Tiết trời dần chuyển lạnh, cuộc sống đại học không còn khó thích nghi như thuở bỡ ngỡ, Diêu Viễn bắt đầu cảm thấy việc vô đại học rất chi là sung sướng, nó có thể la cà sang ký túc xá khác từ nam tới bắc để tán dóc, cũng có thể kiếm đám sinh viên Quảng Đông chơi tiến lên, quen thuộc hết toàn bộ bạn học trong lớp, đám đàn chị rất thích trêu đùa nó, ghép đôi nó với Du Trạch Dương, bảo hai đứa mày suốt ngày dính lấy nhau hệt như một cặp, Diêu Viễn nghe chỉ cười cười.
Vòng tròn bè bạn của nó dần được cơi rộng, với ai cũng có thể trò chuyện đôi câu, rồi hí hoáy vẽ vời chọc cười các bạn nữ, làm quân sư quạt mo tư vấn tình cảm cho đám bạn học, gợi ý quà tặng cho bọn nó, lúc sang ký túc xá chơi thì cầm theo ít đồ ăn thức uống mời mọc, mọi người ai cũng thích nó.
Đại học và cấp ba khác nhau như trời biển, buổi tối ai cũng có cuộc sống riêng, đúng là chúng sinh muôn màu muôn vẻ.
Buổi tối sau khi tan học có người đến phòng tự học, một số người ở trong phòng nối mạng LAN chơi StarCraft với Age of Empires, có đứa vác cái amply vô ký túc xá rồi bật nhạc rock ầm ầm, phía xéo đối diện phòng ngủ thì đang gầy sòng đỏ đen, một ván một xu. Diêu Viễn tham gia vài ván, lãi lỗ chênh lệch không bao nhiêu, thắng cũng chẳng có ý nghĩa gì, máu me cả đêm nhiều lắm cũng chỉ được hơn mười đồng, không trên trăm tệ không có cảm giác kích thích, thế là không thò chân vô nữa.
"Triệu Diêu Viễn." Trương Quân cười bảo, "Chơi Nhiệt Huyết Truyền Kỳ không?"
Trương Quân gạ, "Tháng này tôi xài hết tiền sinh hoạt rồi, ông cho tôi mượn tiền mua thẻ cào, tôi kéo ông chơi."
Diêu Viễn biết ngay là thế mà, lần trước cậu ta mượn hai trăm rồi lờ luôn, nó đã không còn muốn cho Trương Quân ăn uống chùa nữa. Hồi trước nó vung tiền bao mọi người rất thoải mái, dẫu sao mấy đứa Trương Chấn và Tề Huy Vũ đều rất kết nó, cho nó cảm giác đôi bên thân thiết chân thành từ tận đáy lòng, có bao cũng chẳng thấy tiếc.
Nhưng vô đại học rồi lại thấy không còn nhiều cảm giác thân thiết đó nữa, sự thanh cao và khí khái của bọn Trương Quân cũng dần dần tàn lụi, rồi thì cũng vay tiền nó, rồi xơi đồ của nó, tâm địa Diêu Viễn vốn chẳng hẹp hòi. Đối phương có thể ăn uống đồ nó bao, chỉ cần người ta coi nó là bạn bè, mời bao nhiêu nó cũng bằng lòng mà cho, mình gánh thêm một miệng ăn của bạn bè cũng chẳng hao hụt là bao. Du Trạch Dương cũng thường kiếm Diêu Viễn rủ rê
đòi khao, bù lại có cái gì hay ho cũng ới nó một tiếng, còn giới thiệu bạn gái ở dưới quê cho nó quen, thêm bạn bè trên QQ vân vân.
Còn những người như Trương Quân Vu Hải Hàng lại khác, Diêu Viễn không muốn cho cậu ta thẻ cào, bèn thoái thác, "Để tôi chơi thử xem sao, chừng không được thì hắng hú ông."
Trương Quân lại gạ gẫm kiểu khác, "Hay tôi bán tài khoản cho ông nhé? Giá khoảng mấy nghìn thôi, chơi ba năm rồi."
Diêu Viễn nghe vậy mới thấy may mà nó không móc hầu bao ra, bọn này cơ bản coi nó là con cá béo bẫm, nó từ chối, "Thôi khỏi, tôi muốn tự học chơi từ đầu đã."
