Lúc Cừu Y Vân còn ở nhà vẫn thường hay nói Khâu Y Dã quá chiều Cừu Y Khâu, Khâu Y Dã không cho là đúng, cho rằng mình chỉ là tương đối yêu thương em trai. Cừu Y Vân tặng cậu hai chữ: Ha ha.
Hiện tại đối với Hạ Khôn mà nói thì hai chữ “Ha ha” không thể diễn tả tâm trạng của hắn được nữa rồi.
Khâu Y Dã luôn luôn ghi nhớ hai điều: Thứ nhất, Cừu Y Khâu là một đứa trẻ chưa thành niên; thứ hai, cậu là người thân duy nhất mà Cừu Y Khâu có thể dựa dẫm vào lúc này. Những điều này không sai, nhưng cậu chăm sóc Cừu Y Khâu cứ như chăm sóc chính mình lúc tuổi già vậy, mọi chuyện không tự tay làm thì không yên tâm.
Trước kia, Cừu Y Khâu được chị gái và anh trai bao bọc, lại có thêm Hạ Chính Tường cùng cậu nhóc tán gẫu về học thuật, Hạ Khôn không nhìn ra cậu nhóc có chỗ nào là không bình thường cả, nhưng lần này lại cảm nhận được rõ ràng rằng cậu nhóc có chướng ngại xã hội: giao tiếp với người nhà thì không có vấn đề gì, nhưng khi nói chuyện với người ngoài thì thường căng thẳng đến mức nói lắp, vã mồ hôi và run rẩy, thế nên rất nhiều lúc cậu nhóc thường im lặng. Vốn dĩ trên thế giới này không có gì là hoàn mỹ, thiên tài cô đơn biết bao.
Có đôi khi Khâu Y Dã sẽ dùng ánh mắt ‘xin lỗi’ nhìn Hạ Khôn, Hạ Khôn còn có thể làm gì được? Sự ghen tuông dần dần tan biến, được rồi, yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Trước đó hắn đã nghĩ đến vô số lần đơn độc ở chung với Khâu Y Dã nhưng gần như là không có, đề cập đến việc chỉ đưa mỗi Khâu Y Dã về nhà thì lại càng không có khả năng — nghĩ thế nào đi chăng nữa thì cũng không có lý do gì để một đứa trẻ ở lại khách sạn cả.
Hạ Chính Tường đã đi công tác, Cao Mẫn Chi tự mình lái xe đi thăm bọn trẻ, mang cho Cừu Y Khâu rất nhiều đồ ăn và đồ dùng. Bà dường như không dám tin mà nhìn Khâu Y Dã: “Tiểu Dã, sao cháu lại gầy đi nhiều thế? Có phải là do quay phim quá mệt nên sức khỏe xảy ra vấn đề rồi không?”
Cao Mẫn Chi vừa nói xong, Hạ Khôn mới đột nhiên ý thức được rằng, hắn đã từng nhìn thấy dáng vẻ còn gầy hơn của Khâu Y Dã, vì thế không kinh ngạc vì sự gầy ốm của cậu giống như Cao Mẫn Chi, nhưng hắn lại bị ánh mắt rực cháy của Khâu Y Dã nhìn khi bản thân che giấu giúp cậu, trong tiềm thức cho rằng tinh thần của cậu đang hồi phục sau khi giảm bớt cảnh quay mấy ngày gần đây.
Hắn đột nhiên nghĩ rằng, cho dù Khâu Y Dã có đang chịu đựng đau khổ thì sự đau khổ này sẽ tạm thời ẩn đi trước mặt hắn và Cừu Y Khâu. Không phải là Khâu Y Dã cố ý tỏ ra vui vẻ, sự vui vẻ của cậu khi ở trước mặt bọn họ là thật, nhưng áp lực tinh thần ập đến khi ở một mình cũng là thật.
Hắn nhìn dáng người góc cạnh rõ ràng của Khâu Y Dã từ một bên, trong lòng có tính toán.
