Mùa Xuân Của Ngài Cá Sấu - Vương Gia Phỉ

Chương 2: Bạn tốt giúp đỡ lẫn nhau



Sau khi Nghiêm Mạc rời đi, Hạ Giác lấy điện thoại ra xem. 

Hình đại diện của Nghiêm Mạc là một chú cá sấu mặc vest. 

Ban đầu nhìn thấy có chút kỳ lạ, nhưng nhìn thêm một lúc lại thấy khá đáng yêu, Hạ Giác còn nghĩ nó rất hợp với tính cách của anh.

“Này, Hạ Giác, cậu đang ngẩn ngơ gì thế?” 

Đồng Miêu Miêu đeo ba lô từ phía sau đi tới dùng tay khẽ chọc Hạ Giác một cái.

“Sao vậy, nhìn trúng anh chàng đẹp trai đó rồi à?”

Việc Hạ Giác thích đàn ông mấy đồng nghiệp thân thiết của cậu đều biết cả.

Đặc biệt là Đồng Miêu Miêu, cô luôn nhớ mong việc giới thiệu người yêu cho cậu, không ít lần còn nói mình chính là “fan mẹ” của cậu.

“Không có” Hạ Giác bất lực đáp, tắt màn hình điện thoại rồi nhét vào túi quần: “Chỉ là thấy màu tóc của anh ấy nhuộm rất ngầu, không kiềm được nhìn thêm mấy lần thôi.”

“Được rồi.”

Đang giờ tan ca, Đồng Miêu Miêu cũng không buồn tán gẫu với Hạ Giác nữa, liền giục: “Cậu mau đi thay quần áo rồi lấy đồ, chúng ta về thôi.”

“Đã hứa tối nay tụi mình đi ăn mà, đói bụng lắm rồi.”

“Được.” Hạ Giác cũng không lề mề nữa, vội vã đi vào phòng làm việc.

Trên đường về nhà sau khi tan ca, Hạ Giác đã nhắn tin cho chủ nhà gây ồn. 

Chủ nhà đó rất lịch sự, chỉ bảo là do say rượu không tỉnh táo, sau này sẽ chú ý hơn.

Đã đến mức này Hạ Giác cũng chẳng biết nói gì thêm, dù sao thì bên cậu chỉ là làm cầu nối, việc tiếp theo cũng chỉ có thể tiếp tục quan sát tình hình thôi. 

Đành phải hy vọng chủ nhà đó hứa được làm được.

Sau hôm đó, suốt một thời gian dài Hạ Giác cũng không gặp được Nghiêm Mạc thêm lần nào. 

Nhưng đến lúc gặp lại lần nữa, cậu không ngờ địa điểm là ngay tại cổng khu chung cư.

“Tôi không tin ông, hôm nay ông phải trả cho tôi một chậu giống cà chua mini!”

“Cậu em à, tôi không lừa cậu đâu, cây cà chua nó đang ở nhà ấy, cậu cứ lôi kéo không cho tôi đi, tôi cũng đâu thể biến ra một chậu cà chua cho cậu ngay được!”

“Không được, vậy tôi đi lấy cùng ông.”

“Ôi trời cái cậu này, tôi đã nói rồi mà, tôi từ làng bên rìa thành phố tới đây, đi xe cũng phải mất một tiếng rưỡi, hôm nay phải bán hết chỗ cây này mới về được chứ.”

“Mọi người đều ra ngoài kiếm sống, cậu nương tay chút có được không?”

“Hoặc là tôi trả lại tiền cho cậu, cậu cứ giữ chậu cỏ roi ngựa đó cũng được, cậu thấy sao?”

“Không được, tôi chỉ muốn cây cà chua thôi.” Nghiêm Mạc từ chối, vẫn túm chặt gã đàn ông trước mặt không chịu buông tay: “Là ông lừa tôi trước.”

Gã đàn ông kia không ngờ Nghiêm Mạc lại cứng đầu như vậy, mềm cứng đều không ăn, năn nỉ một hồi cũng tỏ vẻ bực bội, nhìn như sắp động tay động chân.