Trương Quân thấy không dụ được tiền, bèn giả đò rộng rãi nói, "Vậy tôi cho ông mượn tài khoản chơi nhé, bị thằng nào trêu có thể bem lại nó."
Diêu Viễn ậm ừ, tải client của Nhiệt Huyết Truyền Kỳ xuống, online QQ kiếm Tề Huy Vũ.
Bình thường Tề Huy Vũ hay treo nick QQ, song đối với Diêu Viễn tỏ vẻ hơi xa cách, Diêu Viễn cũng không chủ động kiếm cậu ta, lỡ như Tề Huy Vũ nói điều gì đó không nên nói ra thì hỏng mất.
Việc học hành của Tề Huy Vũ ở Hồng Kông tương đối lu bù, chương trình học căng thẳng hơn đại lục nhiều, một học kỳ mà bị ba con điểm C thì lo mà thu dọn hành lý tếch về nhà, nên cậu ta không dám lơ là.
Diêu Viễn kiếm Tề Huy Vũ, cậu ấy đưa tài khoản của mình cho nó để tự mò mẫm trước, còn dặn dò, [Mày login vào có đứa nào hỏi, cứ bảo mày là bà xã của tao là được, đợi hết đợt bận rộn thi cử xong xuôi tao trở lại chơi với mày.]
Trương Quân nhìn thấy tài khoản cấp 42 của Tề Huy Vũ, vừa hoảng hồn đồng thời tỏ vẻ hâm mộ, Diêu Viễn lại có cái để vênh mặt, vậy là thành ra thay vì Trương Quân kéo Diêu Viễn, lại biến thành Diêu Viễn kéo Trương Quân.
Trương Quân đi xuống dưới mua hai cái thẻ cào, chủ động đưa một cái cho Diêu Viễn, để Diêu Viễn dùng tài khoản của Tề Huy Vũ kéo cậu ta đi thăng cấp. Thế là Diêu Viễn lấy con của Tề Huy Vũ kéo tài khoản cấp thấp của nó và Trương Quân chui vô hang đánh quái.
Rớ vào Nhiệt Huyết Truyền Kỳ rồi là Diêu Viễn lập tức sa lầy trong đó luôn, sa thành chủ, PK, luyện cấp, giết người, cướp trang bị, cày tiền, tiền vàng trang bị thần khí nườm nượp nườm nượp. Thoạt tiên Diêu Viễn chơi tài khoản của Tề Huy Vũ một thời gian, sau khi tìm hiểu đủ ngọn ngành rồi mới bắt đầu chơi tài khoản cấp thấp của mình, từ hồi tiểu học nó đã hăng say cày đủ thể loại game, chơi một loáng là đã quen với các thao tác, thành ra tung tăng như cá gặp nước, trời sinh tính nó đại gia, lấy tiền của Tề Huy Vũ vung vẩy khắp nơi, dẫu sao Tề Huy Vũ cũng bảo nó thích xài sao thì xài mà.
Diêu Viễn cũng từng hỏi sao tài khoản của Tề Huy Vũ bá dữ thế, hồi cấp ba đâu thấy cậu ta mê muội ba cái game gủng đâu, Tề Huy Vũ bảo nhờ giả làm "nhân yêu" lừa tình. Tài khoản này vốn là của ông xã nhân yêu Tề Huy Vũ, kết quả sau khi phát hiện ra cậu ta là nam thì trúng đả kích trầm trọng, cả tài khoản cũng cho cậu ta luôn, từ đó về sau lặn hẳn không chơi game nữa.
Diêu Viễn câm nín toàn tập, mở tài khoản kia đi tung hoành khắp nơi, có không ít người là bạn tốt của Tề Huy Vũ, bình thường cũng rất quan tâm đến nó, giờ trong game lại quen thêm một cơ số người, càng chơi càng nghiện, cả giờ học cũng cúp cua, ngày nào cũng mua mì gói của Vu Hải Hàng, ngâm mình trong phòng.
"Điểm danh giúp tui môn Toán cao cấp nha, Ngố..." Diêu Viễn uể oải nói, "Tôi lười đi học quá."
Ngố Cận chỉ trích, "Game có gì hay ho sao mà chơi khiếp thế? Ngay cả đi học cũng trốn. Giờ mới có bảy giờ thôi đấy."
Diêu Viễn lào thào, "Tui ngủ thêm chốc nữa đã..."
