Mùa Xuân Hoang Dã

Chương 79



Tính đến đầu tháng hai, tổng doanh thu phòng vé toàn cầu của bộ phim《Cứu Rỗi Trạch Nam》đã vượt 1,6 tỷ. Bộ phim gần gũi với cuộc sống thành thị, tình tiết cô đọng, khiến khán giả cười gần như từ đầu đến cuối, giữa chừng còn phải lấy giấy lau nước mắt vì cười quá nhiều. Trong phim có tổ hợp bộ đôi nhan sắc và kỹ năng diễn xuất Khâu – Tưởng, những người đã trở nên nổi tiếng nhờ《Crazy Stalker》, fan của bộ đôi này là những người đóng góp đáng kể vào doanh thu phòng vé và hot topic.

Weibo của Khâu Y Dã vẫn do Thư Dư và Tiểu An quản lý, gần đây cảnh quay của cậu nhiều, thi thoảng cầm điện thoại chỉ muốn chơi vài ván game nhỏ để thư giãn một chút, hoàn toàn lười mở Weibo. Cậu biết rằng bộ phim này rất hot, các chương trình tạp kỹ tìm đến cậu cũng rất nhiều, sau khi bị Mã Chí Hâm và Thư Dư ngăn lại phần nào thì cậu chỉ tham gia vào những hoạt động quan trọng nhất mà thôi, những việc khác không cần lo lắng quá nhiều.

Có một buổi tối cậu vừa trở về chung cư Hi Giang thì cảm thấy di động trong túi rung lên, lấy ra nhìn thì khá bất ngờ, là Ngô Tư chưa từng liên lạc sau  buổi lễ Liên hoan phim ảnh. Cậu ngồi trên sofa trò chuyện với Ngô Tư một lúc, hóa ra cô nàng đã chấm dứt hợp đồng với công ty quản lý và chuẩn bị sang Anh học diễn xuất, bay chuyến sáng mai.

Khâu Y Dã có một dự cảm mãnh liệt rằng Ngô Tư sẽ có chuyện gì đó. Tuy trông cô nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng công ty quản lý sao có thể để cô rời đi mà không lột một lớp da cho được? Sau khi cúp điện thoại, cậu đăng nhập Weibo và tìm kiếm tin tức về Ngô Tư, quả nhiên là một phen ồn ào huyên náo. Cho dù không tính là những lời châm chọc trào phúng mang tiết tấu rõ ràng, nhưng những lời nói lạnh lùng của người qua đường cũng đủ khiến người ta đau lòng.

Cậu do dự đi tắm, có lẽ buổi tối quả thực khiến người ta cảm tính hơn, cậu sấy tóc, đột nhiên không muốn thận trọng nữa, cầm lấy điện thoại vào Weibo chính, tag Ngô Tư rồi chúc cô bình an thuận lợi.

Sáng hôm sau, Khâu Y Dã tỉnh dậy và nhớ đến bài đăng Weibo tối qua, biết Thư Dư chắc chắn sẽ tìm mình nói chuyện. Cậu thở dài, trước tiên gọi cho Hạ Khôn nói chào buổi sáng, hậu viện ổn rồi thì những cái khác thế nào cũng không sao.

Thư Dư quả thật đợi cậu ở phim trường, bất ngờ là cô không hề tỏ ra lo lắng mà ngược lại tâm trạng còn khá tốt. Khâu Y Dã nhấp một ngụm chè đậu phộng mà Thư Dư mang đến: “Chị Thư không có gì nói với em sao?”

“Làm tốt lắm!”

“Hả?”

“Lúc trước chưa nói cho em biết, mấy ngày nay bọn chị đang phát sầu đây, càng ngày càng có nhiều người đồn thổi em xào CP với nhiều sao nam khác, nói là thật sự thích đàn ông hay là cố ý bán hủ nữa. Sau đó em đột nhiên lại làm vậy, cuối cùng thì mọi người cũng nhớ đến em với Ngô Tư cũng có một chân(*) rồi, rất tốt.”

