Khâu Y Dã và Cừu Y Khâu ngồi ở hàng ghế sau, vờ như thuận miệng mà hỏi.
“Ừm… gần đây thường hay gặp mặt, khi nào chị đến thành phố S bàn chuyện làm ăn thì sẽ hẹn dì ấy một buổi chiều uống trà nói chuyện, dì ấy còn đưa chị đi SPA nữa. Vốn dĩ sau khi làm xong cho em bộ đồ Tôn Trung Sơn cách tân thì không muốn làm tiếp nữa, nhưng chị cảm thấy trước khi đi vẫn nên thể hiện thành ý một chút, dẫu sao cũng muốn nhờ bọn họ thi thoảng chăm sóc cho Khâu Khâu, vậy nên chị đã dành thời gian để làm cho dì Cao một chiếc váy, vừa khéo tối nay đem tặng luôn.”
Cừu Y Vân miệng thì nói yên tâm Cừu Y Khâu có thể ở một mình được, tin rằng cậu nhóc có thể tự chăm sóc bản thân, nhưng Cừu Y Khâu là do một tay cô nuôi lớn, thực ra cô giống với tất cả các bậc cha mẹ, khó tránh khỏi lo lắng các kiểu.
Khâu Y Dã khen ngợi Cừu Y Vân thu xếp ổn thỏa, nhưng trong lòng lại cảm thấy kỳ quái.
Khi Cừu Y Vân nói bản thân mình quá tư lợi, có chút hổ thẹn với sự đối xử chân tình thực ý của Cao Mẫn Chi, lúc này Khâu Y Dã mới nhận ra sự không hợp lý là ở chỗ nào – Chẳng lẽ Cao Mẫn Chi hoàn toàn chân thành mà không có một chút tâm tư nào hay sao? Không phải là muốn Cừu Y Vân làm con dâu đấy chứ?!
Càng nghĩ càng cảm thấy không ra sao, nhưng cuối cùng vẫn không thể bình tĩnh được, cậu dùng giọng điệu ra vẻ sâu xa mà trêu ghẹo cô: “Dì ấy thích chị chứ sao.”
Cừu Y Vân nghe thấy cậu nói câu như vậy liền biết cậu lại nghĩ đi đâu rồi. Thành thật mà nói, cô có một số phỏng đoán trước đó. Cô nhìn tài xế ngồi phía trước: “Chị có một số chuyện muốn nói với em, chúng ta nói chuyện sau.”
Khâu Y Dã biết Cừu Y Vân không muốn cuộc nói chuyện giữa bọn họ bị người khác nghe thấy, cho dù là một tài xế taxi sẽ không bao giờ gặp lại thì cũng không được. Cậu thầm nghĩ không ổn rồi, nếu thật sự như những gì cậu nghĩ thì…
Cậu liếc nhìn thời gian trên điện thoại, lúc này Hạ Khôn chắc hẳn đang ở công ty. Do dự một lát, cậu gửi tin nhắn WeChat cho Hạ Khôn nhưng không đề cập đến điều mình lo lắng, chỉ nói rằng buổi tối cậu và chị gái em trai được mời đến ăn tối ở nhà bố mẹ hắn: Dù sao cũng không có chứng cứ rõ ràng, nếu như sau này chứng thực là do cậu đa nghi, vậy thì quá mất mặt rồi.
Trong tay bưng bát nước ô mai do chính tay Cao Mẫn Chi tự đun, Khâu Y Dã thầm nghĩ may mà không nói gì quá nhiều với Hạ Khôn. Ít nhất thì ngoài mặt có vẻ Cao Mẫn Chi rất thân thiết với cả ba chị em cậu, quan tâm đến tình hình gần đây của từng người một. Bởi vì bà gặp Khâu Y Dã ít nhất nên cùng cậu trò chuyện nhiều nhất, còn nói rằng chính bà cũng đang cày《Crazy Stalker》.
Mọi người đang trò chuyện, dì Chu bước vào nói: “Chị ơi, A Khôn về rồi, đang đỗ xe.”
Cao Mẫn Chi nhướng mày: “Thằng bé này, nói chuyện chẳng chính xác gì cả, không phải nói là ngày mai mới về sao?”
Một lúc sau, Hạ Khôn xách túi đựng laptop bước vào, nhìn thấy trong nhà có thêm ba vị khách cũng không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ là ánh mắt dừng lại trên người Khâu Y Dã lâu hơn những người khác một chút. Vẻ mặt của Khâu Y Dã như là muốn nói ‘Anh định làm gì?!’, trên mặt Hạ Khôn không có biểu cảm gì đặc biệt cả, nhưng ánh mắt lại toát ra ý cười.
Có lẽ do ngày thường hắn đều ‘gió mưa không hãi’ nên Cao Mẫn Chi cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ hỏi: “Bên này có việc gấp à?”
