Mùa Xuân Hoang Dã

Chương 19



Khâu Y Dã cảm thấy Hạ Khôn có chút buồn cười, còn khen thưởng nữa chứ, coi cậu là đứa trẻ hả?

Lại cũng cảm thấy hơi thích khi được đối xử như thế này. Mẹ của Khâu Y Dã mất sớm, Cừu Đức Triệu rất ít tham gia vào quá trình trưởng thành của cậu, thế hệ trước hoặc là đã mất hoặc là sống ở xa, không có ai khích lệ khi cậu đạt được những thành tích như thế.

Khâu Y Dã mềm lòng do dự một lúc, bỏ lỡ thời cơ truy cứu hành vi như sói đói lần trước của Hạ Khôn.

Vừa lúc giữa trưa, cách thời gian hẹn buổi tối vẫn còn sớm, Khâu Y Dã nghĩ ngợi rồi gọi điện thoại cho Cảnh Tử Vinh, hẹn cậu ta cùng ăn cơm trưa.

Cảnh Tử Vinh là một trong số ít những người bạn trung học mà Khâu Y Dã vẫn giữ liên lạc thường xuyên. Bọn họ là bạn cùng bàn trong lớp học thực nghiệm hai năm, cùng nhau chơi bóng rổ, học kỳ nào đấu bóng cũng để thua lớp thường, cùng nhau tham gia các cuộc thi sinh học, cùng nhau đến phòng thí nghiệm mổ xẻ những con giun trông đáng sợ, cùng nhau học bài khuya, chơi bi-a, chép bài tập của lớp trưởng, cùng nhau chơi Dota đến rạng sáng không dậy nổi, đến lớp học muôn rồi bị phạt chạy quanh sân, cùng nhau nghe tấu nói, lướt đề thi, làm bài thi, phàn nàn về giáo viên, mỗi ngày đều cùng nhau lêu lổng mà vẫn ổn định trong top năm nên bị cả lớp ghét. Theo cách nói của Cảnh Tử Vinh, tình bạn cách mạng còn kiên định hơn cả tình yêu. Khâu Y Dã nghĩ, nếu không phải Cảnh Tử Vinh sở hữu gương mặt thận lợn(*) thì khẳng định lúc lên cấp ba, cậu đã theo đuổi cậu ta rồi.

(*) Phương ngữ Đông Bắc, chỉ gương mặt dài và lõm.

Tất nhiên đây là suy nghĩ kỳ quái Khâu Y Dã tự tiêu khiển lúc nhàm chán. Nếu Cảnh Tử Vinh không có một gương mặt thận lợn tiêu chuẩn, thì đứng giữa những người thường cũng được coi là một anh chàng đẹp trai có khí chất. Với lại, cho dù Cảnh Tử Vinh thực sự có một gương mặt thận lợn, nhưng nếu như thật sự thích thì mặt thận lợn cũng là một điểm đáng yêu mang theo hơi thở giản dị chất phác(*).

(*) Gốc là 白云黑土 (Bạch Vân Hắc Thổ), chỉ hai nhân vật xuất hiện trong Gala Tết 1999 của Trung Quốc. Hai nhân vật này là người nhà quê, họ rất giản dị và đơn thuần.

Cho nên chỉ là không ‘phóng điện’ mà thôi, định mệnh làm anh em tốt cả đời rồi.

Sau khi tốt nghiệp Đại học Q, Cảnh Tử Vinh đến Vương quốc Anh để học thạc sĩ, sau khi về nước, cậu ta vẫn luôn làm quỹ đầu cơ(*), kiếm tiền hiệu quả hơn Khâu Y Dã.

(*) Quỹ đầu cơ (Hedge Funds) là một loại quỹ bao gồm các khoản đầu tư tư nhân, sử dụng các chiến lược và kỹ thuật để đầu tư sinh lời trên các lĩnh vực tài chính trong nước và toàn cầu. Các quỹ đầu cơ thường tập trung vào các lĩnh vực rủi ro cao, thu lợi nhuận lớn. Các lĩnh vực mà quỹ đầu cơ yêu thích đó là chứng khoán phái sinh, hợp đồng tương lai và các mã chứng khoán ngách hoặc các mã chứng khoán phức tạp. Đặc điểm của các Hedge funds là họ thường hoạt động dưới hình thức công ty hợp danh hoặc công ty trách nhiệm hữu hạn và hiếm khi có hơn 500 nhà đầu tư.

Vừa khéo hôm nay Cảnh phú soái không bận, đồng ý vô cùng sảng khoái, nửa giờ sau bọn họ đã ngồi trong nhà hàng Kim Hiên gọi đồ ăn.