Lần kế tiếp thức giấc đã là tám giờ rưỡi, muộn nửa tiếng rồi, không đến bao giờ cũng tốt hơn đến muộn, thôi bỏ, không đi nữa. Diêu Viễn trùm mền ngủ tiếp.
Ngủ thắng cánh đến một giờ trưa, tin nhắn của Đàm Duệ Khang đến: [Em, ăn gì thế?]
Diêu Viễn bò dậy lấy một gói mì của Vu Hải Hàng, bỏ hai đồng trên bàn cậu ta, liếc cái dòng nhãn "Mì gà tiềm nấm đông cô" trên bao bì, bèn nhắn lại, [Ăn rồi, gà tiềm nấm đông cô, canh rong biển nấu với tôm.]
Đàm Duệ Khang: [Căn-tin bên em đổi thực đơn hả? Bữa sau dẫn anh đi ăn thử xem, bài tập làm chưa?]
Diêu Viễn: [Ok, trưa nay anh ăn gì? Chưa làm, nhiều chỗ không hiểu.] Đàm Duệ Khang: [Chỗ nào không hiểu? Thứ năm anh qua dạy em nhé.] Diêu Viễn: [Để em hỏi đứa khác đã, thứ sáu em hẹn bạn có việc rồi.]
Đàm Duệ Khang không nhắn tin trả lời, Diêu Viễn đúng là có hẹn với bạn, nhưng là bạn trong game.
Thu qua đông đến, Diêu Viễn ngày nào cũng tự nhủ với lòng, ngày mai nhất định phải đi học, thế nhưng lần nào cũng thất bại thảm hại.
Sao đại học học hành gì mà khổ cực thế chẳng biết? Còn phải đi sớm chiếm chỗ ngồi nữa!? Lần nào Diêu Viễn lên lớp cũng thấy một mớ sách bày đầy trên bàn, muốn ném đi chỗ khác cũng ngại, muốn đi sớm kiếm chỗ ngon nhưng lại chẳng muốn nhấc tay động chân, khó khăn lắm mới một lần lê thân đi học toán cao cấp, ngồi ngay bàn chót, đám trước mặt nó chỉ lo yêu đương nhảm nhí, nó muốn tập trung cũng chả nổi.
Vất vả lắm mới có một ngày chiếm được chỗ ngon, tinh thần cũng sáng láng, cơ mà nhìn bảng đen chẳng khác gì ngôn ngữ hành tinh khác, chưa kể y như vịt nghe sấm.
Du Trạch Dương cũng bị cuốn vô game Nhiệt Huyết Truyền Kỳ, tạo một tài khoản đi sau mông Diêu Viễn, núp đằng sau khe nham thạch chờ Diêu Viễn bem quái kiếm điểm kinh nghiệm cho mình, rồi vác thân qua phòng của nó ngôi bên cạnh coi nó dùng laptop đánh quái, nói vung vít, "Uầy không sao đâu, đợi chừng nào sắp thi ôn chút chút là qua hà, ai cũng thế cả thôi. Coi chừng coi chừng! Có đứa giết mày kìa!"
"Phải không đó?" Diêu Viễn tùy tiện ném mấy lá bùa ra, rải chất độc, vờn tên chiến sĩ đó như chơi với khỉ, mài chết hắn, rồi hỏi lại, "Mày chắc chứ?"
Du Trạch Dương kêu lên, "Úi mày chơi giỏi quá! Tao khá là chắc chắn đó!"
Nghe vậy Diêu Viễn cũng an tâm, còn hẹn với Du Trạch Dương, trước khi thi cuối kỳ một tháng sẽ ngưng game, buổi tối lên phòng tự học, xong rồi buông luôn không thèm đi học nữa.
Chương trình flash của Đàm Duệ Khang cứ cách nửa tiếng lại chạy một lần, mới đầu còn thú vị, về sau đến cả Du Trạch Dương cũng thấy phiền, choán toàn bộ màn hình, lúc luyện cấp bị chắn tầm nhìn rất dễ tử ẹo, làm Diêu Viễn muốn điên cả đầu, nhưng lại không có cách gì thay đổi, nó muốn kiếm một cao nhân bên IT giúp nó sửa lại chu kỳ cứ nửa tiếng lại chạy flash một lần này, hoặc tạm thời ẩn nó đi.
