Mùa Xuân Hoang Dã

Chương 4



Trong bí cảnh Hồng Lan, sương mù ngập tràn, ma quỷ liên tục tụ tập bên ngoài bí cảnh, trời đất rung chuyển không ngừng, núi Hồng Lan là trung tâm của bí cảnh, bốc lên khói đen đáng sợ và tỏa ra ánh sáng hồng. Mái tóc trắng và y phục trắng của Thiên Lan phát ra ánh sáng yếu ớt, giống như ngọn đèn lay lắt giữa không gian mờ ảo chốn u ám này.

Y trầm ngâm nhìn núi Hồng Lan, như có điều suy tư, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng mở miệng, giống như hỏi đứa trẻ kẹo có ngọt không, “Nghênh Phong, tu đạo có phải là một chuyện đau khổ không?”

Trong lòng Lãnh Nghênh Phong có dự cảm không tốt, nhếch khóe miệng, cười nói: “Khổ chứ. Có lúc còn rất đau, nhưng cũng đáng giá.”

Thiên Lan cũng cười: “Đáng giá, hai từ này rất hay.”

Trong tay y xuất hiện một đóa sen ngọc: “Đây là hồng hoang chi tâm, mỗi một hạt sen có thể định ba núi hai sông một biển. Ngươi đem nó về cho Lam Minh Văn, hắn sẽ biết dùng nó như thế nào.”

Lãnh Nghênh Phong trợn to hai mắt: “Không được. Có muốn thì cũng là Người tự đưa cho hắn đi.”

Thiên Lan lắc đầu: “Ta đã sức cùng lực tận, hiện tại chỉ còn sức đưa ngươi ra ngoài mà thôi.”

Lãnh Nghênh Phong gấp đến đỏ mắt, đồng tử vốn mang màu xanh khổng tước chợt phiếm ánh tím: “Người từng nói chúng ta có thể cùng nhau thoát ra! cõi Thương Hải, cõi Thiên Lan, ta… chúng ta đều không thể lại mất Người!”

Sắc mặt Thiên Lan phiếm hồng dị thường, lần đầu tiên y cười đến là tinh nghịch, chớp chớp mắt, “Nghênh Phong, ta cũng sẽ có lúc nói dối.”

Thiên Lan vung tay lên, đưa Lãnh Nghênh Phong rơi vào một vòng xoáy trắng. Lãnh Nghênh Phong bị cố định thân thể, hoảng loạn hét lên: “Ta không muốn một mình thoát ra ngoài! Người không thể làm như vậy được! Người không thể như thế!” Hắn không thể phản kháng, trong lòng biết Thiên Lan có lẽ đã ra quyết định từ trước, cuối cùng khóc thành tiếng: “Chúng ta mới trùng phùng được bảy ngày. Ta vẫn chưa báo đáp Người. Người không thể như thế, Người không thể như thế được!”

Giọng nói của Thiên Lan vang lên bên tai hắn: “ Hai chữ ‘đáng giá’ này, ta rất vui vì ngươi nguyện ý gánh vác nó. Nó không phải là Đạo, nhưng ta bị nó vây hãm cả một đời. Nghênh Phong, hãy tự tu đạo của chính mình.”

“Việc ngươi hỏi ta năm đó không biết bây giờ trả lời có quá trễ hay không. Ta họ Lãnh, sống ở núi Thanh Hà. Trên núi có hàng ngàn con hạc trắng, nước suối chảy róc rách, sương mù quanh năm không tan. Cho nên… chỉ cần người sống tốt, ta không cần ngươi báo đáp.”

Y vỗ tay cười nhạt: “Ở đây có núi có sông, có dáng hình núi Thanh Hà, chỉ là hơi bụi bặm. Quét dọn qua chỗ này là có thể thành nơi ở lâu dài.”

Bí cảnh Hồng Lan lấy nơi Thiên Lan đang đứng làm trung tâm, một quả cầu ánh sáng nhanh chóng khuếch đại, sự âm u bị bóng tối bao phủ rút đi, mùi hôi thối tan biến, cỏ cây sống lại.

Hình bóng của Thiên Lan ngày càng mơ hồ, cuối cùng hóa thành bụi sáng rải khắp đất trời. Lãnh Nghênh Phong bị vòng xoáy trắng nhả ra, hắn quỳ rạp trên mặt đất, nước mắt đầy mặt, khóc không thành tiếng.