“Không có, bên thành phố B không còn việc gì nữa nên con đổi chuyến bay.”
Cao Mẫn Chi cười: “Đổi hay lắm, tối nay nhà chúng ta náo nhiệt rồi.”
Hạ Chính Tường về sớm hơn thường lệ, bàn ăn sáu người thật ấm cúng vui vẻ. Ngoại trừ chủ đề lúc đầu tập trung vào việc Cừu Y Vân sắp xuất ngoại thì cảnh tượng lúc sau gần giống với lần ăn cơm cùng nhau hồi tháng năm: Hạ Chính Tường và Cừu Y Khâu nói về học thuật, Cao Mẫn Chi và Cừu Y Vân nói về vở nhạc kịch mới của nhà hát Lan Hâm, Khâu Y Dã và Hạ Khôn nói chuyện câu được câu chăng, không nghe ra cụ thể bọn họ đang nói về cái gì.
Cừu Y Vân đã cảm thấy mối quan hệ bạn bè giữa Khâu Y Dã và Hạ Khôn cứ là lạ từ hồi tháng năm rồi, cảm giác này lại càng mãnh liệt hơn vào tối nay. Khi Khâu Y Dã ở chung với ban bè bình thường thì luôn ôn hòa lịch sự, còn khi ở chung với bạn bè thật tâm đối đãi thì sẽ lộ ra mũi nhọn, lời lẽ sắc bén khôn ngoan. Nhưng Hạ Khôn hiển nhiên không thuộc vào nhóm nào cả, cô không biết phải hình dung thế nào, nếu phải nói ra thì, lần đầu tiên cô phát hiện, vậy mà em trai mình lại có một mặt ngây thơ: mềm mại, hơn nữa còn có chút ngốc nghếch. Hành vi cụ thể dường như không có gì đặc biệt, nhưng ánh mắt cậu nhìn Hạ Khôn quả thực đã tạo cho cô ấn tượng này.
Cao Mẫn Chi muốn đi lấy hoa quả cho mọi người sau bữa cơm, Cừu Y Vân đứng dậy đi cùng bà vào phòng bếp. Cao Mẫn Chi đang pha trà, cô cầm đĩa hoa quả trở lại phòng ăn trước. Đi qua góc tường, đúng lúc nhìn thấy Khâu Y Dã đang bóc hai con tôm sốt cà chua rồi bỏ chúng vào đĩa của Hạ Khôn. Tuy có sự giúp đỡ của đũa, nhưng tay trái của cậu vẫn không tránh khỏi bị dính sốt cà chua, mà Hạ Khôn lại cầm lấy tay cậu, lau sạch ngón tay cậu bằng tờ giấy ăn đã được chuẩn bị sẵn. Không biết Hạ Khôn đã nói gì mà Khâu Y Dã lại liếc hắn một cái, muốn kiềm chế nhưng không kiềm chế được, cậu bật cười.
Cừu Y Vân trầm tư, làm như không nhìn thấy gì mà đi đến.
Hầu hết thời gian Cao Mẫn Chi đều nói chuyện cùng Cừu Y Vân, nhưng thi thoảng vẫn quay qua quan tâm xem Khâu Y Dã và Hạ Khôn ăn uống ra sao. Khâu Y Dã sợ Cao Mẫn Chi nghe ra gì đó, vẫn luôn cùng Hạ Khôn nói mấy chuyện linh tinh, những chuyện thú vị trong lúc quay phim, đứa trẻ khóc suốt trên chuyến bay, v.v… Nhìn thấy Cao Mẫn Chi và Cừu Y Vân tạm thời rời bàn, lúc này cậu mới hỏi: “Không phải anh đã nói ngày mai mới bay qua đây sao? Sao lại về sớm hơn một ngày thế?”
Cậu không tin lý do thoái thác mà Hạ Khôn nói bên thành phố B không còn việc gì của hắn.
Hạ Khôn nhìn cậu, đuôi mắt treo niềm vui, hiện ra hai đường nếp nhăn mờ mờ: “Anh đặt vé máy bay ngày mai là vì cứ nghĩ hôm nay em phải ở cùng chị gái với em trai, không có cách nào gặp em được. Buổi chiều mẹ anh gọi điện nói rằng buổi tối mời bọn em đến nhà ăn cơm, đương nhiên anh phải đổi chuyến bay rồi, lúc xuống máy bay mới nhìn thấy tin nhắn WeChat của em.”
Trong lòng Khâu Y Dã cảm thấy ngọt ngào, nếu mà chỉ có hai người bọn họ, cậu nhất định sẽ xông đến hôn hắn, nhưng ở chỗ này thì chắc chắn là không được rồi. Nhưng cậu muốn làm điều gì đó để thể hiện niềm vui của mình, vì thế cậu bóc tôm cho Hạ Khôn.