Thế nhưng cao nhân bảo rằng đúng là ngoài trời có trời, người giỏi còn có người giỏi hơn, chương trình của thần tiên ca ca nhà Diêu Viễn khởi động chung với máy tính, ngay cả đàn anh năm ba khoa IT cũng bó tay, muốn sửa chương trình chỉ có nước gỡ bỏ hết, nghe câu "gỡ bỏ hết" mà con tim Diêu Viễn nhức nhối, còn muốn sửa thời gian thì phải có mật mã, mật mã tịnh mười sáu ký tự, muốn giải được mật mã phải mất một nghìn bốn trăm ba mươi năm.
Diêu Viễn đành phải ráng chịu đựng niềm vui pha lẫn trái đắng, cứ cách nửa tiếng là cái flash của Đàm Duệ Khang lại thúc giục học hành một lần, nhắc nhở nó nếu cứ tiếp tục chơi bời thì nhất định sẽ xong đời, rồi Diêu Viễn lại tắt flash đi, tiếp tục chơi Truyền Kỳ của nó.
Tháng mười hai đến, thời tiết lạnh lẽo càng làm Diêu Viễn không muốn bò dậy.
Đàm Duệ Khang một ngày vẫn nhắn tin ba bận, hỏi nó trưa chiều ăn gì, rồi chúc nó ngủ ngon.
Mới đầu Diêu Viễn tin nào cũng nhắn lại, dần dà thưa bót, cuối cùng chỉ còn nhắn mỗi vụ cơm tối với chúc ngủ ngon. Chuyện này cũng không còn cách nào khác, Diêu Viễn quen thức đêm thức hôm, do ban đêm ít người chơi, không sợ bị đoạt quái, có thể tha hồ luyện cấp. Từ sáng đến trưa chỉ có ngủ với ngủ, lúc nào cũng ngủ đến quá trưa, lúc Đàm Duệ Khang nhắn tin tới cơ bản là nó không
nhấc nổi người dậy, tối mười một giờ thì hẹn bạn bắt đầu luyện cấp, sắn tiện nhắn cái tin cho Đàm Duệ Khang, chúc anh ngủ ngon.
Diêu Viễn bị trò chơi phân tán tư tưởng, không còn cảm giác cay đắng yêu mà chẳng thể trông chờ được đáp lại nữa, chỉ còn lúc nửa đêm hoặc sáu giờ sáng bò đi ngủ, lấy điện thoại ra, thấy tin nhắn của Đàm Duệ Khang, lòng lại không dằn được xót xa. Nó cảm thấy mình sa đọa rồi.
Nó không muốn nói nhiều với Đàm Duệ Khang nữa, dẫu sao thì chuyện của tụi nó cũng chẳng có lối thoát, giữ một khoảng cách nhỏ, đã yêu không được rồi thì thế này họa chăng là một cách giải quyết tốt, biết đâu việc nghiện game có thể giúp nó quên đi tình cảm ấy.
Mùa đông lạnh dần, hoạt động tặng thưởng dịp Giáng Sinh của Truyền Kỳ đặc kín, bốn giờ chiều Diêu Viễn lọ mọ bò dậy, đánh răng rửa mặt, việc đầu tiên là khởi động máy chuẩn bị login vào game làm hoạt động.
Cày cuốc cày cuốc, bỗng tay ai nhéo lỗ tai của nó.
Diêu Viễn lập tức ý thức rằng không xong rồi, quay đầu lại thì thấy Đàm Duệ Khang, anh mặc áo len quần jean, cổ quàng khăn, tóc hớt cực ngắn trông căng tràn sức sống, anh hỏi, "Sao em không bắt máy? Hôm nay không có tiết à?"
Diêu Viễn, "..."
"Em để di động ở chế độ rung." Diêu Viễn đứng dậy cầm điện thoại lên, thấy tận mười mấy cuộc gọi nhỡ, đều là Đàm Duệ Khang gọi cho nó, nó hỏi, "Anh sang đây chi vậy?"
"Đi chơi Noel với em." Đàm Duệ Khang cười bảo, "Em đang chơi gì vậy? Anh coi với."
Đàm Duệ Khang không biết chơi Truyền Kỳ, làm vài nháy đã chết, anh hỏi, "Sao thành màu xám rồi?"
Diêu Viễn, "..."