Năm đó Lãnh Nghênh Phong mười lăm tuổi, được một vị nam tử áo trắng cứu giúp. Hắn hỏi vị công tử: “Ngài là ai? Ngài tên gì?” Nam tử áo trắng cười mà không đáp, hỏi ngược lại: “Ngươi là ai? Từ đâu tới?”

“Ta họ Lãnh, tên Lãnh Nghênh Phong, nhà ở núi Thanh Hà, trên núi có hàng ngàn hạc trắng, nước suối chảy róc rách, sương mù bao phủ, quanh năm không tan.”

“Dừng! Đoạn này qua.”

Các cô gái có mặt ở hiện trường đều đang lau nước mắt, trợ lý nghệ thuật sụt sịt mũi, chọc biên kịch: “Viết lời thoại đẫm nước mắt như vậy làm gì cơ chứ! Phim cổ phong tiên hiệp biến thành phim thần tượng đẫm nước mắt rồi!”

Biên kịch vẫn chưa hoàn hồn. Lúc viết kịch bản, cô chỉ muốn cho nhân vật của Tôn Gia có thêm đất diễn, thêm điểm bùng nổ. Ở bí cảnh Hồng Lan chỉ có Thiên Lan và Lãnh Nghênh Phong xuất hiện, đương nhiên viết thêm đúng phần của hai bọn họ, thật sự không ngờ rằng lại diễn ra được hiệu quả như thế.

Đội tuyên truyền và giám chế rất có tầm nhìn xa trông rộng, nhân lúc bọn họ còn chưa tẩy trang, vội vàng kéo một nhiếp ảnh gia tới giúp hai người Tôn Gia và Khâu Y Dã chụp bổ sung một vài bức ảnh cho bộ phim.

Tám tháng sau, tập bốn mươi của《Thương Hải Thiên Lan》được phát sóng trên đài Hồ Quảng. Weibo chính thức của đoàn phim đăng tải những bức ảnh tinh tế sinh động của bộ phim, số lượng lượt thích và lượt chia sẻ liên tục phá kỷ lục. Rating của tập phim tối hôm đó phá đảo 40%, số lượt truy cập trên trang web đã vượt qua ba triệu trong vòng hai mươi tư giờ.

Trên mạng, ngoài những bình luận khóc sướt mướt ra thì cũng có nhiều suy đoán khác nhau về mối quan hệ kiếp trước giữa Thiên Lan và Lãnh Nghênh Phong. Nguyên văn chỗ này kể rằng Lam Minh Văn mang theo nữ chính khổ đấu cùng ác Phật, Thiên Lan và Lãnh Nghênh Phong chỉ là nhân vật làm nền đi ngang qua, gần như không có đoạn nào như vậy trong kịch bản cả.

Sự cải biên chỉ thích cái đẹp vừa ngược tâm vừa không rõ ràng này đã chọc thủng bộ não ngày càng suy diễn của khán giả. Fan CP liên tục tag lên hot search, thậm chí hơn chục bộ đồng nhân văn bỗng chốc xuất hiện nhanh đến chóng mặt. Nói theo cách thông thường, dựa trên quan hệ huyết thống thì Thiên Lan là cha, chú hoặc ông của Lãnh Nghênh Phong. Nhưng fan CP lại không nghĩ như vậy. Thiên Lan sau một trăm năm vẫn nhớ gần như chính xác những gì Lãnh Nghênh Phong từng nói, nhất định là tình yêu đích thực rồi: Nhà của Người cũng là nhà của ta, còn linh hồn ta thuộc về Người. Các cô gái toàn tự ngược tâm chính mình đến khóc lóc.

Khâu Y Dã bị fan não tàn của Tôn Gia mắng ôm đùi thần tượng của bọn họ, cậu rất bất lực – nếu như có thể, cậu thật sự không muốn có bất kỳ cảnh diễn chung nào với Tôn Gia.

Sau khi đạo diễn hô ‘Qua’, Tôn Gia mới nhận ra phần diễn của mình đã chính thức hoàn thành. Y vốn định dạy dỗ Khâu Y Dã nhưng kế hoạch lại không đuổi kịp những thay đổi. Y có được thành tựu như hiện tại vẫn là do có sự tự tin chuyên nghiệp. Cạnh tranh diễn cùng Khâu Y Dã rất thú vị, sau khi nhập vai, y cứ thế thuận lợi diễn xong, nên ‘vật ngáng chân’ cũng chưa kịp dùng tới.