Sau ba lượt đồ ăn, Cảnh phú soái đã phàn nàn xong sự bẩn thỉu và tục tĩu trong giới tài chính, cập nhập kho tin đồn drama trong giới giải trí của mình, sau cùng mới hài lòng gọi thêm hai món tráng miệng.

Khâu Y Dã gắp một miếng cần tây, nhàm chán di qua di lại cọng rau trong đĩa: “Chỗ tôi mỗi tháng có chút tiền để không, giao cho cậu xử lý nhé.”

Cảnh Tử Vinh nhướng mày: “Tôi đã không làm nghiệp vụ từ lâu rồi, với lại không phải cậu vẫn luôn chê tôi kiếm tiền không đáng tin sao?”

Khâu Y Dã nói: “Đã nói là tiền để không rồi mà, cậu kiếm được tiền đương nhiên chúng ta đều vui rồi, cậu thua lỗ tôi cũng không quá đau lòng, nhân tiện còn có thể cười nhạo cậu không đáng tin.”

Cảnh Tử Vinh cầm cái dĩa ăn đồ ngọt giả bộ ném Khâu Y Dã: “Tôi nói cho cậu biết, may mà cậu đẹp trai, nếu không tôi đã tẩn cậu rồi!”

Khâu Y Dã cười vừa rạng rỡ vừa tinh ranh giống như hồi cấp ba, lấy từ trong túi ra chiếc thẻ ngân hàng mà Hạ Khôn mỗi tháng đều sẽ chuyển tiền vào đó: “Mật khẩu là sinh nhật của chị gái và em trai tôi.”

“Tôi làm sao mà nhớ được sinh….Đệt, thế mà tôi vẫn nhớ…” Cảnh Tử Vinh đỡ trán.

“Vô cùng ngưỡng mộ Cảnh soái bất luận gặp qua con số nào cũng đều không quên. Nói thật đi, cậu chắc chắn không muốn tham gia Siêu trí tuệ(*) hả?”

(*) Một chương trình khoa học thực tế và tìm kiếm tài năng Trung Quốc có xuất xứ từ Đức, mục đích tìm những người có trí tuệ phi thường. 

“Đừng có lạc đề.” Cảnh Tử Vinh nghi ngờ nhìn tấm thẻ, “Đây có phải là tiền chân chính không đó? Không phải cậu bị bao dưỡng đấy chứ?”

Khâu Y Dã liếc mắt nhìn cậu ta: “Đúng đúng đúng, kim chủ cho đấy, tiền mồ hôi nước mắt da thịt cả đấy. Tốt hơn hết là cậu nên giúp tôi kiếm lại gấp bội, đến lúc đó tôi sẽ sảng khoái mà ném tiền vào mặt kim chủ một phen.”

Cảnh Tử Vinh nghĩ thầm, sở thích của Khâu Y Dã khá nhiều, huống hồ lại rất biết cách chơi, không ngạc nhiên khi cậu có thể kiếm được một chút khoản thu nhập ngoài. Tự nhận trái tim mình đã bị vấy bẩn, Cảnh phú soái tuyệt đối không ngờ tới những gì Khâu Y Dã nói đều là sự thật.

So với biệt thự Lam Khu được trang hoàng đẹp đẽ nằm dưới chân núi Bạch Đồng thì Khâu Y Dã thích nhà của Hạ Khôn ở Hối Gia hơn. Rất rõ ràng, nhà ở Lam Khu là do trợ lý ném cho bên thiết kế và không hề bận tâm, còn Hối Gia bên này thì chủ nhà lại rất quan tâm.

Khâu Y Dã nhớ lại tủ rượu trang trí đặt ở bên tay trái trong phòng ăn nhà Hạ Khôn, cảm thấy thiếu mất cái gì đó. Sau khi tạm biệt Cảnh Tử Vinh, cậu đến một xưởng gốm mà mình quen, muốn làm một chiếc bình đựng rượu có hình dáng đặc biệt.

***

Lúc Vương Thành Tịch gọi đến thì tay của Khâu Y Dã đang đầy bùn, chủ xưởng gốm giúp cậu kết nối, còn phục vụ tận nơi giúp cậu đeo tai nghe Bluetooth. Trợ lý đặc biệt Vương thành thật truyền đạt lại yêu cầu của ông chủ, Hạ tổng hy vọng tối nay được ăn món Khâu Y Dã nấu.

Kỹ năng nấu nướng được Khâu Y Dã luyện ra là để dỗ em trai ăn thêm nhiều một chút, ngoại trừ Cừu Y Khâu và Cừu Y Vân ra thì chỉ có những người bạn quan hệ vô cùng thân thiết mới được nếm thử tay nghề của cậu. Trong suy nghĩ của Khâu Y Dã, yêu cầu này của Hạ Khôn có chút quá đáng. Nhưng nếu Hạ Khôn đã biết được cậu có thể nấu cơm, vậy thì cũng không nên từ chối, chỉ có thể lịch sự hỏi Vương Thành Tịch xem Hạ Khôn thích ăn gì và kiêng ăn gì.