Lúc này, Khâu Y Dã đã biết Cao Mẫn Chi biết rõ chuyện của mình và Hạ Khôn, bất giác có hơi căng thẳng, vội nói rằng mình không sao, những cảnh quay nặng đô đã kết thúc, cậu đang từ từ tăng cân.
Cao Mẫn Chi vẫn chưa yên tâm, gọi điện thoại hẹn một bác sĩ Trung y mà mình quen: “Sau khi Khâu Khâu đến trường báo danh vào buổi sáng thì hẳn là sẽ có sinh hoạt ký túc với sinh hoạt lớp, cháu cũng đang không bận gì, cô dẫn cháu đi bắt mạch, mang vài gói thuốc Trung y về điều dưỡng.”
Dường như không có cách nào từ chối, trong lòng Khâu Y Dã cảm thấy ấm áp, lại có chút ngại ngùng.
Hạ Khôn nhận được điện thoại của anh họ Hạ Quân vào buổi trưa. Mặc dù sắc mặt hắn vẫn như thường, nhưng Khâu Y Dã cảm nhận được khí thế ngưng trọng trên người hắn, thầm nghĩ có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó rồi. Cao Mẫn Chi cũng nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của con trai, bảo hắn tự đi làm việc của mình.
Sau khi Hạ Khôn rời đi, chỉ còn lại Cao Mẫn Chi và Khâu Y Dã cùng đi khám Trung y. Từ đầu đến cuối Cao Mẫn Chi đều không nói rõ, cũng không nhắc đến chuyện của cậu và Hạ Khôn, khi trò chuyện trên đường đi thì hầu như chỉ quan tâm đến cuộc sống của cậu trên phim trường. Khâu Y Dã cố gắng chọn những chuyện thú vị để nói, bầu không khí hài hòa thoải mái, nhưng trong lòng cậu lại có chút lo sợ, không đoán được Cao Mẫn Chi nhìn nhận như thế vào về mối quan hệ của bọn họ.
Trong lúc thầy Trung y bắt mạch cho Khâu Y Dã có nói chuyện với Cao Mẫn Chi về việc nhà thường ngày, hỏi Cao Mẫn Chi rằng cậu có phải là con trai bà hay không. Cao Mẫn Chi cười, hỏi lại: “Trông giống tôi sao?”
Thầy Trung y lại quan sát kỹ một lần nữa: “Mũi và khuôn mặt giống nhau.”
Cao Mẫn Chi vỗ nhẹ vào vai Khâu Y Dã: “Ừm, con trai thứ hai trong nhà đấy.”
Tim Khâu Y Dã đập rất nhanh, ngẩng đầu lên nhìn Cao Mẫn Chi. Cao Mẫn Chi cười vô cùng dịu dàng lộ ra một chút tinh nghịch, nháy mắt với cậu.
Khâu Y Dã có hơi cay mũi, cố gắng cong khóe miệng.
Sau này Khâu Y Dã nói chuyện đó cho Cừu Y Vân khi gọi Facetime, Cừu Y Vân nói: “Từ xưa mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu đều là nan đề, em đúng là may mắn đó.”
Khâu Y Dã gật đầu hai lần rồi mới cảm thấy có gì đó sai sai: “Mẹ chồng nàng dâu gì chứ! Làm sao mà chị biết đó không phải là mẹ vợ con rể?!”
Cừu Y Vân trợn nửa mắt.
Khâu Y Dã đỡ trán: “Sao cái gì chị cũng học theo chị Bình thế…”
Lúc Khâu Y Dã trở lại đoàn phim đã mang theo mười lăm gói thuốc Trung y, mỗi ngày Tiểu An đều đến hiệu thuốc cạnh bệnh viên để sắc thuốc, đổ đầy phích rồi mang về trường quay.
Miệng cậu thì đắng nhưng trong lòng lại ngọt, lúc cau mày nuốt xuống đều nghĩ đến Hạ Khôn, móc điện thoại ra nhắn tin cho Hạ Khôn, nhờ hắn giới thiệu mật ong nào uống ngon. Không ngờ rằng buổi chiều ngày hôm đó cậu nhận được bảy chay mật ong, Tiểu An bàng hoàng không nói nên lời khi nhìn thấy cậu mở thùng rồi lấy từng chai mật ong ra.