Tôn Gia cúi đầu nở nụ cười bất đắc dĩ. Y lăn lê bò trườn ngần ấy năm trong giới nghệ sĩ, có thể nhìn ra được tiềm năng của Khâu Y Dã. Chỉ cần Khâu Y Dã gặp được một cơ hội thích hợp thì nhất định có thể trở nên nổi tiếng. Khâu Y Dã trông không giống người làm bộ làm tịch, hiện tại thích hợp thiết lập quan hệ tốt sẽ có tác dụng hơn đe dọa chèn ép.

Tuy nhiên, không phải ai cũng có thể nhìn rõ được như Tôn Gia, nữ chính Trình Hinh Tâm và nam thứ Lý Nhược Phi đều khá ghen tị.

Trình Hinh Tâm là nữ chính, đất diễn đương nhiên không ít nhưng hình tượng nhân vật không có điểm gì đặc biệt. Kỹ năng diễn xuất của cô tầm thường, chỉ là một cái xác rỗng, hình tượng nữ chính vốn đã bình thường giờ lại bị cô diễn ngày càng mất đi khí chất. Đạo diễn là người có lá gan không nhỏ, ông trấn an nhà đầu tư, chuyển một phần đất diễn của nữ chính sang cho nam chính. Dù sao thì Trịnh Nhạc là diễn viên đang hot nhất hiện nay, phim có rating cao, nhà đầu tư kiếm được tiền mới là quan trọng nhất.

Lý Nhược Phi là được ‘nhét’ vào đóng vai nam phụ, là một nhân vật phản diện dương dương tự đắc. Đạo diễn có thể cho phép cậu ta diễn trong bộ phim này là vì tư chất của cậu ta không tồi, chỉ không ngờ rằng tư chất còn thua xa lòng dạ của cậu ta. Lúc đầu cậu ta còn nghĩ có thể ngang tài ngang sức với Trịnh Nhạc, nhưng sau khi bấm máy rồi mới phát hiện dù có chơi xấu thế nào đi chăng nữa thì cũng không đấu lại được tiểu thịt tươi hoạt bát sáng sủa đáng yêu này. Đấu không lại Trịnh Nhạc thì thôi đi, cũng không thể đấu với Tôn ảnh đế không biết từ nơi nào nhảy vào, nhưng Khâu Y Dã thì là cái thá gì chứ, một diễn viên nhỏ bé tép riu đến tên còn chưa từng nghe qua. Cứ đà này thì không cần đợi tới lúc phát sóng, độ nổi tiếng của cậu ta trong thời gian quảng bá cũng khó có thể nói trước được.

Có lẽ đúng là vật họp theo loài người phân theo nhóm, Trình Hinh Tâm và Lý Nhược Phi sau khi quen biết từ lúc vào đoàn phim thì quan hệ vẫn luôn khá tốt, hiện tại đều đối mặt với tình cảnh tương tự, rất nhanh đã có chung suy nghĩ. Bọn họ đều không có nhiều cảnh diễn chung với Khâu Y Dã, nhưng biện pháp chỉnh người lại không chỉ bị hạn chế trong mỗi thời gian quay phim.

Nhà đầu tư đề nghị cùng nhau ăn chung bữa cơm để chúc mừng Tôn Gia thuận lợi đóng máy, đồng thời cũng cho đoàn phim thả lỏng sau một tháng quay phim căng thẳng. Gần đây đoàn phim đều quay ở trong nhà, phim trường không xa thành phố B, vì vậy bọn họ quyết định chọn một sơn trang nghỉ dưỡng cao cấp ở ngoại ô thành phố B.

Trình Hinh Tâm cầm ly rượu, cười có chút quỷ dị: “Tiểu Dã, cậu phải uống hết ly này đấy, cảnh diễn cùng anh Tôn quả là bùng nổ đến nỗi chị cũng phải bật khóc.”

Khâu Y Dã bị sốc bởi cách xưng hô ‘Tiểu Dã’ này nhưng trên mặt lại diễn, giống như ngượng ngùng mà cầm ly rượu lên: “Là anh Tôn dẫn dắt tốt. Kịch bản viết cũng tốt.”