Diêu Viễn nghĩ bụng thôi xong đời rồi, bị giết kiểu đó thể nào cũng rớt cả mớ trang bị ra, nhưng lại không thể nổi đóa với Đàm Duệ Khang, càng không dám hó hé là game rất quan trọng, đành bảo, "Không... không sao, để em tắt game."
Đàm Duệ Khang lấy một cái túi giấy ra, bên trong có khăn quàng cố và áo len hiệu Baleno, anh cười bảo, "Anh mua cho em, mặc anh xem nào."
Áo của Diêu Viễn kiểu dáng giống hệt cái anh đang mặc, khác mỗi màu sắc, Đàm Duệ Khang màu đen, còn Diêu Viễn là màu xanh lam đậm, hai cái khăn quàng đều màu trắng, choàng lên có cảm giác rất ấm áp, Diêu Viễn soi mình trong gương, lại nhìn cậu sinh viên Đàm Duệ Khang cao lớn, bỗng lòng nó cồn cào, muốn ôm siết anh, vùi vào cổ anh, hoặc câu cổ anh ghì xuống hôn nó.
Nhưng nghĩ cũng chỉ là nghĩ, Diêu Viễn thay đồ xong, bọn nó hệt như mặc đồ tình nhân đi ra ngoài ăn.
"Tối nay em định thế nào?" Đàm Duệ Khang hỏi.
"Không biết." Diêu Viễn hỏi, "Anh chưa nghĩ ra à? Em cũng không biết đi đâu nữa."
Đàm Duệ Khang hỏi, "Mấy bạn cùng phòng em đâu rồi?"
Diêu Viên đáp, "Cái ông đeo mắt kính lên lớp môn tự chọn rồi, Trương Quân thì đi nhà nghỉ với bạn gái, Vu Hải Hàng thì chả biết đằng nào, không có nói."
Đàm Duệ Khang cười bảo, "Hôm nay em không có nơi nào đặc biệt muốn đến sao? Anh còn cúp cả giờ học chiều để đi chơi với em đó nhé."
Diêu Viễn nghĩ bụng bộ cúp tiết nghiêm trọng lắm sao? Có lẽ chỉ mình Đàm Duệ Khang mới cảm thấy nghiêm trọng... càng nhìn Đàm Duệ Khang càng cảm thấy khó chịu, đông đến là nó lại sợ lạnh, muốn tìm người sưởi ấm cho mình, ngày nào trầm mê trong game Diêu Viễn cũng rất hứng khởi, nhưng khi tắt máy tính đi, trở về với hiện thực rồi, nó lại có cảm giác cô đơn không thốt nổi thành lời.
Càng nguy hiểm hơn là, nỗi cô đơn này không thể quét bỏ, ngay cả nói cũng không thể nói được.
Tốt nhất là đẩy Đàm Duệ Khang trở về càng sớm càng tốt, mình có thể về chơi game tiếp, chí ít làm hoạt động đêm Giáng Sinh cũng có thể giúp nó cảm thấy khá hơn.
Đàm Duệ Khang thoáng cau mày, chăm chú nhìn vào mắt nó, ánh mắt toát lên vẻ nghiêm túc, đồng thời cũng chứa đầy phức cảm.
Ký ức trỗi dậy trong Diêu Viễn, dường như đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy Đàm Duệ Khang biểu lộ thần thái đó trước nó. Bọn nó đã ở cạnh nhau tròm trèm năm năm. Năm năm, đủ để bao người đi từ tình yêu tiến đến hôn nhân, đủ để tình yêu nồng nhiệt tan biến, rồi trở thành những người thân của nhau. Bọn nó ngay từ đầu đã là người thân rồi, nhưng cũng vì chính Diêu Viễn, mà mối quan hệ mỗi ngày càng trở nên hời hợt, và bản thân nó cũng chẳng biết phải làm sao.
"Em không vui." Đàm Duệ Khang nói, "Anh biết mà. Chỉ cần trong lòng em thấy khó chịu, anh đều biết cả. Nhưng anh không biết tại sao em lại như thế, có thể nói cho anh biết được không?"
Diêu Viễn lắc đầu, Đàm Duệ Khang lại nói tiếp, "Có chuyện gì đừng giữ ở trong lòng, em nói cho anh biết, mình cùng nhau giải quyết, có phải chuyện của dượng không?"
Diêu Viễn phì cười, nó nói, "Không phải, giờ đang vui mà, đi ăn thôi."
