Mùa Xuân Hoang Dã

Chương 58



Thành phố J xa xôi đến mức nào? Không những không có chuyến bay thẳng từ thành phố B, thậm chí còn không có chuyến bay đúng thời điểm, chọn tuyến bay có ít điểm dừng nhất, Hạ Khôn phải đợi ít nhất tám tiếng ở thành phố L thì mới có thể đáp chuyến bay từ thành phố L đến thành phố J.

Tâm trí và đầu óc hắn tràn ngập tức giận, ghen tị và bất an chưa từng có, trong lòng như có ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt. Hắn chỉ biết hắn phải gặp Khâu Y Dã, ôm cậu vào lòng, đè cậu lên giường, khiến cậu không thể đi bất cứ đâu, ngoài hắn ra thì không thể nghĩ đến ai khác.

Sau khi máy bay cất cánh từ thành phố B lúc 10 giờ 30 phút tối, Hạ Khôn dần bình tĩnh lại. Khâu Y Dã đã hơn 27 tuổi, làm sao có thể chưa từng thích ai được? Không có gì ngạc nhiên khi người đó là Chương Khánh, tuy nhiên Hạ Khôn không thích người này một chút nào, nhưng vẫn phải thừa nhận anh ta quả thực là một người quyến rũ. Sau khi nghĩ thông suốt điều này, chỉ có duy nhất một chuyện trong đầu hắn như chiếc răng cưa giằng co qua lại: Bây giờ tình cảm mà Khâu Y Dã dành cho Chương Khánh là gì?

Hạ Khôn dường như có một suy nghĩ tàn nhẫn, nếu như Chương Khánh là ánh trăng sáng ngoài cửa sổ thì hắn nhất định phải làm nốt chu sa trên ngực Khâu Y Dã, cả đời này sẽ ở trong lòng cậu, cùng sống cùng chết với cậu.

1 giờ 30 phút đêm, Hạ Khôn được đưa đến một khách sạn cách sân bay thành phố L không xa. Hắn không muốn ngủ một tí nào, gọi một chai rượu Brandy, uống một ngụm thì chê chất lượng rượu quá kém quá khó uống, sau đó lấy một lon Coca từ tủ lạnh mini rồi đổ hơn một nửa vào. Cả màn hình điện thoại và màn hình laptop đều đang bật, trên điện thoại là giao diện tin nhắn văn bản với Khâu Y Dã, trên laptop là bản đồ vệ tinh, vài chấm nhỏ màu xanh lá đang nhấp nháy với tần suất cố định. Hắn phóng to lát cắt phía Tây Bắc, một chấm tròn xanh lá đang sáng lên bên cạnh dãy núi màu vàng đất.

Suốt đêm Hạ Khôn chỉ nhìn chằm chằm vào chấm tròn xanh lá  trên bản đồ. Trong khoảng thời gian đó, hắn lật lại tất cả những tin nhắn WeChat với Khâu Y Dã, lúc thì cho rằng tình cảm của Khâu Y Dã dành cho mình không quá hời hợt, lúc lại hoài nghi khi Khâu Y Dã liên lạc với những người khác có phải cũng dịu dàng và dí dỏm giống như vậy không. 

Bất giác một đêm trôi qua, bầu trời rạng sáng, tài xế đã đợi dưới lầu, cuối cùng thì hắn không nhịn được mà gọi điện cho Khâu Y Dã.

Không ai nghe máy, tự động chuyển sang hộp thư thoại.

Trong ba ngày qua, Hạ Khôn chỉ ngủ có hơn bốn tiếng vào đêm thứ bảy, lại còn uống chút rượu, ngón tay lại vô tình bấm vào cái tên Khâu Y Dã lần nữa. Vẫn như cũ không có người nghe máy. Hạ Khôn đoán có lẽ Khâu Y Dã đã cài đặt chế độ không làm phiền, có chút tiếc nuối. Hắn chỉ định hỏi tình hình của Khâu Y Dã ở bên đó và lịch trình hôm nay của cậu mà thôi.

Có lẽ do rượu tác động nên cuối cùng hắn cũng ngủ thiếp đi trên chuyến bay từ thành phố L đến thành phố J.

Sự cố làm rơi điện thoại trong nhà xí của Khâu Y Dã đã bị toàn thể tổ A cười nhạo cả buổi sáng, trận cười qua đi cũng để lại bóng ma tâm lý cho mọi người, thậm chí có vài người trước khi đi vệ sinh thì đều giao điện thoại của mình cho người quen giữ hộ.