Hạ Giác vội vàng tiến lên kéo hai người ra.

“Chuyện gì vậy?” Hạ Giác nhìn Nghiêm Mạc, ra hiệu cho hắn giải thích.

“Hôm tôi mới chuyển đến, ông ta lừa tôi mua một chậu cây cà chua mini, mà rõ ràng đó chỉ là một chậu cỏ roi ngựa.”

Hạ Giác lập tức nhớ lại hôm đó khi anh và thím Tiền đến nhà Nghiêm Mạc, thấy chậu cây đơn độc kia. 

Hóa ra ý định ban đầu của Nghiêm Mạc là muốn trồng cà chua mini.

“Thế còn ông? Sao lại lừa anh ta?” Hạ Giác nhìn về phía ông chú trung niên trước mặt.

Cậu thường xuyên thấy ông ta ở cổng khu chung cư, bày sạp bán mấy loại hoa cỏ cây cảnh linh tinh.

“Ông làm ăn kiểu này mà đồn ra đến tai các chủ nhà, thì e là chẳng còn ai mua cây của ông nữa đâu.”

Gã nhìn thấy Hạ Giác mặc đồng phục nhân viên quản lý tòa nhà, trong lòng thầm nghĩ không hay rồi. 

Gã biết Hạ Giác chắc chắn có mặt trong nhiều nhóm của các chủ nhà, nếu chuyện này không được giải quyết ổn thỏa, Hạ Giác sẽ gửi tin nhắn cho  toàn bộ khu chung cư, lúc đó gã sẽ không còn cách nào bán hàng ở đây nữa.

Hạ Giác đang đe dọa gã.

“Cậu em ơi, tôi thật sự không cố ý mà.”

“Hôm đó tôi nổi lên ý xấu, thấy cậu ấy không nhận ra được cây giống nên mới bán chậu cỏ roi ngựa cho cậu ấy.”

“Với lại thật tình là hôm đó tôi đã bán hết sạch cây cà chua rồi, không còn nữa nên đành phải làm vậy…”

Ông chú liên tục giải thích và xin lỗi.

“Tôi cũng nói sẽ trả lại tiền cho cậu ấy, nhưng cậu ấy không chịu.”

“Cậu nói xem tôi phải làm sao bây giờ?”

Hạ Giác nhìn Nghiêm Mạc, kéo anh qua một bên rồi ra hiệu cho anh cúi đầu xuống, sau đó ghé vào bên tai anh thì thầm.

“Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, anh cứ lấy lại tiền đi đã.”

“Anh nhìn xem, ông ta miệng lưỡi trơn tru, bị bắt gặp nói dối mà còn viện đủ cớ để tìm cách bào chữa, cây giống cà chua mini mà ông ta nói chắc gì đã có thật.”

Nghiêm Mạc rất tin lời Hạ Giác, từ lần đầu gặp cậu, giác quan thứ sáu của động vật đã mách bảo với anh như vậy.

Đây là người tốt.

Tóc đen mắt đen vẻ ngoài ngoan ngoãn khiến Nghiêm Mạc liên tưởng đến những chú thỏ nhỏ. 

Anh có thể một ngụm nuốt trọn một con.

Nghĩ đến đây, Nghiêm Mạc cảm thấy bụng mình hơi đói.

Theo yêu cầu của Hạ Giác, ông chú đã trả lại tiền cho Nghiêm Mạc.

Trong đầu Nghiêm Mạc bỗng vang lên lời nhắc nhở của con gấu trúc xấu xí luôn lãi nhãi đòi anh nộp bản thảo, Hùng Duệ Tư.

“Làm người là phải biết ‘có qua có lại’.”

“Nghiêm Mạc, dù sao thì mớ măng tươi này động vật ăn thịt như cậu cũng không thích, chi bằng tặng cho tôi đi, người luôn vì cậu mà chạy đôn chạy đáo này.”

Những lời phía sau không quan trọng với Nghiêm Mạc.

Nhưng bốn chữ “có qua có lại” khiến Nghiêm Mạc có chút động tâm.

