc, không có sự kết dính gì đặc biệt. Cũng có nhiều đứa kết đôi kết cặp, tuy không công khai nhưng từ từ ai cũng biết.
Diêu Viễn không có bồ, Đàm Duệ Khang đương nhiên cũng vậy, hai anh em y hệt như hồi trước, khác cái là mỗi trưa Diêu Viễn đi ăn với Tần Diệu xong về sẽ mua cho Đàm Duệ Khang một ly trà sữa.
Hôm nào tan học về Diêu Viễn chỉ làm bài tập sơ sài, xong là rúc vô phòng chơi game trên máy tính, nhiều khi lười làm thế là lấy bài Đàm Duệ Khang ra sao y bản chính.
Đến một ngày đẹp trời nọ thầy dạy Toán hỏi, "Sao lớp mình lại có tới hai Đàm Duệ Khang nhỉ? Còn một cuốn Đàm Duệ Khang nữa là của ai đây?"
Diêu Viễn mới sực nhớ ra một chuyện, hôm qua lấy tập mới cóp pi bài, cóp hăng say đến độ cóp xong bên trong rồi còn lật ra trang bìa cóp luôn cả tên Đàm Duệ Khang lên.
Cả lớp cười ầm lên, Diêu Viễn mặt đỏ ké đi lên bục nhận lại vở trước ánh mắt bao người.
Đàm Duệ Khang đỡ hộ cho em mình, "Tiểu Viễn lỡ lấy nhầm tập mới của em thôi ạ, ngoài ghi nhãn vậy thôi chứ bên trong em chưa viết gì hết."
Chuyện này coi như qua phà, về nhà Đàm Duệ Khang mới chất vấn, "Không phải hôm qua em mượn bài anh so đáp án à? Tại sao lại chép bài của anh? Như vậy mà được hả?"
"Ầy da phiền quá đi!" Diêu Viễn nổi quạu quát, "Biết rồi đừng nói nữa có được không!"
Đàm Duệ Khang vẫn không buông tha, "Em rõ ràng là có thể làm hết bài tập, cũng có nhiều lắm đâu. Không phải em học trong phòng à?"
Diêu Viễn phịa ra một cái cớ, "Hôm qua em hơi nhức đầu, không muốn làm bài."
Đàm Duệ Khang cau mày hỏi, "Em có nói cho dượng biết không? Đau thế nào?"
Diêu Viễn bó tay rồi, phải nói mãi nói mãi mới đuổi được Đàm Duệ Khang về phòng, kể từ lúc đó, lần nào Diêu Viễn kiếm Đàm Duệ Khang mượn bài, Đàm Duệ Khang đều qua bên kia xem coi nó có tự mình làm không, hay là chép thẳng bài của anh luôn.
Tâm lý chống đối của Diêu Viễn khá nghiêm trọng, tuy trong lòng nó từ lâu đã thừa nhận việc Đàm Duệ Khang học hành siêu hơn nó nhiều, nhưng từ lúc bắt đầu vô học lớp chín chung với Đàm Duệ Khang, nó đã ra sức chống cự lại việc chung hưởng vinh quang với Đàm Duệ Khang kể cả chuyện làm bài, học hành.
Mỗi khi Đàm Duệ Khang làm bài hễ có chỗ nào lấn cấn, nhất định sẽ hỏi Diêu Viễn, đặc biệt là môn Anh văn. Lúc đó Diêu Viễn nhất định sẽ tận tình giảng dạy, tận hưởng cảm giác ưu việt làm thầy người ta. Nhưng đến khi nó không hiểu môn Toán thì lại chẳng bao giờ đi hỏi Đàm Duệ Khang. Nó thà tốn thời gian loay hoay giải một mình, đến chừng mệt bốc khói mới chạy đi mượn bài của Đàm Duệ Khang, tiếng là đúng đáp án, thực chất toàn là bắt chước cách giải của người ta. Không biết tại sao mà Diêu Viễn không thể hạ cái tôi của mình xuống, mở miệng ra nhờ Đàm Duệ Khang chỉ.
Hành động giám sát nó làm bài của Đàm Duệ Khang cũng phần nào chọc đến tính chống đối của Diêu Viễn, anh có Trương Lương kế, tôi có thang trèo tường, những lúc Diêu Viễn không muốn làm bài thì nó sẽ ném sang một bên, hôm sau đi học mượn bài của Tần Diệu hoặc Lâm Tử Ba chép đại cho xong, miễn khỏi cần dây tới Đàm Duệ Khang.
Nửa học kỳ đầu bình bình trôi qua, Diêu Viễn giải không được hơn phân nửa đề thi giữa kỳ, điểm số sau đó cũng không ngoài dự đoán: Toi đời!
Diêu Viễn nhìn bài thi Toán chỉ có vỏn vẹn 27 điểm, thực sự không thể tin nổi vào mắt mình.
Tần Diệu chỉ có 18 điểm, trở thành một cặp đôi hoàn cảnh với Diêu Viễn, nhưng vẫn còn đủ sức lạc quan điền thêm một số "1" trước số "27" của Diêu Viễn.