Uông Kỳ Hàn thỉnh thoảng lại lôi điện thoại ra xem, khiến người khác cho rằng anh ta có bóng ma tâm lý quá lớn, gây ra chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế gì đó. Trừ điều này ra thì khí chất cao hơn người khác một bậc cũng bị dập tắt hơn phân nửa, tuy cách nói chuyện vẫn khiến người khác nghẹn họng như cũ, nhưng lại cảm thấy là do anh ta buộc phải duy trì hình tượng, không còn cảm nhận được yếu tố cố ý nữa.

Khâu Y Dã vốn định nói bóng nói gió hỏi anh ta có từng thông cảm với Chương Khánh hay không, nhưng nhìn thấy dáng vẻ bồn chồn của anh ta, cuối cùng vẫn không hỏi nữa.

Chiếc xe việt dã chở bọn họ rời khỏi ngôi làng nhỏ và đi vào một vùng sa mạc Gobi rộng lớn, trên vùng đất cát đá có một vài thảm thực vật, lúc đầu còn có thể nhìn thấy một ít dê bò súc vật được nuôi thả, sau đó chỉ còn lại một vùng hoang vu không một bóng người.

Dưới chân núi có một trang trại và một trạm giám sát, đều đã bị bỏ hoang, được đoàn phim cải tạo thành căn cứ của một tổ chức khủng bố có vũ trang. Khâu Y Dã vô cùng thán phục tổ đạo cụ và tổ mỹ thuật, từ xa có thể nhìn thấy quần thể kiến trúc màu vàng đất dưới chân núi nham thạch trơ trọi và lạnh lẽo, cao nhất cũng không quá ba bốn tầng, đều là đỉnh bằng, các bức tường hình như dùng trực tiếp sỏi đá từ ngọn núi phía sau, vừa dày vừa nặng, những ô cửa sổ hình vuông nhỏ tối như hũ nút, cảnh tượng chân thực đến mức dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ có một họng súng thò ra từ lỗ vuông trên tường.

Hôm nay không có lịch quay chính thức, chỉ là thăm dò địa hình, thuận tiện cho tổ đạo cụ, tổ ánh sáng và tổ quay phim điều chỉnh lần cuối cùng. Khâu Y Dã bước xuống khỏi chiếc xe việt dã, dẫm trên nền đất cứng đầy sỏi đá tham quan một vòng, thầm nghĩ chỗ này nếu chỉ dùng một lần xong rồi bỏ thì thực sự đáng tiếc, không chừng về sau có thể trở thành địa điểm thu hút khách du lịch cũng nên. Thành phố J là một pháo đài biên giới trong thời cổ đại, gần một trăm năm dựa vào ngành du lịch nên mới trở nên nổi tiếng. Những người không thích tham quan di tích lịch sử thì có thể đến đây chơi đánh trận giả, có vẻ là một ý tưởng không tồi.

Trong lúc nghĩ ngợi linh tinh thì cậu đã quen thuộc với quần thể kiến trúc, trước giờ cơm trưa cậu còn ở trước máy quay đã dựng xong xuôi đâu vào đấy diễn tập một đoạn nhỏ. Tiểu An không có ở đây, sáng sớm cậu chàng đã bắt xe chở hàng hóa vào thành phố để mua cho Khâu Y Dã điện thoại và làm lại thẻ sim. Uông Kỳ Hàn mặc kệ mọi người, tự mình ngồi bên vách tường đổ nát không biết đang nghĩ cái gì.

Vào buổi chiều, lô thiết bị cuối cùng mà đoàn phim cần đã được vận chuyển đến, trong đó bao gồm hai chiếc flycam. Hôm nay Khâu Y Dã không còn nhiệm vụ nào khác, đi theo xe bán tải của tổ quay phim trên không và lái đi một đoạn, ở đó có một trạm điều khiển tạm thời mà bọn họ xây dựng để kiểm tra trạng thái hoạt động của những chiếc flycam mới đến.

Mặc dù đêm tháng sáu trên sa mạc Gobi rét lạnh nhưng nhiệt độ ban ngày không hề thấp, Khâu Y Dã chỉ mặc một chiếc áo hoodie có mũ và quần gió, đi đôi giày leo núi đế dày, ngồi trên một tảng đá lớn xem kịch bản. Thực ra cũng không có gì để xem cả, cậu đã học thuộc xong lâu rồi, nhưng khi nhìn thấy cảnh hoang tàn và hùng vĩ của sa mạc Gobi mênh mông rộng lớn, trong lòng cậu dâng lên một cảm xúc khó tả, giống như một tia u sầu bắt nguồn từ đất trời bao la, nhưng lại không phải là những gì mà các bài thơ cổ vùng biên cương đã miêu tả.