Đi cùng Hạ Giác một lúc, Nghiêm Mạc dừng lại nói: “Hạ Giác, để cảm ơn, tôi mời cậu ăn cơm nhé.”

Hạ Giác vẫn cứ thắc mắc sao nãy giờ Nghiêm Mạc cứ theo mình.

Nhưng nghĩ kỹ lại, Nghiêm Mạc cũng sống trong khu này, sao mình lại có thể ngớ ngẩn quên mất chứ.

Câu hỏi đột ngột của Nghiêm Mạc làm Hạ Giác ngạc nhiên.

“Mời tôi ăn cơm?’ Hạ Giác mở to mắt nhìn Nghiêm Mạc, người cao hơn cậu một cái đầu, hình như anh không giống đang nói đùa “Không cần đâu. Tiền cà chua giống anh vừa lấy lại được chắc không đủ đâu.”

“Tôi vốn là nhân viên quản lý chung cư mà, anh là chủ hộ, giúp anh là chuyện đương nhiên.”

“Cậu đã giúp tôi hai lần rồi.” Nghiêm Mạc nói rất nghiêm túc. 

Cái gì… lần trước cũng tính sao?

Lần trước, Hạ Giác cảm thấy mình mới là người tìm đến cửa gây rắc rối cho anh.

Hạ Giác gãi đầu, có hơi áy náy.

“Vậy nhé, lần sau có cơ hội chúng ta cùng ăn cơm, không cần ai mời ai cả.”

“Hôm nay thì không được, lát nữa tôi còn có việc phải làm.”

Hạ Giác tìm đại một lý do lừa gạt Nghiêm Mạc rồi lén đi mất.

Nhưng Nghiêm Mạc lại tin thật, bây giờ mối quan hệ giữa Hạ Giác và anh có lẽ đã là bạn bè rồi.

Ừm, đúng vậy, chính là kiểu bạn bè tốt.

Dù sao thì Hạ Giác thấy anh gặp chuyện bất bình cũng đã rút đao tương trợ mà.

Nghĩ vậy tâm trạng của Nghiêm Mạc tốt lên không ít, khóe môi cũng hơi cong lên.

Còn lần thứ ba Hạ Giác gặp Nghiêm Mạc là vào một buổi tối sau giờ làm việc.

Khi đó trời đã hơi tối, đèn đường trong khu dân cư cũng đã sáng lên.

Hạ Giác đi qua ngã tư, thấy một thanh niên mặc áo sơ mi trắng đang cúi người tìm kiếm gì đó, đến gần mới nhận ra đó là Nghiêm Mạc.

“Nghiêm Mạc?”

“Anh đang tìm gì vậy?”

Nghe thấy giọng Hạ Giác, Nghiêm Mạc đứng dậy.

Khác với mọi khi, hôm nay Nghiêm Mạc không đeo kính như thường ngày mà đang cầm nó trong tay.

Lúc gỡ kính xuống Nghiêm Mạc trông có vẻ hung dữ hơn bình thường, không nói lời nào càng toát ra dáng vẻ người sống chớ gần.

Nhưng Hạ Giác đã tiếp xúc với Nghiêm Mạc hai lần, dù vẻ ngoài của anh có chút đáng sợ…

Nhưng thật ra bên trong hình như… hơi ngốc nghếch.

Đương nhiên những lời này Hạ Giác không dám nói trước mặt Nghiêm Mạc, cậu chỉ lén nghĩ trong lòng thế thôi.

Nghiêm Mạc mở tay ra, để lộ chiếc kính.

Lúc này Hạ Giác mới nhận ra rằng tròng kính bên trái đã biến mất.

“Bị người khác va chạm, kính bị rơi xuống đất.”

“Tròng kính không biết đã chạy đi đâu, chắc là ở quanh đây thôi.”

Nghe Nghiêm Mạc nói vậy, Hạ Giác gật đầu: “Để tôi giúp anh tìm nhé.”

Hạ Giác cúi xuống, không lâu sau đã tìm thấy tròng kính ở bụi cỏ bên đường.

