Có năm nhân vật chính trong bộ phim《Quả Mọng》: Cô gái 28 tuổi đã qua đời Trác Tư Vũ (Tiểu Vũ), nghi phạm đầu tiên Diêm Thế Trạch, người bạn thuở nhỏ đã qua đời Vương Tranh của Diêm Thế Trạch, phía bên cảnh sát có chuyên gia tâm lý đặc biệt Lâm Thần và bạn gái Hoa Từ Viên (Tiểu Hoa) của Lâm Thần. Đất diễn của Tiểu Vũ và Vương Tranh rất ít, lời thoại lại càng ít, chỉ xuất hiện trong hồi ức. Vì vậy diễn viên chính chỉ có Diêm Thế Trạch, Lâm Thần và Tiểu Hoa – người chỉ xuất hiện ở nửa sau.
Diễn vai Tiểu Hoa là Tịch Văn Di – người được đề cử giải thưởng Golden Wings cho Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất năm ngoái. Đây không phải là lần đầu tiên Tịch Văn Di đóng phim của Chung Lạc Cương nên cô tương đối hiểu rõ thói quen và sở thích của ông, tự mở cuốn kịch bản của mình ra, trên đó toàn là ghi chú.
Tiết Uyển Trạch thấy vậy thì lập tức trở nên căng thẳng, sợ bản thân mình chưa chuẩn bị đầy đủ. Nhưng sau khi nhìn thấy Chương Khánh ở phía đối diện và Khâu Y Dã ở bên cạnh cũng lấy kịch bản ra, cô yên tâm hơn một chút. Trong kịch bản của Chương Khánh chỉ ngẫu nhiên đánh dấu một vài từ, Khâu Y Dã lại càng khoa trương hơn, chỉ ở dưới những lời thoại đặc biệt mới gạch một nét hoặc hai nét.
Nhưng sự an tâm của Tiết Uyển Trạch đều biến mất ngay sau đó – mặc dù ghi chú của Chương Khánh và Khâu Y Dã rất ít nhưng bọn họ đã hoàn toàn hiểu rõ kịch bản và nhân vật, căn bản không cần đến sự trợ giúp của ghi chú. Chung Lạc Cương và biên kịch Kiều Nhị lắng nghe cực kỳ nghiêm túc, thỉnh thoảng cùng bọn họ trao đổi. Tiết Uyển Trạch nghi ngờ liệu kịch bản trong tay bọn họ có đang nói về cùng một câu chuyện giống như của cô hay không.
May là thời gian buổi chiều có hạn, ngay cả lời thoại của Tịch Văn Di cũng ít nên càng không có cảm giác tồn tại. Chung Lạc Cương nói sáng mai sẽ tiếp tục, Tiết Uyển Trạch băn khoăn không biết có nên thức đêm hay không nhưng rồi lại cảm thấy vô ích, còn không bằng đi tìm anh Khâu xin lời khuyên.
Nhắc đến anh Khâu, không biết có phải ảo giác của cô hay không mà lúc Chương Khánh nói chuyện, ánh mắt anh Khâu cứ mông lung phiêu lãng. Mặc dù biểu hiện và lời nói của anh Khâu đều không có vấn đề gì nhưng cô lại cảm thấy trạng thái của anh Khâu không ổn lắm.
Còn về Chương Khánh, đã nghe danh nhiều năm nay mới có cơ hội gặp mặt, xem ra những lời khen ngợi đó đối với anh ta dường như cũng không ngoa. Lần đầu tiên gặp mặt chỉ cảm thấy tướng mạo không quá tuấn mỹ, nhưng ngũ quan lại rất quyến rũ, khi ánh mắt dừng lại trên người anh ta càng lâu thì càng cảm thấy bị hấp dẫn. Khí chất trên người anh ta vừa xuất trần lại nhập thế, dường như đối với mọi thứ đều có cái nhìn rất rõ ràng, lại không thâm sâu khó lường, trong đối nhân xử thế có thể cảm nhận được anh ta thực sự quan tâm và thấu hiểu người khác.