Đàm Duệ Khang mù mờ chịu không hiểu nổi Diêu Viễn, đêm an lành, đâu đâu cũng là các cặp tình nhân sóng vai, Đàm Duệ Khang và Diêu Viễn trông cũng như một đôi.
Bọn nó vô quán McDonald"s ở ngoài khu đại học ngồi, Đàm Duệ Khang nói, "Để anh đi xếp hàng mua đồ ăn, em nghĩ xem lát nữa mình đi đâu làm gì nhé."
Diêu Viễn "ừ", lơ đăng xoay điện thoại của Đàm Duệ Khang trên bàn, từ hồi lớp chín bọn nó không đổi điện thoại nữa. Lên cấp ba Triệu Quốc Cương mua cho Diêu Viễn và Đàm Duệ Khang mỗi đứa một cái V70 đắt tiền, nhưng Diêu Viễn ngại dùng vì không thể nhắn tin bằng tiếng Trung, bèn vứt qua một bên. Đàm Duệ Khang cũng chẳng dám động tới, giờ hai đứa đều đang xài Panasonic.
Nhìn tổng thể bọn nó trông như một cặp tình nhân, trang phục tình nhân, rồi điện thoại giống hệt, sim cũng sim tình nhân, Diêu Viễn cầm di động lên, xem tin nhắn của Đàm Duệ Khang, định cài nhạc chuông cho anh.
Tiện thể nó mở hòm tin nhắn của Đàm Duệ Khang ra xem, toàn là tin nhắn của Diêu Viễn: ăn rồi; thịt kho tàu; anh, em nhớ anh; em nhớ anh, anh à... xen giữa là những danh sách món ăn.
Tin nhắn "Anh à, em nhớ anh" cuối cùng là cách đây một tháng trước, khi Diêu Viễn bắt đầu chơi Truyền Kỳ.
Trong nháy mắt, tình cảm dồn nén lâu ngày vỡ òa ra, hệt như thác lũ bất ngờ tuôn tràn, chấn động trời đất, chỉ trong giây lát đã choáng ngợp toàn bộ tâm trí của Diêu Viễn.
Nó cố gắng dùng tay bóp trán, mắt, mũi, điều hòa lại nhịp thở, hòng đè nén cảm giác xót xa này xuống.
Điện thoại kêu lên, có tin nhắn tới.
Diêu Viễn mở ra xem, người gửi tin là "Cố Tiểu Đình", nội dung là: [Đàm Duệ Khang!! Ông dám để mặc bạn tui Noel có một mình hả!! Bà đây vốn định tạo cơ hội cho ông với nó!! Cả bạn gái thân thiết cũng giới thiệu cho ông mà ông dám không màng tới hả!! Cái đồ khỉ gió chết giẫm! Thích đi kiếm em lắm chứ gì! Sao không yêu em ông luôn đi cho rồi! Các người tự mà chơi với nhau luôn đi ha!!!]
Diêu Viên, "..."
Đàm Duệ Khang yêu rồi!? Diêu Viễn không thể tin nổi, nhưng ngẫm lại nội dung, đâu, chưa phải yêu, cô ta nói là "tạo cơ hội" mà, chắc là vẫn chưa có gì với nhau, là người do cái cô Cố Tiểu Đình này giới thiệu sao? Diêu Viễn chợt hiểu ra, Đàm Duệ Khang không đi với người khác, anh ấy không thích đối phương.
Diêu Viễn không dám nói nhiều, xóa tin nhắn đó đi, trầm ngâm một thoáng thì Đàm Duệ Khang bưng khay thức ăn tới, anh nói, "Em nghĩ ra chưa?"
Diêu Viễn bảo, "Hồi khai giảng em có gia nhập một hội điện ảnh, tụi mình đi xem phim nhé, miễn phí đó."
Đàm Duệ Khang cười nói, "Được, em xem phim bao giờ cũng rất có gu."
Dùng bữa xong, bọn nó đến hội trường của hội điện ảnh, lúc vào thì phim đã chiếu rồi, dè đâu là bộ Happy Together của Trương Quốc Vinh và Lương Triều Vỹ thủ vai chính. Đàm Duệ Khang mua đồ uống đi vào, hỏi, "Phim gì thế?"