(*) Ngôn ngữ mạng, cách nói xúc phạm về mối quan hệ nam – nữ bất chính, ở đây chỉ Ngô Tư và Khâu Y Dã từng có scandal tình cảm với nhau.

“…Vấn đề nằm ở chỗ,  chuyện này rõ ràng là đối nghịch với công ty giải trí Lạc Đào nhỉ?”

Thư Dư cười: “Sợ gì chứ? Chúng ta vốn dĩ chính là đối thủ. Hơn nữa, người ôn hòa trầm mặc sẽ không ăn nổi bát cơm của giới giải trí đâu.”

Năm ngoái Khâu Y Dã trở về thành phố B tham gia cuộc họp thường niên của công ty giải trí Minh Sơn, buổi sáng cùng ngày có một cuộc trò chuyện với Mã Trí Hâm về tổng kết cuối năm và lên kế hoạch năm mới.

Mã Trí Hâm trông có vẻ ôn hòa bình thường, nhưng thủ đoạn quả thực rất lợi hại, vô cùng giỏi trong việc làm người khác nói không nên lời, mỗi lần Tạ Nghiêu gọi điện cho cậu thì dùng phần lớn thời gian để mắng Mã Trí Hâm làm người quá âm hiểm. Ngược lại thì Khâu Y Dã không có lo lắng gì, nửa năm này Mã Trí Hâm đã chặn cho cậu rất nhiều vụ việc lộn xộn. Thư Dư nhìn thấu tầng quan hệ này, cho dù Mã Trí Hâm thi thoảng vượt quá chức phận, cô cũng chỉ mắt nhắm mắt mở làm ngơ.

Mã Trí Hâm in doanh thu phòng vé của tất cả các bộ phim truyền hình và điện ảnh, chỉ số rating của các loại chương trình tạp kỹ, đại ngôn, sự kiện, thậm chí cả danh sách ảnh tạp chí của Khâu Y Dã trong năm ngoái, ngoài ra còn có hai trang giấy là bản so sánh từng phần với số liệu của những năm trước, nhìn thoáng qua là thấy rõ.

Ba người ngồi xung quanh bàn nhìn một hồi, Mã Trí Hâm đột nhiên nói: “Năm nay cứ giữ đà phát triển này đi.”

Khâu Y Dã đợi nửa câu sau của anh ta, nhưng Mã Trí Hâm lại không nói thêm gì. Ba người uống trà cũng tương đối rồi, Mã Trí Hâm lấy từ trong tủ ra một tập tài liệu dày đưa cho Khâu Y Dã: “Bên trong có phác thảo và đoạn trích của bốn kịch bản cũng như danh sách đạo diễn và nhà sản xuất tạm thời, cậu chọn lấy một đến hai cái kịch bản đi. Không vội, cuối năm trả lời tôi.”

Khâu Y Dã mở tập tài liệu rồi lật xem, trong lòng kinh ngạc. Cậu nghi ngờ rằng đây có lẽ là đãi ngộ của công ty Minh Sơn dành cho diễn viên tuyến đầu, nhưng trong bảng xếp hạng nghệ sĩ của Minh Sơn trong quý bốn năm ngoái, cậu vẫn chưa đạt được loại A. Mã Trí Hâm trông có vẻ bình tĩnh và không hề có ý định giải thích bất cứ điều gì.

Sáng nay vừa đến công ty, Thư Dư liền đưa cho cậu danh sách ba chương trình tạp kỹ để cậu chọn, nhưng cậu vẫn chưa kịp xem. Lúc Tiểu An lải nhải bên tai cậu về số lượng fan trên Weibo của cậu thì cậu chả cảm thấy gì cả, lúc này đang cầm trong tay bảy cái tài nguyên chờ được chọn thì cậu mới thực sự nhận ra mình quả thực đang rất nổi tiếng.