Hạ Giác nhặt kính lên, bật đèn pin trên điện thoại để chiếu sáng.

“Mặt kính bị xước hết rồi, chắc không dùng được nữa đâu.”

Hạ Giác thở dài, đưa lại chiếc kính cho Nghiêm Mạc.

Nghiêm Mạc cũng nhờ ánh đèn của Hạ Giác mà nhìn kỹ hơn, đúng như dự đoán, mặt kính bị trầy nặng lắm rồi.

“Hay là…” Hạ Giác ngập ngừng: “Tôi đi cùng anh đến tiệm kính, làm lại một cái mới nhé?”

“Bên kia cầu vượt có một tiệm kính khá lớn đấy.”

Nghiêm Mạc nắm chặt cái gọng và tròng kính trong tay, ánh mắt lại nhìn về phía Hạ Giác, biểu cảm trên mặt hơi khó đoán, không biết đang nghĩ gì.

Sau vài giây, Hạ Giác mới nghe thấy giọng nói của Nghiêm Mạc.

“Được rồi, làm phiền cậu nhé.”

Hạ Giác bước tới vài bước, rồi chợt nhớ ra điều gì đó, liền quay đầu lại nhìn Nghiêm Mạc.

“Này, mắt anh cận nặng lắm sao?”

Mắt cá sấu trời sinh đã bị cận thị, cộng thêm Nghiêm Mạc lại làm công việc viết lách, ngày nào cũng phải nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

Nghiêm Mạc do dự một chút rồi đáp: “Rất nặng.”

Anh mà tháo kính ra thì gần như không phân biệt nổi con người hay con thú ở khoảng cách hai mét. Đây cũng là lý do anh cứ kiên nhẫn ngồi đây tìm kính.

Nếu không tìm thấy, có lẽ đoạn đường về nhà anh sẽ phải đi trong tình trạng loạng choạng.

“Vậy anh có muốn nắm tay tôi không.” Hạ Giác chìa tay phải ra về phía Nghiêm Mạc, sợ anh hiểu lầm, cậu giải thích thêm: “Để đề phòng anh bị ngã.”

Nghiêm Mạc im lặng không nói gì, nhưng anh đáp lại bằng hành động.

Anh nắm lấy tay Hạ Giác.

Trong đêm hè tĩnh lặng, nhiệt độ vẫn còn khá cao, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng vang lên từ bụi cỏ hai bên đường khi Hạ Giác và Nghiêm Mạc đi qua.

Hạ Giác nuốt khan một cái, cảm thấy hơi nóng.

Tay của Nghiêm Mạc như một cái lò sưởi nhỏ, hơi ấm từ bàn tay rộng lớn ấy cứ cuồn cuộn không ngừng truyền đến tay cậu.

Xong rồi, Hạ Giác cảm nhận tim mình đập nhanh hơn.

Đề nghị vừa rồi của cậu dường như đã trở thành một sợi dây thừng, buộc chặt cả hai lại với nhau, bây giờ cậu cũng không thể mở miệng kêu anh buông tay được.

Khoảng cách giữa họ lúc này đã vượt qua giới hạn an toàn của những người xa lạ rồi.

Thật là đòi mạng mà, Hạ Giác thầm nghĩ.

Sự im lặng ngượng ngùng và kỳ quái này kéo dài cho đến khi họ đến tiệm kính. Cô nhân viên lịch sự đề nghị dẫn Nghiêm Mạc đi kiểm tra thị lực.

Lúc này, Hạ Giác mới cảm thấy như được giải thoát, khôi phục lại sự tự do của mình.

Nghiêm Mạc đi rồi Hạ Giác mới thở phào nhẹ nhõm. Trên tay cậu vẫn còn một lớp mồ hôi mỏng, chẳng biết là của mình hay của Nghiêm Mạc.

Hạ Giác lau tay phải lên quần jean, cố tỏ ra như không để tâm.

Cảm giác này thật kỳ lạ… Hình như có điều gì đó đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của cậu rồi.