So với những người có mặt trong căn phòng này, Chương Khánh hình như đối xử với Khâu Y Dã có phần khác biệt. Sau cái ôm đầy kích động khi bọn họ vừa gặp mặt, anh ta ngồi xuống đối diện Khâu Y Dã. Theo lý mà nói thì người quen cũ đã hơn sáu năm không gặp, ít nhất cũng nên ôn lại chuyện cũ, thế mà sau khi bọn họ khen ngợi lẫn nhau hai câu xong thì sau đó không có giao lưu gì thêm.
Ánh mắt Chương Khánh khi nhìn Khâu Y Dã rất dịu dàng, nhưng vẫn luôn cảm thấy trong ánh mắt đó có thứ gì đó rất khó tả, như là cưng chiều, như là đau thương, cũng như là áy náy.
Buổi liên hoan tập thể buổi tối, mọi người đều biết Chương Khánh và Khâu Y Dã có quan hệ thân thiết, không chỉ đơn thuần là mối quan hệ đàn anh – đàn em nên khi vào bàn không hẹn mà cùng bỏ trống vị trí chỗ ngồi bên cạnh Chương Khánh. Khâu Y Dã chỉ có thể tiếp nhận ý tốt của mọi người, ngồi xuống bên cạnh Chương Khánh.
Những hoài niệm mấy năm qua nay đã thành hiện thực, khá giống với cận hương tình khiếp. Trong đầu cậu có hàng ngàn suy nghĩ, nhưng điều duy nhất có thể nói thành lời là: “Đàn anh, dạo này anh thế nào?”
“Rất tốt, em thì sao?”
Nụ cười của Chương Khánh vẫn như xưa, dịu dàng đến nỗi khiến Khâu Y Dã hoảng hốt, giống như bộ dạng năm mười chín tuổi lần đầu gặp Chương Khánh vậy. Nhưng cậu biết, những năm tháng gió xuân lướt qua đã cách bọn họ rất xa rồi.
Khâu Y Dã nghĩ rằng sẽ rất khó khăn, nhưng lúc này cậu lại chân thành trả lời một cách bất ngờ: “Em cũng vậy.”
Chương Khánh dị ứng cồn, những người đến chúc rượu đa phần đều bị Khâu Y Dã chặn lại.
Mọi người cũng không ngạc nhiên, trong mắt bọn họ, Chương Khánh có ơn với Khâu Y Dã: năm đó nếu không phải là Chương Khánh lôi Khâu Y Dã từ thư viện đến diễn trong bộ phim《Năm Tháng Của Anh Ấy》của Trần Trăn, thì với mối quan hệ thầy trò của Khâu Y Dã và Trịnh Tự Phương, Khâu Y Dã của hiện tại có lẽ chỉ là một giảng viên của Học viện Điện ảnh Bắc Kinh mà thôi.
Tửu lượng của Khâu Y Dã rất tốt, nhưng hôm nay không biết tại sao lại say rất nhanh. Người khác nhìn không ra, nhưng cậu đã choáng váng đến trời đất quay cuồng, giọng mọi người nói chuyện dường như truyền đến từ một thế giới khác, tuy rõ ràng rành mạch nhưng lại tách biệt với chính thời không của cậu.
Đè xuống cảm giác buồn nôn, cậu vốn định nằm dài ra bàn để hòa hoãn lại một chút nhưng lại vô thức ngủ quên trong hoàn cảnh ồn ào này.
Sáu năm, hơn hai nghìn ba trăm ngày đêm, lần đầu tiên cậu mơ thấy Trần Trăn.
Mái tóc của Trần Trăn ngắn ngủn, lông mày đen rậm đầy sức sống, anh ta mặc một chiếc áo khoác ngắn màu đen của Chương Khánh, dẫn theo Khâu Y Dã đi tìm balo mà Chương Khánh không biết đã vứt ở đâu. Bọn họ lên một chiếc xe lửa cũ màu xanh rêu, Trần Trăn túm chặt cậu suốt quãng đường, tránh những người đi qua và những chiếc xe đẩy bán đồ ăn uống nhẹ, trong lúc cao hứng, anh ta đã nói trong balo có cái thắt lưng mà Chương Khánh đã tặng mình.