Buổi trưa, Khâu Y Dã vội vàng đi quay quảng cáo Tết xuân cho dụng cụ nhà bếp bằng gang tráng men, buổi tối đến địa điểm tổ chức hội họp thường niên thì đã muộn mất một tiếng rưỡi. Cậu dẫn theo Tiểu An lẻn vào từ một chỗ tối, nhìn thấy mọi người đang ăn uống tán gẫu thì thở phào nhẹ nhõm, cậu liếc nhìn xung quanh muốn tìm Tạ Nghiêu nói chuyện, dù sao cũng lâu rồi chưa gặp.

Lúc cậu nhìn thấy Tạ Nghiêu thì cậu ta đang kề cận thân thiết cùng một cô gái nói chuyện phiếm. Khâu Y Dã tiến lên hai bước liền xác nhận cô gái kia không phải là Tiết Uyển Trạch. Tạ Nghiêu cũng nhìn thấy cậu, vẫy tay gọi cậu tới.

Cô gái là thực tập sinh trở về từ Hàn Quốc, chân rất đẹp, mặt cũng ‘rất đẹp’, phẫu thuật vô cùng thành công, cô gái rất lễ phép, lễ phép đến mức khiến cậu nhớ tới Tiết Uyển Trạch. Khâu Y Dã ngồi bên cạnh bọn họ câu được câu chăng trò chuyện, càng lúc càng cảm thấy nhàm chán, không đợi rút thăm trúng thưởng liền rời đi.

Cậu ngồi vào trong xe của Hạ Khôn, Hạ Khôn cầm tay cậu đặt lên tay mình: “Hội họp thường niên không vui sao?”

Khâu Y Dã dựa vào vai hắn: “Vẫn ổn, náo nhiệt, nhưng lại cô đơn.”

Hạ Khôn cúi đầu hôn cậu: “Em mà cũng cô đơn sao?”

Khâu Y Dã cùng hắn đan mười ngón tay vào nhau: “Anh gần em bao nhiêu thì từ ‘cô đơn’ đó cách xa em bấy nhiêu.”

Vào ngày thứ hai ở thành phố B, Khâu Y Dã trở về chỗ ở của mình, cậu đang rắc gia vị lên món giò heo hầm trong chảo nướng thì Cảnh Tử Vinh và Bao Mãnh mang cả một con cừu đông lạnh vào nhà. Khâu Y Dã xách theo ba con dao làm bếp lớn ra khỏi phòng bếp, mắt quét qua hai người và một cừu: “Nhìn thấy ba người ở cùng nhau thì cũng coi như có hương vị Tết.” Vừa nói cậu vừa cười bắt lấy găng tay da mà Bao Mãnh ném tới.

Ba tiếng sau, súp thịt cừu củ cải trắng nóng hôi hổi được dọn lên bàn, Khâu Y Dã rót đầy ly rượu: “Có chuyện này muốn nói cho hai người biết, tôi tìm được bạn trai rồi.”

Cảnh Tử Vinh và Bao Mãnh uống cạn ly rượu: “Ồ.”

“Bình tĩnh thế?”

Bao Mãnh lườm cậu một cái: “Không thì còn phải thế nào nữa? Cậu nói xem, đã bao lâu rồi cậu không gặp tôi? Có phải là một năm rồi không? Trước đây lúc cậu chạy từng cái đoàn phim một mà vẫn còn có thể thi thoảng cùng nhau uống rượu, bây giờ chỉ có thể dựa vào WeChat với email công việc, chậc, nếu cậu còn không yêu đương thì tôi mới buồn đó.”

Cảnh Tử Xinh xùy cậu ta: “Cũng giống như cậu năm ngoái thường ở thành phố B vậy đó.” Rồi quay đầu sang hỏi Khâu Y Dã: “Người đó có đáng tin không? Bao giờ có thời gian thì kéo ra gặp mặt cái nhỉ?”