Khâu Y Dã chụp một bức ảnh đại gia đình bảy chai mật ong bằng điện thoại, nhấn vào ảnh đại diện của Hạ Khôn rồi gửi ảnh cho hắn: “Tốt lắm, rất có hình tượng tổng tài.”
Có lẽ liều thuốc Trung y này thực sự có tác dụng, sau khi bước sang tháng chín thì tinh thần của Khâu Y Dã đã tốt hơn rất nhiều, khẩu vị cũng dần dần khôi phục. Để giữ cho hình tượng của cậu được nhất quán, thợ trang điểm đã dùng tạo khối càng ngày càng đậm. May thay cảnh quay của cậu đã giảm bớt, đến cuối chủ yếu là phần diễn của hai nữ diễn viên Tịch Văn Di và Tiết Uyển Trạch.
Mặc dù Tiểu Vũ do Tiết Uyển Trạch thủ vai đã chết ở phần đầu của kịch bản, nhưng Kiều Nhị đã nhiều lần sửa kịch bản, trong kịch bản cuối cùng, Tiểu Vũ lần lượt xuất hiện trong hồi ức của Diêm Thế Trạch, Lâm Thần và Tiểu Hoa. Đất diễn của Tiết Uyển Trạch đã nhiều hơn gấp mấy lần so với ban đầu.
Là một người mới không có nền tảng, nếu muốn trưởng thành thì cần có một quá trình. Dù đã có chút tiến bộ sau ba tháng quay phim, nhưng việc tăng đất diễn đối với cô mà nói vẫn khá khó khăn. Cô luôn bị Chung Lạc Cương la mắng, ban ngày thì chịu đựng, ban đêm thì trở về phòng khóc. Dù gì cũng là đàn em cùng công ty, Khâu Y Dã nghĩ rằng cậu nên tận lực quan tâm, đang định giảng giải nhiều hơn cho cô về kỹ năng diễn xuất thì lại nhận được điện thoại của Tạ Nghiêu.
Tạ Nghiêu vòng vo nửa ngày trời, cuối cùng thì Khâu Y Dã cũng nghe ra được ý của cậu ta là muốn cậu giúp đỡ Tiết Uyển Trạch.
Khâu Y Dã híp mắt: “Cậu một chân đạp hai thuyền đấy à?”
“Không phải… aiz, chuyện dài lắm…” Tạ Nghiêu thở dài: “Không phải là tôi ngoại tình, là Tiểu Sênh không theo tôi nữa rồi.”
“Tạ Nghiêu, cậu đừng có mà lừa tôi. Tiết Uyển Trạch làm sao vào được đoàn phim《Quả Mọng》? Đó là chuyện từ tháng mấy rồi? Còn Tiểu Sênh đòi chia tay với cậu lại là chuyện từ lúc nào?”
Tạ Nghiêu bị cậu làm cho nghẹn họng, bắt đầu cãi chày cãi cối: “Chậc, Tiểu Sênh và tôi có mâu thuẫn từ lâu rồi, là cậu không biết mà thôi.”
Vừa nghe đã biết là lời nói dối, Khâu Y Dã nhíu mày: “Lúc đó là ai nói lần này là thực sự nghiêm túc ấy nhỉ?”
“Tôi rất là nghiêm túc đấy nhé, có lần nào mà tôi không nghiêm túc đâu? Tôi không tốt với Tiểu Sênh hay sao? Cô ấy muốn cái gì mà tôi không cho cơ chứ? Quần áo, túi xách, trang sức, xe hơi của cô ấy, có lần nào mà không quẹt thẻ của tôi đâu hả?”
“Chuyên tâm, chân thành, cậu có cho cô ấy được không? Người anh em, tôi nghĩ có lẽ cậu không phải là đang yêu đâu. Nếu như cậu nói là tiêu tiền nuôi một người để chơi đùa thì có lẽ tôi còn dễ chấp nhận hơn đấy.” Khâu Y Dã thở dài: “Thôi được rồi, chuyện đã qua rồi thì cứ để cho nó qua đi, tôi nghĩ cậu cũng không thích Tiểu Sênh nữa, không làm lỡ dở con nhà người ta cũng tốt. Lần này thì sao? Có dự tính gì?”