Cao Mẫn Chi và Cừu Y Vân bưng bộ ấm chén uống trà bước vào, nhìn thấy trên đũa Hạ Khôn đang gắp một con tôm định ăn, nghi ngờ hỏi: “Con tự bóc à?”
Bà nhớ là Hạ Khôn thiếu kiên nhẫn nhất với mấy loại chuyện như bóc tôm lọc xương cá này nọ, sẽ không đụng đến những con tôm chưa bóc vỏ hay những con cá có nhiều xương.
Khâu Y Dã không ngờ chuyện này lại trở thành tâm điểm chú ý của Cao Mẫn Chi, nhưng khi nghĩ đến thói quen gọi món ăn hàng ngày của Hạ Khôn, cũng đã đoán được tám chín phần mười. Thảo nào Hạ Khôn rõ ràng là thích ăn tôm, nhìn đĩa tôm sốt cà chua mấy lần nhưng vẫn không động đũa. Suy nghĩ ‘người này sao mà đáng yêu thế cơ chứ’ lóe lên, nhưng ngay lập tức cậu trở nên căng thẳng, sợ Cao Mẫn Chi nhìn ra điều gì đó.
Hạ Khôn lại đàng hoàng thẳng thắn không hề giấu giếm: “Khâu Y Dã bóc.”
“Thằng nhóc xấu xa, mình lười thì thôi đi, lại còn sai khiến người khác. Tiểu Dã, sau này cứ mặc kệ nó.”
Hạ Khôn sắp ba mươi tư tuổi rồi, lại bị Cao Mẫn Chi nói cứ như là học sinh tiểu học bắt nạt bạn cùng lớp, khiến mọi người trên bàn ăn đều bật cười.
Sau bữa tối, mọi người di chuyển đến phòng khách, Cao Mẫn Chi lấy ra bộ váy mà Cừu Y Vân tặng mình cho chồng và con trai xem: “Tay của Y Vân khéo quá, lâu rồi chưa được thấy đồ gia công bằng tay nào tinh xảo thế này. Tôi mặc cho mọi người xem nhé?”
Nếu là nửa năm trước, chiếc váy này có lẽ không đáng giá bao nhiêu, nhưng mà xưa đâu bằng nay. Sau khi Khâu Y Dã nổi tiếng, trang phục của cậu nghiễm nhiên trở thành tâm điểm chú ý. Lúc đầu, mọi người không thể nhìn ra thương hiệu quần áo của Khâu Y Dã — họ tìm kiếm quần áo nam của các thương hiệu lớn, thời trang cao cấp và nhiều nhãn hiệu thời trang khác nhau trong những năm gần đây, nhưng không một bộ đồ nào có thể sánh được, thậm chí còn có tin đồn Khâu Y Dã được sinh ra trong gia đình giàu có, quần áo đều được đặt làm riêng. Sau này cuối cùng cũng có người phát hiện ra rằng hầu hết quần áo mà cậu mặc xuất hiện trước ống kính đều là sản phẩm thiết kế của một xưởng may quần áo trong nước có tên là A Cloud, vì thế lại có tin đồn Khâu Y Dã là ông chủ của A Cloud. Sau khi A Cloud lên hot search được bốn ngày thì tất cả quần áo trên trang web chính thức đã bán hết. Điều khiến mọi người khó hiểu là, bình thường các thương gia sau khi trở nên nổi tiếng thì đều thừa thắng xông lên, nhưng trang chủ của trang web chính thức của A Cloud lại đăng thông báo ‘Thiết kế trưởng Y Vân đi bồi dưỡng ở nước ngoài, kính mong chờ đợi các sản phẩm mới’, sau đó một số sản phẩm của các nhà thiết kế khác trong xưởng may lần lượt được ra mắt, nhưng vẫn luôn cung không đủ cầu.
Chiếc váy do chính tay Cừu Y Vân thiết kế và làm ra đương nhiên là không có giá cả thị trường. Tất nhiên, Cao Mẫn Chi không biết về những sóng gió liên quan đến A Cloud.
Sau khi Cừu Y Vân giúp Cao Mẫn Chi thay xong đồ, bà đứng trước gương ngắm nghía một lúc rồi mới bước ra ngoài. Hạ Chính Tường nhìn chằm chằm vợ mình mãi, không ngừng gật đầu. Có người con trai như Hạ Khôn, Cao Mẫn Chi không hề thiếu những bộ quần áo cao cấp sang trọng, nhưng lại không có bộ nào giống như bộ đang mặc trên người, cứ như chỉ vì bà mà được làm ra. Cho dù là tài nghệ hay thành ý thì đều vô cùng thỏa đáng.
Bà còn có thể thích cô gái này đến mức nào nữa đây?
Cao Mẫn Chi lưu luyến không rời nắm tay Cừu Y Vân, không ngừng dặn dò cô phải chăm sóc tốt bản thân, lúc nào có kỳ nghỉ thì hãy thường xuyên trở về.