Cậu không khỏi suy nghĩ, Diêm Thế Trạch tự lưu đày mình đến nơi như thế này, có lẽ chỉ là muốn gần Vương Tranh hơn một chút về khoảng cách địa lý. Nói không tốt là một kiểu tự trừng phạt theo chủ nghĩa khổ hạnh(*), hoặc là để thỏa mãn khao khát hư vô trong trái tim phức tạp bị kìm nén. Khi cậu đứng một mình trên mảnh đất hoang vu này, khuynh hướng trầm cảm ban đầu đang dần được chữa lành hay ngày càng bị chôn vùi trong xương tủy?

(*) Nguyên tắc đạo đức đòi hỏi kiềm chế dục vọng, từ bỏ các lạc thú vật chất, tự nguyện chịu đựng gian khổ, coi đó là con đường để đạt tới đạo đức hoàn thiện.

Khâu Y Dã suy nghĩ đến nhập thần, ngay từ đầu không nhận ra có một người đang trèo lên tảng đá lớn. Nhưng nơi này quả thực không có hơi người, thế nên khi hơi thở của con người đột ngột đến gần chạm vào tri giác sơ khai nhất của cậu, cậu đột nhiên hoàn hồn quay đầu lại, lập tức không thể tin được mà mở to mắt, qua hai giây mới phản ứng lại: “Hạ Khôn?!”

Hạ Khôn kéo khóa cổ áo khoác ngoài có đường viền bằng lớp lông cừu mỏng xuống, cau mày thở hổn hển: “Sao điện thoại của em cứ luôn tắt máy vậy?”

Ban đầu Khâu Y Dã không nghĩ như vậy, nhưng sự xuất hiện của Hạ Khôn khiến cậu trong lúc kinh ngạc đột nhiên nhận ra rằng, thứ cảm xúc kỳ lạ vừa chực trào trong lòng, có lẽ có thể được gọi là cô đơn. Cậu nghiêng người ôm lấy Hạ Khôn, vùi đầu vào cổ hắn, ngửi được hơi nóng ẩm ướt của mồ hôi trên người hắn, trái tim đập chậm rãi nhưng lại mạnh mẽ, như thể trở về nơi cậu thuộc về.

Cậu nghĩ, khoảnh khắc Diêm Thế Trạch gặp được Vương Tranh trong lúc hành động, nhất định cũng cảm thấy điều gì đó tương tự: tất cả những năm tháng không có người ở bên cạnh, đều là nỗi cô đơn nhạt nhòa.

Hạ Khôn im lặng một lúc rồi ôm lại Khâu Y Dã. Mọi sự cáu kỉnh phiền muộn ghen tuông trước đó hết thảy đều tan biến, hắn đột nhiên có vẻ cảm nhận được một ít tâm trạng của Khâu Y Dã, về việc ở bên nhau, về thiên hoang địa lão(*).

(*) Dùng để hình dung một thời gian lâu dài đằng đẵng.

Cảm xúc mãnh liệt trong lòng gần như nhấn chìm hắn, hắn không thở nổi, vì thế hắn đặt Khâu Y Dã lên một bên của tảng đá lớn, sau đó cúi xuống hôn lên môi cậu, hấp thụ dưỡng khí để sinh tồn từ Khâu Y Dã.

Trời rộng nắng trong, dường như những lưu luyến triền miên có thể đốt cháy sinh mệnh cùng với cái nắng gay gắt.

Không biết đã trôi qua bao lâu, Khâu Y Dã đẩy Hạ Khôn ra, giọng nói khàn có chút quyến rũ: “Ngày mai tôi còn phải quay phim, không thể gây thêm phiền toái cho thợ trang điểm được.”

Hạ Khôn buông cậu ra, bỗng nhiên cảm thấy mình có chút mất mặt khi cứ thế lỗ mãng đến tìm người, bèn ngồi sang một bên nhất thời không biết nên giải thích thế nào. May thay Khâu Y Dã không hỏi gì, mà chỉ kể về cảnh ngộ bi thảm của chiếc điện thoại bốc mùi.

Hắn luôn có những giây phút thoải mái như vậy khi ở cùng Khâu Y Dã, hận không thể mua một rương điện thoại để cho cậu vứt vào cái nơi kỳ quái đó.

Trận cười qua đi, Khâu Y Dã nắm lấy cánh tay Hạ khôn rồi đứng dậy: “Tôi lại cảm thấy tội lỗi rồi, anh không gọi được cho tôi, tìm đến đây cũng không dễ dàng gì đúng không? Nơi này hẻo lánh quá mà.”

Hạ Khôn lại nhìn chằm chằm vào cậu: “Khâu Y Dã, tôi hỏi em một chuyện. Em không cần phải kiêng dè gì, tôi chỉ muốn nắm chắc trong lòng mà thôi.”