Tạ Nghiêu bị cậu nói đến mức khí thế cãi chày cãi cối vừa nãy cũng mất hết, yếu ớt nói: “Thì… thì cảm thấy cô ấy khá tốt.”
“Cậu đấy, sớm muộn gì cũng bị lật thuyền thôi! Cậu không nói thì tôi cũng sẽ giúp cô ấy, dù sao thì cô ấy diễn vấp cũng sẽ làm chậm trễ việc đóng máy của tôi, đồng thời cô ấy cũng là người cùng công ty Minh Sơn, về tình về lý thì tôi đều không thể khoanh tay đứng nhìn.”
Trong giới giải trí mấy năm nay, nếu như lật ra những chuyện bẩn thỉu mắt thấy tai nghe thì năng lượng tiêu cực có thể khiến con người ta thực sự đọa ma cũng không biết chừng. Tạ Nghiêu là một gã tồi trong chuyện tình cảm, nhưng so với những người khác, cậu ta lại là một người có tình có nghĩa, nếu không thì Khâu Y Dã đã không xem hắn là bạn bè đến tận bây giờ. Chỉ là khi gặp phải loại chuyện như vậy, vẫn không tránh khỏi cảm giác mệt tâm.
Sau khi đồng ý với Tạ Nghiêu, Khâu Y Dã dành phần lớn thời gian nghỉ của mình để hướng dẫn Tiết Uyển Trạch. Cậu vốn dĩ có hảo cảm với cô gái này, sau khi biết được cô với Tạ Nghiêu hẹn hò thì hầu hết những ấn tượng tốt trước đó đều tan biến hơn phân nửa, ngoài việc chỉ cách diễn ra thì không nói thêm một lời thừa thãi nào.
Cậu nghĩ, người trong cái giới này cũng không dễ dàng gì, cậu không có lập trường để nói Tiết Uyển Trạch có lỗi khi kiếm tài nguyên, bởi vì bộ phim tiếp theo của cậu ít nhiều cũng là do mối quan hệ của Hạ Khôn. Nhưng hầu hết mọi người trong công ty đều biết Tạ Nghiêu có bạn gái, lại nhìn đến quãng thời gian giữa Tiết Uyển Trạch và Tạ Nghiêu thì cậu lại càng không thể chấp nhận cô. Đạo bất đồng khó lòng hợp tác, giao tình cũng chỉ đến mức này thôi.
Cậu đang giảng cho Tiết Uyển Trạch về kỹ xảo di chuyển trong diễn xuất, vẽ trên giấy vị trí của máy quay cho cô, lúc ngẩng đầu lên thì liếc qua Phan Nghệ cách đó không xa.
Cậu phát hiện ra rằng tần suất xuất hiện của Phan Nghệ tổ trang phục vô cùng cao, cao gần bằng với Phạm Tư Khanh. Trong trường quay có rất nhiều người, trước đây cậu không chắc sẽ chú ý tới cô ấy. Sau khi biết cô là con gái của chú Phan thì cậu đã gặp mặt và nói chuyện với cô vài câu, sau đó thì luôn có thể một phát là nhìn thấy cô. Không phải do ngoại hình của cô xuất chúng mà là do trên người của cô có một loại khí chất rất đặc biệt, khiến Khâu Y Dã nghĩ đến bốn chữ ‘nhân viên đặc cần’.
Sỡ dĩ cảm thấy cô giống ‘nhân viên đặc cần’ là bởi vì cảm giác tồn tại của cô cực kỳ thấp, thấp đến nỗi Khâu Y Dã cho rằng cô cố tình làm thế. Đôi khi Khâu Y Dã cũng nghĩ rằng cảm giác này của mình hơi buồn cười, nếu đã thích nghĩ này nghĩ kia như vậy thì cậu nên nhận một bộ phim điều tra tội phạm thì hơn.
Điều mà cậu không biết là, cảm giác đó kỳ thực không hề sai.