Khâu Y Dã đang chuẩn bị uống, Trình Hinh Tâm lại nói: “Chị uống cạn rồi đấy, Tiểu Dã xem mà làm đi nha.”

Khâu Y Dã đành phải uống hết ly rượu, còn chưa kịp ngồi vững thì Lý Nhược Phi cũng đến góp vui: “Con gái đều uống rượu vang, anh Khâu sao có thể cũng như vậy được, mau đổi thành rượu trắng đi. Xem diễn xuất của anh Tôn khiến em nổi cả da gà, còn anh Khâu phối diễn vô cùng tự nhiên, không hổ là học bá của Học viện Điện ảnh Bắc Kinh, bọn em đều phải theo anh học hỏi rồi. Anh Khâu, em cũng kính anh một ly.”

Những lời này nghe như vừa khen Tôn Gia cũng vừa khen Khâu Y Dã, dùng tâm nhưng cũng đủ thâm độc. Gia đình Tôn Gia là nhà giàu ở tỉnh này, y đã không chuyên tâm học hành từ lâu, miễn cưỡng tốt nghiệp một trường nghệ thuật hạng ba, sau khi nổi tiếng thì Học viện Hý kịch phương Nam mới đưa tới tấm bằng tốt nghiệp đại học. Ở trước mặt Tôn Gia lại nói Khâu Y Dã là học bá, động cơ đúng là không trong sáng.

Ly của Khâu Y Dã không biết bị người nào đó bên cạnh rót đầy rượu trắng, cậu thầm chửi Lý Nhược Phi tơi bời trong lòng, đau đầu không biết nên giải quyết cục diện này thế nào. Cậu uống một ngụm rượu lớn, mặt lập tức đỏ bừng: “Điểm số ở trường học cũng không hẳn là hữu dụng. Có thể đóng《Thương Hải Thiên Lan》là do vận khí tốt, lại may mắn được đạo diễn Lưu tán thưởng. Trong lòng tôi cảm kích không thôi. Áp lực vô cùng lớn, không kéo chân sau của mọi người là tốt lắm rồi.”

Tôn Gia cười vô cùng ôn hòa nhã nhặn, thầm nghĩ người này đúng là thú vị.

Khâu Y Dã tận lực đối phó, cuối cùng vẫn sử dụng chiêu cũ, giả say. Cậu vùi mặt nằm úp sấp trên bàn, mặc cho ai gọi cũng không dậy, chuyên tâm diễn vai một con lợn chết. Diễn rất nhập tâm, hoặc do những ngày gần đây quá mệt, vậy mà cậu lại ngủ thiếp đi trong tiếng cười nói huyên náo của mọi người.

Ăn cơm chỉ là hoạt động mở màn, cơm nước xong xuôi mới chính thức bắt đầu cuộc sống về đêm.

Khâu Y Dã cảm thấy có ai đó vỗ vai mình, nhưng làm thế nào cũng không tỉnh lại được, cảm giác này rất kỳ quái. Ý thức và cơ thể cậu dường như tách rời, ý thức bị bao phủ bằng một tấm vải đen, cậu giãy giụa mà không sao thoát được.

Khâu Y Dã bị hai người nhấc lên, không biết qua bao lâu thì rơi vào một nơi mềm mại, có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng ồn ào phát ra từ tivi. Khi có người cởi quần áo của mình thì cậu đột nhiên trở nên gấp gáp, hiểu ra ngay bản thân đã bị người ta tính kế hạ thuốc. Có lẽ sẽ bị người khác ép buộc làm gì đó, có lẽ bên cạnh có camera quay lại trạng thái xấu xí này của cậu, có lẽ…

Khâu Y Dã trông có vẻ là người có tính cách mềm mỏng nhưng thực chất điểm giới hạn lại rất vững, hiện tại tình huống này đã xâm phạm nghiêm trọng đến vùng cấm của cậu. Tiềm thức bị ảnh hưởng bởi tình tiết diễn lúc sáng, Khâu Y Dã mạnh mẽ cắn đầu lưỡi mình, mùi máu tươi xộc thẳng lên mũi khiến cậu đau đến tỉnh táo lại. Khóe miệng còn vương chút máu, cậu mở to đôi mắt đỏ ngầu.