Khâu Y Dã đã không còn nhớ bộ dạng nghiêm túc của Hạ Khôn khi nói chuyện với cậu như vậy là lúc nào nữa nên không khỏi trở nên nghiêm túc.

“Em với Chương Khánh…. Em với Chương Khánh, là tình cảm gì?”

Khâu Y Dã sững sờ một lúc, sau đó hơi nhếch khóe miệng: “Hạ tổng, mắt nhìn rất sắc bén nha.” Không phải là giọng điệu chất vấn mà là giọng điệu trêu ghẹo.

Cậu nằm trở lại trên tảng đá lớn rồi túm Hạ Khôn nằm xuống bên cạnh mình: “Câu chuyện từ phía tôi mà nói, mô típ cực kỳ cũ rích. Thầy Trịnh có một nhà hát nhỏ ở phía Tây thành phố, khi tiết mục kịch chưa ưng ý thì sẽ tổ chức cho mọi người đóng kịch thử nghiệm hay đại loại vậy. Hồi đó tôi đang học năm hai cũng bị thầy Trịnh lôi đi nên đã quen được Chương Khánh. Từ lúc nhập học thì tôi đã nghe qua tên của anh ấy, còn xem tư liệu hình ảnh về những buổi diễn tập của anh ấy, tôi rất kính nể anh ấy, sau khi tiếp xúc gần gũi lại càng cảm thấy kỹ năng diễn xuất của anh ấy rất tuyệt vời, khí chất cũng rất độc đáo. Hồi đó anh ấy vừa tốt nghiệp, chưa ký hợp đồng với công ty giải trí, làm việc ở nhà hát, bọn tôi có rất nhiều cơ hội gặp mặt nên quan hệ ngày càng tốt.”

“Khi đó chưa từng có ai thu hút tôi như vậy, cho nên tôi cảm thấy mình thích anh ấy, ừm… rất thích anh ấy. Tôi thường hay đi tìm anh ấy, xem phim của anh ấy, cũng cùng anh ấy xem phim. Anh ấy đối xử với tôi không giống với những người khác, sau này tôi thường nghĩ, nếu như Trần Trăn không trở lại thì bọn tôi có lẽ sẽ thử tiến thêm một bước. Nhưng Trần Trăn đã trở lại. Những người yêu nhau sâu sắc, ngay cả khi thất bại mười năm thì họ vẫn sẽ về bên nhau.”

“Trần Trăn thực sự là một nghệ sĩ tuyệt vời và tài năng, khi anh ấy và đàn anh đứng chung một chỗ, bọn họ vô cùng hòa hợp, ai cũng không nên tách bọn họ ra, tôi nghĩ như vậy thì không còn buồn nữa. Những mập mờ giữa tôi và đàn anh chỉ là do tôi quá muốn quên đi anh ấy mà thôi. Đàn anh có lẽ cảm thấy không công bằng với tôi nên muốn dùng《Năm Tháng Của Anh Ấy》để bù đắp cho tôi. Nhưng thực ra tôi đã không còn để ý nhiều như vậy nữa rồi.”

Đáy mắt Khâu Y Dã trong veo khi nhớ về chuyện quá khứ, mang theo vẻ điềm tĩnh và dịu dàng, khi nói đến chuyện này, trong con ngươi phảng phất một làn sương ướt át mơ hồ.

“Lúc Trần Trăn xảy ra chuyện cũng bằng tuổi tôi bây giờ. Đàn anh… đàn anh và Trần Trăn có một ước hẹn, tôi không biết cụ thể nó là gì, nhưng tôi cảm thấy có lẽ chính vì nó mà anh ấy mới đơn độc một mình đến bây giờ. Thân thể vẫn còn sống nhưng trái tim đã vùi trong đất rồi.”

Khâu Y Dã giơ tay lau khóe mắt: “Mặt trời chói quá…”

Hạ Khôn tưởng cậu đã kể xong, cần phải ổn định lại cảm xúc, nên nhẹ nhàng nắm lấy tay trái của Khâu Y Dã.

Tuy nhiên Khâu Y Dã lại tiếp tục nói sau vài giây im lặng: “Lần này gặp lại đàn anh, tôi dần dần hiểu rõ, tất cả những gì tôi tưởng là ‘thích’ hồi đó có lẽ không phải là tình yêu mà gần với ngưỡng mộ hơn, nếu không thì tôi đã không chúc phúc cho bọn họ từ tận đáy lòng mình.”

Cậu nắm lấy tay Hạ Khôn đặt vào vị trí trái tim mình: “Nếu thực sự thích một người, dù biết rằng có người ưu tú hơn mình và phù hợp với đối phương hơn mình, thì cũng không có cách nào dễ dàng từ bỏ cả.”