Chủ xưởng gốm đi đến với một giỏ dụng cụ thì nghe thấy Khâu Y Dã vẫn đang nói chuyện điện thoại.

“Được rồi, không dung nạp lactose đúng không? Tôi biết rồi… Được, cảm ơn Vương tiên sinh, tạm biệt.”

Khâu Y Dã thấy chủ xưởng gốm đi đến thì nở nụ cười gặp may, ông chủ giúp cậu tháo tai nghe xuống.

“Hôm nay em sẽ làm xong khuôn hình, tối thứ năm tuần sau mới có thời gian đến khắc hoa, có thể giúp em giữ độ ẩm cho đến lúc đó được không?”

Ông chủ là người phương Nam, bị bạn gái bắt nói giọng Đông Bắc: “Cậu đó, đã làm ở chỗ anh bao nhiêu năm rồi mà vẫn cứ khách sáo cái gì. Yên tâm đi, đồ của cậu ở trên kệ anh vẫn luôn để ý mà. Với lại có rất nhiều người muốn mua đồ ở trên kệ của cậu lắm đấy, cậu chưa nói là muốn bán, nên anh không bán cho bọn họ.”

“Trừ cái em đang làm dở này ra thì những thành phẩm khác nếu có người mua thì cứ bán thôi, giá cả thì… để chị Hà quyết định đi, chị ấy rõ hơn em. Tiền thì anh chị giữ 40% là được.”

“Làm thế sao được, cậu…”

“Anh Sóc, hôm nay em không có nhiều thời gian, anh chị cứ bán trước đi đã còn phân chia như thế nào thì sau này lại nói, nhé?”

Chủ xưởng nhìn Khâu Y Dã vùi đầu kéo một bên lá sen ra, trong đầu chợt nảy ra ý tưởng, thật sự nên để Khâu Y Dã chụp một bộ ảnh quảng bá cho xưởng gốm: sườn mặt người thanh niên anh tuấn đẹp đẽ, ánh mắt nghiêm túc chuyên chú, những đường cong trên cánh tay nhúng trong nước bùn trông thật rắn chắc và khỏe khoắn, giống như một bức tranh tuyệt đẹp dưới ánh nắng chiều đầu xuân.

***

Đối diện với bữa tối trên bàn, Hạ Khôn cảm nhận được ẩn ý của Khâu Y Dã: Với mối quan hệ hiện tại của chúng ta, tôi cũng chỉ có thể làm cho anh đến chừng này.

Trước mặt mỗi người là hai tô mì được làm bằng tay, hai đĩa lớn ở giữa là trứng xào cà chua và thịt băm xào đậu cô ve, ngoài ra còn một nồi canh tôm rong biển và một đĩa dưa chuột muối.

Có lẽ trên thế giới không có món ăn Trung Quốc nào giản dị hơn những món này.

Nhìn vẻ mặt vô cảm của Hạ Khôn, Khâu Y Dã biết mình bị hắn hiểu lầm rồi: Cậu không cố tình hạ thấp tiêu chuẩn bữa tối, chỉ là không có đãi ngộ gì đặc biệt mà thôi. Nhưng cậu cũng không giải thích, ưu nhã bưng bát canh tôm rong biển trước mặt lên giơ về phía Hạ Khôn, “Bon Appétit!” (Tiếng Pháp: Chúc ngon miệng!)

Hạ Khôn tự cảm thấy rằng Khâu Y Dã không nguyện ý nấu ăn cho mình một cách nghiêm túc mà đang giở tính xấu, nhưng vẫn bị hành động này của cậu chọc đến là thích thú, có chút giống như bị mèo cào, lại cảm thấy vật nhỏ này kêu meo meo với mình khá dễ thương, không thể không cùng cậu phối diễn, đáp lại một câu: “Bon Appétit!”

Canh tôm rong biển thanh đạm thơm ngon, vốn dĩ Hạ Khôn chỉ muốn nhấp một ngụm để nếm thử hương vị, nhưng còn chưa kịp cảm nhận ra thì bát đã nhìn thấy đáy.

Hạ Khôn đặt bát canh sang một bên, cho một ít trứng xào cà chua vào tô mì nhỏ rồi trộn đều. Hạ Khôn không ôm qua nhiều kỳ vọng mà ăn một miếng, trên mặt lại không khỏi lộ ra kinh ngạc. Hắn gắp một sợi mì lên nhìn, cẩn thận cắn. Hạ Khôn duy trì khéo léo phép lễ nghi, nhưng thật ra lại ăn rất nhanh, chưa đến ba phút tô sứ nhỏ đã sạch đến mức nước sốt cà chua cũng không còn.