Diêu Viễn lắp bắp, "Không... không biết, em chưa xem, có Trương Quốc Vinh." Diêu Viễn xem Happy Together rồi, ngồi xuống mà thấy bàng hoàng sửng sốt, nghĩ bụng cái hội điện ảnh này khẩu vị cũng nặng dữ, may mà đã qua đoạn nhạy cảm đầu phim, không thì trời mới biết Đàm Duệ Khang có nôn luôn hay không.
Không đúng... phiên bản nội địa Trung Quốc chắc là cắt bỏ hết rồi chứ nhỉ, mong là ảnh sẽ không quá phản cảm với cảnh hai người đàn ông ôm nhau khiêu vũ nằm ở đoạn sau.
Đàm Duệ Khang hỏi, "Trương Quốc Vinh à, ông này có phải đồng tính không vậy? Sao ổng khoái diễn vai đồng tính thế?"
Diêu Viễn hỏi, "Anh xem nữa không?"
Trên màn hình, Lương Triều Vỹ mặc áo khoác đen, đẹp trai đến lạ kỳ, đứng ngoài quán bar canh cửa.
"Thôi không sao, xem đi." Đàm Duệ Khang nói, "Lương Triều Vỹ à, dượng cũng thích xem phim ông này lắm."
Diêu Viễn nói, "Ổng là trai thẳng." Đàm Duệ Khang, "Trai thẳng là sao?"
Diêu Viễn giải thích, "Ổng không phải là đồng tính, không, ý của em là, người ta không phải là dân đồng tính, nhưng trong phim này thì diễn vai đồng tính vậy thôi."
Đàm Duệ Khang nói, "Tự dưng sao lại đi đóng loại phim này chứ, Trương Quốc Vinh cũng vậy, mặt đẹp thế sao không diễn mấy vai đàng hoàng..."
Diêu Viễn bổ sung, "Trương Quốc Vinh thì đúng là đồng tính đấy." Đàm Duệ Khang, "!!!"
"Trương Quốc Vinh đồng tính á?" Đàm Duệ Khang hết sức ngạc nhiên. Diêu Viễn nói, "Phải, giờ anh mới biết à? Bạn trai ổng họ Đường."
Đàm Duệ Khang biểu lộ vẻ mặt "đây không phải thế giới anh biết", anh bảo, "Hèn gì ổng cứ khoái diễn mấy phim thế này, xem nữa không?"
"Xem đi." Môi Diêu Viễn thoáng run rẩy, nó quay qua nói với Đàm Duệ Khang, "Lỡ vào rồi, không xem thì biết đi đâu."
Đàm Duệ Khang nhíu chặt đôi mày, Diêu Viễn mất tự nhiên điều chỉnh lại tư thế ngồi, mắt cá chân trái kê lên đầu gối chân phải, cảnh trên màn hình lớn biến đổi, Diêu Viễn thi thoảng ngó sắc mặt của Đàm Duệ Khang, hình ảnh Trương Quốc Vinh và Lương Triều Vỹ đi dép tông, đứng trong nhà bếp khiêu vũ, tựa hồ gởi gắm cả tâm tình của Diêu Viễn trong đó.
Trong hội trường gần như phủ kín bởi các cặp tinh nhân, chỉ có nó và Đàm Duệ Khang là hai nam sinh viên đi xem phim. Trái tim Diêu Viễn đong cả ngọt ngào lẫn sầu muộn, lúc nó len lén nhìn Đàm Duệ Khang, nó tự hỏi trong lòng anh đang nghĩ gì.
Liệu anh có bị lay động bởi tình cảm của Lê Diệu Huy và Hà Bảo Vinh không? Từ tận đáy lòng Diêu Viễn thầm khẩn cầu anh có thể tiếp nhận thứ tình cảm đó, nhưng dù là tiếp nhận rồi thì sao? Gạt qua chuyện đồng tính, bọn nó còn là anh em họ... Diêu Viễn lại rơi vào vòng lẩn quẩn bế tắc, nó thở dài.
Nó muốn tựa vào người Đàm Duệ Khang, nó không muốn phải đè nén thêm nữa, mỗi lần nó ở bên cạnh anh, thứ tình cảm điên rồ này lại không ngừng tích tụ, tựa như dòng thác trong phim, thôi thúc nó muốn làm chuyện vượt quá lý trí.
Diêu Viễn nghiêng người, tựa vào vai Đàm Duệ Khang, gối đầu lên vai anh xem phim.