Bọn họ đi rất lâu, cậu không biết phải tìm balo của Chương Khánh ở đâu, nhưng trong đó không hề có cái thắt lưng nào. Cậu lục tung đống kịch bản và giấy bút lộn xộn trong balo ra nhưng không tìm thấy gì. Cậu trở nên sợ hãi, vội vàng ngẩng đầu lên tìm, trong khoang xe biển người tấp nập, bóng dáng Trần Trăn ở nơi đâu?
Khâu Y Dã sốt ruột không thôi, đột nhiên mở to mắt. Mới chỉ ba bốn giây trôi qua, Khâu Y Dã liền nhận ra vừa nãy mình đã nằm mơ.
Mọi người gần như đã ăn uống xong, đang lần lượt rời đi. Chính bản thân Chung Lạc Cương cũng đã uống say, nói với mọi người rằng cuộc thảo luận kịch bản ngày mai sẽ đổi sang mười giờ sáng.
Chương Khánh bưng cho cậu một tách hồng trà ấm nóng, làn khói lượn lờ mù mịt chồng chéo lên ký ức của cậu, thời gian tám năm ở giữa đã phai nhòa đến mức nhìn không rõ dấu vết từng tồn tại.
Khâu Y Dã nhíu mày, còn chưa hoàn hồn hẳn từ trong mộng, trong lòng đã ngập tràn chua xót, một tiếng ‘Cảm ơn’ còn kèm theo vài tiếng khóc nức nở.
Chương Khánh do dự trong chốc lát, nhưng vẫn vươn tay xoa tóc cậu: “Sao lại khách khí với anh đến vậy? Trở về nghỉ sớm đi.”
Hạ Khôn cảm thấy tối nay Khâu Y Dã có hơi kỳ lạ, quần áo cởi một nửa, cậu cầm thắt lưng đã rút ra được một nửa đứng xuất thần.
“Khâu Y Dã, Khâu Y Dã!”
“Ừm… hửm?”
Hạ Khôn cau mày: “Em đang nghĩ gì vậy?”
Khâu Y Dã xoa huyệt thái dương: “Không nghĩ gì cả, có lẽ là buổi thảo luận kịch bản chiều nay mệt quá thôi.”
Cậu dường như đã quên chuyện phải cởi quần áo đi tắm rửa, ngồi ở chân giường hỏi: “Mấy ngày nay anh đều ở thành phố X à?”
“Tối mai bay chuyến khứ hồi, sao thế?”
Khâu Y Dã nghiêng người ôm lấy người đàn ông đeo kính đang gõ chữ trên laptop, vùi đầu vào vai hắn: “Còn sao nữa? Không nỡ để anh đi chứ sao, người bạn làm ấm giường.”
Hạ Khôn đang muốn nói thì Khâu Y Dã nói tiếp: “Có lẽ mấy ngày bấm máy đều sẽ rất bận, cho dù anh có ở đây thì tôi cũng không rảnh quan tâm anh.”
Hạ Khôn đóng laptop, ấn Khâu Y Dã vào chiếc chăn bông trắng.
“Em tạo phản hả?”
Khâu Y Dã chỉ cười, ở nơi mà Hạ Khôn không nhìn thấy, khóe mắt cậu đã hơi ươn ướt.
Lúc tiến vào Khâu Y Dã, cảm giác kỳ lạ lúc trước lại hiện về. Khâu Y Dã nhìn hắn, lại dường như không nhìn hắn, biểu cảm trên khuôn mặt trống rỗng khó hiểu.