“Có lẽ các cậu biết anh ấy, Hạ Khôn.”

Sau một lúc im lặng, Cảnh Tử Vinh hỏi: “Hạ Khôn nào cơ?”

“Tập đoàn Thiên Thịnh, Hạ Khôn.”

Thìa của Cảnh Tử Vinh rơi vào bát canh, Bao Mãnh đập bàn: “Tôi đã nói mà, cảm thấy cậu ta hành động hết sức sâu xa rồi! Được đấy, lão Khâu, CMN không phục người khác, chỉ phục cậu!”

Khâu Y Dã ôm quyền: “Cảm ơn hai vị huynh đệ đã hợp tác!”

Cảnh Tử Vinh nheo mắt: “Anh Mãnh, cậu nói xem hôm nay cậu ta phải uống bao nhiêu mới được đây?”

Bao Mãnh dùng dép gõ vào thùng rượu bên cạnh: “Đều là của cậu ta hết.”

Tết xuân ấm áp tươi đẹp, dường như mọi thứ trở nên ngày càng tốt đẹp, tốt đẹp đến mức có chút hư ảo, khiến lòng người bất an.

Mùng tám Tết, tin đồn nóng hổi che trời lấp đất: Chủ tịch Hạ Khôn của tập đoàn Thiên Thịnh mắc chứng rối loạn lưỡng cực nặng.

Người tiết lộ tung ra giấy chẩn đoán bệnh của Hạ Khôn, lật lại bức ảnh năm ngoái Hạ Khôn ẩu đả với Tùng Anh Hào của công ty giải trí Lạc Đào và Lâm Thần của công ty đầu tư Hải Thức, hình ảnh lọ thuốc an thần Olanzapine và Quetiapine rỗng trong túi rác của văn phòng chủ tịch, video Hạ Khôn không ngừng đi đi lại lại cắt ngang lời người khác trong hội nghị, đoạn ghi âm tiếng đập phá đồ đạc thô bạo trong văn phòng chủ tịch do nhân viên nội bộ của tập đoàn Thiên Thịnh cung cấp, cũng như CCTV ghi lại hình ảnh các công nhân trang trí trong một năm nhiều lần ra vào văn phòng chủ tịch trên tầng năm mươi hai. Mười tiếng sau, sự việc Hạ Khôn hồi cấp hai bị nhà trường cảnh cáo vì không phục tùng quản thúc của giáo viên và ham thích bạo lực đánh nhau ẩu đả cũng đã xuất hiện trên mạng.

Trong phút chốc, việc Hạ Khôn mắc bệnh tâm thần dường như là sự thật ván đã đóng thuyền, cổ phiếu của tập đoàn Thiên Thịnh và gần như tất cả các công ty con đều biến động rất lớn, cuối cùng đã giảm sàn vào ngày hôm sau.

Khâu Y Dã còn bốn cảnh quay nữa là có thể đóng máy, nhưng cậu không thể đợi thêm được nữa, lập tức xin nghỉ rồi bay về thành phố B.

Khâu Y Dã ngồi trên máy bay, bị sự ti tiện của kẻ tung tin làm cho giận đến run người: Áp lực dư luận như vậy đủ để khiến bất kỳ căn bệnh tâm thần nào chuyển biến xấu. Cậu nhắm mắt là có thể nghe thấy tiếng tim mình đập loạn xạ, sau khi uống xong cốc sữa nóng pha mật ong thì mới đỡ hơn một chút. Cậu không ngừng tự nhủ mình phải thật bình tĩnh, Hạ Khôn cần cậu.

Lúc Khâu Y Dã nhìn thấy Hạ Khôn, dưới mắt hắn có quầng thâm, đang ngồi bên quầy bar nhỏ cạnh phòng bếp ở Hối Gia, đối diện với tủ mật ong không biết đang nghĩ gì. Khâu Y Dã nhói lòng, bước đến cạnh Hạ Khôn, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.