Rạp chiếu phim tối đèn, màn ảnh hắt ra những gam màu nhợt nhạt, đó là thời khắc Diêu Viễn cảm thấy hạnh phúc nhất cõi đời, nó không dám mưu cầu nhiều hơn, giá như những thước phim không bao giờ ngừng lại, nó có thể tựa vào vai Đàm Duệ Khang trọn đời trọn kiếp.
Nhưng bộ phim chung quy cũng đi đến hồi kết, Lương Triều Vỹ đứng trước ngọn hải đăng chốn tận cùng thế giới ghi âm lại tiếng gió thối, gửi cho Trương Chấn, Trương Chấn lặng yên lắng nghe.
"Đó là tiếng khóc của anh ta à." Đàm Duệ Khang nghiêng đầu hỏi nhỏ Diêu Viễn.
"Phải." Diêu Viễn thấp giọng nói, "Anh hiểu tâm trạng của họ sao?"
Đàm Duệ Khang đáp, "Hiểu chút chút, nhưng Trương Quốc Vinh khó khăn lắm mới kiếm được người mình yêu, tại sao còn đi kiếm những... người đó? Anh không hiểu kiểu suy nghĩ này."
Diêu Viễn nói, "Em cũng không hiểu, nếu em là anh ta, em tuyệt đối sẽ không làm vậy. Đâu phải dễ dàng kiếm được người mình yêu, đã hạnh phúc đến nhường ấy, tại sao lại làm chuyện đó? Có một người thương mình thế kia, dẫu cho đôi bên có nhau chỉ trong một ngày thôi, phải chết cũng đáng giá."
"Họ không ngừng khắc khẩu với nhau." Diêu Viễn lại nói, "Anh xem, chủ nhà cũng cãi nhau, có lẽ Vương Gia Vệ muốn biểu đạt rằng, tình yêu đầy rẫy những cuộc cãi vã, con người càng yêu nhau, họ càng thích tổn thương lẫn nhau, đến cuối cùng chẳng còn ai cảm thấy hạnh phúc nữa."
Ánh sáng trên thác nước dường như chảy nghiêng xuống, hết phim, âm nhạc từ từ trỗi lên, tiếng violon hợp tấu cùng điệu Tango xuôi theo dòng nước hòa nên một khúc nhạc đẹp nao lòng, hình ảnh diễn viên phản chiếu nơi đáy mắt Diêu Viễn, nó nhìn đến xuất thần.
Đàm Duệ Khang duỗi lưng, đỡ đầu của Diêu Viễn dậy, anh ngáp một hơi rồi nói, "Đi thôi."
Diêu Viễn đưa anh ra trạm xe, Đàm Duệ Khang nói, "Học hành nghiêm chỉnh nhé, đừng lo chơi game nữa, sắp thi rồi đó."
Diêu Viễn bảo, "Biết rồi, nói nhiều quá."
Đàm Duệ Khang cười hỏi, "Em vui lên rồi phải không?"
Diêu Viễn "ừa", mua một chai sữa nóng cho anh, Đàm Duệ Khang lắc lắc bình sữa nói, "Poko, chúc em Giáng Sinh vui vẻ nhé."
"Anh cũng vậy." Diêu Viễn cười đáp.
Đàm Duệ Khang lên xe, Diêu Viễn đứng thần người một lúc lâu, nhìn xe buýt chạy đi, lúc xoay người định đi về ký túc xá, tin nhắn của Đàm Duệ Khang đến.
[Em à, anh có cảm giác em trưởng thành rồi.]
Đêm Chúa giáng trần, Diêu Viễn ngồi trên băng ghế, nhìn trân trân điện thoại của nó.
Đàm Duệ Khang: [Em chất chứa nhiều tâm sự, nhưng không chịu nói với anh, rốt cuộc em làm sao thế?]
Diêu Viễn nhắn lại: [Em thích một người, nhưng em không dám nói ra.]
Đàm Duệ Khang: [Chuyện tốt mà, em yêu rồi sao? Nói với cô ấy đi. Em thích ai vậy?]
Diêu Viễn: [Anh.]
Đàm Duệ Khang: [Ha ha ha.]
Đàm Duệ Khang: [Anh hiểu mà, em thích cô nào hử, cổ tên gì?]
Diêu Viễn ngẩng đầu lên nhìn trời đêm, hít sâu một hơi, vành mắt hoen đỏ, nó cúi đầu cười đau khổ, tắt điện thoại.