Tuy Hạ Khôn vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn Khâu Y Dã rốt cuộc có suy nghĩ gì, nhưng trong lòng đã có suy đoán tám chín phần mười: có lẽ Khâu Y Dã chỉ coi hắn là một bạn giường. Lúc ký hợp đồng thì trong sáng ngoài tối giúp cậu đẩy tài nguyên, sau khi ký hợp đồng thì biệt thự cho cậu cậu cũng không cần, cậu cũng chưa từng chủ động đòi hỏi bất kỳ yêu cầu nào, dường như chỉ cần hòa hợp trên giường thì mọi thứ đều ổn.
Điều này khiến Hạ Khôn tức cũng không được mà cười cũng không xong, lá gan của Khâu Y Dã quả thật là đủ lớn, may cho cậu là hắn thích cậu, nếu không… Hạ Khôn cũng không thể nói được nếu không sẽ thế nào, nhưng hắn không thể dễ dàng buông tha cậu được.
Đương nhiên, bây giờ cũng không thể buông tha cậu.
Trong lòng Hạ Khôn lắng xuống, nếu đã không như hắn nghĩ lúc đầu, vậy thì độ khó công lược cũng nhỏ đi rất nhiều. Tất cả các dấu hiệu cho thấy Khâu Y Dã cũng có tình cảm khác đối với hắn – đối xử với bạn giường không thể là dáng vẻ như vậy.
Bên trong Khâu Y Dã siết chặt, cậu móc chân kéo Hạ Khôn áp xuống người mình, cắn một phát vào vai hắn.
Phát cắn này dường như mang theo một cảm xúc nào đó, có thể do gần đây áp lực của cậu quá lớn, muốn phát tiết. Hạ Khôn vừa chuyển động vừa nghĩ, tiếp đến sẽ có rất nhiều chuyện, sắp bấm máy sẽ chỉ càng bận hơn, áp lực cũng nhiều hơn. Khâu Y Dã có lẽ không còn tâm tư để nghĩ về chuyện giữa bọn họ nữa, bây giờ có vẻ không phải là thời điểm thích hợp để nói rõ ràng.
Hạ Khôn sai Vương Thành Tịch đi đến đường dây ẩn giấu ở thành phố X để lấy tài liệu, hắn ngồi trong một không gian nửa kín đáo được ngăn cách bởi một bức bình phong trong quán cà phê bên dưới khách sạn để xử lý email. Có lẽ vì lúc này trong quán cà phê không có ai, không gian quá yên tĩnh nên cuộc trò chuyện giữa một người đàn ông và một người phụ nữ phía sau lọt vào tai hắn.
“Anh đã xem anh Khâu và Chương Khánh đối diễn chiều nay chưa?”
“Tôi ở ngay bên cạnh mà. Trời ơi, tôi nổi hết cả da gà, khắp người đều bị bọn họ làm cho chấn động rồi! Sự căng thẳng giữa hai người bọn họ, chính là… khó mà hình dung được, không phải cái kiểu tóe lửa khắp nơi, ừm… sóng ngầm dâng trào, đúng đúng đúng, chính là sóng ngầm dâng trào. Kiều Nhị vô cùng kích động, có vẻ như sắp sửa kịch bản nữa rồi.”
Người đàn ông thở dài: “Kịch bản mà cô ấy từng sửa không phải là 100 phiên bản thì cũng là 80 phiên bản ấy nhỉ?”
“Thì cứ sửa thôi, đạo diễn Chung lần này cũng thật là đủ ý tứ, mặc cô ấy dày vò, giám chế có lẽ hận chết cô ấy rồi. Nhưng điều này không liên quan gì tới chúng ta, sửa đi sửa lại cũng là chuyện của mấy người bọn họ.”
“Lúc đó em bị gọi đi để thử quần áo, không nhìn thấy thật là đáng tiếc mà. Với lại lần đó em nhờ người mua đĩa phim《Năm Tháng Của Anh Ấy》ở Pháp với giá cao, lúc đó bọn họ đã khiến người ta hết sức kinh ngạc rồi cơ.”