“Cậu tự làm mì à?”

“Anh nhận ra được sao? Tự làm thì sẽ dai hơn. Hạ tiên sinh thích dai như thế này hay là mềm hơn một chút?” Tuy hỏi như vậy nhưng Khâu Y Dã đã lường trước được khẩu vị của Hạ Khôn có lẽ thiên về dai hơn, bởi vì lần trước hắn ăn mì lạnh Trúc Thăng trông rất hài lòng.

Quả nhiên Hạ Khôn nói rằng như thế này rất ngon. Hắn cho nốt chỗ trứng xào cà chua vào tô mì nhỏ: “Trứng xào cà chua làm rất giống mẹ tôi làm.”

Hạ Khôn không nói hết ra là, rất giống, nhưng ăn ngon hơn: phần lớn cà chua được chế biến thành nước sốt chua ngọt, trứng mềm và mặn, thêm một chút hành lá cắt nhỏ trông rất bắt mắt.

Khâu Y Dã nghe thấy vậy cũng rất vui: “Tuy rằng người Trung Quốc nào cũng làm được trứng xào cà chua, nhưng có thể do nó dễ làm nên càng có nhiều cách biến hóa. Có một nghìn Hamlet trong mắt một nghìn người(*), một người làm trứng xào cà chua thì có hàng vạn hương vị. Có thể làm giống dì làm, đúng là duyên phận không nhỏ.”

(*) Khi nói đến cùng một sự việc thì mỗi người có một nhận thức khác nhau.

Món này quả thực là làm theo khẩu vị của Hạ Khôn. Nếu Khâu Y Dã làm cho Cừu Y Khâu hay Tạ Nghiêu, chắc chắn sẽ không cho hành lá. Theo quan sát lần trước khi mang cháo tôm Kim Sa cho Hạ Khôn, có lẽ hắn thích thêm hành lá để tăng hương vị nên cậu đã rắc một ít trước khi nấu, không ngờ lại chính xác hơn cả mong đợi.

Hạ Khôn đặt tô mì rỗng thứ hai xuống, hỏi: “Còn nữa không?”

Khâu Y Dã đặt đũa xuống: “Trong tủ lạnh vẫn còn một ít mì đông lạnh, tôi nấu hết nhé?”

“Đi nấu đi.” Hạ Khôn cắn một miếng dưa chuột muối, lập tức cảm thấy thiệt nếu mình không thử mì trộn với thịt băm xào đậu cô ve.

Hạ Khôn ăn uống no say, tinh lực dồi dào, đè Khâu Y Dã lên giường lúc tám rưỡi.

Khâu Y Dã híp mắt: “Cơm tối có ngon không?”

Hạ Khôn liếm vành tai cậu: “Ngon.”

“Vậy… aaa, tôi có một yêu cầu nhỏ.” Khâu Y Dã đặt tay lên bàn tay đang chạm vào quần lót mình của Hạ Khôn.

“Hửm?”

“Tối nay chỉ có thể làm một lần.”

Hạ Khôn bản tính thương nhân, nhưng cũng rất công bằng: “Một lần của cậu hay một lần của tôi?”

Khâu Y Dã đã động tình ở trong lòng Hạ Khôn, nhịn không nổi móc chân lên eo hắn: “Tốt nhất là cùng nhau một lần đi.”

Hạ Khôn tách chân cậu ra, môi di chuyển dọc theo bên trong bắp đùi non mềm, nhẹ nhàng cắn một cái vào gậy th*t của cậu: “Vậy thì cậu phải cố gắng đó.”

“Lần trước tôi đã muốn hỏi rồi.”

“Aaa…hả, gì cơ?”

“Sao cậu lại dẻo thế?” Hạ Khôn đè Khâu Y Dã thành một tư thế gần như là bất khả thi.

“Đó là do… ngài bắt được thời điểm tốt.”

“Hửm?”

“Bộ phim mà tôi sắp tham gia, vai diễn là giảng viên yoga.”

Cú tăng tốc dữ dội của Hạ Khôn khiến nhịp thở của Khâu Y Dã trở nên hỗn loạn ngay lập tức. Hắn nắm lấy tay cậu vặn ra phía sau, không cho cậu chạm vào phía trước, vòng eo di chuyển càng lúc càng nhanh hơn.

Hạ Khôn liếm mồ hôi sau gáy Khâu Y Dã, trầm giọng nói: “Tôi thích nhất là dáng vẻ chuyên nghiệp của cậu.”