Khâu Y Dã và Hạ Khôn đứng cạnh nhau ở đằng sau, Hạ Khôn đụng vai cậu: “Sao thế?”
Khâu Y Dã thấp giọng nói: “Phải làm sao đây, có chút hâm mộ chị em… được mẹ anh thích như vậy.”
Trong bóng đêm, ánh mắt của Hạ Khôn cực kỳ dịu dàng, “Bà ấy cũng vô cùng thích em, hơn nữa còn ngày càng thích.”
Khâu Y Dã nhìn hắn: “Hạ Khôn, em muốn nói với chị em.”
“Cần anh có mặt không?”
Khâu Y Dã lắc đầu: “Trước tiên không cần, việc này không khó.”
Cừu Y Khâu muốn bay đến Ý cùng Cừu Y Vân chơi hơn nửa tháng, bao giờ sắp khai giảng thì trở về. Trước khi đi cậu nhóc muốn hoàn thành thủ tục, sau bữa sáng thì làm ổ trong khách sạn không ra ngoài. Cừu Y Vân và Khâu Y Dã ra ngoài uống trà.
Cừu Y Vân ngồi đối diện Khâu Y Dã, dùng ống hút chậm rãi khuấy sữa lắc: “Tiểu Dã, em có chuyện muốn nói với chị đúng không?”
“Chị, rõ ràng là hôm qua chị nói có chuyện muốn nói với em… Aiz, thôi được rồi, em quả thật là có một chuyện.”
“Liên quan đến em và Hạ Khôn?”
Khâu Y Dã đang định thêm sữa vào cà phê, nghe thấy vậy liền run tay, sữa trong cà phê tràn ra, chảy xuống chiếc tách nhỏ bên dưới.
“Chị… chị nhìn ra rồi à?”
Cừu Y Vân hút một ngụm lớn sữa lắc xong mới trả lời: “Không chắc chắn lắm, đoán được tám chín phần mười.”
“Rõ ràng vậy sao?”
Cừu Y Vân nghĩ ngợi: “Cũng không rõ ràng đến thế, chỉ là do chị quá hiểu em thôi. Còn nữa, giác quan thứ sáu khủng bố của phụ nữ.”
Vốn dĩ Khâu Y Dã cảm thấy come out với Cừu Y Vân có lẽ không có khó khăn gì, nhưng không ngờ Cừu Y Vân lại bình tĩnh như vậy, vẫn có thể nhàn nhã uống sữa lắc.
“Chị không muốn nói gì với em sao?”
“Nói cái gì chứ? Chị đã sớm nhìn ra em không thích con gái rồi. Với lại chị cũng không có tư cách nói em.” Cừu Y Vân khẽ thở dài.
Khâu Y Dã vội vàng nói: “Sao lại không có tư cách? Chị là chị ruột của em đấy!”
Cừu Y Vân im lặng một lúc, nhưng lúc mở miệng lại đổi chủ đề: “Có một điều, tuy chị không hiểu rõ con người Hạ Khôn, cũng không có suy nghĩ gì, nhưng gia tộc của anh ta rất phức tạp, em phải nghĩ cho kỹ, môi trường nguy hiểm mà mối quan hệ này đang ở trong đó.”
“Nếu như bởi vì có nguy hiểm mà em lại buông xuôi, vậy thì không phải là thật lòng rồi. Hơn nữa, quan hệ của chị với mẹ của Hạ Khôn cũng rất tốt còn gì.”
Cừu Y Vân cười: “Việc này thì có liên quan gì đến dì Cao?”
“Có liên quan chứ, trước đó em còn lo lắng, sợ dì ấy quá thích chị, muốn chị làm con dâu.”
Cừu Y Vân bỏ ống hút xuống: “Vậy thì em không cần lo đâu. Có một lần đi xem triển lãm nghệ thuật nhưng dì ấy đến quá sớm, vừa khéo bắt gặp chị và bạn gái đang hôn nhau trong xe.”
Khâu Y Dã cảm thấy não của mình có hơi không đủ dùng: “Bạn gái?!”
Dường như Cừu Y Vân rất hài lòng với phản ứng của Khâu Y Dã, cô liếc nhìn điện thoại, sau đó ngó về phía cửa, nở nụ cười rạng rỡ: “Ừm, bạn gái, chị ấy đến rồi.”
Khâu Y Dã theo ánh mắt của cô nhìn ra đằng sau, chỉ thấy một người phụ nữ cao gầy xách theo một cái túi giấy đi về phía bên này, thuận tay cởi kính râm trên mặt xuống.
Khâu Y Dã đã không còn biết nên phản ứng như thế nào nữa, vẻ mặt của cậu bây giờ hẳn là rất ngốc nghếch.