Cô gái có vẻ cuối cùng cũng đã tìm được ai đó để trò chuyện, có chút thần bí nói: “Anh có cảm thấy giữa anh Khâu và Chương Khánh không bình thường không? Em cảm thấy không giống bạn học đơn giản.”
“Đương nhiên không phải là bạn học đơn giản rồi, Khâu Y Dã có thể bước vào giới phim ảnh, nghe nói năm đó là do Chương Khánh hết lòng đề cử, Chương Khánh có thể xem như là Bá Nhạc(*) của cậu ta đấy.”
(*)Bá Nhạc: nhắc tới Bá Nhạc nghĩa là hàm ý nhắc tới một người có thể nhận ra tài năng của người khác hoặc là một người trao cơ hội cho người khác thể hiện bản lĩnh, một người không chỉ nhìn mọi thứ với vẻ bề ngoài.
“Cái này thì em cũng biết, em nói không chỉ có như thế. Haiz, thôi quên đi, không thể nói rõ với một tên trai thẳng như anh được.”
Ánh mắt Hạ Khôn tối sầm lại, tin nhắn của Vương Thành Tịch vừa đến, nói rằng xe đã đợi sẵn ở trước cửa rồi. Hạ Khôn nhíu mày chặt đến mức có chút run rẩy, nhưng hắn vẫn đóng laptop lại, sải bước ra khỏi quán cà phê.
Mà lúc này, Khâu Y Dã đang ngồi đối diện với một người phụ nữ trung niên tóc ngắn.
Bà gọi một ly trà xanh, đợi người phục vụ đi xa rồi mới mở miệng, giọng nói dịu dàng trầm ổn: “Xin chào Khâu tiên sinh, thật xin lỗi vì đã mạo muội làm phiền. Tôi là Triệu Tư Vi, là cố vấn tâm lý riêng của Hạ tiên sinh.”
Vốn dĩ kế hoạch lúc này của Khâu Y Dã là nghiên cứu kịch bản cùng Tiết Uyển Trạch, nhưng ngay sau khi nghe Triệu Tư Vi nói ra danh tính của mình trong điện thoại, Khâu Y Dã lập tức nói với Tiết Uyển Trạch thay đổi thời gian.
Cậu gật đầu: “Chào cô, cô Triệu.”
“Tôi biết thời gian của cậu rất quý báu, tôi sẽ cố gắng nói thật ngắn gọn. Hạ tiên sinh nói rằng cậu ấy đã kể cho cậu về bệnh sử của mình, nếu cậu ấy đã tín nhiệm cậu như vậy, tôi cũng sẽ thừa nhận cậu xứng đáng để tín nhiệm. Nhưng tôi vẫn nên đứng từ góc độ chuyên môn để giải thích lại một chút, phòng trường hợp hiểu biết của cậu có gì đó sai lầm…”
“Thật ra, với tư cách là một nhà tâm lý học chuyên nghiệp, việc tìm đến cậu mà không thông qua Hạ tiên sinh đã vi phạm nghiêm trọng nguyên tắc. Nhưng Hạ tiên sinh từ thời niên thiếu đã trị liệu ở chỗ tôi rồi, đã nhiều năm trôi qua như vậy, tôi luôn coi cậu ấy là hậu bối của mình, vì thế… tôi vẫn luôn mong giúp được cậu ấy nhiều nhất có thể.”
Triệu Tư Vi nhìn Khâu Y Dã: “Không biết là cậu có nhận ra hay không, tình huống bây giờ là, Hạ tiên sinh có mức độ ỷ lại nhất định đối với sự bầu bạn của cậu.”
Khâu Y Dã không hiểu lắm: “Ỷ lại?”
“Đúng vậy, nó tương tự như tác dụng của thuốc vậy, nhưng bản chất khác nhau. Lúc có cậu ở bên cạnh, cảm xúc và giấc ngủ của cậu ấy đều có chuyển biến tốt, nhưng khi cậu ấy ở một mình, tình hình sẽ xấu đi.”
Khâu Y Dã bất giác cắn chặt môi dưới, suy nghĩ trong chốc lát.