Thành tích của Tần Diệu vốn cũng chẳng tốt gì cho cam, hồi cấp hai tạm gọi là có tí thông minh, nằm gần chót danh sách tuyển thẳng, lên cấp ba cũng chẳng cố gắng học hành, Diêu Viễn còn có môn Anh văn gỡ gạc, chứ Tần Diệu thì đúng đứng nhất từ dưới đếm lên.
Diêu Viễn cười không nổi, đây quả thật là thành tích bết bát nhất của nó từ trước đến giờ! Từ hồi đi học cho đến hết cấp hai, nội chuyện rớt xuống 80 điểm
đã là quá hư cấu rồi, Diêu Viễn hoàn toàn không ngờ có một ngày mình lại nhận một cái điểm số như vậy, chẳng khác gì ác mộng.
"Tối đa 100? Mà em có 27!!" Đàm Duệ Khang cũng không thể tin được.
Diêu Viễn không biết phải đối đáp thế nào, nó ra hiệu Đàm Duệ Khang đừng nói chuyện này nữa, nó suy nghĩ một chốc, thấy đầu óc trống rỗng, lẳng lặng nói, "Đừng cho ba em biết."
Đàm Duệ Khang không nể nang gì đứng ngay trạm xe to tiếng, "Vậy em nói cho anh biết trước như thế này là như thế nào đi!"
Lần này Diêu Viễn run thật, nó sợ lắm, không dám leo lẻo cãi lại Đàm Duệ Khang câu nào. Trong đầu nó đầy ắp một suy nghĩ duy nhất, đó là chết rồi chết rồi chết rồi...
Kết quả thi giữa kỳ công bố, môn Ngữ văn và Anh văn của Diêu Viễn chưa tuột dốc quá mức, riêng môn Toán là thê thảm nhất, kế đó là môn Vật lý, nó chẳng nhớ nổi một công thức trong đầu.
Anh văn vốn là môn học tích dần theo năm tháng, trải qua một năm lớp chín thi cử triền miên, Đàm Duệ Khang bằng nỗ lực của bản thân đã đứng đầu toàn khối, thành công vượt qua chướng ngại duy nhất của mình.
"Ngay cả tập số thực với số ảo mà em cũng không nắm được?" Đàm Duệ Khang bàng hoàng nói, "Sao lại như vậy? Kiến thức chỉ có nhiêu đó thôi mà..."
Diêu Viễn gắt lên, "Đừng nói nữa! Em biết rồi!"
Hai đứa về đến nhà, Diêu Viễn lại phịch mông xuống mở máy lên chơi, hòng trốn tránh hiện thực được lúc nào hay lúc ấy.
Đàm Duệ Khang rút phựt phích cắm ra.
"Làm vậy cháy máy đó!!" Diêu Viễn khùng lên quát.
Đàm Duệ Khang chẳng phản ứng gì, chỉ lạnh lùng nhìn nó, Diêu Viễn bỗng nhiên thấy bủn rủn, đây là lần đầu tiên Đàm Duệ Khang nổi giận với nó.
"Ra đây, anh chỉ em cách giải bài thi." Đàm Duệ Khang nói, "Phân tích xem vấn đề nằm ở đâu."
Diêu Viễn đành phải ngoan như cún lấy bài thi ra, theo Đàm Duệ Khang ngồi xuống bàn ăn, Đàm Duệ Khang xắn tay áo đồng phục lên, nhìn trừng trừng điểm số be bét của Diêu Viễn, hít một hơi sâu, anh hiểu cả rồi.
Đàm Duệ Khang nói, "Căn bản là cả một nửa học kỳ này em chẳng hề học hành gì hết, bị hổng kiến thức, thảo nào."
Diêu Viễn ờ một tiếng, thái độ đúng kiểu cùi không sợ lở, Đàm Duệ Khang đưa cho nó một hộp sữa kêu nó uống mình thì xem mấy bài thi khác của nó, rồi bảo, "Giờ em nghỉ ngơi một chút, đi tắm đi."
"Em vô phòng học bài." Diêu Viễn gượng gạo nói.
"Không được." Đàm Duệ Khang gạt phăng "Em định vô đó chơi nữa à?"
Diêu Viễn hoàn toàn bế tắc, bản thân nó cũng căm ghét chính mình bây giờ, tại sao mới nửa học kỳ thôi đã trở nên như vậy rồi? Đàm Duệ Khang phân tích bài thi một hồi lâu, khoanh vùng kiến thức lại giảng dạy cặn kẽ cho nó. Diêu Viễn thực sự cảm động, nó không dám chống đối anh nữa.
"Họp phụ huynh biết làm sao đây..." Viễn than thở, "Hay là bắt chước Tần Diệu, nhờ bà bán đồ ăn ở ngoài trường vô ngồi hàng cuối?"
Đàm Duệ Khang rầy nó, "Đừng nói vớ vẩn, dượng có hỏi thì cứ để anh lo, em lo học đi."
Ánh mắt Đàm Duệ Khang rất đỗi ấm áp, Diêu Viễn cảm thấy như trút được gánh nặng, nó có cảm tưởng dù trời sập xuống cũng sẽ có người chống đỡ cho nó, tối đến cũng an ổn đi vào giấc ngủ.