Qua năm sáu phút sau, Hạ Khôn giơ tay đặt lên cánh tay Khâu Y Dã: “Muốn ăn chân gà ngâm bia mật ong không?”

Khâu Y Dã không kịp phản ứng: “Cái gì cơ?”

“Anh mới học được một món, làm cho em ăn thử nhé?”

“Được…Vậy em giúp anh?”

Thân thể căng cứng của Hạ Khôn đột nhiên thả lỏng, ngả người vào vòng tay Khâu Y Dã: “Vừa nãy anh vẫn đang nghĩ, nếu như em ở đây thì tốt rồi, anh không muốn tự mình cầm dao.”

Khâu Y Dã xoa tóc hắn: “Nếu anh không muốn làm thì cứ giao cho em.”

Phần dày nhất của đùi gà được lưỡi dao sắc nhẹ nhàng rạch một lớp, da thịt mở ra, lộ ra màu hồng tươi. Hạ Khôn cầm lọ muối đứng một bên, đợi Khâu Y Dã xử lý xong khoảng mười cái đùi gà thì rắc một thìa muối lên, hỏi Khâu Y Dã bột sống là gì.

“Chính là tinh bột.” Khâu Y Dã vừa nói vừa lấy từ dưới tủ gia vị ra một gói bột, mở kẹp niêm phong: “Cần bao nhiêu?”

Hạ Khôn nhìn điện thoại: “Ba thìa.”

“Ồ.” Khâu Y Dã tùy tiện rắc một ít lên đùi gà.

“Đấy là ba thìa à?”

“Cứ tin em, ẩm thực Trung Hoa chú ý tới Phật tính, mọi việc tùy duyên.”

Hạ Khôn nhún vai, tiếp tục nhìn điện thoại: “Xoa bóp cho gà.”

Khâu Y Dã lấy từ trong tủ ra hai đôi găng tay dùng một lần, giúp Hạ Khôn đeo vào rồi cùng nhau xoa bóp đùi gà trong chậu: “Cuộc sống thay đổi, lòng người cũng không còn chất phác như xưa, đến gà cũng nhận được đãi ngộ dịch vụ SPA của Hạ tổng rồi.”

Ngón tay Hạ Khôn chen vào giữa tay Khâu Y Dã và đùi gà, gãi lòng bàn tay của cậu: “Này thì tính là gì, nếu như em đồng ý, mỗi ngày anh đều muốn SPA cho em.”

Khâu Y Dã nhét một cái đùi gà vào tay hắn: “Thần sợ hãi.”

Hai người anh tới tôi lui chọi đùi gà một lúc, Khâu Y Dã đột nhiên dừng lại: “Được rồi được rồi, cái của anh sắp lòi xương ra rồi kìa!”. Lúc này trận ‘chọi gà’ mới đến hồi kết thúc.

Lúc dầu trong chảo nóng, Khâu Y Dã cho đùi gà vào chiên đến khi hơi vàng. Hạ Khôn mở một chai bia rồi đổ hết vào, sau đó đọc danh sách gia vị trên điện thoại, Khâu Y Dã cứ theo đó mà cho gia vị vào.

“Hạ tổng, em cảm nhận được thành ý của anh khi muốn nấu cho em ăn.”

Hạ Khôn đứng đó mà cười, cứ cười cứ cười, giọt lệ từ khóe mắt trào ra, ồ ạt rơi xuống.

Lần đầu tiên Khâu Y Dã nhìn thấy Hạ Khôn như vậy, cậu hoảng loạn, ném nắp nồi sang một bên rồi bước lên trước nhưng chân tay luống cuống, vội vàng xé một tờ giấy ăn để lau nước mắt cho hắn.

Hạ Khôn vẫn đang cười, quay lưng về phía Khâu Y Dã rồi vịn vào bể cá, bờ vai run rẩy.

“Khâu Y Dã?”

“Em đây.”

“Khâu Y Dã…”