Buổi tối, khi Hạ Khôn tua nhanh xem video lần đầu tiên, hắn không nhịn được mà đập vỡ một tách trà, nhưng sau khi xem kỹ lại lần thứ hai thì tự mình quét sạch mảnh vỡ, mím môi nhìn cái lỗ nhỏ trên sàn nhà, túm lấy tấm thảm lông nhung rồi phủ lên.
Mặc dù Khâu Y Dã một mình giảng cách diễn cho nữ diễn viên đó rất lâu, nhưng biểu cảm của cậu phẳng lặng, ánh mắt nhìn cô ta không có độ ấm, hơn nữa ngoài việc vẽ vời trên giấy ra thì cả người đều ngả ra phía sau, rõ ràng là không muốn lại gần.
Điều này chỉ tạo cho Hạ Khôn một cảm giác: Khâu Y Dã không thích người này, nhưng lại không thể không dạy cô ta.
Hắn chỉ là muốn biết trạng thái ngày thường của Khâ Y Dã như thế nào, nhìn thấy cậu đang bình ổn hồi phục thì yên tâm. Vốn dĩ đã có thể bảo Phan Nghệ không cần phải theo dõi Khâu Y Dã nữa, nhưng lại nhịn không được muốn nhìn thấy Khâu Y Dã trong cuộc sống ngày thường và trong lúc làm viêc. Mỗi lần tắt video, hắn lại có sự tự tin và hài lòng đến lạ: Ánh mắt Khâu Y Dã nhìn người khác không có thứ ánh sáng như khi cậu nhìn hắn, cậu quả nhiên là yêu hắn nhất.
《Quả Mọng》chính thức đóng máy vào ngày 13 tháng 9.
Khâu Y Dã không có cảm xúc gì đặc biệt lúc chụp ảnh nhóm, nhưng khi nhìn thấy tổ đạo cụ tháo dỡ bối cảnh và nhân viên hiện trường thu dọn đồ đạc thì cậu mới kinh ngạc cảm thấy thực sự đã tới điểm dừng rồi, trong lòng bỗng nhiên trống rỗng. Lúc này đây, cậu mới chính xác cảm nhận được, Diêm Thế Trạch đã rời đi.
Đầu ngón tay cậu vân vê cổ tay áo của bộ trang phục chưa thay, lặng lẽ nói lời từ biệt.
Chung Lạc Cương từng nói cậu giống với Lâm Thần hơn, nhưng cậu lại cảm thấy không phải. Cậu không thể ẩn nhẫn nhiều năm giống như Lâm Thần được, đến cuối cùng lại quên hết mọi thứ. Nếu như cho cậu một đoạn đường như vậy, có lẽ cậu thực sự sẽ đi trên con đường giống Diêm Thế Trạch.
Chương Khánh đứng bên cạnh cậu, trong mắt không có một tia sáng nào, cũng không biết đang nghĩ gì.
“Đàn anh, anh sắp quay về rồi à?”
“Ừm, chuyến bay ngày mai.”
“Còn trở lại không?”
“Có lẽ trong thời gian quảng bá phim sẽ quay lại.”
“Đàn anh, mặc dù không ai trong năm người bọn họ có được thứ mình muốn nhất, nhưng Lâm Thần và Tiểu Hoa vẫn có thể có hạnh phúc.”
“Có thể sao?”
“Có thể.”
Chương Khánh lắc đầu: “Cậu ấy biết, không thể đâu.”
“Đàn anh…”
Chương Khánh cười nhẹ: “Tiểu Dã, cảm ơn em.”
Anh ta bước vào ánh nắng chói chang của đầu thu: “Ngày tháng trôi qua rất nhanh, chỉ trong chớp mắt, hoặc có lẽ là cả một đời.”
Rất rất nhiều năm sau Khâu Y Dã mới lần đầu tiên xem《Quả Mọng》, cậu sợ nhìn thấy khung đen bên ngoài tên của Chương Khánh.
Chương Khánh được chôn cất tại Portland, Hoa Kỳ, cách Trần Trăn chính xác mười nghìn km.